[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Chương:12Quyển 7 -


Đọc truyện [Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế – Chương 112Quyển 7 –

Sự tồn tại của những người trong Khai Phong Phủ đối với Triệu Trăn mà nói vừa là thầy vừa là bạn, còn Thừa Ảnh thì vừa là bạn vừa là thù.

Triệu Trăn bởi vì trưởng thành rồi mới xuyên việt, mà thân phận sau khi xuyên việt lại khá đặc thù, rất khó có thể hòa hợp chơi chung với trẻ con cùng tuổi, có mấy người bạn thường xuyên chơi chung thì đa số đều là người trưởng thành, duy chỉ có Thừa Ảnh là tương đối cùng lứa tuổi mà thôi. Cho nên lúc trước, Triệu Trăn thật lòng coi Thừa Ảnh là bằng hữu, cho dù sau này phát hiện Thừa Ảnh là nội ứng, Triệu Trăn cũng không định giết cậu ta.

Cảm tình của Thừa Ảnh đối với Triệu Trăn lại càng phức tạp, Triệu Trăn vừa là chủ nhân hắn thề nguyện trung thành, cũng là bằng hữu duy nhất hắn thật sự coi trọng, vừa chịu áp lực không thể không bán đứng Triệu Trăn, vừa thực lòng phi thường muốn bảo hộ Triệu Trăn, nhân sinh Thừa Ảnh rối như tơ vò, may mắn thần kinh hắn tráng kiện, co dãn tốt, mới không biến thành tâm thần phân liệt.

Đó cũng là nguyên nhân xảy ra tình trạng vừa là bạn vừa là thù như hiện nay, Thừa Ảnh nhàn rỗi không có việc làm liền thích trêu đùa Triệu Trăn, Triệu Trăn cũng nắm chặt cơ hội phản kích lại.

Thừa Ảnh luôn muốn ngủ cùng Triệu Trăn, thực ra đa phần là muốn ghẹo Triệu Trăn tạc mao đồng thời cũng chọc tức nhóm ám vệ sốt ruột muốn hộ chủ. Triệu Trăn cũng thế, đừng thấy bé võ công không bằng Thừa Ảnh mà lầm, bản lĩnh làm chuyện xấu mãn cấp, thực khiến người khó lòng phòng bị. Tỷ như phát hiện Thừa Ảnh mẫn cảm với lông ngỗng, Triệu Trăn cao hứng ra sức vung vẩy gối đầu tạo ra vô số lông ngỗng bay đầy phòng, khiến Thừa Ảnh hắt hơi không ngừng.

Thừa Ảnh lần đầu tiên phát hiện, mình lại nhạy cảm với lông ngỗng đến vậy, liên tục hắt hơi năm, sáu cái, bất đắc dĩ lui về sau vài bước, tránh xa Triệu Tiểu Trăn đang cố gắng hất nhiều lông ngỗng về phía mình. Thừa Ảnh che miệng bịt mũi lại nói: “Ta nhận được tin, người của hắn đã trà trộn vào lần thi hội này, lai giả bất thiện, mục đích không rõ, ngươi cẩn thận chút.”

“Hắn?” Triệu Trăn nheo mắt lại. Chẳng lẽ là ám vệ của tiên hoàng, độc thủ sau màn đang chạy trốn bên ngoài?

“Chính là người ngươi nghĩ.” Thừa Ảnh bịt mũi nhìn trời, tựa hồ không muốn nói nhiều về đề tài này.

Nhắc tới chính sự, Triệu Trăn không còn trêu cợt Thừa Ảnh nữa, gọi nội thị tiến vào rửa mặt thay quần áo, đồng thời thu dọn toàn bộ lông ngỗng lại. Tuy rằng vừa rồi Thừa Ảnh chỉ nói hai câu, nhưng Triệu Trăn vẫn nghe ra ý tại ngôn ngoại: “Vừa rồi vì sao ngươi lại nói là ‘người của hắn’ mà không phải là ‘hắn phái người’?”

