Đọc truyện [Thử Miêu] Miêu Đại Nhân Sinh Tử Ký – Chương 12
Triển Chiêu có cảm giác giống như mình đang được nghỉ dài kỳ, mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, ở trong sân luyện vài chiêu kiếm, có lúc cũng ra ngoài đi một chút. Tự y cảm thấy không thành vấn đề gì. Trong lòng thầm nói, ngồi một lúc lâu, xương cốt cũng đều nổi mốc ~~~
Thở dài ~ thu kiếm ~ đứng dưới bóng cổ thụ ngẩng đầu nhìn một chút, đắm mình trong những tia sáng đang chiếu xuống, cả người cũng ấm áp. Giơ tay áo xoa mấy giọt mồ hồi ~ cảm giác cơ thể vừa hoạt động xong hết sức thích ý ~~
Mặc dù đôi lúc sẽ nghĩ tới phủ Khai Phong, nghĩ tới không biết Bao đại nhân lại gặp vụ án gì. Nhưng nói thật, thói quen thật rất đáng sợ, mình lại cảm thấy thế này rất thoải mái? |||||||
Nhất là mấy ngày gần đây, sau khi bỏ qua những lo ngại, những nóng nảy lần trước ~~ tinh thần chợt trở nên bình thản, vô cùng thả lỏng. Mặc dù cũng có lúc sẽ tức giận nói lại con chuột, bất quá cũng không làm tổn thương nhau, ít ra mấy ngày gần đây đều không có giận quá.
Nghĩ đến chuyện Bạch Ngọc Đường lại ngoan ngoãn ở lại đây với mình ~~ trong lòng liền có chút kỳ lạ ~ còn nữa, hắn không bám lấy mình đòi so kiếm, cũng không hở chút là liếc ngang liếc dọc, càng không giống Trương Lão Thực suốt ngày bám đuôi đi theo sau lưng y ~~
Bất quá Triển Chiêu cũng nhìn ra hắn rất buồn chán, thường ra cửa ~~ xuất quỷ nhập thần, thật giống hệt một con chuột ~ dù sao lúc mình đột ngột nghĩ tới hắn, hắn cũng không đột ngột bay ra trước mặt, – -||||
“Mèo thối, đứng ở đây phát ngốc cái gì!?”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới ~~ Bạch Ngọc Đường cư nhiên bước qua ~~ đang ôm một gói lá sen, còn treo một bầu rượu ~ vừa vào cửa đã thấy Triển Chiêu đứng ngẩn người dưới gốc cây ~~ trên vai áo còn mấy mảnh mồ hôi ~
Nhướng nhướng mi ~ còn phải tập tới mức này sao!?
“Bạch huynh, huynh trở lại?”
Triển Chiêu thấy hắn cau mày, trong lòng không hiểu sao có chút chột dạ ~ giống như mình vừa làm ra chuyện gì không đúng lắm ~ hắng giọng một cái, nói câu như thế ~ mình cũng cảm thấy rất mất tự nhiên ~ ngày ngày ở chung một chỗ, sao gặp mặt còn nói ra mấy lời, khụ, cứng ngắc như vậy?
Quả nhiên Bạch Ngọc Đường liếc y một cái, đưa tay ném mấy món trong ngực cho y ~
Triển Chiêu theo bản năng nắm lấy ~ nóng hổi, là thức ăn mới ra lò ~ bao nhiêu món phong phú mình ăn mấy ngày qua cũng đủ mấy năm ăn ở phủ Khai Phong rồi ~ Bạch Ngọc Đường lúc nào cũng để ý, những quán ăn xung quanh này đều bị hắn đi qua hết rồi phải không?
Triển Chiêu đối với chuyện ăn uống cũng không bắt bẻ, hàng loạt tên đồ ăn cũng không quá để tâm ~ vào nam ra bắc, đồ nào cảm thấy ăn ngon cùng lắm là ăn một hai lần ~ sau này nhớ lại cảm thấy thèm, cũng không có cơ hội đặc biệt đi ăn, vụ án còn chạy chưa xong, làm sao lo chuyện ăn uống.
