Đọc truyện [Thử Miêu] Đãi Trọng Đầu – Chương 15
Trường quay nghỉ ngơi.
Đại hán cùng Triển Chiêu đi tới, người trước còn đắm chìm trong cảm giác diễn xuất say sưa, to giọng nói với Ngũ Kinh Hoàn: “Đạo diễn Ngũ! Diễn thật thoải mái! Anh trước đó nói tôi dùng hết sức chém! Dùng hết sức diễn! Tôi vẫn cứ thế mà làm thật! Ha ha ha!” Đại hán từng tập qua đao thuật, khí lực lại lớn, động tác cũng nhanh, lúc luyện tập đều làm người khác bị thương, bó tay bó chân, lần này hoàn toàn xuất lực, nhóc đó đều có thể tiếp được, sao lại không hài lòng.
Ngũ Kinh Hoàn vỗ vỗ vai anh ta, đưa qua bình thủy nói: “Mã đại hán! Diễn không tệ!” Đại hán sao biết được, nếu không phải người đón là Triển Chiêu, tất nhiên sẽ bị thương. Mà nói đến hiện nay, cái gì nội lực cái gì khinh công đã sớm thất truyền, võ thuật càng thụt lùi rất lớn, dù có thần võ thế nào, tất cả đều không so được với Triển Chiêu đến từ thời xưa, chiêu thức có nhanh tới đâu Triển Chiêu cũng nhìn ra, như bị quay chậm, động tác một đưa một kéo, kì thực xuất ra đều là võ thuật chỉ đạo cho người mới học, đơn giản nhẹ nhàng khiến đối phương hướng theo từng bước như dự liệu của mình, chỉ có người như Ngũ Kinh Hoàn, mới thấy được rõ ràng.
Đại hán nghe thấy lời tán thưởng hiếm có của Ngũ Kinh Hoàn, càng cao hứng, vui như sắp bay, liều mạng nói là nhờ đạo diễn Ngũ chỉ giáo thật hay, nghe mấy anh em ở bên kia gọi, vừa cúi chào vừa vẫy tay chạy đi.
Ngũ Kinh Hoàn kéo Triển Chiêu đi đến góc, dọn ra một chỗ sạch sẽ sánh vai ngồi xuống, đưa qua nước khoáng, Triển Chiêu đã từng thấy thứ này xuất hiện trong quảng cáo trên TV, cầm thực tế trên tay vẫn cảm thấy mới mẻ kì thú, Ngũ Kinh Hoàn làm một động tác tay: “Mở thế này.” Triển Chiêu học theo vặn nắp mở ra, chớp mắt, uống nước.
“Mệt rồi?” Ngũ Kinh Hoàn hỏi, nhìn Triển Chiêu mở mở đóng đóng nắp, tựa hồ cảm thấy rất thú vị.
Nghe ngữ khí của Ngũ Kinh Hoàn, cười nói: “Triển Chiêu cũng không phải người yếu ớt như thế.”
“Ách… tôi là chỉ…” về phương diện tinh thần… “Không… tôi nói, cậu diễn thật tốt. Tôi vốn còn sợ…” Ngũ Kinh Hoàn sốt ruột trong lòng, càng nói không thành câu.
Triển Chiêu buông tầm mắt, thấp giọng đáp: “Buông, liền có thể diễn.”
Buông, buông tay, buông vào khoảng không, để Triển Chiêu của quá khứ dẫn dắt, để Triển Chiêu của hiện tại không nhìn, phim liền có thể diễn, Triển Chiêu, mới có thể sống trong phim.
Chỉ nghe tiếng cô em trong đoàn phim từ đằng xa vang lên, cô hướng người nào đó thì thầm: “Công Tôn tiên sinh! Anh cười đủ chưa!” Triển Chiêu nghe lời này nhìn qua, thấy một nho sinh để râu khuôn mặt xa lạ đang cười không thẳng người nổi, thấp giọng theo cô thì thầm: “Công Tôn… tiên sinh?” Nay nay xưa xưa, mơ hồ luân chuyển, Triển Chiêu đột nhiên nhớ không ra, ra người đó là đang diễn Công Tôn tiên sinh, mà Công Tôn chân chính, sớm đã trôi đi như dòng nước.