Thừa Ảnh khẽ cười, sờ sờ đầu Triệu Trăn tựa như tiểu hài tử: “Thông minh lắm, vốn đang định nhử, không ngờ ngươi lại có thể nghe ra. Đúng là người của hắn mà không phải là hắn phái người, hiện nay bản thân hắn còn khó bảo toàn, không còn hô phong hoán vũ được như trước, nhưng hắn vẫn còn một số thuộc hạ trung thành tới chết, những người này bị huấn luyện tới tâm ngoan thủ lạt, liều chết hoàn thành đối với mệnh lệnh của hắn, ngươi trăm ngàn lần không được khinh địch.”

Triệu Trăn gạt móng vuốt Thừa Ảnh xuống: “Một tên sắp chết còn có thể làm gì?”

“Ngươi không hiểu rồi.” Thừa Ảnh nhíu mày nói: “Hắn là một đối thủ đáng gờm, đừng nói hắn sắp chết, ngay cả khi hắn chết thật, ngươi cũng không được khinh thường. Hắn tối am hiểu việc thiết lập bố cục, cho dù qua mười năm, hai mươi năm nữa, kết cục cũng sẽ diễn ra đúng như hắn đã sắp xếp. Ta không ngại nói cho ngươi biết, kết cục của Tiên hoàng, Hoàng hậu và Tương Dương vương chính là do hắn đã bày ra từ 20 năm trước, hết thảy đều diễn ra đúng như hắn mong muốn, chỉ trừ ngươi ra….”

Thừa Ảnh nghiêm túc nói: “Ngươi là dị số duy nhất trong bố cục của hắn, hết thảy chuyện ngoài ý muốn đều xuất phát từ ngươi mà ra.”

Triệu Trăn nháy mắt mấy cái: “Không rõ giác lệ! Áp lê sơn đại!*” (*Không rõ giác lệ: ngôn ngữ mạng, ý là không hiểu gì nhưng nghe có vẻ rất lợi hại, áp lê sơn đại: đọc gần giống áp lực thực đại.)


Khóe miệng Thừa Ảnh giật giật, Triệu Tiểu Trăn lại không nói tiếng người…

“Nói tóm lại, ngươi nhất định phải cẩn thận.” Thừa Ảnh vỗ vỗ bả vai đơn bạc của Triệu Trăn: “Một khi hắn đi tới cùng đường mạt lộ, bố cục bày ra trước khi chết… nghĩ cũng thấy không rét mà run.” Thừa Ảnh cau mày, tựa hồ thập phần kiêng kị với “hắn”. “Hắn có thể nhìn thấu nhược điểm của từng người, tối am hiểu đùa bỡn nhân tâm, tựa như chất độc ngấm xương, một khi bị hắn quấn vào, chắc chắn vĩnh viễn không một ngày được yên bình!”

Triệu Tiểu Trăn không phục, chu mỏ nói: “Hắn lợi hại như vậy sao còn như chó nhà có tang trốn chui trốn nhủi? Còn bỏ hết mọi thế lực cùng địa bàn của mình? Hay là sắp bị độc phát mà chết? Dựa theo lời ngươi nói, hắn đã biến thành yêu quái mà còn trở nên bi thảm như vậy sao?”

“Đó là vì hắn đối với ngươi…” Thừa Ảnh suýt nữa bật thốt ra, nhanh chóng bịt miệng lại, đem nửa câu sau nuốt trở về.

Triệu Trăn ghét nhất người khác nói một nửa liền dừng, nhổ không được nuốt không xong nghẹn tới mức khó chịu, liền túm cổ áo Thừa Ảnh lắc a lắc: “Hắn đối với ta làm sao? Ngươi nói nốt đi! Ngươi muốn nghẹn chết ta sao?!” Lúc Thừa Ảnh bảo trì trầm mặc thì y hệt cái hũ nút, mà hũ nút vừa vặn là khắc tinh của Triệu Trăn, mặc cho ngươi 36 quỷ kế thay nhau ra trận, ta vẫn không nói lời nào lấy bất biến ứng vạn biến, xem ngươi xử lý ra sao ~

Triệu Trăn bất đắc dĩ, đành phải thay đổi đề tài: “Vậy ngươi cảm thấy, nhược điểm của ta là gì?”