Cầm kiếm cùng hắn vào phòng. Tìm chén dĩa đổ đồ ăn ra, đặt lên bàn ~ nhìn một chút đều là những loại thanh đạm, ngoài mâm thịt bò ra, không còn món mặn ~
“Bạch huynh, không phải đã nói hôm nay để Triển mỗ ra ngoài mua sao?”
Ngày nào cũng để Bạch Ngọc Đường móc bạc, Triển Chiêu cảm thấy ngượng ngùng.
“Miêu đại nhân, ngươi biết cái gì ăn ngon cái gì không?”
Bạch Ngọc Đường rửa tay, kéo tay áo ngồi xuống ~ Đầu không ngẩng lên tiếp tục uống rượu ~~
Triển Chiêu không nói ~ cầm đũa lên ăn cơm! – –
Bạch Ngọc Đường nhịn cười trong lòng ~ Triển Chiêu quả nhiên không để ý tới hắn ~ mèo này chọc ghẹo thật vui, ăn cơm cũng phải nghiêm trang như vậy ~
Chờ hắn uống đủ rượu rồi, thò đũa ra gắp đồ ăn ~ đồ ăn trên bàn đã bị cuốn đi hơn nửa ~
Triển Chiêu đang cầm bánh bao, vẫn tiếp tục ăn.
Quái, khẩu vị mèo này tốt như vậy? Cũng chưa từng thấy qua y ăn nhiều như vậy.
……
Ăn uống no đủ, Bạch Ngọc Đường thả đũa xuống vỗ vỗ môi ~ lần sau tới Nhất Phẩm Hương mua đi, đồ ăn làm cũng không tệ, so với hai chỗ trước ngon hơn.
Vừa ngẩng đầu ~ sao Triển Chiêu vẫn còn, ăn vậy? |||||||= =
Dựa vào lưng ghế, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu từ trên xuống dưới ~ lượng cơm của mèo này với mình hẳn không cách biệt nhau mấy a. Mấy ngày nay Bạch gia gia ta đi mua đồ không ít, thế mà y vẫn không ăn no sao!?
Cảm giác được ánh mắt đối diện, Triển Chiêu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên ~ uống một hớp, nghi ngờ nhìn hắn.
Không ăn cơm dòm ta làm gì!?
“Mèo con, ngươi…”
“Sao?”
“…” Cân nhắc một chút, Bạch Ngọc Đường đứng lên duỗi người ~ “Ài, ăn xong đừng quên dọn dẹp.”
Triển Chiêu cầm đũa lên tiếp tục ~ thật là, ngươi có bao giờ từng dọn dẹp chưa? Lần nào không phải ta làm?! = =
Bạch Ngọc Đường vừa quay đầu lại, nhất thời tức giận nổi lên ~ Trương Lão Thực đang bám lấy cửa lén lút nhìn vào trong, vừa đụng phải ánh mắt sắc bén của Bạch Ngọc Đường, lập tức lùi đầu lại.
Nói tới chuyện ở lại đây, Bạch Ngọc Đường cũng có lý do của hắn ~ đầu tiên, nơi này tương đối bí mật không sợ gây chú ý, đám Hắc Phong trại có nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ tới chỗ này. Thứ hai, bộ dạng này của Triển Chiêu bảo đảm cũng không cách nào chạy loạn, theo tính tình mèo này nhất định sẽ không muốn tìm người không quen biết tới lo chuyện hốt thuốc an thai ~ nếu chuyệ này do Trương Lão Thực làm ra, có gã ở đây cũng tương đối tiện lợi. Điều an toàn nhất ~~ Bạch Ngọc Đường mặc dù cực kỳ chán ghét người này, nhưng hắn khẳng định, tên Trương Lão Thực này sẽ không hại Triển Chiêu. Còn về mình hả ~ hừ, muốn lật đổ Bạch gia gia, ngươi còn phải tu luyện trăm mấy chục năm nữa rồi hãy nói.
Nhưng giờ xem ra, hình như mình đã đánh giá cao năng lực chịu đựng của mình.
