Đọc truyện [Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế – Chương 95Quyển 6 –
Giữa trưa mặt trời gay gắt đỉnh điểm, đường lớn yên tĩnh không ai qua lại, một vị thanh y nam tử thẳng tắp đứng đó.
Thanh y nam tử thân hình khẳng khiu có chút gầy yếu, nam tử đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, bởi vì hôm nay không gió nên vạt áo cũng âm thầm ngủ đông, tay trái nam tử cầm la bàn cổ xưa, tay phải các ngón chắp lại tạo thành hình thù ảo diệu, hai mắt nhắm nghiền môi khẽ rung động, tựa như đang lẩm bẩm cái gì đó?
Bỗng nhiên! Gió lạnh đột nhiên nổi lên! quang cảnh trước mắt một mảnh tiêu điều!
Cuồng phong thổi bay mái tóc dài đen nhánh cùng vạt áo xanh biếc của thanh y nam tử, phần phật xõa tung trong gió, thanh y nam tử rốt cuộc động đậy! Hắn đột nhiên mở to mắt, trong mắt chợt lóe điện quang, nam nhân giơ cao la bàn lên hét lớn một tiếng: “Yah! Yêu nghiệt còn không mau hiện nguyên hình!”
━━∑( ̄ 口  ̄*|||━━
Ma ma, lão khùng này quên uống thuốc à?!
Nhìn kỹ, hóa ra trước mặt thanh y nam tử, là một con gà trống đang nhàn nhã tản bộ, con gà tựa hồ bị một màn trước mắt dọa sợ ngây người, một người một gà hai mặt nhìn nhau, người không nói lời nào, con gà quên luôn tiếng gáy, con gà trợn tròn hai mắt như hai hạt đậu, lén nhìn thanh y nam tử mặt không biểu tình, một chân đang nâng lên còn quên hạ xuống, hiện ra thế đứng “Gà trống một chân” vô cùng huyễn khốc.
Cho dù con gà đã sợ ngây người, nhưng thanh y nam tử vẫn như cũ hùng hùng hổ hổ đe dọa “con gà” lời lẽ nghiêm khắc răn dạy nó: “Yêu nghiệt! nể tình ngươi trăm năm tu hành không dễ dàng, chỉ cần ngày sau làm nhiều việc thiện, không được nhìn lén nữ tử nhân gian tắm rửa, không được đùa giỡn lưu manh gà mái nhân gian, ta sẽ cho ngươi một con đường sống!”
Thanh y nam tử khi nói chuyện ngữ khí không thay đổi, cảm xúc từ đầu tới cuối không hề dao động, trong lạnh lùng còn sự vô tình không vương chút khói lửa nhân gian, thất tình toàn vô, lục dục giai không, phi tăng phi đạo phi nhân phi quỷ, nói ra cư nhiên cũng thực uy nghiêm?
Con gà biểu tình mặt đỏ tía tai — 0△0 cục cục tác?
Thanh y nam tử tựa hồ hoàn thành đại sự, phun ra một ngụm tiên khí thật dài thật dài, mái tóc đen nhánh dài mượt khẽ bay bay nhất phái tiên phong đạo cốt tuấn mỹ phi phàm. Thế nhưng! một bóng đen xa xa bay tới, dừng ngay trên đỉnh đầu thanh y nam tử, bỗng nhiên gia tốc vuông góc rơi xuống!
“Rầm!”
“Á….”
Một khắc trước còn là thanh y nam tử tiên phong đạo cốt, ngay sau đó liền ngột xổm xuống ôm đầu kêu la ầm ĩ, cho dù là lúc la hét, thanh y nam tử vẫn như cũ âm điệu không hề biến hóa, ngữ khí bình thản khô cằn nghe vào tai thực không thành ý, cũng không biết là đau thật hay đau giả…
Thanh y nam tử ôm đầu đứng lên, ánh mắt thanh tỉnh ngẩng đầu nhìn hắc y nam từ đang từ trên cao nhìn xuống: “Đại ca.”