Nghĩ tới nhược điểm của Triệu Trăn, suy nghĩ đầu tiên của Thừa Ảnh chính là Thái hậu. Nhưng vừa nghĩ như vậy, Thái hậu cả ngày ở trong thâm cung lễ Phật, bình thường đại môn không ra, nhị môn không bước, hoàn toàn không để ý tới mọi chuyện, ra ra vào vào đều có cung nữ nội thị tiền hô hậu ủng, thị vệ cấm quân tầng tầng vây quanh, an toàn đến không thể an toàn hơn.

Sau đó, Thừa Ảnh lại nghĩ tới Khai Phong Phủ, nhưng cái gọi là ‘nhược điểm’ là chỉ những phương diện bạc nhược, còn Khai Phong Phủ là hậu thuẫn kiên cường nhất của Triệu Trăn, ở đó có những người ủng hộ trung thành nhất, vô luận là Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường hay là Bao Chửng Công Tôn Sách, người này so với người kia đều không phải đèn cạn dầu, nhóm người này dù thế nào cũng không thể tính là nhược điểm đi?

Cuối cùng Thừa Ảnh lại nghĩ tới ngôi vị Hoàng đế. Nhưng Triệu Trăn đã ngồi vững trên ngai vàng rồi, bây giờ mới bắt đầu động thủ có phải đã quá muộn rồi không?

Thừa Ảnh càng nghĩ, càng khiến bản thân quay như chong chóng: “Ta vẫn luôn không hiểu suy nghĩ của hắn, không dám suy đoán.”

Nhược điểm duy nhất của Triệu Trăn có thể nói là lòng yếu mềm, quá trọng tình cảm, ngay cả đối với thuộc hạ phản bội cũng có thể thủ hạ lưu tình — nhưng chuyện này là thật sao? Nhược điểm rõ rệt như vậy, liệu có phải là do Triệu Trăn cố tình bài binh bố trận lộ ra không? Một khi tới thời khắc cuối cùng, Triệu Trăn thật sự sẽ giết mình chứ…

Thừa Ảnh theo bản năng lảng tránh đáp án này.

Phát hiện Thừa Ảnh đang ngây người, Triệu Trăn chọc chọc quai hàm hắn: “Ngươi và “hắn” có quan hệ gì?”

Thừa Ảnh chỉ cười không nói.


Triệu Trăn không ngừng cố gắng: “Hiện tại hắn đang ở kinh thành sao?”

Thừa Ảnh vẫn không nói: “Ngươi đừng hỏi nữa, ta sẽ không phản bội hắn, nhưng ta vẫn sẽ bảo hộ ngươi.”

Triệu Tiểu Trăn bị Thừa Ảnh nói tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi không cảm thấy hai câu này rất mâu thuẫn sao? Hắn rõ ràng nhằm vào ta mà tới, ngươi không phản bội hắn thì bảo hộ ta thế nào?” Loại sinh vật hũ nút này, tốt nhất nên bị Thiên Đao hủy diệt!

Thừa Ảnh nháy mắt mấy cái: “Đói bụng rồi đi, ta gọi người chuẩn bị ngọ thiện.” nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Triệu Trăn tức giận đến hai mắt tối sầm.

(╬ ̄ 皿  ̄) Mỗi lần Thừa Ảnh muốn trốn tránh vấn đề đều dùng “ăn” để lảng sang chuyện khác, ta cũng không phải sư phụ cật hóa, mới không bị mắc mưu đâu!

