Bạn đang đọc Thủ Lĩnh, Tôi Yêu Em !: Chương VII: Ở chung (phần 1)
Thời gian tổ chức đám cưới là vào chiều thứ bảy, nên Yori và Kiyoshi vẫn còn có thể đi lựa chọn ình những bộ cánh mình ưng ý. Hai người họ đi vào tiệm áo cưới do chính bà chủ tịch mở.
– Chào cậu chủ, cô chủ! – Cô nhân viên cung kính chào hai người.
– Tìm bộ áo đẹp nhất cho cô ấy! Tôi sẽ tự lo liệu! – Kiyoshi lạnh giọng.
– Mời cô đi lối này! – Cô nhân viên vui vẻ hướng dẫn Yori lựa chọn váy cưới.
– Cái này sẽ rất hợp với dáng người của cô chủ đấy ạ!
– Quá ngắn!
– Cái này, thưa cô.
– Quá dài.
– Còn đây ạ??
– Quá hở hang.
– Còn…
– Quá kín đáo.
Cô nhân viên cảm thấy bất lực trước Yori. Bao nhiêu chiếc váy đẹp trong cửa hàng đều bị cô từ chối thẳng thừng.
– Cô cứ đi làm việc đi, có gì tôi gọi! – Yori nói rồi ngắm qua ngắm lại mấy chiếc áo trắng tinh treo trên kệ.
Yori lướt qua một lượt rồi dừng lại ở chiếc áo cuối cùng. Những đường nét hoa văn trên chiếc áo rất đơn giản nhưng có một sự thu hút đặc biệt, khá thích hợp với người không thích cầu kì, kiểu cọ như cô.
– Này cô, lấy tôi xem cái này! – Yori chỉ tay vào chiếc áo.
– Ơ… dạ, nhưng chiếc váy này vẫn còn thiếu một số chi tiết…
– Như vậy đẹp rồi! Lấy xuống tôi thử.
– Dạ, thưa cô.
Sau khi chiếc váy được lấy xuống, Yori cầm và đi vào thử. Song, cô trở ra. Phải nói là, nhìn cô cực kì dễ thương và nữ tính luôn ấy chứ! Chiếc váy hồng nhẹ nhàng hai dây, cao đến gối. Dường như màu hồng nhẹ đã tôn lên nước da trắng ngọc ngà của cô. Nhưng có hơi kì một xíu là, nhìn từ trên thì rất đẹp, còn ở dưới là một đôi giày bata đậm chất thể thao (XD)
– Cô… cởi đôi giày ra giùm tôi! – Kiyoshi sau khi thay đồ xong, đi ra thấy Yori thì đứng im bặt, anh gần như gục ngã trước vẻ đẹp của cô. Nhưng sau khi thấy đôi giày của cô thì lập tức tỉnh mộng.
– Không được. Tôi không đi giày cao gót được.
– Vậy mua về nhà một đôi mà tập đi đi!
– Tùy anh!
Chọn quần áo xong, hai người lại ai về nhà nấy. Về đến nhà, ông quản gia nhanh chóng thông báo rằng, đám cưới sẽ tổ chức vào thứ hai vì mẹ Kiyoshi có việc bận. Yori bỗng mừng thầm trong bụng. Cô lãnh đạm đi lên phòng.
– À tôi quên nói, chiều nay và cho đến… mãi về sau, tiểu thư sẽ phải dọn sang nhà riêng của cô và cậu Kiyoshi, căn nhà đó là do bà chủ tịch tặng đấy ạ!!
– Sao… sao cơ…?
– Tiểu thư hãy đi thu dọn quần áo đi ạ, lát nữa cậu Kiyoshi sẽ đến đón!
– Cháu… biết rồi! – Yori như người mất hồn, nhẹ nhàng đi vào phòng.
“Ở chung sao…nhà riêng của mình và…?”
Thở hắc một cái, Yori ngán ngẩm kéo chiếc vali của mình ra và bắt đầu dọn đồ.
10 Phút… 15 Phút… 20 Phút…
Căn phòng hoàn toàn trống trải, chỉ còn bộ giường Kingsize, chiếc bàn học và chiếc tủ đựng quần áo. Yori lướt sơ qua căn phòng rồi đột nhiên, ánh nhìn cô dừng lại ở dưới gầm giường, có vật gì đó đang lóe lên.
– Tìm thấy rồi! – Yori cầm vật ấy lên tay, nhẹ cười, một nụ cười thoảng qua rồi lại biến mất.
– Món đồ độc nhất vô nhị!
Đấy là chiếc khuyên tai mà Yori đã đánh rơi rất lâu, nay tìm lại khỏi phải nói, cô vui đến nhường nào.
*-*-*
– Xuống đi! – Kiyoshi lạnh giọng khi đã đỗ xe trước một căn biệt thự lớn.
-… – Không trả lời, không động tĩnh.
– Ngủ rồi sao?? – Kiyoshi lay Yori dậy, bất thình lình, cả người cô ngã về phía anh.
– Machiko, dậy! – Kiyoshi hoàn toàn bế tắc, tình huống kì lạ này khiến anh không xoay sở được gì, chỉ ngồi im.
– Hơ… tới rồi… – Yori lúc này mới giật mình tỉnh dậy.
– Ngồi dậy, người cô nặng quá!! – Kiyoshi nhăn nhó.
– Xin lỗi… – Gương mặt Yori không một chút biểu cảm. Cô đứng dậy lấy vali rồi đi vào trong biệt thự.
Phải nói căn biệt thự này cực kì đẹp mà cũng to nữa. Thiết kế nhìn rất sang trọng và tinh tế, lấy màu ngọc bích làm chủ đạo. Biệt thự có một khu vườn trồng đầy hoa và cây xanh, một bể bơi với diện tích rộng. Biệt thự có ba tầng và rất nhiều phòng: phòng khách, phòng ngủ, nhà bếp, phòng tắm,… còn có cả một sân thượng mát rượi.
Yori không thèm tham quan căn biệt thự mà đi thẳng lên phòng, và tất nhiên là phòng riêng của cô chứ đời nào mà cô lại ngủ chung với Kiyoshi.
– Quá chán! – Thở dài, Yori ngã người xuống giường. Vài cơn gió nhẹ thổi vào khiến cô dần đi vào giấc ngủ.
*-*-*
Lúc đó, ở dưới phòng khách, có một người đang nhăn nhó mặt mày lại.
– Cô ta… sao lúc đó mặt mình nóng ran… aish… điên thật!! – Kiyoshi vò đầu bức tóc – Nhưng… cảm giác lúc ấy có cái gì đó rất…
Hoàn chương VII.