[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Chương:32Quyển 7 -


Đọc truyện [Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế – Chương 132Quyển 7 –

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ân ân ái ái sến sến súa súa, lúc nào cũng như chìm trong thế giới riêng, cả ngày phát ra hào quang ân ái tim hồng bay lả tả, thật sự rất chói mắt, hành hạ vô số cẩu độc thân, làm tan nát vô số tâm hồn thiếu nữ mong manh yếu đuối, Thử Miêu hai người vẫn như xưa, mỗi ngày ân ái khiến cả Khai Phong Phủ đều muốn nổi điên.

Nhưng mà, dù có show ân ái nhiều tới mấy thì cũng không có tác dụng gì!

Cho dù là ở chung một gian phòng, ngủ cùng một giường, đắp cùng một chăn bao nhiêu lâu, hai vị đại hiệp vẫn chỉ đơn thuần là đắp chung chăn ngủ cùng giường, trong sạch đến không thể trong sạch hơn, thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn, hoàn toàn không hề bắt chước yêu tinh mê hoặc quyến rũ lẫn nhau. Triệu Trăn một mực chờ xem náo nhiệt cũng thấy sốt ruột thay — không ai tranh làm top à?! Quá kém! Quá kém! Quá kém!

Mấy năm gần đây, Đại Tống mưa thuận gió hòa bờ yên biển lặng, các bạn hàng xóm cạnh biên giới nước này so với nước kia càng an tĩnh hơn, Triệu Tiểu Trăn làm hoàng đế nhàn tới khó chịu, bỗng nhiên có một ngày, nhàn rỗi chống cằm suy nghĩ — có nên cho phép kết hôn đồng tính không nhỉ? Tạo phúc cho thế giới gay les rộng lớn trong tương lai?

Triệu Tiểu Trăn trí tưởng tượng bay cao bay xa nảy ra chủ ý, liền bị các đại thần tâm lao lực quá độ ôm bắp đùi: “Hoàng thượng thỉnh nghĩ lại!”

Làm sao để kết hôn đồng tính, Triệu Tiểu Trăn cắn móng tay bứt rứt suy nghĩ, cắn nha cắn nha, rốt cuộc chỉ ma trảo tội ác về phía Triển Chiêu, định tác (gây) hợp (họa) cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường! Triệu Tiểu Trăn nắm chặt nắm tay nội tâm dâng trào, suýt nữa vì bản thân thiện giải nhân ý làm cho cảm động muốn khóc.

Nhưng Triển đại nhân lại không hề nghĩ như vậy…

Triển đại nhân đáng thương anh minh một đời, suýt nữa bị đồ nhi ngu xuẩn khi sư diệt tổ ám hại, không chút cảnh giác bị chuốc thuốc mê — đeo vòng cổ bằng lụa — hỏa tốc giao hàng gửi tới cho con chuột vẫn không hay biết gì! Triển đại nhân thật vất vả mới từ miệng con chuột chạy trốn ra, trên cổ vẫn còn đeo vòng lụa màu đỏ thắm tinh tế cùng với cái Chuông!  Mèo! bằng vàng ròng được chế tạo tinh mỹ tuyệt luân!

Triển đại nhân tức giận không nói hai lời, xắn tay áo đánh Triệu Trăn tới kêu cha gọi mẹ.

Nhóm ám vệ trung thành hộ chủ chạy như bay tới cứu giá, cuối cùng bị Ngự Miêu đại nhân bùng nổ cả đoàn bị diệt hết lần này tới lần khác…

Trong sân viện náo loạn, Bạch Ngũ gia thiếu chút nữa ăn thịt được con mèo âm thầm chép miệng, trong lòng vạn phần hối hận mình hạ thủ quá chậm, trên mặt lại bày ra vẻ mặt chính trực “ta vô tội, ta ngồi ôm không loạn, ta là Liễu Hạ Huệ, ta là chính nhân quân tử”. Mặt Bạch Ngũ gia quả thực vô cùng chính trực, cho tới lúc này cả Triển Chiêu và Triệu Trăn đều đã quên, mặc dù người sắp đặt bỏ thuốc là Triệu Trăn nhưng người đưa cốc trà có bỏ thuốc cho Triển Chiêu uống chính là…

Chính là đại hiệp mặt đầy chính trực Bạch Ngọc Đường!

