[Thử Miêu Đồng Nhân] – Nho Nhỏ Miêu Lang Quân

Chương 21


Đọc truyện [Thử Miêu Đồng Nhân] – Nho Nhỏ Miêu Lang Quân – Chương 21

” Ta muốn làm cha ──?!”

” Ngươi, ngươi nói, nói cái gì?!” Lúc này đại não của Bạch Ngọc Đường so với Triển Tiểu Hùng cũng không khá hơn chút nào, nói chuyện cũng không rõ ràng, nghĩ đến bất kì một nam nhân bình thường nào khi nghe đến chuyện mình bị một Tiểu P của hài tử làm cho lớn bụng đại khái cũng vô pháp duy trì trạng thái bình thường = =||

Thần trí Triển Chiêu cuối cùng cũng bị thanh âm của Bạch Ngọc Đường kéo về chút ít, lúc này mới ý thức được mình dưới sự kích động đã nói điều không nên nói, sợ là đã lộ nhưng nhất thời không thể nào nghĩ ra cách che giấu, chỉ đành ấp úng vừa trì hoãn thời gian vừa tìm đối sách:’ A? Ách… Kia, cái kia…”

Suy nghĩ đến lúc nãy mình hô hơi lớn tiếng, Bạch Ngọc Đường không thể không nghe rõ, nếu hiện tại đổi lời ngược lại càng khiến người ta hoài nghi, thế là bướng bĩnh tiếp tục gãi đầu nói dối:” Ta nói… Ta, ta muốn làm, làm cha… ách…” Đang nói hoàn hảo tựa như làm sai chuyện gì, thanh âm càng ngày càng nhỏ, đầu cũng càng ngày cúi càng thấp.

Trong đầu Bạch Ngọc Đường đột nhiên hiện lên một ý niệm quái dị nhưng rất nhanh liền bác bỏ suy đoán của mình. Không thể nào là hắn, không thể nào! Lại thấy tiểu gia khỏa kia một bộ dạng đáng thương liền không đành lòng hung dữ, chỉ sủng nịnh xoa lấy đầu nhỏ của hắn, nói một câu:” Sao có thể? Ngươi mới bao nhiêu tuổi thôi mà?” Đứa nhỏ này còn nhỏ đại khái là hiểu lầm cái gì đó mới có thể nghĩ như thế.


Lại thấy tiểu Miêu Miêu đột nhiên ngẩng đầu lên, nháy đôi mắt đen láy, trừng to nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, không muốn thuận theo, tiếp tục không tha mà dây dưa:” Chẳng lẽ không được sao? Ta ngày ngày đều cùng Bạch ca ca ngủ chung một chỗ nha.” Dù sao bây giờ mình cũng là một tiểu hài tử, dứt khoát phải làm giả bộ dạng trẻ người non dạ sao? ôi mặt ( zan đại nhân, ngươi thật BS( nhảm nhí, bullshit =”=) – – đi)

Gì cơ?! Bạch Ngọc Đường hắc tuyến ||||||

Trên mặt thế nhưng lại không thể không làm ra bộ dạng từ phụ( người cha hiền từ) kiên nhẫn giảng dạy:” Tiểu Hùng a, không phải hai người mỗi ngày ngủ cùng một chỗ sẽ có cục cưng.” ( Tiểu Bạch a như vậy mà ngươi cũng tin sao! QTZ …)

Phía bên kia Tiểu Miêu Miêu vì chứng mình mình thực rất ngây thờ, rất thuần khiết, rất trẻ con, tiếp tục bày ra vẻ mặt tò mò, chăm chỉ học hỏi:” Thế muốn có cục cưng thì phải làm như thế nào?!”

Bạch Ngọc Đường nghe hắn nói thế thì khuôn mặt” bùm” một cái đỏ ửng cả lên, chuyện này làm sao cùng tiểu gia khỏa nói đây, cũng không thể nói… nói là cần phải làm cái chuyện kia…( Ngũ gia ngươi cũng đã thất thân cho tiểu sắc miêu này rồi còn có gì không thể nói đây →→) Dưới tình thế cấp bách đành phải văng ra một câu nói vạn năng lừa gạt đứa trẻ kiểu:” Cái này… Chờ Tiểu Hùng trưởng thành, cưới vợ thì sẽ biết ngay thôi mà.”

Ai ngời Triển Tiểu Hùng lại đột nhiên nghiêm mặt, hai mắt nhìn thẳng vào đôi ngươi của Bạch Ngọc Đường, cầm tay hắn giống như thề non hẹn biển nghiêm túc mà nói:” Ta sẽ không cưới vợ, ta chỉ muốn cùng Bạch ca ca một người! Ta muốn đối Bạch ca ca chịu trách nhiệm.!” Ngọc Đường, ta cuối cùng cũng nói ra được rồi a lệ

Cha! Chịu trách nhiệm?!