Nam tử quần áo đã đen mặt còn đen hơn, là thợ rèn nổi tiếng khắp thiên hạ, nam thần trong giới trạch nam thợ rèn — Triển Thanh Phong.
Thanh y nam tử giả thần giả quỷ với con gà chính là đệ đệ song sinh của Triển Thanh Phong — Thần côn* Triển Thanh Mang. (Thần côn: chỉ mấy tên thầy pháp, thầy cúng, thầy bói… chuyên lừa gạt dùng tiểu xảo giả thần giả quỷ huyễn hoặc mấy người mê tín)
Triển Thanh Phong và Triển Thanh Mang tuy là song sinh nhưng tính cách trống đánh xuôi kèn thổi ngược, hai cực phân liệt. Đệ đệ Triển thần côn còn thề son sắt tuyên bố: “Trên đời thực sự có yêu ma quỷ quái, trừ ma vệ đạo là sứ mệnh của chúng ta!” cả đời Triển Thanh Mang đều đặt vào chuyện hàng yêu phục ma, cho dù thường xuyên bị hiểu lầm thành bệnh thần kinh cũng không từ bỏ ước nguyện ban đầu! Ca ca Triển thợ rèn thà tin tưởng nam nhân sinh được con còn hơn tin tưởng trên đời có yêu ma quỷ quái, bởi vậy vẫn luôn muốn mở não đệ đệ ra xem có gì bên trong.
Triển thợ rèn và thợ rèn phu nhân hôm nay tới Biện Kinh để thăm nhi tử, Triển thần côn mang theo la bàn của hắn đến Biện Kinh để hàng yêu phục ma, còn có nha hoàn xa phu tiểu tư cũng đi theo hầu hạ, đoàn người trùng trùng điệp điệp đi tới ngoại ô cách trung tâm thành không xa, bỗng nhiên — Triển Thanh Mang cầm la bàn xông ra khỏi xe ngựa!
Triển Thanh Phong bất đắc dĩ, đành phải cùng đi ra ngoài tìm lại đệ đệ mù đường của mình. Tìm nửa ngày mới tìm được, lại phát hiện thần côn đệ đệ giữa ban ngày ban mặt cùng một con gà trống trò chuyện thân mật vui vẻ? Triển Thanh Phong đen mặt giật lấy cái la bàn của đệ đệ, quay đầu túm đệ đệ trở về.
Triển Thanh Mang bị ca ca lôi đi, lắc thân mình nhìn về phía sau, vẫy vẫy tay cáo biệt với con gà.
Khiến người ta kinh ngạc chính là, con gà cư nhiên cũng nhấc một chân lên lắc a lắc, tựa như đang tạm biệt?!
…………………………
Triển Thanh Phong kéo đệ đệ trở về, vừa đi vừa lải nhải: “Ngươi có thể thành thật hai ngày không hả?!”
Triển Thanh Mang đầy mặt nghiêm túc nói: “Hàng yêu phục ma là lập thân chi đạo của ta, sao có thể thấy yêu quái mà làm như không thấy?!”
Triển Thanh Phong sắc mặt càng đen tợn: rõ ràng già mồm át lẽ phải, ta cư nhiên không biết nên đáp lại thế nào!
Không ai nói gì, hai huynh đệ lại im lặng trở về xe ngựa, xe ngựa bên kia chỉ có Triển phu nhân và các nha hoàn tiểu tư không biết võ công, mặc dù có xa phu Triển Thanh Phong vô cùng tín nhiệm ở cạnh, sự an toàn của Triển phu nhân không có vấn đề nhưng nên mau chóng trở về vẫn hơn.