Như vậy có thể thấy, Bạch Ngũ gia cũng không phải không gấp mà chẳng qua hắn quá coi trọng con mèo ngốc bạch ngọt, chỉ có thể nhẫn nhịn.

╮( ̄▽ ̄ “)╭  Mọi người cũng không dễ dàng a.

Hành động chuốc thuốc nhận kết thục thất bại, Triệu Tiểu Trăn ôm cái mông sưng vù được đưa trở về cung chữa trị.

Đáng mừng chính là, ngốc bạch ngọt Triển đại nhân rốt cuộc cũng thông suốt! Triển Ngự Miêu sờ sờ mũi mình ngẩn người một ngày, tự mình rối rắm thật lâu, rốt cuộc đỏ bừng hai tai hạ quyết tâm — phù sa không chảy ruộng ngoài, rốt cuộc quyết định đem Bạch Ngọc Đường xinh đẹp như hoa cưới về nhà!

Mọi người dùng ánh mắt phức tạp, thật sâu nhìn Triển đại nhân hùng tâm vạn trượng — Cưới? Ngài chắc chứ?

Triển Chiêu là một người cẩn thận, vô luận làm gì cũng chu đáo tỉ mỉ không qua loa, nếu quyết định cưới Bạch Ngọc Đường về nhà, tự nhiên phải như các nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất khác, đường đường chính chính lấy người về nhà! Nếu cứ vô môi vô sính* ở chung như thế, quả thực rất có lỗi với Bạch Ngọc Đường xinh đẹp như hoa nhà mình, đầu tiên phải cần Bạch Ngọc Đường gật đầu đồng ý, sau đó là xin ý kiến cha mẹ hai bên, cuối cùng là nhờ bà  mối….  (*Không bà mối không sinh lễ)


Xin ý kiến cha mẹ cái gì, nghĩ tới Bạch Cốc liền đau đầu.

Mời bà mối cái gì, bà mối giỏi nhất Khai Phong Phủ tên gì ta?

Đúng rồi, còn phải viết thư thông báo cho cha mẹ ca tẩu tới Bạch Cốt sơn đưa sính lễ!

Còn phải thông báo cho các sư phụ sư huynh sư chất sư thúc Trấn Quốc tự tới dự lễ!

Triển đại nhân cắn đầu bút bình thường chuyên để ghi chép đầu mối vụ án, hý hoáy viết viết vẽ vẽ, tự cho là bí mật lên kế hoạch cầu hôn, nhưng lại không thấy trên mặt Bạch Ngũ gia đang đeo nụ cười sủng nịnh cưng chiều. Bạch Ngũ gia một chút cũng không nóng vội, với sự hiểu biết của hắn về Triển Chiêu, con mèo ngốc này rất có thể mơ mơ màng màng đem mình bán đi, còn thuận tay giúp hắn đếm tiền, hớn ha hớn hở tưởng rằng mình đã chiếm được tiệm nghi của hắn.

Bạch Ngũ gia ngồi vững thả dây dài câu mèo, lòng tràn đầy vui sướng chờ con mèo ngốc tự bán mình.

Nhưng Bạch Ngọc Đường đã quên sau lưng Triển Chiêu còn có một ngọn núi lớn bình thường không đáng tin cậy nhưng trong thời khắc mấu chốt lại có thể chắn nửa góc trời!

Không sai!

Người duy nhất nhìn thấu chân tướng là người bề ngoài nhìn qua như đứa trẻ, nhưng trí thông minh thì quả thật không tầm thường, Hoàng đế Triệu Tiểu Trăn!

Đáng tiếc, Triệu Trăn đã sớm nhìn thấu hết thảy, giờ phút này lại đang mềm nhũn nằm trên giường nhỏ dưỡng thương, gác chăn, hung tợn cắn góc gối, đưa tay xoa xoa cái mông bị sư phụ đánh cho sưng phù, dứt khoát quyết định giả bộ ngu ngốc!

Nhưng, thời khắc mấu chốt cũng không thể để sư phụ bị thua thiệt…

…………………

Vào một sớm hơn nửa tháng trước, Bạch Cốc nhận được thư của Bạch Ngọc Đường, bảo hắn mang đầy đủ sính lễ tới Triển gia cầu hôn.

