Đọc truyện [Thử Miêu] Đãi Trọng Đầu – Chương 19
Ngũ Kinh Hoàn quan sát hết thảy mọi chuyện, thấy Triển Chiêu đi ra cũng không hỏi, cười cười đưa qua thứ gì đó còn nóng hôi hổi, Triển Chiêu mở nắp hộp, đập vào mắt là món gì đó trông như sáu viên thịt tròn tròn đặt bên trong.
“Cái này gọi là bạch tuộc nướng, là món ăn từ Nhật Bản, ăn ngon lắm đó!” Triển Chiêu học theo bộ dáng anh đã dạy, lúc định đem viên thịt cho vào miệng, Ngũ Kinh Hoàn đưa tay chặn lại, viên thịt lại rơi vào trong hộp.
“Quên nói! Thứ này vừa mới làm xong rất nóng, cậu, cậu uống cái này trước, trà kim quất!” Ly trà âm ấm kia hình như mua ở quầy kế bên. Triển Chiêu nhìn anh nhận lấy hộp đồ ăn, chính mình lại không ăn, giống như đang tự trách bản thân sơ ý, ‘sụt sụt’ hút nước trong ly làm phát ra âm thanh thật lớn.
Quả kim quất, chua chua ngọt ngọt, cổ họng ấm áp vẫn còn đọng lại vị ngọt ngào, thật là trà ngon.
Hai người lại dạo thêm một lát, Ngũ Kinh Hoàn dẫn Triển Chiêu đến ngồi trên chiếc ghế dài được bóng toà nhà che mát, độ nóng của bạch tuộc viên cũng vừa vặn cho vào miệng.
“Có thêm tương màu xanh xanh bên kia là vị mù tạt, thêm sốt miso bên này là vị vốn có nữa.” Ngũ Kinh Hoàn giải thích, Triển Chiêu chấm vào gia vị trước khi cho vào miệng, trước đây giao thông không tiện, bờ biển cùng đất liền như cách thiên nhai, Triển Chiêu rất ít khi được ăn hải sản tươi, mấy thứ như bạch tuộc này đúng là chưa từng biết qua, lớp bột chiên bên ngoài giòn giòn, bên trong lại mềm, bạch tuộc rất dai, hơn nữa còn có vị sốt miso ngòn ngọt pha lẫn mùi cá bào thơm thơm, cảm giác vào miệng cực kỳ cực kỳ ngon miệng.
“Ăn ngon ha!” Ngũ Kinh Hoàn như dâng bảo vật cười mở miệng, tự mình cũng chấm mù tạt ăn.
Triển Chiêu cẩn thận thưởng thức, một viên ăn hết, hướng đến viên có sốt tương xanh xanh xuống tay, Ngũ Kinh Hoàn vội vàng nhắc nhở: “Có chút hăng đó!” Lời này vừa nói xong, viên kia đã vào miệng, mùi hăng nhẹ kỳ diệu nháy mắt xông lên mũi, Triển Chiêu khụ mấy cái, Ngũ Kinh Hoàn vội vã đưa trà sang, Triển Chiêu che miệng xua tay, ho mấy cái, mới nhận tra uống, y nhìn thấy khuôn mặt Ngũ Kinh Hoàn, bỗng nhiên cười nói: “Thật sự là…… lần đầu nếm thử vị thế này, khụ, vẫn là ăn ngon.” Nguyên cái mũi hồng hồng, khóe mắt còn vương nước mắt do bị sặc, Ngũ Kinh Hoàn cũng khúc khích cười ra tiếng.
Thử lại thêm một viên thứ hai, Triển Chiêu đã hiểu được vị hăng xông lên mũi chỉ lưu lại trong miệng, ngược lại có vị cay cay rất kỳ diệu, cũng không làm mũi bị sặc ho khan.
“Đợi chút nữa đi mua chút quần áo đi!” Ngũ Kinh Hoàn nói xong, tròng mắt xoay xoay, lấy ra điện thoại gọi, máy kết nối, nói với người đầu bên kia: “A Hàn! Ông chủ nhà cậu hôm nay có ở tiệm không? Hửm?… Cậu nói đó nha! Đợi tí qua! Được!”