Thừa Ảnh đi tới cửa bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, ngự trù Lý gia vì tỏ lòng ‘thành ý’, đã phái hai đầu bếp tới…”

“Thật không? Hay quá, người ở đâu?” Triệu Tiểu Trăn sung sướng nhảy cao ba thước, triệt để quên luôn vấn đề vừa rồi, cao hứng phấn chấn muốn đi gặp đầu bếp mới tới! Nhân sinh cả đời chỉ xoay quanh hai chữ ăn và uống, mặc kệ chủ mưu sau màn hay hũ nút đáng ghét, hết thảy đều bị ném ra sau đầu!

Quả nhiên là cật hóa.

Thừa Ảnh thở dài: “Tối hôm qua ta nghe Triển đại nhân nhắc tới, hình như chiều nay mới tới nơi.”

Lý Giai Hào cấu kết phản tặc gây đại họa, may mắn Triển gia ra mặt, mới không liên lụy tới toàn thể Lý gia. Nhưng bởi vì Lý Giai Hào có ý xấu với Triển Chiêu, trên dưới Triển gia đều phẫn nộ vô cùng, ngay cả Triển phu nhân tốt tính cũng tức giận cực điểm, cuối cùng gia chủ Lý gia chỉ có thể tự thân xuất mã giải quyết hậu quả do Lý Giai Hào gây ra.

Để giải trừ ấn tượng xấu của Triệu Trăn, cũng để Triệu Trăn yên tâm, Lý gia đã phái hai tộc nhân có thân phận không đơn giản tới. Một người là tôn tử của gia chủ đương nhiệm, người còn lại được chỉ định là gia chủ đời kế tiếp, hai người kia thay nhau nhảy vào bát Triệu Trăn, cũng đủ thấy thành ý của Lý gia.

Thực ra có thành ý hay không, Triệu Tiểu Trăn nửa điểm cũng không để ý, cái quan trọng nhất chính là tay nghề! o(≧v≦)o


……………………………..

Triệu Trăn thay quần áo xong liền chạy tới Khai Phong Phủ.

Hôm qua Bao đại nhân gọi Phương Tĩnh An tới, Triệu Trăn đi sớm quá không kịp gặp. Hiện tại đang là thời kỳ mẫn cảm, Bao đại nhân gọi Phương Tĩnh An tới nói chuyện liền ném đi vị trí quan chủ khảo, thân phận của Triệu Trăn càng thêm mẫn cảm, việc lén gặp gỡ Phương Tĩnh An đối với song phương đều không tốt. Phương Tĩnh An tài học nổi tiếng, vạn nhất thật sự đỗ Trạng Nguyên, khẳng định sẽ truyền ra vô số lời đồn khó nghe tỷ như Triệu Trăn dùng người không khách quan, tỷ như Phương Tĩnh An có chỗ dựa chống đỡ….

‘Một chuyện không cần hai người làm’, nên Triệu Trăn quyết định ném hết mọi chuyện phiền toái có liên quan tới Phương Tĩnh An cho Bao đại nhân xử lý. Bao đại nhân thiết diện vô tư xử án như thần, kinh nghiệm thẩn án lâu năm, đến tội phạm cùng hung cực ác cũng phải quy phục, huống chi là tiểu thịt tươi Phương Tĩnh An thế sự chưa thông!

So với việc tự thân động thủ, Triệu Trăn đã học được cách ra lệnh cho người khác làm việc, thật sự rất đáng mừng ~

Hôm nay Khai Phong Phủ phi thường yên tĩnh, Triệu Trăn từ cửa sau tiến vào, một đường đi tới chính đường cư nhiên không thấy một ai? Triệu Tiểu Trăn đi vòng vòng tại chỗ, phồng má lẩm bẩm: “Người đều chết đâu hết rồi? chẳng lẽ tập thể đều đã xuyên không hết?”

