Bạn đang đọc Thủ Lĩnh, Tôi Yêu Em !: Chương 33: Ichiru!
Bệnh viện Tokyo, Yori đang sầu não ngồi chờ đợi cánh cửa phòng cấp cứu kia mở ra. Trên gương mặt cô lộ rõ vẻ lo lắng. Chẳng qua là cô đang tự trách mình quá vô dụng, chỉ vì quá khứ mà lại để Yoru thành ra như thế này. Rồi cô lại ngước nhìn lên Rian đang yên bình ngủ trên tay bà Diệp, sẽ ra sao nếu bé biết tin mẹ nó đang trong phòng cấp cứu.
Một lát sau, cánh cửa trắng ấy vụt mở, Yoru được đẩy ra nhưng lại bị tấm vải trắng che hết toàn thân. Vẻ mặt bác sĩ cũng khá buồn.
– Bác sĩ… sao lại.. như vậy?! – Yori run rẩy hỏi.
– Vị trí viên đạn nằm ngay tim, xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức!
Tai Yori ù đi, đôi chân run run như đứng hết vững. Cô nhẹ tiến tới Yoru, kéo tấm vải ra. Đó là một gương mặt thuần khiết, một vẻ mặt nhân hậu, nhưng sao lại ra đi sớm quá. Yori quỳ hẳn xuống sàn, cô ngất đi. Kiyoshi hoảng hốt bế cô đến phòng hồi sức.
– Anh… chị ấy… – Yori thều thào nói không ra lời.
– Chị ấy.. đã được đưa đến nhà xác rồi..
– Huh… nhà xác sao!?… Hah… hahaha.. em đúng là đứa em vô dụng.. – Yori cười, nước mắt chảy dài bên khóe..
– Không đâu, em đâu có vô dụng!
– Em còn chẳng giúp gì được cho chị…
– Em đang giúp đấy!… Là chăm sóc Rian…
– Rian…
– Phải rồi! Bác sĩ nói, khi được đưa vào đây, tay chị ấy có cầm một tờ giấy, có ghi tên em trên đó đấy… – Kiyoshi đưa cô một tờ giấy đã nhuốm máu. Tay cô run run cầm lấy, nước mắt thi nhau chảy không ngừng.
” Yori à!
Khi em đọc được tờ giấy này thì có lẽ đã có chuyện xấu xảy ra với chị rồi nhỉ?…
.
.
.
.
.
… Và nhờ em chăm sóc bé Rian giúp chị! Chị là một người mẹ không tốt!…Còn nữa.. em hãy cẩn thận với …”
Những từ cuối đã bị xé rách. Yori tức nhận nắm chặt tờ giấy ấy, mắt đỏ ngầu hằn lên nỗi tức giận.
Vài ngày sau khi mai táng Yoru, gương mặt Yori xuống sắc rõ rệt, ánh nhìn cô dường như lạnh hơn gấp bội, ấy là chỉ khi cô làm việc trong bang. Nhưng khi đứng trước Kiyoshi, vẻ yếu đuối của cô lộ rõ.
Hôm sau đến trường, cô lại đụng độ với Ichiru. Cô bỗng nhớ lại lời Yoru đã nói: Ichiru là em họ của cô.
Cô đi lướt qua nó, gương mặt nó cũng không còn son phấn gì nữa.
– Ichiru! – Yori khẽ gọi.
– Gì?!
– Chắc việc của chị Yoru..
– Chị làm ơn đừng nhắc tới nữa!!! – Nó bịt chặt hai tai, mặt nhăn nhó.
– Vậy.. cô có biết tôi là..
– Biết!
– …Ừm.. vậy thôi, chào!
Yori lạnh lùng bỏ đi, gương mặt không chút biểu cảm. Ichiru căm phẫn nhìn cô, khóe môi nó nhếch cao.
“Để rồi xem, tôi sẽ khiến chị mất hết tất cả!”
Hoàn chương.
*-*-*
Chương này có vẻ hơi ngắn, xin lỗi các rds. Tự dưng au bị bệnh rồi, mệt mỏi lắm nhưng au vẫn phải cố lết vào mà viết cho xong chap này! Sr rds nhiều!!!!