Đọc truyện Thử Miêu Đồng Nhân – Chương 120
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Cốc đang cười tủm tỉm đứng tựa vào vách tường, phát ra một tiếng kêu thuần khiết — “Meow ~~”
Ặc, một bó tuổi rồi còn bày đặt bán manh, mặt non được tùy hứng như vậy đó!
Bạch Cốc cười tủm tỉm nói: “Thực nhàm chán, hai đứa chơi với ta đi.”
Bạch Ngọc Đường lập tức nói: “Chúng ta bề bộn nhiều việc, chúng ta phải đi làm chuyện đứng đắn!”
Bạch Ngọc Đường nháy mắt với Triển Chiêu — Mau chóng đuổi lão ta đi đi, bằng không sẽ bị quấn chặt không ngớt.
Triển Chiêu nhướn mày nhìn Bạch Ngọc Đường — Dám hỏi, người vừa rồi chơi xấu làm nũng không muốn ra ngoài là ai hả?
Bạch Cốc suýt nữa cười banh càng, lảo đa lảo đảo thiếu chút nữa đập đầu vào tường: “Ha ha ha, đừng đùa, ai bận rộn cũng không tới phiên con bận rộn, ngoại trừ bám rịt lấy con dâu, con còn có chuyện đứng đắn gì? Há há há, tìm cớ cũng không biết tìm cái nào hợp lý chút, chọc cười chết ta, há há há….”
Triển Chiêu nhéo mắt lại — con dâu là cái quỷ gì?
Bạch Ngọc Đường cư nhiên lại đang nghiêm túc tự hỏi [tìm cớ nào hợp lý chút].
Triển Chiêu nói: “Bọn con muốn tiến cung đón Triệu Trăn, bá phụ có đi không?”
Bạch Cốc gần đây dường như đã chán việc đấu khẩu với hai huynh đệ song sinh Triển gia, thường xuyên kêu gào nhàm chán, đặc biệt thích đùa giỡn chọc Bạch Ngọc Đường thay đổi sắc mặt, thế cho nên Bạch Ngọc Đường lại bắt đầu tránh cha mình như tránh tà.
Bạch Cốc và hai huynh đệ Triển gia không phải lần đầu tiên vào kinh, lần trước vào kinh là vì muốn phá vụ án [Họa Phật], ba vị trưởng bối đến cũng vội mà đi cũng vội, một khắc không ngừng chạy tới Khai Phong Phủ, cuối cùng chỉ ở lại khoảng một ngày lại dẹp đường hồi phủ, tựa như kinh thành có quái thú ăn thịt người, một khắc cũng không chịu ở thêm.
Triển Chiêu vốn tưởng rằng phụ thân và nhị thúc không quen ở kinh thành mới vội vã về nhà, ai ngờ lần này hai người họ vào kinh rồi lại thường trú không đi, ngay cả Bạch Cốc cũng thành thành thật thật chơi ở trong kinh thành, ngoại trừ việc thường xuyên quấy rối Bạch Ngọc Đường ra cư nhiên cũng không thấy đi gây họa ở đâu? Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lòng tràn đầy rối rắm, nói bóng nói gió tìm hiểu vài lần cũng không có kết quả, dù sao ba người bọn họ cũng không làm chuyện thương thiên hại lý gì, muốn ở bao lâu thì ở, quản bọn họ làm gì.
Phí nước bọt nửa ngày trời, Triển Chiêu cuối cùng cũng kéo được Bạch Ngọc Đường ra ngoài, Bạch Cốc nhàn nhàn nhã nhã hớn hở đi theo.
Triển Chiêu không chịu ngồi yên, vừa đi vừa cùng Bạch Cốc nói chuyện: “Bá phụ, con có chuyện này hiếu kỳ đã lâu, bá phụ có thể giải thích cho con không?”
Bạch Cốc nghiêng đầu: “Chuyện gì?”
Triển Chiêu không yên lòng trộm liếc Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân Tiểu Bạch đến cùng là ai vậy ạ?”