Bạch Cốc đọc thư xong vô cùng kích động! con trai thả nuôi bên ngoài hơn 20 năm, nó lớn như vậy, lần đầu tiên khai thiên lập địa có một lần lộ ra thái độ “Phụ thân, hài nhi cần người ~”. Bạch Cốc lần đầu được nếm mùi làm cha, tâm tình vô cùng kích động, cả người rạo rực bừng bừng sinh khí. Bây giờ đừng nói bảo hắn tới Triển gia cầu hôn, mà kêu hắn lên núi đao cầu hôn, hắn cũng hớn ha hớn hở toe toét chạy đi.

Bạch Cốt sơn chúng quỷ lại càng kích động hơn, oanh oanh liệt liệt chuẩn bị sính lễ chất cao như núi, hận không thể đem toàn bộ tài sản của Bạch Cốt sơn vận chuyển tới Triển gia.

Mà bên kia, Triển gia ở Thường Châu phủ cũng đang náo loạn hết cả lên.

Thư Triển Chiêu gửi về kêu cha mẹ đem sính lễ tới Bạch Cốt sơn, cơ hồ đến cùng lúc với tin Bạch Cốc sắp tới đưa sính lễ, hai bức thư chân trước chân sau tới trước mặt Triển Thanh Phong.


Vốn khi nhận được thư của Triển Chiêu, Triển Thanh Phong còn có chút biệt nữu, vừa nghĩ tới việc mình phải tới gặp Bạch lão quỷ cầu hôn, Triển phụ thân cảm giác cả người không tốt. Nhưng tin tức Bạch Cốc muốn tới cửa cầu hôn, khiến Triển phụ thân nhanh chóng thay đổi thái độ — Cưới! Sính lễ! Gấp gấp!!

So với việc gả con vào Bạch gia, Triển Thanh Phong càng thiên về việc cưới con trai Bạch gia vào cửa hơn, tốt nhất tức chết Bạch lão quỷ. Nhìn bộ dạng thâm tình của tiểu tử Bạch gia đối với thằng con ngốc nhà mình, xem ra việc cưới người về nhà không khó khăn lắm.

Triển Thanh Phong một bên phân phó con trai lớn Triển Huy hỏa tốc chuẩn bị sính lễ, một bên đào thằng em trai đang bế quan ngủ nướng dậy, hai huynh đệ võ trang đầy đủ bày trận trước cửa, để xem Bạch lão quỷ làm sao mà vào được, tính toán làm sao béo tấu tên đó một trận ném ra ngoài, kiên quyết không để sính lễ Bạch gia vào cửa, muốn vào cũng phải là hồi môn!

Vì vậy, trưởng bối hai nhà Bạch – Triển hao tổn hết mọi sức lực, Bạch Cốc hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng lấy một chọi hai, gây gổ toàn thắng, đánh nhau toàn bại, Triển gia sinh đôi vừa vặn ngược lại, song phương ngươi tới ta đi lưỡng bại câu thương, không có tác dụng gì…

Ngược lại ngồi xem một bên, Triển phu nhân trên mặt lộ ra nụ cười mê hoặc, cùng với Triển gia đại ca đại tẩu phát huy bản tính gian thương, thừa dịp Bạch Cốc bị Triển Thanh Phong và Triển Thanh Mang dần cho một trận, ba mẹ con thật nhanh chuẩn bị xong sính lễ, Triển gia đại ca tự mình mang sính lễ tới Hãm Không đảo — đưa sính lễ!

Vì vậy, chiến hỏa ở Thường Châu phủ một đường đốt tới tận Tùng Giang phủ.

Không tới năm ngày, cơ hồ hơn nửa võ lâm đều biết tin Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sắp kết hôn, vậy là những vấn đề mới lại xuất hiện, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường sẽ kết hôn với cô nương nhà ai? Hay là hai người bọn họ kết hôn với nhau? Chẳng lẽ… trong hai người bọn họ có một người là nữ phẫn nam trang?!

(⊙o⊙)  Trời ạ!!! Tin tức này quá kính bạo rồi!!

Vây quanh vấn đề ai cưới ai gả giữa Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, người trong võ lâm suy đi tính lại, có nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra nguyên do. Thậm chí còn có người tổ chức đánh cuộc, cược xem trong Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, ai là người cưới ai là người gả, trước mắt tỷ lệ giữa hai bên tương đối cân bằng, ai cũng không thể nói chắc bên nào có tỷ lệ thắng cao hơn. Cho tới khi một nhân vật thần bí nào đó, đặt một số tiền lớn cược Triển Chiêu cưới, Bạch Ngọc Đường gả, mới phá vỡ tỷ số cân bằng giữa hai người.

