Đọc truyện [Thử Miêu] Đãi Trọng Đầu – Chương 3
Trên lầu cao gió lớn phần phật thổi, ánh mặt trời dần xuống thấp, ánh đèn vẫn chưa lên, trong phòng một mảnh tối tăm, khiến ánh sáng bên ngoài càng thêm chói mắt
Triển Chiêu tóc dài không buộc, tùy ý theo gió thổi mà tản mác ra như tấm lưới đen dày, góc áo bệnh nhân mỏng nhẹ treo trên người khẽ động, che không được thân thể gầy gò của y.
Ánh sáng leo lét lọt vào trong bệnh viện, bức tường cao đến eo làm thành hàng rào, cảnh sắc xa gần nơi phía nam ánh vào mắt.
Triển Chiêu đứng trước cánh cửa sổ lớn mở toang, các tòa nhà cao tầng san sát, đường xá ngang dọc như cửi, tiếng xe cộ huyên náo ầm ĩ, đường chân trời mênh mông xám xịt hợp làm một với bầu trời, tất cả đều lọt vào mắt Triển Chiêu.
Những toà lầu bằng gỗ đâu rồi? Ngói đỏ đâu rồi? Gạch bùn? Tường đá? Lưng ngựa? Vòm én? Xe kéo? Xe ngựa? Đồi núi rậm rạp xanh rì?
Khai Phong sao? Trung Nguyên sao? Đại Tống… sao?
Khi Ngũ Kinh Hoàn đi vào, thấy thân ảnh ngược sáng của y, gấp gáp nói: “Cậu sao lại dậy rồi? Nếu vết khâu lại nứt ra phải làm sao đây?” Gấp gáp nắm lấy cánh tay đang muốn vươn ra của y……
“Đây… là nơi nào?”
Triển Chiêu không xoay người, Ngũ Kinh Hoàn nghe xong ngây ngốc suốt nửa ngày, bị mái tóc dài của y che khuất, chậm chạp một hồi mới khàn khàn đáp lời: “Thành phố T…… cậu trước quay lại đây đã……” Tay phải đưa ra, nhưng đối phương lại không có ý nhúc nhích.
“Thành phố T? Triển mỗ…… chưa từng nghe qua nơi này…… nơi đây không phải Trung Nguyên sao? Ra là ngoài Đại Tống vẫn còn nơi kỳ lạ thế này……”
Triển Chiêu y phát hiện rồi sao?
“Lời cậu nói tôi nghe không hiểu lắm, cậu từ nông thôn đến sao? ‘Đại Tống’ là nơi nào? Ở phía nam sao?” Ngũ Kinh Hoàn cảm thấy rất may mắn, Triển Chiêu không có xoay đầu lại, ra diễn xuất và lừa dối, là việc khó khăn như vậy.
“Huynh đài chưa từng nghe qua Đại Tống sao? Nơi đó trong thành từng dãy nhà bày biện ngay ngắn có thứ tự, lầu cao náo nhiệt, cầu chạm nhà khắc, tiếng rao hàng của người bán hàng rong trên những con đường lớn lát đá, phong cảnh cùng nơi đây hoàn toàn bất đồng” Y vươn tay sờ sờ loại chất liệu kỳ lạ là tấm thủy tinh trên cửa sổ, lại nói: “Nơi đó người dân tinh thần dồi dào, tính tình chất phác, Hoàng thượng cung kiệm nhân đức (*cung kính tiết kiệm), thận hình ái dân (*cẩn thận trong việc dùng hình, yêu thương dân chúng), còn có đại nhân gương sáng treo cao, chỉ là …… Đại Tống hôm nay…. còn ẩn dấu nhiều hoạn nạn khốn khó……”
Đây là Đại Tống trong mắt Triển Chiêu sao? Tốt đẹp, đơn thuần khiến kẻ chính nghĩa như ngươi phải lao tâm lao lực, Ngũ Kinh Hoàn đột nhiên cảm thấy phẫn hận khó tiêu tan, nhưng lời thốt ra chỉ là: “Hoàng thượng gì chứ? Đại nhân? Cậu là nhân vật của niên đại nào thế?”