Lúc Bạch Ngọc Đường được sinh ra là chuyện sau khi Bạch Cốc đã bật vô âm tín cho nên Triển phụ thân cũng không biết mẹ ruột Bạch Ngọc Đường là ai, người duy nhất biết rõ chân tướng chỉ có Bạch Cốt sơn chúng quỷ nhưng 24 cái miệng so với hến còn kín hơn, đối với chuyện mẹ ruột của Bạch Ngọc Đường đồng loạt ngậm chặt miệng không một ai đề cập tới.
Triển Chiêu thật sự vô cùng hiếu kỳ — có thể hàng phục Bạch Cốc bá đạo tùy hứng trên trời dưới đất duy ngã độc tôn, đến tột cùng là vị kỳ nữ như thế nào mới được? Là đại tiểu thư tri thức hiểu lễ nghĩa hay một võ lâm nữ hiệp anh tư hiên ngang, hay chỉ là một cô nương bình thường thuần lương chất phác? Đáng tiếc Bạch Ngọc Đường và Bạch Cốc hoàn toàn là từ một khuôn đúc ra, chỉ bằng trí tưởng tượng căn bản đoán không ra dung mạo mẹ đẻ Bạch Ngọc Đường.
Bạch Cốc mỉm cười nói: “Muốn biết sao, muốn biết thì gọi một tiếng phụ thân ~”
Triển Chiêu không chút do dự gọi: “Phụ thân ~” ngay cả ngữ khí cuộn sóng cũng bắt chước giống y đúc. Triển Miêu Miêu cũng không ăn chay, khó được khi có cơ hội tốt ép hỏi Bạch Cốc, cần phải làm chắc từng bước, ngăn chặt Bạch Cốc có cơ hội bởi vì [không hài lòng] mà giờ trò lật lọng chơi xấu.
Đáng tiếc Triển Miêu Miêu quá ngây thơ rồi, một khi hạ lưu vô sỉ đã quyết tâm chơi xấu thì đến thần tiên cũng vô pháp ngăn cản.
Bạch Cốc bị nghẹn một chút, quyết đoán chơi xấu: “Vừa rồi ta còn chưa nói hết câu, ý của ta chính là — có gọi phụ thân cũng không nói cho con!”
Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đồng thời lé mắt nhìn hắn, trong mắt tỏ rõ sự khinh thường x2, bị con trai và con dâu liên thủ khinh bỉ, da mặt dày như Bạch Cốc suýt nữa cũng trụ không nổi: “Thật ra chuyện này là một bí mật kinh thiên động địa!” Bạch Cốc nghiêm túc nói: “Ngọc Đường là do chính ta sinh ra, là ta tự mình sinh nó!”
━━∑( ̄□ ̄*|||━━
Bạch Ngọc Đường đỡ trán, lão già này lại bắt đầu nói hưu nói vượn, vẻ liều mạng rất giống Triệu Tiểu Trăn.
Triển Chiêu dở khóc dở cười: “Không muốn nói thì thôi, cũng không cần phải bịa ra lời nói dối thái quá như vậy.”
“Ai bảo ta nói dối?!” Bạch Cốc thần thần bí bí cười, chỉ chỉ mặt mình, lại chỉ chỉ mặt Bạch Ngọc Đường: “Các con đã gặp qua cha con nhà ai mà giống nhau đến vậy chưa? Giống như đúc từ một khuôn luôn. Thật ra thì Ngọc Đường vốn nứt ra từ một viên bạch ngọc, nhớ năm đó ta đặt bạch ngọc ở trên đỉnh núi, bảy bảy bốn chín ngày hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt, tám tám sáu tư ngày giáng ma thành hình dạng anh nhi, lại trải qua chín chín tám mốt ngày khảo nghiệm….”
Lúc Bạch Cốc lải nhải, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã bỏ đi thật xa.
Cố sự càng bịa càng xuyên tạc, thật sự quá đủ!