Toàn lựa chọn thời cơ lúc ~ mình không để ý tới gã, gã liền mặt dày tiến lên phía trước ~ Triển tiểu miêu lại có thể làm như không thấy!? Lúc mình ra cửa, không biết gã định đánh chủ ý gì? Cho dù gã không dám làm mà chỉ nghĩ thôi ~ nghĩ thôi cũng không được!!
Ánh mắt quét qua cửa ~ mẹ nó chứ, cái bộ dáng thèm muốn này đơn giản làm người ta không nhịn được!
Vỗ bàn một cái rầm, làm Triển Chiêu đang dọn dẹp chén đũa phải sợ hết hồn ~
Ngẩng đầu lên nhìn, cũng biết chuyện gì xảy ra.
Trương Lão Thực lùi ra sau cửa, không dám nhìn Bạch Ngọc Đường, hai mắt chăm chú nhìn Triển Chiêu ~
“Ta, ta tới bưng canh cho Triển đại nhân ~ mới nấu xong, vừa đúng lúc ~~”
Trên tay gã ôm một cái khay, xới đầy một chén cháo còn đang nóng hổi, chờ đợi nhìn Triển Chiêu ~ chân vừa muốn bước vào trong cửa đã rụt về ~~~ Bạch Ngọc Đường xoay xoay cổ tay bước tới ~
“Ngoài trừ nấu thuốc, cái gì cũng không cần mang tới nơi đây. Bạch gia đã nói qua rồi đúng không? Chân ngươi cũng siêng quá.”
Trương Lão Thực giải thích, “Buổi tối ăn hết cơm không thể uống cháo sao? Triển đại nhân bây giờ phải uống nhiều canh mới thoải mái ~~”
Bạch Ngọc Đường cười lạnh ~ từng bước tiến lại gần, Trương Lão Thực vội vàng đặt mâm lên cửa, xoay người bỏ chạy, trước khi chạy còn gào lên, “Triển đại nhân nhớ uống a!”
Triển Chiêu nghe thấy lời của gã, theo bản năng nhìn chén cháo kia ~ nhìn qua không đặc không lỏng, mùi cũng là thơm ngát ~ trước kia khi còn trong phủ, lúc ăn cơm tối cũng sẽ uống chút cháo, bất quá sau khi ra cửa thì không uống nữa.
Bạch Ngọc Đường quen thói uống rượu uống trà, mua cháo không tiện cũng không tiện bưng ~~ đã rất lâu không ngửi thấy mùi cháo ~ ngoại trừ uống thuốc chỉ có uống nước.
Nghĩ vậy cổ họng liền có chút khô, ngứa ~ trong bụng giống như còn chỗ chưa đầy ~ làm dịu đi một chút sẽ tốt hơn. Thế này là thế nào? Không phải vừa ăn cơm xong sao!?
Sắc mặt Bạch Ngọc Đường hết sức khó coi, hơn nữa hắn thấy Triển Chiêu còn liếc nhìn chén cháo kia mấy lần ~~
Triển Chiêu thu hồi ánh mắt, “Đồ người này làm tốt hơn không nên ăn.”
Nói xong y đổ chén canh đi mất.
Bạch Ngọc Đường lúc này mới hừ một tiếng, “Bạch gia gia thấy gã cũng không dám hại ngươi dưới mắt ta.”
Thất ra hắn cũng biết chén cháo này nhất định không thành vấn đề ~ bất quá ~ Triển tiểu miêu xem như thức thời ~
Nhưng trong lòng hắn vẫn chưa quá thoải mái ~~
Cầm kiếm bước ra sân, rút kiếm ra bắt đầu luyện ~
Mở rộng cửa phòng, Triển Chiêu ngồi một hồi đã bị bóng trắng lung lay ngoài cửa hấp dẫn, ánh mắt đảo quanh thân ảnh của Bạch Ngọc Đường ~~
Vóc dáng mạnh mẽ, tư thế tiêu sái, kiếm kia múa phải gọi là hàm sướng lâm ly.
Mình luyện là một chuyện, nhìn cao thủ khác luyện lại là một chuyện ~ ánh mắt Triển Chiêu chăm chú nhìn hắn, tay cũng ngứa ngáy ~ nhớ lại lúc trước hai người so kiếm, nếu bây giờ đánh lại một trận cũng không tệ a.