Tin tức Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sắp kết hôn đã phá vỡ truyền thống ‘chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm’ xưa nay, chưa tới nửa tháng, hầu như mọi người đều biết, có thể nói là… cả nước, a không, phải là nhân dân các nước đều biết, ngay cả những người bình thường tin tức không linh thông cũng không ngoại lệ, phản ứng đầu tiên chính là đây hẳn là âm mưu của người Tống!

Đối với tin bát quái về mình đang bị truyền xa vạn dặm bên ngoài, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hồn nhiên không hay biết.

Hai người trong cuộc, hàng năm đều ở trong trạng thái ‘trong mắt ta chỉ có ngươi’, hoàn toàn thờ ơ đối với tin bát quái trong thiên hạ. Đặc biệt là Triển Chiêu vốn trì độn, Bạch Ngọc Đường lại không thích buôn chuyện với ai, cho tới nay, hai vị đại hiệp vẫn không biết gì, còn mải lăn tăn chút chuyện ai đưa sính lễ trước…

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không biết chuyện, nhưng Triệu Trăn thích xem náo nhiệt đã sớm rõ ràng hết thảy!

Tin tức sở dĩ truyền nhanh như vậy, cũng không thiếu Triệu Trăn ở bên trong tích cực quạt gió thổi lửa, mặc dù bị Triển Chiêu đánh cho sưng mông, nhưng Triệu Trăn rốt cuộc vẫn một lòng hướng về sư phụ, không thể trơ mắt nhìn Bạch cha dượng chiếm hết tiện nghi. Vì vậy, vào một buổi lâm triều, Triệu Tiểu Trăn buồn bực giả bộ, ngay trước mặt văn võ bá quan hỏi Bao Chửng: “Bao ái khanh, nghe nói ngày lành của sư phụ và sư nương sắp tới?”

Σ(°△°|||)︴

Cả triều văn võ nhất thời yên lặng như tờ, mọi người đồng loạt cúi đầu mặc niệm.


Câu nói của Hoàng thượng có lượng tin tức thật lớn, ngươi có dám ở trước mặt Bạch thiếu hiệp gọi một tiếng sư nương không? Dám không?!

Bao đại nhân yên lặng lau mồ hôi — Hoàng thượng nói thế thực khiến người khác không cách nào đáp lại.

Cũng may, Triệu Trăn cũng không cần Bao đại nhân trả lời, bé chẳng qua chỉ vui mừng cười nói: “Chuyện tốt như vậy, sao không báo sớm cho trẫm một tiếng, thánh nhân nói một ngày là thầy suốt đời là cha, trẫm nhất định phải uống mấy ly rượu mừng.” Nói xong lại cười híp mắt chọc Bạch Ngọc Đường thêm một đao: “Chọn ngày không bằng thử ngày, không bằng hôm nay trẫm hạ chỉ tứ hôn, thuận tiện để sư phụ sớm ngày nghênh thú giai nhân, ôm mỹ nhân về nhà.”

Bốn chữ “Nghênh thú giai nhân” đọc to rõ ràng nhấn âm mạnh mẽ.

Cả triều đồng thời hít một ngụm khí lạnh.

Bao Chửng nghĩ tới Bạch Ngọc Đường, lại nghĩ tới Bạch Cốc, lặng lẽ vì Triệu Trăn thắp một ngọn nến — vì Triển hộ vệ, Hoàng thượng cũng thực liều mạng.

Thấy cả triều văn võ đều sợ ngây người, Triệu Tiểu Trăn ngồi ngay ngắn trên long ỷ, trong lòng khẽ thở dài, giương mắt nhìn mặt trời đang dần lên cao, Triệu Tiểu Trăn mặt bánh bao đầy bi hùng — Ngày mai Trẫm còn có thể thấy được mặt trời mọc nữa không? Sư phụ cứu ta….

