Bạn đang đọc Thủ Lĩnh, Tôi Yêu Em !: Chương XII: Rắc rối với “mẹ chồng”!
– Con dâu ơi!!!!
Tiếng bà chủ tịch vang vọng ngoài cửa khiến Yori và Kiyoshi mặt mày tối sầm lại.
– Thực hiện thôi! – Kiyoshi thì thầm.
Yori khẽ gật đầu rồi đi ra đón bà chủ tịch.
– Chào mẹ, mẹ mới tới!! – Yori nhanh nhẹn cầm túi xách giúp bà.
– Con dâu, trong nhà có cãi vã gì không??!
– Dạ không ạ!!
– Chào mẹ yêu dấu!!! – Kiyoshi nở một nụ cười không thể nào tươi hơn nữa chào bà.
– Chào, thằng quỷ!
– Em… em vào lấy nước ẹ đi! – Với cái giọng ngọt sớt, Kiyoshi lại cười.
– Đợi em xíu! – Yori suýt phát cười vì điệu bộ của Kiyoshi, nhanh chóng vào bếp lấy cho bà một ly nước cam tươi mát.
– Đây, con mời mẹ!! – Yori lễ phép đưa cho bà ly nước.
– Hôm nay mẹ tới đây làm gì vậy ạ? – Kiyoshi hỏi.
– Thằng quỷ, ta tới thăm hai đứa không được à?? – Bà chủ tịch cốc đầu Kiyoshi một cái.
– Ah, đau!!
– Sắp đến Giáng Sinh rồi nhỉ?!! – Bà chủ tịch bỗng nhoẻn một nụ cười man rợn.
– Hơ… không lẽ… – Kiyoshi đơ người, miệng mở toan hoác.
– Đúng vậy đấy, thằng con quý tử!
– Chuyện gì vậy mẹ???! – Yori nãy giờ ngồi im lặng, thực tình thì có nói, cô cũng chẳng biết nói gì.
– Mẹ nhờ con với Kiyoshi đi chụp hình quảng cáo thời trang Giáng Sinh năm nay…
– Quảng cáo sao mẹ?? – Yori thoáng chút ngạc nhiên.
Bà chủ tịch cười hiện dịu, nhìn Yori rồi nhìn sang Kiyoshi, cái người đang hiện hữu gương mặt phản đối.
Nhận được ánh mắt không mấy thân thiện, nói đúng hơn là đe dọa, Kiyoshi tím mặt lại. Buổi chụp hình cưới của anh và Yori đã là một cực hình, nào là ôm ấp rồi hôn má, nhưng cũng may là chưa hôn môi… Nghĩ lại mà anh không khỏi rùng mình. Mẹ anh… thật đáng sợ!
Trở lại với Yori. Cô lúc này như một bức tượng đá. Bà chủ tịch cứ nắm chặt tay cô, nở một nụ cười không thể nào hiền dịu hơn được nữa nhìn chăm chăm vào cô.
– Đồng ý rồi nhé!!! Thôi, ta về.
Không đợi cho Yori và Kiyoshi lên tiếng, bà chủ tịch đứng dậy và đi thẳng về. Cô và anh đứng đó, mặt đông cứng lại, nhìn chằm chằm vào nhau.
– Rắc rối!! – Yori lầm bầm rồi đi lên phòng.
– Vở kịch… nát bét hết rồi!!! – Kiyoshi khẽ thở dài rồi đi lên phòng luôn.
-*-*-*-
Đi đến nơi Haruko và Takagi đang ra sức ngăn chặn bang NiKa.
Gió mùa đông vào ban đêm khẽ rít lên, từng cơn đi ngang qua khu rừng âm u, tối tăm. Lạnh. Chỉ một từ thì khó có thể diễn tả hết cái rùng rợn, cái vẻ hoang vu nơi đây.
Sâu trong khu rừng, nơi chỉ có vài tia sáng le lói nhờ mặt trăng soi rọi. Tiếng xào xạc của lá cây bị một đám người cố y dẫm đạp lên không thương tiếc. Cả khu rừng chìm ngập trong không gian yên tĩnh. Bỗng, những chiếc xe BWM hùng hổ tiến vào, xé toạt bầu không gian im ắng đó.
– Bang NiKa, lâu rồi không gặp mặt nhỉ?? – Takagi nhẹ bước xuống, cất chất giọng trầm nhưng không ấm, lạnh, rất lạnh là đằng khác, vậy ra, một Takagi khi đi làm nhiệm vụ là như thế này.
– Bang DND?? – Tên thủ lĩnh cười khinh bỉ – Tụi bây tới đây làm gì?? Ngăn cản tụi tao à, không dễ đâu!!!
– Tự tin quá lố rồi đó chú em!!! – Haruko nói, lời nói nhẹ nhàng tựa lông hồng nhưng lại mang tính sát thương cao.
– Ái chà chà, Usami hôm nay có lính mới à?? Coi em dễ thương chưa kìa!!! – Tên đó cười đểu, đưa tay vuốt má Haruko.
– Mày đâu phải thủ lĩnh nhỉ!!! Vậy thì… – Chưa nói hết, Haruko đã tung một cước ngay nơi nhạy cảm của đàn ông – … Ôi, xin lỗi nhé, chân tôi hơi trơn!! – Haruko đứng khoanh tay lại, môi hình thành một nụ cười nửa miệng.
Tên đó bị một đòn nằm ngả ngửa ra, tay ôm lấy chỗ vừa bị thương mà lăn qua, lăn lại trên nền cỏ khô rạc. Những tên kia ngày thường bạo dạn, dám lên tiếng đáp trả nhưng hôm nay lại im thin thít, một phần thì đó là chuyện thường, con gái ra tay như vậy là còn nhẹ, còn phần còn lại thì Haruko nói đúng, tên đó không phải thủ lĩnh của chúng, cuộc mua bán này đơn giản chỉ là cuộc trao đổi bình thường nên thủ lĩnh chúng đã vắng mặt.
– Thưa… thưa chị, đây… đây chỉ là một cuộc trao đổi bình thường… không có gì quan… quan trọng nên… – Một tên nữa đứng co ro vào một chỗ, mặt cúi gầm xuống, lắp bắp nói.
– Chán thật!!! Về thôi, Haruko! – Takagi ngán ngẩm nhìn bọn chúng rồi cho hai tay vào túi quần, thong dong đi vào xe.
Tất cả những chiếc xe cứ thế nối đuôi nhau mất hút trong khu rừng. Bang NiKa cũng từ từ rút lui. Chẳng mấy chốc, khu rừng lại trở về trạng thái bình yên như ban đầu, những tia sáng yếu ớt dần tắt ngúm do những vần mây che khuất trăng, đêm nay thật… đáng sợ.
Hoàn chương XII.