Nhưng, bộ dáng mình bây giờ…
E rằng, sẽ tự chuốc lấy nhục.
Hầy.
Bước ra ngoài phòng thưởng thức, thấy được chỗ đặc sắc cũng không khỏi thầm ủng hộ.
Ánh mắt y rơi vào trên tay Bạch Ngọc Đường ~ khớp xương rõ ràng ~ ngón tay dài ~ thu phóng dễ, ngón tay linh hoạt hơn nữa có lực độ, một bàn tay rất hợp cầm kiếm ~
Bất quá y cũng hiểu, hổ khẩu cùng lòng bàn tay hắn nhất định cũng đầy vết chai giống mình ~ người tập võ tập kiếm dài lâu đều như vậy ~
Đều là thiếu niên thành danh, võ công cũng không phải một sớm một chiều mà luyện ra được ~ mình khổ tự mình biết, Bạch Ngọc Đường tự nhiên cũng sẽ như vậy ~ nếu như có ý chí kiên cường cũng nhẫn nại hơn người, cho dù thiên phú có khá đi nữa, muốn trở nên nổi bật hơn trong số những người đồng giáo cũng không quá dễ dàng ~
Mấy ngày rồi mình cũng để ý ~ mỗi ngày Bạch Ngọc Đường đều dành ra nửa canh giờ luyện kiếm, hoặc sớm hoặc chiều ~ nhưng không ngày nào bỏ lỡ.
Tầm mắt di dời theo động tác của hắn ~ chiêu kiếm cũng rất bá đạo, thân thể tạo thành góc quay lớn mỗi khi chuyển động ~ đâm ra từ nơi quỷ dị mà người ta không nghĩ tới ~
Hạ bàn rất chắc, chân dài mà bền, eo mềm dẻo ~~
Lên nữa ~
Tóc đen như mực, trán rộng, sống mũi rất cao, góc môi quen thuộc ~
Mình đang nhìn cái gì vậy!? Phải chú ý kiếm của hắn!
Triển Chiêu vội vàng chuyển tầm mắt ~~
Nhắc tới hình như mình chưa cẩn thận quan sát hắn ~ trước kia hai người ở chung một chỗ, liền xảy ra vấn đề quan trọng, Bạch Ngọc Đường nếu không lạnh mặt thì là dáng vẻ lưu manh, chọc mình nổi giận, lúc nào cũng bực mình, đâu có thời gian xem xét bộ dáng của hắn!?
Cho tới khi Bạch Ngọc Đường dừng tay dựa trên cây lau bảo kiếm của hắn, Triển Chiêu còn chưa thu hồi ánh mắt ~~
Chỉ thấy bộ dáng kiêu ngạo tự đại của hắn liền thở dài ~ thật ra thứ hấp dẫn mình nhất vẫn ra loại tính tình đặc biệt này của hắn.
Những giang hồ bằng hữu mình biết, không có ai xấu tính cũng như làm người ta chán ghét như vậy. Ngược lại, rất nhiều người thích tính cách giống Bạch Ngọc Đường, bao gồm cả mình trong đó.
Mình đã sớm xem hắn làm bằng hữu ~ mặc dù có mấy lúc làm cho mình đau đầu, nhưng tới bây giờ đều không thật lòng ghét hắn.
Ngược lại, có lúc thật hâm mộ hắn.
Nhiệt tình với bằng hữu, nghĩa khí với anh em ~ nhiệt tình với nữ nhân ~ đối với ác nhân thì vô cùng tuyệt tình ~ gia thế tốt, võ công tốt, dáng dấp tốt, kiêu ngạo một chút hình như cũng không quá đáng đi.
Trước kia còn nghe Công Tôn tiên sinh nói, có người tính tình vốn là như vậy, càng cuồng càng hư mới hấp dẫn người khác. Đại khái chính là nói hắn ~~ = =
Không phải không thừa nhận ~ Bạch Ngọc Đường trời sinh sẽ tỏa sáng, đã thấy rất nhiều người lượn quanh hắn ~ hận hắn thì hận muốn chết, thích hắn cũng thích muốn chết.