…………………….
Triệu Tiểu Trăn và Bát Hiền vương kết thúc hội đàm thân thiết hữu hảo, sau khi tiễn Bát Hiền vương rời đi, khi trở về xoa xoa cái bụng nhỏ, một chén đậu hoa cũng đã tiêu hóa hết. Triệu Tiểu Trăn đói tới độ da bụng dính da lưng, trong bụng sôi ùng ục thét gào, nhìn thấy Triển Chiêu tựa như thấy được bữa tối.
(= ̄﹃ ̄=) Nước miếng – ing…
Dựa vào cảm ứng tâm linh huyền diệu giữa những tên cật hóa, Triển Chiêu lấy gói kẹo to tùy thân luôn mang theo đưa cho Triệu Trăn.
Kỳ thật Triệu Trăn không quá thích ăn đồ ngọt, được các loại bánh ngọt ở hiện đại dưỡng quen khẩu vị, quay đầu lại ăn mấy món đồ ngọt đơn sơ thủ công của thời cổ đại, vẫn cảm thấy kém xa. Đời trước, Triệu Trăn làm diễn viên nên luôn phải khống chế lượng đồ ăn hấp thu vào cơ thể, rất nhiều mỹ thực dù thèm nhỏ dãi cũng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, lúc này đã tiến hóa thành thuộc tính cật hóa cứ nhìn thấy mỹ thực là hai mắt liền tỏa sáng, cũng coi như bệnh nghề nghiệp diễn viên đi…
Cổ đại cũng có nhiều cái tốt hơn hiện đại, không có hóa chất, không có phân hóa học, không có chất phụ gia, không có ô nhiễm công nghiệp, tất cả rau dưa đều là thực phẩm sạch thuần thiên nhiên xanh rờn, ăn thịt cũng không sợ bệnh trâu điên hay cúm gia cầm, đồ ăn có nguyên liệu tươi mới ở cổ đại chính là chân ái của Triệu Tiểu Trăn!
Bốn người hành tẩu về nhà ăn cơm, trên đường đi, Triệu Tiểu Trăn kể lại tin tức vừa mới nghe được cho mọi người.
Đương nhiên, Triệu Trăn cố ý tỉnh lược phần Bát Hiền vương cố ý khi dễ Bao đại nhân, chủ ý nhấn mạnh chuyện Tiên hoàng chết quá sớm quá thỏa mái, lão ta hẳn phải trường mệnh trăm tuổi hảo hảo hưởng thụ cảm giác bị người oán hận bị người đâm chọc, oan có đầu nợ có chủ, dựa vào cái gì mà bé lại phải chịu tiếng xấu thay cho người khác!
Cảm nhận được oán khí ngập đầu của Triệu Tiểu Trăn, Triển Chiêu đồng tình xoa xoa đầu bé.
Bạch Cốc sung sướng khi người gặp họa nói: “Lão hoàng đế có không ít kẻ thù, không hiểu lão sống kiểu gì mà có thể sống tới từng tuổi này?”
Điểm này Triệu Tiểu Trăn có nghĩ nát óc cũng không ra. Rõ ràng có nhiều người muốn giết lão già ấy như vậy, thế mà lão ta cư nhiên lông tóc vô thương, tứ chi kiện toàn sống tới hơn 50 tuổi. Không thể không nói đó đúng là một kỳ tích! Địch nhân của Triệu Hằng rất cường đại, tùy tiện lôi ra một người cũng có thể xiên chết lão, cố tình khi Triệu Hằng vẫn còn tại thế, cừu nhân của lão lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thấy ra tay, chỉ có thể ngồi yên dài cổ chờ cơ hội.
Triệu Hằng chân trước vừa chết, nhóm cừu gia chân sau tựa như nấm mọc sau mưa thi nhau trồi lên — chẳng lẽ mình thật sự có thiên mệnh nhân vật chính? Giống như bạn học sinh tiểu học Tử thần trong truyền thuyết (Conan) đi tới đâu là có người chết đến đó, ta trước khi sinh ra thân phụ đã mang một món nợ khổng lồ cho nên bây giờ nằm không cũng trúng đạn?
Ba người đi vào đoạn đường phồn hoa nhất buổi tối trong Khai Phong Phủ, cư nhiên gặp Phương Tĩnh An thần sắc vội vàng nghênh diện đi tới.
Từ sau khi Bao đại nhân gặp Phương Tĩnh An rồi, hai người không biết hàn huyên cái gì mà đặc biệt hợp ý tâm đầu. Phương Tĩnh An tiếp nhận lời đề nghị của Bao đại nhân, thu dọn đồ đạc chuyển ra khỏi Thái Bạch lâu, tới trọ trong một khách sạn ở gần Khai Phong Phủ cũng thuận tiện cho Khai Phong Phủ bảo hộ hắn.
Vừa nghị luận sau lưng người ta giờ lại nhìn thấy người thật, Triệu Tiểu Trăn khó được khi có chút ngượng ngùng.
Phương Tĩnh An tựa hồ không phát hiện mọi người, vội vội vàng vàng quẹo vào trong một tiệm sách, mặc dù trong tiệm có rất nhiều thư sinh ra ra vào vào nhưng trạng thái Phương Tĩnh An rõ ràng không phải tới để xem sách, từ đầu xuống chân đều tràn ngập — ta rất đáng ngờ, ta có vấn đề, ai đam mê mời tới điều tra ta!
╰(*°▽°*)╯ Thật là một đứa nhỏ thẳng thắn!
Triển Chiêu chú ý thấy xung quanh Phương Tĩnh An có người đang theo dõi hắn, không biết là người của Bát Hiền vương hay là người của Bao đại nhân.
Triệu Trăn tổng kết: “Chúng ta đừng đả thảo kinh xà, miễn cho phá hủy kế hoạch của hoàng thúc, nhiều người theo dõi hắn như vậy, chạy không thoát đâu.”
…………………..
Trong nhà trước sau như một luôn náo nhiệt, khó được khi Bàng Thống và Công Tôn cũng tới cọ ăn lẩu.
Từ khi được Bao đại nhân [chỉ điểm] Bàng Thống quyết định khiêm tốn hấp thụ giáo huấn, trực tiếp hỏi Triệu Trăn vụ án bắt cóc trẻ con 20 năm trước có thể điều tra không. Muốn tìm Triệu Trăn, tiến cung ôm cây đợi thỏ là vô dụng, phần lớn thời gian Triệu Trăn thành thành thật thật ở trong cung chỉ là để xử lý chính sự, không còn thời gian xen vào việc khác, chỉ có lúc nào Triệu Trăn chuồn ra khỏi cung mới là lúc thanh nhàn nhất. Cho nên, chỉ cần tới nhà Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường rung đùi chờ, đảm bảo ăn chắc trăm phần trăm!
Bàng Thống không thích quanh co lòng vòng, nhìn thấy Triệu Trăn trực tiếp nói ra ý đồ tới đây của mình, Triệu Trăn đáp: “Ta đã giao việc này cho Bát Hoàng thúc, nếu ngươi muốn điều tra, có thể tìm ông ấy thương lượng.” Bát Hiền vương so với Bàng Cát càng đáng tin hơn, Triệu Trăn tin tưởng ông ấy một trăm hai mươi phần trăm.
Mọi người hoan hoan hỉ hỉ ăn lẩu, riêng Bao đại nhân đang phải múa bút thành văn tới mất ăn mất ngủ cỡ nào đáng thương.
“Hắt xì
” ta là Bao đại nhân đen tới mức không có cả bằng hữu.
Trong viện, Lý Bách Vị đang chơi cờ cùng Triển Thanh Phong, hai người đều thuộc dạng thành thục ổn trọng, nên dù có ngồi chơi cờ cả ngày cũng không cảm thấy nhàm chán. Triệu Tiểu Trăn sờ cằm, mặt đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm bàn cờ: “Vì sao ta cảm thấy cái bàn cờ này trông quen quen thế nhỉ?”
Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn sang: “Cảm thấy quen quen là được rồi, vốn là của ngươi để quên, tối về nhớ mang theo.”
Lý Bách Vị thấy Triệu Trăn tiến vào, vốn định đứng dậy đáp lễ nhưng lại thấy những người khác không có động tĩnh gì, Lý Bách Vị nghi hoặc chậm nửa nhịp. Triệu Trăn phát hiện liền trực tiếp khoát tay: “Lén gặp mặt không cần đa lễ.” có tôn kính hay không, không phải do việc ngươi có khom lưng cúi đầu hay không mà phải xuất phát từ nội tâm coi trọng lẫn nhau mới càng đáng quý, còn diễn ở mặt ngoài cũng chỉ là qua loa lấy lệ.
Lúc ăn lẩu, Triệu Tiểu Trăn tìm chết cho một đống sa tế vô, bị lẩu cay ngược cho khóc cha gọi mẹ vẫn cố ăn cho bằng được, đúng kiểu vừa khóc vừa ăn.
Triển Chiêu hiếu kỳ nếm thử một chút, bị vị cay xé lưỡi khiến cho mất vị giác tạm thời, gắp một chút rau xanh nhúng xuống nhất định muốn Bạch Ngọc Đường có nạn cùng chịu với mình. Bạch Ngọc Đường có chút men say, mỗi ngày đều bị Triển Miêu Miêu cùng Bạch lão quỷ liên thủ khi dễ, cuối cùng vẫn bị ép nuốt vào đống rau xanh cay xé lưỡi kia.
Ăn uống no đủ, mọi người ra sân nói chuyện phiếm, nha dịch Khai Phong Phủ lại vội vàng chạy tới tìm Triển Chiêu.
“Cái gì? Đại nhân bị tập kích? Đại nhân có bị thương không? Những người khác thì sao?”
Nha dịch vội đáp: “Không có, không có, Bao đại nhân không bị thương, chỉ có cậu học trò Phương Tĩnh An bị thương ở cánh tay.”
Triển Chiêu trực tiếp dùng khinh công bay trở về Khai Phong Phủ, Triệu Tiểu Trăn kéo kéo tay áo Bạch Ngọc Đường cũng muốn bay, Bạch Ngọc Đường đành phải xách theo thằng con ghẻ đuổi theo Triển Chiêu. Phỏng chừng do vô cùng sốt ruột mà Yến Tử Phi của Triển Chiêu chân không chạm đất cơ hồ muốn giương cánh bay cao, một lát đã không thấy thân ảnh.
Bạch Ngọc Đường xa xa đuổi theo phía sau hắn, bởi vì sợ Triệu Tiểu Trăn chịu không nổi nên không dám bay quá nhanh.
Đúng lúc này, bên tai truyền tới tiếng xé gió, Bạch Ngọc Đường cấp tốc nghiêng người né tránh hai thanh ám khí đang bay thẳng tới.
Triệu Tiểu Trăn bị dọa nhảy dựng, nhanh chóng vươn tay ôm chặt cổ Bạch Ngọc Đường, cẩn thận bảo trụ chính mình.
Lúc này thái dương đã xuống núi, ánh trăng còn chưa treo cao, chính là lúc trời chập choạng tối. Động tác của Bạch Ngọc Đường quá nhanh, liên tục làm ra mười mấy tư thế né ám khí, tốc độ của Triệu Trăn căn bản theo không kịp, chỉ nghe thấy bên tai vang lên mấy tiếng ‘viu viu viu’ cùng tiếng quần áo Bạch Ngọc Đường ma sát với không khí. Hết thảy phát sinh quá nhanh, Triệu Trăn chỉ biết nhắm tịt mắt cùng cắn chặt răng, tận lực không khiến Bạch Ngọc Đường thêm phiền toái.
Nếu đoán không lầm thì bé và Bạch Ngọc Đường đang bị người mai phục, bị ép ở trên không trở thành bia ngắm sống.
Bạch Ngọc Đường vì phải che chở cho Triệu Trăn không thuận tiện chủ động công kích, chỉ có thể bị động né tránh ám khí lao tới không dứt. May mắn Triệu Trăn tùy thân luôn mang theo vô số ám vệ nhiều công năng, ám vệ từ bốn phương tám hướng vây quanh tới, mấy tên sát thủ trốn trong chỗ tối không còn đường thoát, tất cả đều bị bắt ra, tình thế nháy mắt biến chuyển. Đáng tiếc nhóm sát thủ sau khi làm nhiệm vụ thất bại không nói hai lời liền tự sát tập thể, không lưu lại một ai sống sót, tự nhiên cũng đứt manh mối.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày nói: “Bọn chúng hẳn thuộc tổ chức ám sát giang hồ có tên ‘Dạ Kiêu’ nổi tiếng gan lớn bằng trời lục thân không nhận, chỉ cần ra giá được tiền, bọn chúng có thể không chuyện ác nào không làm, lại chưa từng bán đứng cố chủ (người thuê), một khi bị bắt lập tức tự sát, cho dù có may mắn lưu lại người sống cũng không hỏi được bất cứ tin tức nào. ‘Dạ Kiêu’ đỉnh đỉnh đại danh trên giang hồ, hơn nữa cũng rất có uy tín, có thể nói là cuồng đồ chưa đạt được mục đích quyết không bỏ qua, lần này ám sát thất bại, rất nhanh sẽ có đợt tiếp theo.”
Triệu Tiểu Trăn phẫn nộ: “Việc gì phải thuê người giết ta, ta trêu chọc gì bọn chúng à?!”
Bạch Ngọc Đường buồn cười: “Sao ngươi dám chắc không phải là thuê người giết ta, ta ở trên giang hồ cũng có không ít địch nhân.”
Triệu Tiểu Trăn dưới cơn thịnh nộ vẫn không quên vuốt mông ngựa: “Ngươi võ công cao cường, mấy tên này có là gì với ngươi, hơn nữa người giang hồ khoái ý ân cừu, chỉ cần không cụt tay què chân nhụt chí, ai chả muốn tự tay báo thù? Chỉ có chuột cống âm hiểm giả dối trốn trong chỗ tối, mới có thể nghĩ ra chiêu nham hiểm như thuê sát thủ giết người như thế.” Triệu Trăn bỗng nhiên phản ửng lại: “Đây là ta lấy ví dụ thôi nhé, cũng không phải đang châm chọc ngươi.”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười: “Ngươi còn tâm tư đùa giỡn?!”
Triệu Trăn kỳ quái nói: “Môn phái giang hồ dám tới ám sát ta, không muốn lăn lộn nữa sao?”
Bạch Ngọc Đường cũng thấy kỳ quái: “Theo lý thuyết thì hẳn không có, liệu có phải đã có hiểu lầm gì không?”
Bạch Ngọc Đường lại nói: “Đúng rồi, Triển nhị thúc nói ngươi ‘trên trời dưới đất có huyết quang tai ương’, đây có tính là bất hạnh nói đúng không?”
Triệu Trăn nhún nhún vai: “Huyết quang tai ương cũng có lớn có nhỏ, vết thương lớn máu phun tung tóe là huyết quang tai ương, không cẩn thận bị xước da cũng là huyết quang tai ương, chỉ cần không nguy hiểm tới tính mạng, cả đời ai mà không có mấy lần huyết quang tai ương, ta nhất định sẽ trường mệnh trăm tuổi đát ~”
………………………..
Khai Phong Phủ dù bận rộn vẫn có sự gọn gàng ngăn nắp.