Đi không bao xa, Triển gia huynh đệ nhìn thấy một thiếu niên nằm sấp ven đường. thiếu niên đại khái khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặt bẩn hề hề, trên người đầy vết trầy xước còn đang chảy máu, thiếu niên giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng cố gắng vài lần đều không thành công, bàn tay đã bị đá vụn mài rách.
Triển Thanh Phong nhìn thấy thiếu niên bị thương, bước nhanh tới gần, đứng ở trước mặt dường như muốn nâng cậu nhóc dậy. Thiếu niên cúi đầu chuẩn bị tình cảm, trong mắt dần dâng đầy nước mắt, nước mắt ẩm ướt quanh hốc mắt kìm ném không cho rơi, quật cường cắn nát môi, ánh mắt lóe sáng quang mang không chịu thua!
Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu….
Chỉ nhần thấy bóng dáng Triển Thanh Phong nhanh chóng rời đi…
Thiếu niên biểu tình quật cường nháy mắt biến thành kinh ngạc, khóe miệng co giật, nhanh chóng khống chế biểu tình, nhìn sang Triển Thanh Mang ánh mắt thuần ngây thơ. Triển Thanh Mang không đi cùng Triển Thanh Phong, mà ôm gối đầu ngồi xổm xuống trước mặt thiếu niên, ngữ khí chậm rì rì nói: “Huynh đài, ngươi muốn xem tướng không?”
Khóe miệng thiếu niên giật giật.
Triển Thanh Mang khô cằn nói: “Ta cũng biết xem bói tay nha.”
Cả khuôn mặt thiếu niên run rẩy.
Triển Thanh Mang dùng ngữ điệu cứng ngắc chèo kéo: “Xem tướng đoán chữ miễn phí, tiêu tai tránh tà chỉ lấy giá gốc nha.”
Thiếu niên mắt lóe hung quang thầm muốn giết người.
Triển thần côn vẻ mặt ngây ngốc, ngữ khí ngây ngốc, động tác ngây ngốc, đợi hồi lâu mới nói: “Si nhi, ngươi tội gì phải chấp mê bất ngộ.”
Thiếu niên sửng sốt, ánh mắt lộ ra thần sắc phòng bị. Triển Thanh Mang nói: “Ta đoán mệnh chuẩn lắm, chuẩn hay không chuẩn đều không lấy tiền của ngươi.”
Thấy thiếu niên dùng trán đập đất, Triển Thanh Mang không ngừng cố gắng nói: “Đừng bỏ lỡ, chỉ một đường này không còn đường khác.”
Thiếu niên không nói gì, quay đầu nhìn theo hướng Triển Thanh Phong rời đi, đã không còn nhìn thấy bóng người hắc sắc.
Thiếu niên không rõ mình đã để lộ sơ hở ở chỗ nào, hắn phụng mệnh ngăn cản hai huynh đệ Triển gia, là vì muốn kéo dài thời gian cho đồng bọn tập kích xe ngựa. Bọn họ vẫn luôn đi theo đoàn xe này, đợi một đường mới có cơ hội, biết rõ khả năng sẽ thất bại cũng không thể không động thủ. Thiếu niên biết mình chính là mồi nhử, làm mồi nhử phi thường nguy hiểm, tám chín phần mười sẽ là đối tượng để người bị hại trút căm phẫn, một đao xẻ thịt vẫn còn là nhẹ.
Thiếu niên ánh mắt tối sầm: vốn kẻ làm mồi nhử là một người khác, sau không hiểu sao lại đổi thành ta. Nếu ta có thể sống sót, nếu ta có thể sống sót, nhất định dùng hết toàn lực để báo thù rửa hận! khiến những kẻ đã từng khi dễ ta đều bị dẫm đạp dưới chân! Khiến bọn họ thấy được sự lợi hại của ta!
Thiếu niên không rõ Triển gia huynh đệ là ai, chỉ có thể dựa vào tình báo suy đoán, nếu Triển Thanh Mang là thần côn, vậy người vừa rời đi nhất định là cha Triển Chiêu, Triển Thanh Phong. Thiếu niên vì muốn kỹ xảo biểu diễn trông thật hơn mà cố dùng lực lăn từ trên sườn dốc xuống không dùng đồ bảo hộ, tạo thành vô số vết trầy xước trên người.
Thiếu niên phi thường tự tin, mỗi vết thương trên người hắn đều là thật, chỉ cần chống đỡ một thời gian không nói gì, không có khả năng bị nhìn ra sơ hở. Hắn từng nghĩ tới một ngàn loại kết quả, thậm chí cũng từng nghĩ tới, mình sẽ bị Triển gia huynh đệ một chưởng đập chết, duy độc không ngờ lại bị triệt để nhìn thấu, Triển Thanh Phong cư nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra sơ hở của mình, không quay đầu lại rời đi, đây là vì cái gì?
Thiếu niên đem tầm mắt nghi hoặc nhìn về phía Triển Thanh Mang: Hắn là khờ thật hay giả khờ, hắn không nghĩ tới xe ngựa phía sau có khả năng sẽ bị nguy hiểm sao? Vì sao không nhanh chóng chạy về, vì sao còn ở đây lãng phí thời gian với ta, chẳng lẽ bọn họ có mai phục trước?
Thiếu niên tuy rằng nghi hoặc, nhưng không tính toán nhắc nhở Triển Thanh Mang, bởi vì Triển Thanh Mang ở đây càng lâu, sau khi trở về, khả năng đặc xá của thiếu niên càng lớn. Nếu Triển Thanh Mang nhanh chóng rời đi, nhiệm vụ của thiếu niên chính là thất bại, mà người làm nhiệm vụ thất bại… không có tư cách sống sót.
Thiếu niên cúi đầu không nói lời nào, Triển Thanh Mang ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi có huyết quang tai ương.”
Thiếu niên ánh mắt bất đắc dĩ — ngươi đang nguyền rủa ta hay đe dọa ta vậy?
Không bao lâu sau, từ phía sau truyền tới tiếng vó ngựa rầm rập cùng tiếng bánh xe lăn lộc cộc, Triển Thanh Mang đứng dậy phất phất tay, bởi vì ngồi lâu hai chân tê nhức, lắc lưu hai cái mới có thể đứng vững. Triển Thanh Mang nhiệt tình vẫy vẫy về phía xe ngựa, ngữ khí khô khốc như cũ – “Đại tẩu, ta đói.”
Thiếu niên thân thể cứng đờ, mồ hôi lạnh dần toát ra — sao lại nhanh vậy, đồng bọn của ta đâu?
Bọn họ âm thầm đi theo vài ngày, đối với đoàn xe này đã quá quen thuộc, nhưng đối phương nhân số một người cũng không thiếu, xe ngựa cũng không tổn hại gì, ngay cả hạ nhân cũng y quan chỉnh tề không vội không suyễn, hoàn toàn không giống từng trải qua một hồi đại chiến, chẳng lẽ đồng bọn đánh lén đã toàn quân bị diệt?
Không đúng, không đúng, vô luận toàn quân có bị diệt hay không thì nhiệm vụ thất bại kết quả vẫn chỉ có cái chết, ta phải làm sao đây?
Thiếu niên âm tình bất định, từ trong xe ngựa vang ra tiếng cười trong trẻo: “Ngươi đã làm gì mà khiến đại ca ngươi tức giận thành như vậy?”
Triển Thanh Mang biểu tình vô tội: “Không phải ta, là hắn chọc tức đó chứ.” Nói xong, chỉ thiếu niên một thân chật vật vẫn đang quỳ rạp trên mặt đất.
Mành xe ngựa xốc lên, lộ ra gương mặt nữ nhân xinh đẹp, chính là mẹ Triển Chiêu.