Triển Chiêu nghe xong mới phát hiện chính mình còn chưa báo tính danh cho đối phương, nhanh xoay đầu lại: “Huynh đài, ra là ngươi cứu tại hạ, tại hạ họ Triển danh Chiêu, tự Hùng Phi, người phủ Thường Châu vùng Vũ Tiến, ân nhân xin nhận một lạy này của Triển mỗ!”
Quỳ một gối xuống, chắp tay định bái, liền bị Ngũ Kinh Hoàn hô lớn một tiếng “Chậm đã” rồi mạnh mẽ kéo dậy.
“Triển Chiêu? Triển Hùng Phi? Cậu không phải là Triển Chiêu mà tôi biết chứ? Ngự miêu Triển Chiêu?”
Triển Chiêu trước giờ hiệp can nghĩa đảm, võ nghệ siêu quần, được xưng “Nam hiệp” khắp giang hồ. Sau khi được Hoàng thượng ngự phong danh “Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ” lại thêm “Ngự miêu”, danh tiếng ngày càng rộng khắp, có khi nào bị gọi thẳng kỳ danh như vậy, nhưng Triển Chiêu tình tình ôn nhuận, chỉ khách khí trả lời: “Thật hổ thẹn, chính là tại hạ. Xin thỉnh giáo quý danh của ân nhân ……”
“Này này! Thật hay giả vậy?”
Triển Chiêu nói chưa xong đã bị cắt ngang.
“Cậu không phải biết tôi là Ngũ Kinh Hoàn, sắp đạo diễn phim mới Nam hiệp nên mới diễn trước mặt tôi đấy chứ?”
Diễn? Lại là diễn? Triển Chiêu ba lần bốn bận bị chụp mũ cho từ này, khó mà không phát hỏa: “Triển Chiêu trước giờ trên không thẹn với trời dưới không hổ với đất, đi không đổi danh ngồi không đổi họ, Ngũ huynh nói như vậy không khỏi quá vu miệt!”
Ngũ Kinh Hoàn vờ làm ra bộ dạng quen tay hay việc, cũng âm thầm bội phục chính mình, có thể đạo diễn cũng có thể diễn xuất, lại nói: “……. Cậu thật là Triển Chiêu? Triển Chiêu của Bắc Tống? Triển Chiêu của thời đại Tống Nhân Tông?”
“Tống Nhân Tông?”
“Thụy hiệu của Triệu Trinh.”
“Lớn mật! Ngũ huynh lời này là tội đại bất kính!”
“Được rồi! Giả như cậu thật là Triển Chiêu ‘đó’, cậu biết hiện tại là thời đại nào không? Là thế kỷ 21 đó! Đại Tống đã sớm diệt vong mấy trăm năm trước rồi!”
“Ngũ huynh ngươi không cần phải nói ra lời mang tội mất đầu như vậy!”
“Thời đại nào rồi chứ! Đều là thời tự do ngôn luận rồi! Là cậu phải rõ ràng! Đại Tống đã bị người Nguyên diệt rồi, sau khi người Nguyên bị người Hán diệt thì thành nhà Minh, nhà Minh sau đó bị nhà Thanh xâm chiếm, cuối cùng là Trung Quốc, đã qua mấy lần cải triều hoán đại rồi…… Tôi không biết cậu làm sao đến được ‘đây’, nhưng ‘Tống’ mà cậu nói, đã không còn nữa, đã là quá khứ rồi, Tống hoàng đế đã chết, Bao thanh thiên đã chết, Bàng Tịch đã chết, Triệu Tước đã chết, Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ thất hiệp ngũ nghĩa đều đã chết rồi!”
Đúng! Đều đã chết rồi! Bắc hiệp, song hiệp, Hắc hồ ly, tiểu hiệp, tiểu Gia Cát, Lô Phương, Hàn Chương, Từ Khánh, Tương Bình, còn có …. Bạch Ngọc Đường đã chết rồi, chết biết bao lần, chết trong dòng chảy ào ạt của thời gian.