Mình lại thuộc loại nào?
Bạch Ngọc Đường hẳn cũng sẽ xem mình làm bằng hữu, mặc dù hắn luôn làm một bộ không tình nguyện ~ bất quá mình tin tưởng cảm giác của mình.
Triển Chiêu chợt có chút buồn bã ~~
Mình xảy ra chuyện thế này, hắn sẽ thấy thế nào?
Mặc dù nghe lệnh Giang Trữ bà bà đến sống bên cạnh mình ~ nhưng hắn lại có tâm tình ra sao? Mấy ngày này chỉ nghĩ tới mình thôi, sao lại quên đi hắn còn có chuyện hắn muốn làm?
Lại còn nghĩ cái gì có hay không!?
Mình đây đang là nhìn kiếm hay nhìn người!?
Mới nhận ra Bạch Ngọc Đường đã sớm dừng tay, Triển Chiêu ngần người ~~ cũng may hắn không để ý tới mình ~ nếu không lại bị giễu cợt. Ấm ức quay lại trong nhà nằm xuống, không tắm liền ngủ.
Bạch Ngọc Đường đổ một thần mồ hôi, trở lại phòng bên tắm một cái ~~ không biết làm sao không ngủ được, chợt nghĩ tới chuyện Triển Chiêu có thể ăn nhiều như vậy, nhất định có liên quan tới cái bụng ~ sau khi mang thai rồi hình như đặc biệt ăn nhiều ~
Cũng mấy ngày rồi sao bụng của y còn không lớn? Tính thử xem, cũng phải sáu tháng rồi đi? Trong lòng ngứa ngáy, rất muốn qua bên kia nhìn bụng Triển Chiêu ~
Bất quá, phải nói thế nào? |||
Cứ bước lên sờ cũng không được, mèo kia sẽ trợn mắt. Lén lén lút lút cũng không phải tác phong của Ngũ gia ~~
Trực tiếp nói cho y đi ~ dù sao cũng là con của mình, y sẽ không phũ phàng tới vậy đầu nhỉ?
Nhưng, hình như y vẫn không xem mình ra gì mà ~~
Bạch Ngọc Đường lại bắt đầu cắn răng nghiến lợi ~
Lăn lộn tới nửa đêm, hắn mới mơ màng buồn ngủ. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng động ~~
Dường như là ngoài cửa phòng Triển Chiêu ~~
Bạch Ngọc Đường nhanh chóng nhảy xuống giường ~~ phản ứng đầu tiên là Trương Lão Thực, không lẽ gã lại làm chuyện gì?
Nhảy ra ngoài cửa sổ, thấy phòng Triển Chiêu sáng đèn ~~
Có vấn đề!
Bạch Ngọc Đường không chút suy nghĩ, đẩy cửa xông vào!
Trên bàn được châm đèn, Triển Chiêu ngồi ở cạnh bàn kinh ngạc nhìn hắn!
Bạch Ngọc Đường cũng ngẩn cả người, trên bàn có để một cái mâm, trong mâm là hai cái bánh bao ~ trong tay Triển Chiêu còn nắm một cái ~~
Mặt Bạch Ngọc Đường có chút giựt giựt, “Sao ngươi vẫn còn ăn!?”
“Triển mỗ cảm thấy có hơi đói, mới ra ngoài cầm đồ ăn tới đây ~ không ngờ Bạch huynh cảnh giác như vậy?”
Triển Chiêu bị hắn nhìn tới sợ, mặt cũng có chút hồng.
“Nửa đêm ngươi ồn ào như vậy là vì ăn bánh bao!?”
Bạch Ngọc Đường đặt mông ngồi xuống ~~ cảm thấy hết sức buồn cười.
Triển Chiêu thầm bảo động tĩnh bao nhiêu a, đều là do ngươi quá thính ~ bất quá y không nói, ăn trước quan trọng hơn. Mới ngủ hai canh giờ đã cảm thấy đói, đói rồi cũng không chịu đựng được ~ trong bụng như có thứ gì ồn ào không cho y ngủ, không còn cách nào khác phải đứng dậy tìm đồ ăn!