Đang buồn bực, lại nghe ở hậu đường vang lên một trận ồn ào, tiếng binh khí va chạm, tiếng trầm trồ khen ngợi, còn có tiếng vỗ tay, tiếng huýt gió?

Triệu Trăn đi vòng ra hậu đường, liền nhìn thấy một đống người đang vô cùng phấn khích. Triển Chiêu nhất phi trùng thiên, Bạch Ngọc Đường nhanh nhẹn hạ xuống đất, chỉ trong chớp mắt, thân ảnh hai người bống biến mất, lại bất ngờ xuất hiện giữa không trung, một đao một kiếm va chạm kịch liệt, tiếng ma sát cực lực xuyên thấu, khiến khán giả đứng xem nổi hết da gà. Hồng sắc thân ảnh tựa như mây tự do tự tại, bạch sắc thân ảnh tựa như phong vô câu vô thúc, bên tai vang lên một loại tiếng khen ngợi trầm trồ cuồng nhiệt, Triệu Trăn chậm nửa nhịp mới phản ứng lại —  hóa ra là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang chơi đùa.

Triệu Trăn sờ sờ cằm: Thử Miêu ban đầu giận dỗi nhau, nhưng từ sau khi giải trừ hiềm khích, từ trạng thái một lời không hợp liền xắn tay áo đánh nhau cho tới bây giờ biến thành trạng thái mật lý điều du* tương thân tương ái, đã lâu chưa thấy hai người họ thoải mái đánh một trận lớn đến vậy, có lẽ hôm nay hai người họ hưng trí không tệ… (*quan hệ thân mật khăng khí)

Bạch Ngọc Đường siêu cấp khiết phích, một ngày hận không thể tắm rửa tám lần, luyện võ chảy một thân mồ hôi tự nhiên muốn hồi phủ tắm a tắm. Triển Chiêu thì tùy tiện hơn, trực tiếp dùng tay áo lau mồ hôi, đại khái đánh tới cao hứng, rồi lại lôi kéo Triệu Trăn tới kiểm tra tiến độ luyện công của bé.

Trong phương diện võ học, thiên phú của Triệu Trăn thực bình thường, nhưng được cái cực kỳ chăm chỉ dụng công, chủ yếu là do phim kiếm hiệp hiện đại đã độc hại quá sâu đối với nhóm thanh thiếu niên, nên nam hài nào mà chả từng có mộng đẹp làm cao thủ võ lâm du ngoạn giang hồ. Thật vất vả được đại thần xuyên không chiếu cố, không chỉ được xuyên tới thế giới võ hiệp đầy sức hút mà còn được bái một đại hiệp đỉnh đỉnh đại danh làm sư phụ, nếu không khắc khổ, thiên lý khó dung!

Triệu Trăn lôi kéo tay áo Triển Chiêu lắc a lắc: “Sư phụ, ta nghe Thừa Ảnh nói có hai đầu bếp Lý gia sắp tới.”

“Đúng là có chuyện này, vốn hôm qua định nói cho ngươi, nhưng mấy lần bị ngắt lời liền quên.” Triển Chiêu híp mắt cười: “Bề ngoài thì nói là vị tộc thúc kia muốn trọng chấn ngự trù Lý gia, thuận tiện dẫn đồ đệ đi trải sự đời. Lần này ngươi được hời lớn rồi, vị tộc thúc kia có địa vị rất cao trong Lý gia, tay nghề là số 1, số 2! Trước đây ta cũng chỉ được nếm qua hai món ăn của thúc ấy, một là Phật khiêu tường, hai là thịt viên sốt tương, đến nay vẫn còn nhớ mãi không quên!”

Triệu Tiểu Trăn hai mắt lóe tinh quang vô hạn: “Người đó tên là gì?”

“Tsk….” Triển Chiêu tặc lưỡi.


Triệu Tiểu Trăn ra sức vỗ tay: “Chỉ nhớ tên đồ ăn, không nhớ tên người, không hổ là đệ nhất cật hóa Khai Phong Phủ!”