Giờ đây, chỉ còn lưu lại Triển Chiêu.
Giống như trước đây, Ngũ Kinh Hoàn giáng sinh xuống nơi này, cũng đã nói với chính mình như vậy, như vừa bừng tỉnh khỏi một giấc mộng lớn, mới biết hiện thực tàn nhẫn, nơi đây, thật sự, chỉ còn lưu lại ‘chính mình’.
Giờ đây, còn có một Triển Chiêu……
“Chết rồi?” Triển Chiêu mở to hai mắt, kiềm nén sự run rẩy nơi cổ họng, khẽ hỏi, hai mắt không dám chớp nhìn chăm chăm vào Ngũ Kinh Hoàn, tựa hồ như muốn nhìn thấy thứ gì đó.
Trùng Tiêu lâu đã mất một người Bạch Ngọc Đường, vì vậy Triển Chiêu mới đi, sau một trận ác chiến hỏa thiêu Trùng Tiêu, Triển Chiêu máu chảy quá nhiều mới không còn đủ sức lực mà hôn mê, tỉnh lại, mới hiểu rằng…… ra là, không chỉ là Bạch Ngọc Đường mà Triển Chiêu đã tự tay chôn xuống, còn có Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh như phụ như mẫu, bốn hộ vệ như huynh như đệ, sớm đã vong thệ……
Chỉ để lại Triển Chiêu.
Hoang đường, điên rồ, hỗn loạn.
“Lưu lại mỗi Triển Chiêu sao?” Khẽ hỏi.
Không phải! Ngũ Kinh Hoàn cắn răng, trong lòng phản bác.
“Thật sự, lưu lại mỗi Triển Chiêu sao?” Ngữ khí càng yếu ớt.
Không phải! Không phải! Không phải! Còn có Ngũ Kinh Hoàn…… cũng ở đây.
Đúng vậy, “Có tôi ở đây!” Ngũ Kinh Hoàn nói như vậy với Triển Chiêu, kiên định nhắc lại: “Còn có tôi ở đây!” Nhịn không được ôm chầm lấy y.
Trước đây thân hình của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu tương tự, giờ đây thân thể này còn mang theo huyết thống của người nước ngoài, cao to cường tráng hơn Triển Chiêu hẳn một cái đầu, với Triển Chiêu, chỉ một vòng tay đã có thể ôm trọn người vào lòng, âm thầm siết chặt, trời đất giao hòa.
Trước mắt là một con đường, hôm nay lại thành một thảo nguyên mênh mông bất tận, không biết điểm đến, trống trải và cô đơn. Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy mê man, đột nhiên bất lực, đôi vai đỉnh thiên lập địa đột nhiên mềm yếu, trong lòng trống rỗng hoang mang, quanh thân lạnh lẽo, nhịn không được dựa sát vào lồng ngực ấm áp này, tạm thời trốn tránh.
Ngũ Kinh Hoàn trong lòng kích động, sóng cuộn triều dâng.
Triển Chiêu, Triển Chiêu, lời này tiếng này hành động này sự lúng túng này, ra thật sự là Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường khi chết đi, tâm tâm niệm niệm đều là người này, quá mức mạnh mẽ, ông trời nhân ái, trả lại cho anh Triển Chiêu – người mà Bạch Ngọc Đường không bỏ xuống được nhất, tuy là một Triển Chiêu người đầy thương lòng mệt mỏi……
Triển Chiêu có biết, Ngọc Đường gan lớn hơn trời, nhưng sợ nhất, vì cái chết của Bạch Ngọc Đường, khiến y trong lòng mang thương, không thuốc cứu được, trong ngoài mục nát vỡ tan, mưng mủ càng thêm đau đớn.
Giờ đây không có Đại Tống, không có thiên hạ, không có lê dân bách tính, chỉ có nguyên vẹn một người Triển Chiêu, nơi đây, hãy để Ngũ Kinh Hoàn lo cho ngươi, quý trọng ngươi, yêu thương ngươi… Những việc Bạch Ngọc Đường chưa kịp nói, hãy để Ngũ Kinh Hoàn đến thay thế.