Uống hai miếng nước, trong đầu chợt nảy ra cháo gạo nếp lúc bé thường ăn ở hàng cháo gần nhà ~ quên mất nguyên liệu rồi, chỉ thấy hương vị thanh đạm ngon lành kia dần rõ ràng hơn ~ dường như có mùi hương bách hợp ~ còn có trà thơm cùng đậu đỏ ~
Không để ý cánh tay cầm bánh bao của mình run rảy ~ – –
Bạch Ngọc Đường nhìn biểu lộ của y lấy làm lạ, “Ngươi đang nghĩ cái gì đấy!?”
“Cháo gạo nếp, ngươi đã ăn qua chưa? Chính là loại thường được nấu ở cửa hàng phương Nam ấy ~~”
Triển Chiêu vừa xuất thần nói ra, lập tức hồi tỉnh ~ trên mặt tràn đầy lúng túng ~
Quả nhiên, mặt của Bạch Ngọc Đường tràn đầy hắc tuyến ~ không nói gì lập tức ra ngoài ~
Triển Chiêu nhìn bánh bao trong tay một chút ~ đột nhiên cảm thấy hành vi của mình có chút kỳ ~
Nhanh chóng giải quyết đồ ăn trên bàn ~ vừa nằm xuống ~ lại không ngủ được ~
Đêm khuya vắng người ~
Có kẻ ngủ còn say hơn cả heo ~ cho đang nằm dài trên đường, cuộn thành một cục trong bao bố rách ~
Một đống người gom vào một chỗ, vẫn đang chảy đầy nước miếng với cánh gà trong mơ ~
“Dậy dậy!”
“Ai da!” Mông bị đá một cước làm mấy người nhảy nhổm, “Là tên nào không có mắt ~ a!?”
Thấy rõ người tới mặt liền biến thành khổ qua, “Bạch thiếu gia ~ không xem bây giờ là giờ gì rồi ~~”
Ai bảo trưởng lão mình thiếu bạc người ta a ~ xui xẻo ~
“Dậy giúp chạy chân một chuyến đi anh em ~”
Tên khất cái thắt bím nhận bạc cắn một cái bỏ vào trong túi ~ dùng sức xoa xoa mắt ~~ đẩy đồng bọn. “Dậy, kiếm sống kiếm sống ~ nhanh lên chút!”
“Nói đi! Có chuyện gì a Bạch gia?…”
Mấy người lục tục bò dậy ~~
“Các ngươi đi một vòng các tiệm trong thành, chỉ cần thấy cháo gạo nếp, có bao nhiêu loại mua bấy nhiêu ~”
“không phải chứ? Lúc này ai mở cửa làm ăn…”
“Bạch gia ta mặc kệ ~ chuyện như vậy các ngươi giỏi nhất, ta chỉ trả tiền ~”
“… Đi đi đi, ai…”
Triển Chiêu mơ màng trở mình ~ trong lòng còn mắng bản thân ~ vì y ngửi thấy mùi thơm của cháo gạo nếp!
Thật là, mơ cũng muốn ăn sao?
Đã dễ đói còn đặc biệt tham ăn ~~
Đây là chuyện gì!
Y chợt kéo chăn đắp lên đầu ~~
Chăn bị người ta kéo ra ~ bây giờ y mới tỉnh ~
Bạch Ngọc Đường đen mặt đứng ở đầu giường, né người ra chỉ chỉ ~ trên bàn đã đầy là cháo!
Cằm y cũng sớm rơi, cứ tưởng mình còn chưa tỉnh hẳn ~~
Bạch Ngọc Đường hung hăng nhìn y, “Không phải ngươi muốn ăn cháo sao? Triển tiểu miêu! Ngươi ăn được bao nhiêu cứ ăn cho ta bấy nhiêu!”
Triển Chiêu giật mình, nói sao cũng nghe có chút cắn răng nghiến lợi.
Y còn đang nghĩ ~ nửa đêm canh ba ở đâu rơi xuống nhiều cháo gạo nếp như vậy chớ!? ||||| – –
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx