Bạn đang đọc Thủ Lĩnh, Tôi Yêu Em !: Chương 50: Bắt cóc
FlashBack
5 Năm trước.
Buổi tối vào một ngày trời đầy gió, trên một bãi biển ít người, Yori và Toru ngồi cạnh nhau ngắm sao trời và những con sóng đang không ngừng đua nhau xô vào bờ cát. Một không gian yên bình bao quanh lấy họ. Không một lời nói, không một hành động, chỉ có những cơn gió biển đang thổi và những ánh nhìn chăm chú nhìn ra ngoài biển khơi. Biển thật to lớn và vĩ đại, từng đợt sóng lớn liên tục xô vào bờ như muốn nuốt chửng cả bờ cát vàng.
Yori khẽ tựa đầu vào vai Toru, lên tiếng phá tan đi bầu không khí im lặng:
– Cảm ơn anh nhiều!
– Vì việc gì? – Toru đáp lại.
– Chuyện lúc chiều…
– Không có gì đâu!
(Chuyện lúc chiều ấy là chuyện Kiyoshi bị ngất ở biển, lúc đó Toru- gọi lúc kia là Aki, đã đưa Kiyoshi vào viện! Ai không nhớ đọc lại chap 40 nhé! :3)
– Mà em hỏi anh câu này nhé! – Cô đột nhiên ngồi dậy, đối diện Toru.
– Em cứ hỏi đi!
– Anh…có mệt không khi phải… giả làm Aki?
– Em…đang nói gì vậy?…Anh là Aki mà… – Toru như bị nói trúng tim đen, liền giật mình chối bỏ.
– Em biết hết rồi! Anh không phải là Aki, anh là Uchiha Toru…
– Em đừng nói linh tinh…
– Đừng gạt em nữa…
Cô nhìn hắn, một ánh nhìn chứa nhiều sự lo lắng phức tạp, một ánh nhìn đầy mệt mỏi và buồn bã.
– Phải. Anh không phải là Aki… Nhưng…anh yêu em…
-….Em biết…
Không khí bỗng chùn xuống nặng nề. Yori nhìn Toru rồi lại nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, khẽ thở dài. Cô nói:
– Anh có lẽ cũng biết…em yêu Kiyoshi…
– Yori à..
– Nhưng ta có thể làm bạn…
Toru nhíu mày nhìn cô, ánh mắt đầy sự rối rắm. Lưỡng lự một hồi, hắn nắm tay cô nói:
– Kiyoshi…cậu ta thì có gì hơn anh? Anh có thể cho em thứ mà em muốn, anh có thể cho em tất cả…
– Nhưng…anh không hiểu được…
– Có gì mà anh không hiểu được??
Toru nắm hai vai cô, bắt cô nhìn vào mắt hắn. Cô cắn nhẹ môi, đáp lại:
– Chỉ là…em yêu anh ấy…
– Anh có thể mang đến cho em một cuộc sống hạnh phúc…Còn đỡ hơn một tên ngoại tình như cậu ta…
Yori thực sự không thể nghĩ gì vào lúc này. Đầu óc cô rối tung rối mù. Cô yêu Kiyoshi, điều đó trái tim cô không phản đối. Nhưng…người con trai trước mặt cô lúc này đang mang một gương mặt của người cô yêu năm xưa. Và còn cả chuyện Kiyoshi và Ichiru…
– Em biết anh rất tốt, em cũng đã từng rung động vì anh…Nhưng tình yêu dành cho Kiyoshi…nó chiếm quá nhiều chỗ đứng trong trái tim em… Mong anh hãy hiểu…
Yori nhẹ đặt lên môi Toru một nụ hôn, rồi nói tiếp:
– Nụ hôn này…hãy xem như là lời xin lỗi của em! Mong rằng chúng ta vẫn là bạn..
Rồi cô đứng lên và đi về phía chiếc xe đang im lìm đậu trong hàng cây xanh rì rào đung đưa trong gió. Cô biết chuyện này có lẽ sẽ rất khó khăn cho Toru để quên đi, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.
– Anh sẽ cố gắng chấp nhận chuyện này, anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời em, mong em sẽ hạnh phúc!
Toru hét lớn. Lòng hắn đau lắm. Không phải vì cô không chọn hắn, chỉ là vì cớ gì mà hắn lại thua Kiyoshi…
“Anh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc thế đâu!! Cứ chờ mà xem, rồi em sẽ thuộc về anh!”
End FlashBack
(Thực ra thì lúc đầu au định viết là Aki, nhưng thôi, gọi Toru luôn cho khỏe, dù sao cũng như nhau! :3)
—————————————–
Cửa sổ mở toang. Cơn gió lạnh cứ thế ùa vào, mặc sức thổi mạnh như thể muốn đóng băng cả căn phòng. Khẽ run lên vì lạnh, Yori liền rúc người vào chiếc áo khoác ấm áp, mũi và tai cô đỏ ửng lên.
– Rốt cuộc thì…anh đưa tôi đến đây làm gì?
– Không có gì đâu…Chỉ là muốn cho em xem một chuyện rất vui…
Toru mở trong điện thoại một đoạn video. Yori mở to mắt cố nhìn cho rõ những gì trong đoạn video ấy. Trong đó…là Rian. Rian đang bị trói trên một cái ghế trong một căn phòng gỗ gần như mục nát, miệng thì bị bịt lại.
– Các người đang làm gì vậy hả? – Cô hét lên.
– Ấy, đừng hét lên thế chứ! Tôi sẽ không làm hại một đứa bé dễ thương thế đâu.
– Vậy giờ anh muốn gì?
Nghe Yori hỏi vậy, hắn liền nhoẻn miệng cười, nói:
– Nếu em chịu theo tôi, tôi sẽ thả con bé đó ra.
– Đừng mơ nữa!
– Suy nghĩ kĩ lại đi, tôi sẽ cho em 5 ngày. 5 ngày sau, hãy đến vách núi năm xưa, nhé!
Rồi hắn bỏ đi.
Gió lạnh vẫn không ngừng thổi vào. Yori vẫn ngồi như thế, một cách bất động. Toru, hắn ta…có phải đã quá đáng lắm rồi không. Để bắt cô đi theo mình, hắn đã giở cái thủ đoạn bẩn thỉu ấy. Giờ cô phải làm sao đây.
“Phải làm sao đây?”
———————
Ít phút trước.
Kiyoshi lúc này dẫn Rian đi vệ sinh xong. Khi đi ra có một người phục vụ, không biết là vô ý hay cố tình mà làm đổ ly rượu lên chiếc áo trắng tinh của anh. Và thế là anh bảo Rian đợi ở ngoài rồi đi vào nhà vệ sinh.
Ngoài này, một người đàn ông vẻ mặt có vẻ hiền từ tiến đến nơi Rian đang đứng, nói ngọt:
– Cháu gái, muốn đi chơi với chú không?
– Chú…là ai mà cháu phải đi cùng chú? – Rian hỏi lại.
– Chú là người tốt, đều là bạn của cô con!
– Nếu vậy thì… – Rian nhìn ông ta với ánh mắt dò xét, rồi gật đầu nói – Chú dẫn cháu đi ăn kem được không? Ở đây không có món cháu thích.
– Được thôi, cháu gái.
Rồi ông ta và Rian biến mất trong bữa tiệc. Ông ta lấy đại lí do nào đó để bịt mắt Rian lại và đưa bé đến căn phòng mục nát ấy.
Đằng này, Kiyoshi sau khi lau đi vết rượu trên áo, lúc đi ra thì không thấy Rian đâu liền chạy đến nơi Takagi và Haruko đang ngồi. Nhưng họ lại không thấy Rian, mập mờ nhận ra đây là tình huống gì, ba người đều nhanh chóng chạy đi tìm. Tiếc là lúc đó họ đã không thấy Toru.
– Rian, con đâu rồi?
– Rian…
———————–
Trở về hiện tại.
Lúc này Yori mới trở lại bữa tiệc sau một lúc ngồi thừ ra để suy nghĩ. Và kết quả của việc suy nghĩ ấy là cô không hề nghĩ được một điều gì. (=~=)
Bước chân vào sảnh bữa tiệc, cô hơi ngạc nhiên khi không thấy một bóng người.
– Yori, cậu đi đâu nãy giờ vậy?
Haruko từ xa chạy tới, đằng sau là Kiyoshi và Takagi.
– Tớ…
– Rian mất tích rồi! – Không để cô nói hết, nhỏ đã cắt ngang.
– Tớ biết… – Lời nói cô phát ra nặng trĩu. – Đừng hỏi gì nữa, về tớ sẽ kể lại…
Người cô bỗng run lên, một cảm giác khó chịu từ từ xâm chiếm cả cơ thể cô. Rồi bất chợt, cô ngã xuống, ngất đi.
Những sự việc xảy ra ấy, đã được một người đứng trong một góc quan sát hết tất tần tật. (Nói nhỏ nhé! Là Ichiru đấy! :3)
Hoàn chương 50.
————————————
Hôm nay up 2 chap thôi, mai au up tiếp! Up từ từ tới 5/8 là xong. Thực ra là au có thể up đến đoạn kết trong hôm nay, nhưng vì lười nên tới giờ vẫn chưa xong. Sorry nhiều! :(((