Vừa rồi trong giây phút chỉ mành treo chuông, Phương Tĩnh An đã thay Bao đại nhân chắn một đao, cũng may tứ đại hộ vệ đúng lúc ra tay, vết thương của Phương Tĩnh An không quá sâu, chỉ là nằm ở vị trí không tốt lắm, hắn bị thương trên chính cánh tay cầm bút, thi Hội sắp tới khẳng định không thể tham gia. Hơn nữa lưỡi dao có độc, nếu không hảo hảo điều trị, cánh tay này về sau sẽ bị phế, không chỉ không cầm được vật nặng mà ngay cả cầm bút cũng không thể, lúc này Công Tôn đang giúp hắn giải độc.
Nghe nói Triệu Trăn cũng bị tập kích, Bao đại nhân triệt để phẫn nộ — “Tặc tử lớn mật!”
Triệu Trăn vươn tay giúp ông thuận thuận khí: “Ta không sao, vậy hung thủ ám sát Bao đại nhân có bắt được không?”
Công Tôn dù trăm bề bận rộn vẫn bỏ chút thời gian ra chỉ chỉ vật thể không rõ bị trói thành cái bánh chưng cách đó không xa: “Hung thủ ở đó.”
Triển Chiêu một phen nhấc tên hung thủ đang hôn mê lên: “Trông quen quen?” hình như đã gặp ở đâu rồi.
Triệu Trăn đánh giá bộ quần áo trên người hung thủ: “Là thư sinh à?” khó trách miệng vết thương không sâu.
Vẫn là Bạch Ngọc Đường đáng tin cậy nhất: “Khương Duy, tự Tử Mẫn.” Chỉ gặp qua một lần là nhớ.
Triển Miêu Miêu và Triệu Tiểu Trăn đồng thời nghiêng đầu: “Ngươi quen?”
Bạch Ngọc Đường đỡ trán: “Hai ngươi mất trí nhớ à, không phải đã gặp ở Thái Bạch lâu rồi sao, hắn cũng từng tiếp xúc với thi thể Lý Hồng, tự giới thiệu là Khương Duy tự Tử Mẫn, cha là đại phu, từ nhỏ đã học y, hắn là người đầu tiên phát hiện Lý Hồng tắc thở.”
Sư đồ hai người đồng thời nhìn trời — hoàn toàn không nhớ ra.
Triển Chiêu lên tiếng: “Mỗi người đều có hai mắt một mũi, bộ dạng giống nhau như vậy sao có thể nhận ra, ngươi nói phải thì là phải đi.”
Bạch Ngọc Đường cư nhiên không lên tiếng đáp lại.
Triệu Trăn ngắt lời: “Quan trọng nhất là, vì sao hắn lại nổi điên muốn ám sát Bao đại nhân?”
“Cái này phải hỏi chính hắn.” Công Tôn đứng dậy rửa tay, thu dọn hòm thuốc, quá trình chữa trị đã xong.
Lúc này điều Bao đại nhân quan tâm nhất chính là tay của Phương Tĩnh An: “Tình hình thế nào rồi?”
Công Tôn thở dài: “Độc đã giải, vết thương không sâu, sẽ không ảnh hưởng sinh hoạt sau này. Chỉ là trong vòng nửa tháng không được cầm bút, trong một tháng không được mệt nhọc, trong nửa năm không được cầm nắm đồ nặng. Thi hội sắp tới khẳng định không thể tham gia, đợi 3 năm sau rồi thi đi.”
Công Tôn nói chuyện không vòng vo che giấu, vào những lúc như thời điểm này càng không cần nghi ngờ.
Phương Tĩnh An bất ngờ gặp nạn đã đủ đả kích nặng nề, người bình thường hẳn nên nói chuyện uyển chuyển, an ủi người ta một chút, chỉ có Công Tôn thần kinh thô hoàn toàn không nghĩ tới. Căn cứ vào nghĩa vụ và trách nhiệm với bệnh nhân, hắn luôn nói một là một hai là hai, có đôi khi ăn ngay nói thật thực sự rất đả thương người.
Phương Tĩnh An ánh mắt ảm đạm: “Ba năm sau, cũng được…”
Triển Chiêu chưa nắm rõ tình hình, lo lắng hỏi: “Đến tột cùng mọi chuyện là thế nào?”
Phương Tĩnh An trầm mặc một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Đều là do ta tự cho thông minh đã dẫn sói vào nhà.”
Hóa ra, sau khi Bao đại nhân bị Bàng Cát kích thích, càng thêm vươn lên hùng mạnh tích cực phá án. Phương Tĩnh An vẫn muốn điều tra chân tướng vụ án bắt cóc trẻ con hai mươi năm về trước, lấy lại công bằng cho hài tử vô tội, nên đã dẫn theo cả Khương Duy cũng bị hại năm đó tới gặp Bao đại nhân. Lý do bề ngoài là ngưỡng mộ Công Tôn tiên sinh, kỳ thật Phương Tĩnh An và Khương Duy đã ước định trước, hai người kẻ xướng người họa nói bóng nói gió hỏi thăm tình hình chỗ Bao Chửng, giải oan là chuyện riêng của Phương Tĩnh An, hắn không muốn kéo Bao Chửng vô tội vào chuyện này.
Ai ngờ Khương Duy lâm thời thay đổi, vì muốn vạch trần oan khuất năm đó, vì muốn sự tình nháo đại, Khương Duy cư nhiên đã mang theo dao tới ám sát Bao đại nhân.
Trong giây phút chỉ mành treo chuông, Phương Tĩnh An ngăn cản Khương Duy, hai người xé rách mặt nhau, Khương Duy ngộ thương Phương Tĩnh An, sau đó tứ đại hộ vệ vọt vào khống chế thành công Khương Duy, sau đó là tới Công Tôn mang theo hòm thuốc chạy tới cứu người, cuối cùng là Bao đại nhân phái nha dịch đi thông báo cho Triển Chiêu…
Triệu Tiểu Trăn sờ sờ cằm: “Chẳng lẽ ta và Bao đại nhân đồng thời bị tập kích chỉ là trùng hợp?”
Triển Chiêu nói: “Ta cũng từng nghe qua ác danh ‘Dạ Kiêu’, nhưng yêu cầu đầu tiên của bọn họ là không đụng tới hoàng tộc và quan viên.”
Mọi người đang buồn bực, lại nghe thấy một trận ồn ào từ bên ngoài truyền tới, không bao lâu Trương Long cầm một phong thư chạy vào: “Bạch Ngũ gia, vừa rồi có người ở ngoài cửa truyền tin cho ngài, một thân hắc y che kín, hỏi gì hắn cũng không nói, đưa thư xong liền đi.”
Bạch Ngọc Đường nhận thư xem, là thư giải thích của ‘Dạ Kiêu’?
Trong thư nói, vụ ám sát vừa rồi hoàn toàn là hiểu lầm, bọn họ bị tin tức giả của cố chủ đánh lừa, không biết tiểu hài tử mình ám sát là đương kinh Hoàng thượng, về sau sẽ không tiếp tục tập kích Triệu Trăn nữa, bọn họ không hề có ý đối địch triều đình, thỉnh Triệu Trăn giơ cao đánh khẽ.
Nội dung thư rất ngắn, Triệu Trăn lăn qua lộn lại đọc ba lần: “Này là có ý gì?”
Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai: “Xem ra là ý trên mặt chữ.”
Triển Chiêu lại nheo mắt lại: “Dựa theo nguyên tắc làm việc của ‘Dạ Kiêu’, bị chơi một vố lớn như vậy nhất định sẽ thẹn quá thành giận, nói không chừng còn quay ngược lại đi tập kích cố chủ. Chỉ cần theo dõi sát sao hành động của ‘Dạ Kiêu’ liền có thể tìm ra tên cố chủ cố ý muốn ấn giấu kia.”
Hết chương 119