Vì vậy, ai cũng không dám lên tiếng, Hoàng thượng kim khẩu ngọc ngôn định án. Ngày hạ thánh chỉ, con dân trăm họ trong Khai Phong Phủ đều biết, Triển đại nhân muốn nghênh thú Bạch thiếu hiệp về nhà, thật đáng mừng. Đến nỗi một nam nhân cả người y phục trắng tinh từ chối tiếp nhận thánh chỉ, ý đồ xông vào Hoàng cung, hành thích Hoàng thượng…đã bị Triển đại nhân bắt lại.

Khẳng định không phải Bạch Ngọc Đường!

“Ai cũng khi dễ ta! Khi dễ ta võ công không tốt! Đừng ép lão tử dẫn trăm ngàn đại quân tới tiêu diệt cái ổ chuột nhà ngươi! Hức hức…tại sao lại đánh mông nữa! Ghét nhất đánh mông… cứ đánh mông người ta…. Hức hức…” Triệu Tiểu Trăn ôm cái mông sưng chưa lành vết thương cũ giờ lại chất chồng thêm một đống lươn mới, gào khóc thê lương trên long ỷ.

……………………..

Mặc dù quá trình gập ghềnh phập phồng, lễ thành hôn của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẫn đúng hạn cử hành. Bởi vì song phương tân hôn đều là nam nhân, cũng không ai giải thích đâu là nhà mẹ đẻ, đâu là nhà mẹ chồng, song phương thân hữu đều tới đây uống rượu chúc mừng cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, cả hai mặc quần áo đỏ thắm, cùng nhau cưỡi ngựa đi vòng quanh thành một vòng, kéo tới vô số người rảnh rỗi hóng náo nhiệt, cùng đông đảo tiểu thư khuê nữ tâm tình phức tạp, hung hăng dùng hoa tươi trong tay đập hai người bọn họ….

Gần đây nam nhân tốt đều đi theo nam nhân tốt, làm con gái thật quá khó khăn!

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều mặc y phục đỏ thắm, chỉ ở vị trí cổ áo và thắt lưng là có sự khác biệt càng tăng thêm khí chất của cả hai.

Triển Chiêu hàng năm đều mặc quan phục đỏ thắm, chỉ là hình thức quan phục đơn giản, không thể so với hỉ phục cao cấp được các tú nương trong cung tự tay thêu thùa, Triển Chiêu rất ít khi mặc trang phục hoa lệ như thế, vừa ra sân liền kinh diễm tất cả mọi người.

Bạch Ngọc Đường lại không giống vậy, Bạch Ngũ gia từ khi hiểu chuyện cả người đều là y phục trắng tinh muốn sang trọng có sang trọng, muốn hoa lệ có hoa lệ,  muốn ưu nhã có ưu nhã, nhưng vẫn không đủ diễm lệ bằng hỉ phục đỏ thắm này. Hơn nữa, hôm nay tâm tình Bạch Ngũ gia rất tốt, ngày xưa đều là nhếch mép cười kinh hoàng, còn bây giờ cười như bắt được vàng, gương mặt đó quả thực lực sát thương vô cùng lớn.

Hôm nay coi như khách quý tới chật nhà, bạn bè của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trải khắp thiên hạ, hơn nữa Triển gia là thế gia nổi tiếng có vố số bạn làm ăn thân thiết, Bạch Cốc chỉ mang một thân hữu đoàn Bạch Cốt sơn chúng quỷ nhà mình cùng Tứ Thử Hãm Không đảo, còn có bá quan văn võ đi theo Triệu Trăn tới góp vui, trong sân ồn ào náo nhiệt, các quan viên và người giang hồ hiếm thấy cùng tề tụ một chỗ vui mừng hớn hở, còn cả cả cao tăng Trấn Quốc tự, cùng với một nhóm sứ thần ngoại tộc phái tới thăm dò âm mưu của người Tống (nhưng thật ra là tới gây cười)….

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều bị mọi người lôi kéo đi uống rượu, Triển Chiêu tửu lượng thấp, Bạch Ngọc Đường lại thuộc dạng ngàn ly không say, người nào tới cũng chấp tuốt. mọi người cạn lại rót, rót lại cạn, dần dần đem hỏa lực tập trung hết lên người Triển Chiêu, thât may còn có đại ca Triển Huy mở cửa hàng kinh doanh luyện thành một thân tửu lượng hơn người chống đỡ thay, lúc này mới tránh khỏi một trận thảm kịch.