Ngũ Kinh Hoàn đem mấy thứ còn dư thu thập xong thì ném vào thùng rác ven đường, lại dẫn Triển Chiêu đến địa điểm cần đi, càng đi các cửa hàng bên đường càng mang phong cách Châu Âu, ngay cả trên lối đi bộ cũng lót gạch bằng đá hình hoa, Ngũ Kinh Hoàn ngựa quen đường cũ, đi qua mấy con phố, chuyển sang đi vào một con đường lớn, ngẩng đầu nói: “Tới rồi!” Cửa hàng này rất lớn, chiếm tới hai mặt tiền, trụ to bằng đá hoa cương trắng, trên bảng hiệu là chữ màu vàng viết kiểu chữ thảo Triển Chiêu đọc không hiểu, Ngũ Kinh Hoàn nói đó là tiếng Anh, dịch ra là cửa hàng quần áo của Adam, là cái loại chả ra gì, nhưng quần áo thì rất đẹp.
Hai người đi vào, quần áo được sắp xếp chỉnh tế theo hình bàn cờ bày ra trước mặt, đèn thủy tinh trên đỉnh tỏa ra thứ ánh sáng tinh xảo.
“Ngũ đại đạo diễn!” A Hàn vừa mới trò chuyện qua điện thoại đi qua đón, là một thanh niên có khuôn mặt thanh tú quần áo sạch sẽ, ”Lâu không thấy anh tới, quay phim bận lắm sao?”
“Đã kêu cậu đừng gọi tôi như vậy!” Ngũ Kinh Hoàn nhiu mày cười đáp, “Mang bạn tới, gọi cậu ấy Triển đại ca là được rồi, trang phục mới cho mùa xuân đến rồi đúng không!”
“Triển đại ca xin chào!” A Hàn ngoan ngoãn thuận theo, cười gọi Triển Chiêu một tiếng, người sau cũng cười đáp lại, cậu lại nói: “Trang phục mùa xuân đến mấy bộ rồi, ông chủ vẫn cứ nhớ mong Ngũ đại đạo diễn sao vẫn chưa đến xem, a! Có vài bộ rất hợp với Triển đại ca đó! Em mang cho mấy anh xem xem!” Xoay người đi vào phòng.
“Xem xem, có bộ nào thích hay không!” Ngũ Kinh Hoàn nói với Triển Chiêu, chính mình cũng bắt đầu cầm quần áo so so.
Triển Chiêu kỳ thật vẫn chưa có khái niệm gì với quần áo hiện đại, nhìn thấy mấy bộ quần áo trên giá, khóe mắt nhìn thấy mấy tấm áp-phích người mẫu dán trên tường, người nọ tóc đen xoăn xoăn hơi dài xoã rối tung, khuôn mặt nghiêng ngẩng cao sau làn tóc nhìn về phía trước, trên người chỉ khoác áo vest và quần dài, lồng ngực lõa lồ hơn nửa, Triển Chiêu nghĩ một chút sau đó gáy chợt đổ mồ hôi, thời này quần áo vô luận là của nam hay nữ, đều có chút như diễn tuồng, Triển Chiêu tự thấy khó lòng thừa nhận.
“Triển Chiêu, thử bộ này xem!” Ngũ Kinh Hoàn cao giọng hỏi, Triển Chiêu hoàn hồn, có chút nơm nớp lo sợ nhìn đồ trong tay anh, áo ba lỗ sọc ca rô đỏ đậm và áo sơ mi cotton dài màu trắng, cổ áo có viền dây mỏng, trên cổ tay áo cũng có dây viền cùng loại, mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
“Ngũ huynh, tùy ý là được rồi, không cần phí tâm.”
Triển Chiêu từ trước tới nay không mấy để ý chuyện quần áo, Bạch Ngọc Đường lại không như vậy, Ngũ Kinh Hoàn đẩy y vào trong phòng thử đồ: “Thử xong rồi nói! Thử không mất tiền!”