Bạch Ngọc Đường vừa nghe lời này nhất thời liền nỏi da gà:” Tiểu tử thối, ngươi nói nhảm cái gì đây?! Ngũ gia ta là nam nhân. Không nói với ngươi cũng không là của ngươi? Ngươi sao vẫn không rõ thế nhỉ?!” Một hài tử miệng còn hôi sữa ( hỉ mũi chưa sạch) thế nhưng đối với mình nói muốn chịu trách nhiệm đứa trẻ trong bụng?! hắn đem Ngũ gia ta thành nữ nhân sao?! Rời nếu như sau này hắn đi ra ngoài rêu rao Ngũ gia ta mang thai hài tử của hắn, Ngũ gia ta còn không phải sẽ bị người ta chê cười đến chết sao?!

Nhưng vừa mới nói xong y liền có chút hối hận, thấy bộ dạng có chút quá hung dữ… Bởi vì y nhìn thấy rất nhanh liền thay bộ dạng không thể nào tin nỗi vào sự thật đau lòng, tàn khốc, ép hỏi y:” Vậy là ai?! Bạch ca ca ngươi còn cùng với người khác ngủ cùng nhau sao TAT…” Bộ dạng kia thoạt nhìn cực kì thương tâm, cực kỳ ủy khuất, từng giọt từng giọt châu ngọc trong suốt thi nhau rơi xuống, khiến Bạch Ngọc Đường quả thực đau lòng muốn chết. ( Tiểu Miêu đại nhân, ngươi cũng thật biết diễn trò a =v=)


Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng vươn tay xóa đi nước mắt trên mặt của hắ, ôn nhu an ủi:” Tiểu Hùng ngoan, không khóc, không khóc a Bạch ca ca không có cùng người khác ngủ qua, có ngủ cũng chỉ cùng một mình Tiểu Hùng mà thôi.”! Trong lòng thế nhưng lại âm thầm mắng:” Tử Miêu, Bạch gia gia kiếp trước thiếu ngươi cái gì a! thế nhưng kiếp này xui xẻo bị hai người các ngươi một lớn một nhỏ ăn đến sít sao!

Tiểu Miêu Miêu lúc này mới nín khóc mỉm cười, xoa đi nước mắt chưa khô, Khuôn mặt nhỏ nhắn xác nhận:” Thật? Không gạt ta?”

Bạch Ngọc Đường vì chứng mình sự trong sạch của mình, bất đắc dĩ sờ sờ trán của hắn, gật gật đầu nói:” Thật! Chúng ta không phải buổi tối khi đi ngủ đều ở chung một chỗ hay sao? Ca ca kia cũng vô pháp có thể cùng người khác ngủ chung a?” ( Ngũ gia, nào có người nào dỗ hài tử như thế = = ||||)

” Kia cũng là…” Như thế có nghĩa quả thật Ngọc Đường không cùng ai ngoài trừ Triển mỗ…

Thật ra thì cũng không phải Triển Chiêu không tin Bạch Ngọc Đường, nhưng vì muốn nghe Ngọc Đường chính miệng nói y mang thai con của mình nên mới nhất thời có ý xấu cố ý diễn một màn kịch như thế. Nhưng là lúc này khi thấy Ngọc Đường đối tốt với mình như thế, hắn liền không nỡ khi dễ tiểu Thử, bởi vậy kế hoạch cuối cùng là không được như ý.

Thấy Triển Tiểu Hùng cuối cùng cũng tin lời của mình, Bạch Ngọc Đường lúc này mới thở phải nhẹ nhõm, lại đột nhiên nhớ tới mặt mũi Ngũ gia, quyết không thể đem việc này đồn đại ra ngoài. T hế là liền cùng Triển Tiểu Hùng tiểng bằng hữu thương lượng:


” Bất quá Tiểu Hùng ngươi phải đáp ứng ca ca một chuyện. Ngươi không thể kể chuyện này cho bất cứ ai khác kể cả Bao bá bá cùng Công Tôn bá ba cũng không thể nói! Nếu không ca ca sau này liền sẽ không bao giờ … nữa cùng ngươi ngủ.”

” Không nên TAT! Ta tuyệt đối không cùng bất luận kẻ nào nói ra.”

” Thật ngoan! Muah!”

” Kia… Ta sau này gọi ngươi Ngọc Đường có được hay không… ≥ω≤ “

” Không được! >﹏


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.