Triệu Trăn gãi gãi cằm: “Ta gặp mặt liền gọi thúc thúc, căn bản không dùng tới danh tự, đợi lát nữa về nhà hỏi nương ta là biết.” Vừa dứt lời, Triển Chiêu bỗng nhiên mới phản ứng lại, túm lấy Triệu Trăn đang có ý định lẩn trốn: “Ngươi đợi đã, ta trở thành đệ nhất cật hóa Khai Phong Phủ từ lúc nào? Ai phong?”

Triệu Trăn ngẩng đầu nhìn trời: “A, hôm nay trời thật đẹp….”

Triển Chiêu xắn tay áo: “Trời đẹp thích hợp vận động!”

Triệu Trăn lùi về sau nửa bước: “Sư phụ, ngươi phải lấy đức phục người, không nên hơi một tý liền động đao động thương động thủ động cước, nhích tới nhích lui.”

Triển Chiêu dùng Cự Khuyết vẽ một vòng kiếm hoa hoàn mỹ, đại ý là — ta động kiếm là được rồi đi.

∑( ̄□ ̄*|||  Này, một câu ‘cật hóa’ dẫn phát huyết án?! Triệu Tiểu Trăn yên lặng lau mồ hôi.

Cuối cùng vẫn là Bao đại nhân ra tay cứu vớt Triệu Tiểu Trăn đáng thương, xách hùng hài tử muốn ăn đòn này vào thư phòng, thuận tiện kiểm tra tiến độ học tứ thư ngũ kinh. Toàn bộ thảm kịch nhân gian từng cái từng cái nối nhau mà tới, không cần tỉ mỉ nhắc lại, tóm lại Triệu Tiểu Trăn bị ăn n cái thước vào tay, thể xác và tinh thần đều bị tổn thương nghiêm trọng, che móng vuốt đỏ hồng hồng rời khỏi thư phòng của Bao đại nhân, cả người đều héo rũ.

Chỉ có một sự kiện đáng được ăn mừng đó chính là Bao đại nhân tựa hồ rất tán thưởng Phương Tĩnh An, cho nên rất cao hứng ôm đồm mọi phiền toái có liên quan tới cậu ta.

…………………………

Lại nói tới một đầu khác.

Bình thường Bạch Ngọc Đường đều lười chảy thây, khó được hôm hưng trí, ra sức bồi Triển Chiêu chơi đùa, một thân mồ hôi ướt đẫm, quyết định hồi phủ tắm rửa thay quần áo. Vì tiết kiệm thời gian, Bạch Ngũ gia trực tiếp leo nóc nhà mà đi, vừa lúc thấy mấy thư sinh lén lén lút lút quẹo vào trong một góc nhỏ yên tĩnh, ở góc rẽ còn lưu lại một người ngó ngang ngó dọc cảnh giới, những người khác thì châu đầu vào nhau thì thà thì thụt.

Bạch Ngọc Đường có khả năng nhìn qua không quên, liếc mắt một cái liền nhận ra mấy thư sinh kia đều từng xuất hiện ở hiện trường vụ án Lý Hồng.

Bạch Ngọc Đường cước bộ chuyển hướng, phi thân đi theo.

Mấy thư sinh lén la lén lút, cư nhiên đang trao đổi túi tiền? Trong đó có một thư sinh mặc quần áo màu xanh thẫm, lấy mấy túi tiền mỏng mỏng từ trong ngực ra, có khoảng 5, 6 thư sinh khác vây quanh hắn, mỗi người cũng lôi ra một túi tiền. Tiền trao cháo múc, tên mặc áo xanh thẫm mở túi tiền đếm bạc, những thư sinh còn lại mở túi tiền mỏng lôi ra một tờ giấy dày đặc chữ.

Bạch Ngọc Đường thở dài: Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại thi nhau chui vào, hôm nay gặp Ngũ gia ta coi như các ngươi xui xẻo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.