Ngũ Kinh Hoàn trong nháy mắt cảm thấy bản thân thật nhu nhược, đến cả một tia thương tâm của Triển Chiêu, cũng không dám nhìn.
Hai người yên lặng không nói.
Cô em trong đoàn phim theo chị Hồng nhảy đến trước mặt.
Hai người đứng dậy bắt chuyện, chị Hồng nắm tay đấm lên vai Ngũ Kinh Hoàn, mở miệng nói: “Kinh Hoàn! Quá có lỗi rồi nha! Đến giờ tụi tôi vẫn chưa biết tên của ‘người mới’!”
Ngũ Kinh Hoàn Triển Chiêu nhìn nhau, người sau cười một chút đáp lời: “Tại, ách… tôi, tên là Triển Chiêu.” Không chắp tay, không dùng lời lẽ khiêm nhường xưng danh, Triển Chiêu tuy rằng không quen, nhưng nỗ lực thích ứng, Ngũ Kinh Hoàn quay lại mỉm cười với y.
Chị Hồng hỏi: “Triển Chiêu, nghệ danh sao?”
“Tên thật!” Ngũ Kinh Hoàn ngắt lời.
“Triển Chiêu diễn Triển Chiêu! Ha ha, thật khéo!” Cô em đoàn phim nghiêng trước ngả sau, khúc khích cười vang, đột nhiên nghĩ đến sau này công diễn, phần liệt kê tên diễn viên, người xem mà nhìn thấy biểu tình nhất định rất thú vị. Lại hỏi: “Đạo diễn Ngũ thật lợi hại, vì ‘Nam hiệp’ thật tìm ra một người Triển Chiêu, chẳng lẽ trên đường thấy một người thuận mắt liền đánh bất tỉnh, dùng thuật thôi miên khiến anh ấy tự cho mình là Triển Chiêu, vì vậy mới diễn giống như vậy!”
Ngũ Kinh Hoàn hướng cô em đang nhăn mày đá mắt, vờ bày ra bộ dạng hung ác muốn đánh: “Con nít không được nói bậy.” trong lòng nhưng nhảy loạn, nhìn khuôn mặt đang viết chữ ‘không hiểu’ của Triển Chiêu.
Sau đó lại bị âm thanh xa xa cắt ngang: “Đạo diễn Ngũ! Được rồi! Anh có muốn thử không?” Người đó còn mặc đồ cổ trang, biểu tình hăng hái chạy lại, Ngũ Kinh Hoàn hỏi Triển Chiêu: “Cự Khuyết mượn dùng một lát.” Triển Chiêu đưa qua, Ngũ Kinh Hoàn cầm kiếm, cất tiếng đi đến chỗ người nọ, nhìn như lơ đãng, đột nhiên nâng tay lên, thân kiếm sắc nhọn, như sấm sét chém qua, trên bụng người đó mở ra một cái lỗ lớn, phun ra chất dịch màu đỏ, la lên ‘a’ rồi ngã xuống.
Chiêu thức của anh tự nhiên xinh đẹp, xuất kiếm tra vỏ, cả máu cũng không dính.
Mọi người đều bị kinh hách, mấy cô gái đều kêu thét ra tiếng, cả trường quay một mảnh rối loạn, đến cả chị Hồng sắc mặt cũng đại biến, nắm lấy cánh tay Ngũ Kinh Hoàn, rống to: “Ngũ Kinh Hoàn! Cậu điên rồi!!”
Lãnh ý trên mặt Ngũ Kinh Hoàn vẫn chưa lùi, thách thức giương miệng cười, chị Hồng chưa thấy qua khí thế này của anh, cả người run rẩy.
Triển Chiêu đứng bên cạnh, hai mắt chớp chớp, tựa hồ chỉ có chút phản ứng khó hiểu với thần thái của anh.
Sau đó, có người thận sự sắp chịu không nổi nữa, ‘thi thể’ ngã trên mặt đất đó, đột nhiên ha ha cười lớn.
Cô em trong đoàn phim vốn còn đang sợ hãi khóc trong lòng chị Hồng, thấy thi thể trên đất biến đổi, hoàn toàn đờ ra, trên mặt còn vương mấy giọt nước mắt, không cách nào phản ứng được, mọi người cũng như vậy.
“Đạo diễn Ngũ! Thành công rồi! Ha ha ha!” Người trên mặt đất kia chìa ra một ngón cái, nhìn biểu tình của mọi người nhịn không được vừa cười vừa lăn lộn trên đất không đứng dậy được.
Ngũ Kinh Hoàn ngồi xổm xuống đập tay với người nọ, cũng cười ra tiếng, giống đứa trẻ vừa thực hiện được trò đùa của mình, khuôn mặt tươi cười khiến người nhìn chỉ thấy ngứa tay muốn đập.
“Đường Hân… cậu, cậu không phải chết rồi sao?” Cô em run rẩy hỏi, còn Đường Hân là tổ trưởng tổ đạo cụ, là cái người cả người đầy máu kia.
“Hắc hắc! Làm mấy người sợ rồi phải không?” Đường Hân giãy dụa bò dậy.
Chị Hồng nhịn không được nữa, nắm cái lỗ tai của Ngũ đại đạo diễn, dùng chiêu sư tử Hà Đông mà rống: “Ngũ Kinh Hoàn, các cậu lại đang chơi trò gì đó!”
“Chị Hồng! Đau quá!” Ngũ Kinh Hoàn vừa muốn cười vừa muốn la đau, như nước với lửa.
Người nọ khẩn trương cởi xuống đồ cổ trang trên người giải cứu Ngũ đại đạo diễn: “Chị Hồng chị xem, đây là đạo diễn Ngũ nghĩ ra kêu em làm đó!” Mọi người mở to mắt nhìn sang, trên người Đường Hân cả thương cũng không có, y phục trên tay có một lỗ lớn lộ ra ngoài một túi máu giả đã bị chém rách, ra túi máu đó được đính vào trong áo, phía mặt đính sát vào da dùng gia tăng thêm phòng hộ không biết dùng cái gì nhét vô để làm cho dày thêm, mọi người lập tức đều hiểu rõ.
Chị Hồng khẩn trương đứng lên, đoạt lấy Cự Khuyết, rút kiếm khỏi vỏ thấy lưỡi kiếm, la lên: “Ngũ Kinh Hoàn, cái này là kiếm thật đó!”
Ngũ Kinh Hoàn cầm lấy, đưa lại cho Triển Chiêu, nhẹ nhàng nói: “Vì vậy cách này đơn giản nhưng nguy hiểm, chỉ có người đã qua huấn luyện mới làm được!” Anh chớp chớp mắt, biểu đạt, ví dụ như mình, ví dụ như Triển Chiêu.
Anh lại kêu một người tới, người đó mặc đồ gần giống như Đường Hân khi nãy, khuôn mặt đầy ý cười, cũng là một trong mấy tên đồng phạm.
Ngũ Kinh Hoàn nói với Triển Chiêu: “Mấy tôi làm kí hiệu rồi, cậu cứ chém vào cái điểm màu đỏ là được.” Hai câu kết thúc, tựa hồ không cần giải thích thêm Triển Chiêu cũng có thể hiểu được.
Triển Chiêu cười cười, cũng bất đắc dĩ với tính cách thích đùa giỡn chỉnh người của người này, từ đầu đến cuối, Triển Chiêu ánh mắt sắc bén, người xuất thân giang hồ có võ đều biết, Ngũ Kinh Hoàn xuất kiếm, dùng lực cực kỳ tinh diệu, lưỡi kiếm sắc bén chém qua, cùng lắm cũng chỉ rách áo, nếu thật bị thương, máu tươi tuyệt đối sẽ không phun ra dữ dội như vậy, Ngũ Kinh Hoàn đạo diễn phim đã lâu, ít nhiều cũng biết khán giả thích cảnh như vậy, càng thái quá càng hoan nghênh.
Triển Chiêu đi đến trước mặt người kia, người đó đột nhiên cảm thấy khẩn trương, Triển Chiêu nhìn sang, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Thỉnh, tin tưởng Triển Chiêu.”
Cự Khuyết lại xuất ra, Phượng Hoàng Tam gật đầu, như gió lại như tên, lam sam tung bay, y phục rách nát quanh thân người đó chảy đầy máu, nhưng không hề có cảm giác đau đớn, đoàn người ngậm miệng không thể tán thưởng thêm.