Triển Chiêu không thể từ chối, cầm quần áo vào phòng thử.
Lúc thay quần áo mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm trò chuyện của Ngũ Kinh Hoàn cùng A Hàn, tựa hồ đang nói về chuyện trang phục mùa xuân mới tới, Triển Chiêu còn chưa quen dùng cúc, bỏ bao kiếm và bao bên hông xuống, cởi ra áo len, chậm rãi mặc áo sơ mi vào, mới cài đến nửa, Triển Chiêu ngừng tay, bên cửa vang lên tiếng động nho nhỏ, sau đó ‘cách’ một tiếng, cửa mở, một con mắt trộm chui vào nhưng cái gì cũng chưa kịp thấy, đã bị một cỗ kình đạo đánh lên vai, tru lên mấy tiếng ai da rồi ngã về sau, kinh động hai người Ngũ Hàn.
“Ông chủ!?”
“Đầu heo!?”
Ngũ Kinh Hoàn chạy tới, thấy Triển Chiêu mới mặc một nửa, nhanh chóng hiểu được ra là cái tên nằm trên đất đang tru tréo kia lại nổi tà tâm, liền giận dữ một chiêu khóa tay gã lại, rất không vui nói với A Tử: “Cậu không phải nói hắn không có trong tiệm sao!?”
“Em em em không biết ông chủ sẽ về lúc này a!” Hay là từ cửa sau lén lút quay về đó!
“Kinh, Kinh Hoàn…… Cậu, cậu ôm tôi thật là dùng lực a…… ♥”
Ngũ Kinh Hoàn nghe xong lông dựng hết cả lên, bắn lên như đụng phải vi khuẩn.
Người nằm trên đất đồ vest thẳng thớm, thân hình còn cao hơn cả Ngũ Kinh Hoàn, đeo mắt kính viền vàng, bề ngoài ra vẻ phần tử trí thức lịch sự, hiện giờ lại nằm rạp trên đất vuốt cổ họng biểu tình e lệ, Triển Chiêu chưa từng thấy qua nhân vật như vậy, cầm túi kiếm ngơ ngẩn nhìn.
“Kinh Hoàn thật vô tình… Nhưng tôi cũng rất thích đó ♥” hắn đứng lên, dùng giọng khàn khàn nói như vậy, Ngũ Kinh Hoàn là đại nhân vật đã thấy qua phong ba bão táp, giờ sắc mặt cũng xanh mét, da gà nổi đầy người.
A Hàn cười không nổi, ông chủ lớn này bình thường cũng ra dạng người, nhưng gặp Ngũ Kinh Hoan thì hoàn toàn biến hình. Ngũ Kinh Hoàn cũng hò hét trong lòng, vì cái gì khó khăn lắm mới tìm được cửa hàng quần áo hợp ý anh, mà lại do cái tên biến thái thế này mở chứ. Mà có khéo hay không! Lần này thật không nên mang Triển Chiêu tới!
“Đây là mèo con của Kinh Hoàn sao? A, khiến tôi thực thương tâm…… Bất quá, thiệt có eo nha ♥” Áo bên dưới của Triển Chiêu chưa cài, ông chủ nhìn sang lại nở nụ cười trong vắt, một chuột một mèo đều như bị đạp trúng đuôi, sắc mặt Triển Chiêu trắng bệch, nhanh chóng khóa trái phòng mình lại, chỉ nghe bên ngoài vang lên tiếng ‘binh binh’, A Hàn kêu thảm: “Ngũ đại đạo diễn! Buông ra buông ra! Sẽ chết người đó!”
“Kinh Hoàn! Đánh, đánh chính là yêu a ♥ ai da!” [ăn đậu hũ hết chồng rồi vợ nhà người ta, đánh là đáng lắm!!!!!!]
Bao đại nhân…… Người của thế giới này có đủ hình đủ dạng, không cách nào biết hết, Triển Chiêu hôm nay đã được tận mắt kiến thức.
Triển Chiêu âm thầm chảy mồ hôi.