Sau khi mời rượu xong, Bạch Ngọc Đường đỡ Triển Chiêu mơ mơ màng màng vào phòng cưới, sau lưng hai người phát ra một trận cười vang đinh tai nhức óc. Triển Chiêu đã hoàn toàn mơ hồ, nửa dựa vào người Bạch Ngọc Đường mà không biết giờ là tối hay chiều. Bạch Ngọc Đường bất vi sở động, vì hôm nay, hắn đã sớm chuẩn bị chu toàn mọi chuyện!


Triển gia cùng tứ Thử Hãm Không đảo thay mặt tiếp đón mọi người tới dự lễ, còn phải trông coi Bạch Cốc và chúng quỷ sau khi uống say lại càng trở nên điên cuồng.

Bạch Cốc cầm chum rượu tư rót tự uống, trên mặt lúc nào cũng tự tiếu phi tiếu, so với bình thường thật thà hơn rất nhiều, có thể thấy tâm tình rất không tệ.

Uống xong một chum rượu, Bạch Cốc sờ cằm một cái, bỗng nhiên nói: “Xong hết rồi chứ?”

Triển Thanh Phong cảnh giác nhìn bạn già một cái, ý là — ngươi định làm gì?

Bạch Cốc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngươi và đệ đệ ngươi sống lâu quá nên ngu đi rồi có phải không? Đương nhiên là nháo động phòng rồi!”

Triển Thanh Mang nằm không cũng trúng đạn, mờ mịt nhìn Bạch Cốc: “Hả?” vị này rõ ràng đã uống say rồi.

Triển Thanh Phong cảm thấy răng đau nhức, cũng may còn nhớ hôm nay là ngày vui của thằng út, mới không bạo khởi béo tấu Bạch Cốc. Bạch Cốc cũng không để ý nhiều như vậy, gian tà lôi kéo Triển Thanh Phong: “Thằng con ngốc nhà ngươi cùng thằng con ngốc nhà ta, hai đứa nó biết làm thế nào sao? Ngươi không thấy hiếu kỳ à?”

Khóe miệng Triển Thanh Phong co rút, dùng ánh mắt biến thái nhìn Bạch Cốc một hồi, sau đó cùng đệ đệ nhà mình nghênh ngang bỏ đi.

Bạch Cốc tiếc nuối nhún vai, nếu không tìm được tri kỷ cùng chí hướng, hắn quyết định tự mình đi Nghe! Lén!

Công Tôn vội vàng huých Bàng Thống còn đang mải ăn cơm, bíu môi nhìn về phía Bạch Cốc, ý là — Lên! Giải quyết hắn!

Bàng Thống mí mắt giật giật, vùi đầu tiếp tục ăn cơm.

Công Tôn tức giận đoạt chén cơm của hắn: “Ngươi đi ngăn cản đi, đừng để hắn quấy nhiễu.”

Bàng Thống hai mắt bất đắc dĩ than thở: “Mọt sách, còn có Bạch Ngọc Đường mà.”

Công Tôn sửng sốt một chút: “Có ý gì?”

Ý chính là, Bạch Ngọc Đường đã sớm chuẩn bị chu toàn mọi chuyện.

Né tránh mọi người, Bạch Ngọc Đường xốc lên bọc quần áo, lấy ra nón lá rộng vành, ôm Triển Chiêu đang say rượu, cưỡi ngựa của mình, kéo theo con ngựa của Triển Chiêu, hai người, hai ngựa, thừa dịp đêm tối mờ mịt bỏ trốn ngay đêm tân hôn.

Triệu Trăn đứng cạnh chuồng ngựa, heo hắt vẫy tay nói lời từ biệt với Bạch Ngọc Đường, thuận tiện dưới sự uy hiếp của hắn, tăng kỳ nghỉ phép của Triển Chiêu lên ba lần. Nhìn theo bóng lưng xa xa của hai người, trên mặt Triệu Trăn lộ tươi cười, nhưng trong mắt không khỏi có chút buồn tẻ, sau đó chỉ trong nháy mắt, lại như không có chuyện gì, xoay người rời đi.

Ai nha, sư phụ đã gả ra ngoài kết hôn, lần sau có nên chuyển ma trảo lên người Công Tôn tiên sinh không nhỉ?

Triệu Tiểu Trăn dùng sức nháy mắt một cái, lại lần nữa bị thiện giải nhân ý của bản thân làm cho cảm động…

Hết phiên ngoại 2


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.