Triển phu nhân trời sinh có gương mặt vui vẻ, mắt cười cong cong, khóe môi cong cong, diện mạo ưa nhìn khiến người ưa thích. Triển phu nhân đánh giá thiếu niên đang cảnh giác mọi thứ, cười nói: “Hóa ra là như vậy, người bình thường lăn từ trên sườn dốc xuống, vì bảo hộ bản thân không bị thương, khẳng định sẽ chuyển động giãy dụa thân thể. Còn vết thương trên người ngươi chỉnh tề như thế, nếu không phải bị trói lăn xuống thì nhất định là cố ý không giãy dụa lăn xuống.”
Thiếu niên trong mắt lóe lên tia ảo não, vì muốn tạo sự chân thật, hắn đã nhờ đồng bọn một cước đá xuống. Đồng bạn đá thật sự dùng lực, hắn cũng lăn thật sự dùng sức, hẳn quả thật cố ý không giãy dụa, lưu lại miệng vết thương rõ ràng nhất, không ngờ lại tạo ra sơ hở rõ rệt như vậy.
Triển phu nhân nói: “Đồng bọn của ngươi đều đã bỏ chạy hết rồi, hiện tại ngươi chạy đi vẫn còn kịp.”
Thiếu niên nhất thời có chút nản lòng thoái chí, đồng bọn đã bỏ chạy hết, chứng tỏ đã bỏ rơi chính mình…
Triển Thanh Mang phi thân nhảy lên xe ngựa, nói với thiếu niên: “Đừng quay đầu lại, quay đầu sẽ có huyết quang tai ương, đi về phía trước mới có hy vọng.”
Thiếu niên vốn không lĩnh ngộ mấy câu kia, nhưng giờ phút này hắn thế đơn lực mỏng, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe ngựa Triển gia lưu loát chạy đi. Thiếu niên chậm rãi đứng dậy, nhìn nhìn con đường sau lưng, lại nhìn con đường phía trước, nhớ tới lời Triển Thanh Mang, do dự một lát rốt cuộc đi thẳng về phía trước…
………………………..
Vì tránh cho bọn nhỏ lao sư động chúng, Triển Thanh Phong ở trong thư không ghi rõ ngày giờ vào kinh cụ thể, nhưng ám vệ Triệu Trăn chung quy cũng không phải ăn không ngồi rồi. Xe ngựa Triển gia vừa tới cửa đông, Triển Chiêu đã đứng chờ trên thành cao, mắt nhìn thẳng ra phương xa.
Xa xa nhìn thấy xe ngựa Triển gia, Triển Chiêu trong lòng vui vẻ, từ tường thành cao ba mươi sáu trượng bay vút xuống dưới, tựa như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng như không. Nhóm dân chúng trong thành vốn đã sớm nhìn quen, lúc đầu mỗi khi Triển đại nhân chơi trò nhảy tường, đều sẽ khiến nhóm dân chúng kinh hô hoảng sợ, sau này nhìn mãi thành quen. Mỗi lần có người ngoài thành nhìn thấy giật mình hoảng sợ la hét, người địa phương đều thập phần tự hào nói cho bọn họ — “Triển đại nhân bay siêu lắm!”
Triển Chiêu kích động bay tới gần, ở giữa không trung bị Triển nhị thúc chặn lại, Triển nhị thúc mặt không biểu tình, ánh mắt lại phát ra quang mang nóng bỏng, ngữ khí khô cằn khó nén tâm tình kích động: “Chiêu Chiêu, nơi nào có quỷ mau dẫn thúc tới! Hiện tại yêu quái đều rất ngoan, chỉ nhìn lén đại cô nương tắm rửa gì đó thật không thú vị, mười mấy năm chưa thấy ác quỷ nháo trạch, lần này đủ kính bạo!”
Mọi người: “…..”
Nhị thúc, ngữ khí không sợ thiên hạ bất loạn như thế, thật sự không có vấn đề gì sao?!
Hết chương 95