Bạn đang đọc Thư Linh Ký – Chương 61: VÌ SAO CÁC NGƯƠI PHẢI KHI DỄ NGƯỜI A
Q3 – TỬ VIẾT – CHƯƠNG 60: VÌ SAO CÁC NGƯƠI PHẢI KHI DỄ NGƯỜI A
Editor: Luna Huang
Chính ngọ, cánh đồng hoang vu, khói đặc bay lên không…
Bên cao thiết đình trệ, bụi mù sôi trào trong hố đất, một vị cô nãi nãi trong con ngựa cả người lửa cháy mạnh sôi trào, một móng ngựa tuyết trắng hung hăng đạp xuống, đạp tên không may liều mạng giãy giụa dưới chân, rất có tư thế bễ nghễ quần hùng.
Phía dưới móng ngựa của nó, hoàng bào tu sĩ xương sống mũi nát bấy liều mạng giãy giụa, hổn hển rồi lại mơ hồ không rõ giận dữ hét: “Hỗn trướng, ngươi dám, ngươi dám. . .”
Dám đại gia ngươi!
Bác lại là một chân trọng trọng đạp xuống, đánh cho đối phương ngay cả mặt mũi đều nữu khúc biến hình: “Hồn đạm nắt không mở, có biết còn chim kia là chúng ta người của Linh Thư cung là chúng ta hay không, muốn chết sao, vậy cô nãi nãi tiễn ngươi một đoạn đường!”
Oanh!
Khi nói chuyện, móng ngựa tuyết trắng mang theo lửa cháy mạnh thiêu đốt lại hung hăng đạp xuống, lần này đánh cho toàn bộ cánh đồng hoang vu đều run rẩy kịch liệt, nếu không phải hoàng bào vũ sĩ pháp khí hộ thể, phỏng chừng lần này liền phải hôn mê.
Cái gì gọi là tràn đầy thuộc tính bao che khuyết điểm, cái này gọi là tràn đầy thuộc tính bao che khuyết điểm!
Tất cả mọi người tại chỗ nhìn ngây người, kim bằng đại thánh vốn có đều chuẩn bị xong dự định đồng quy vu tận, chờ từ trong mờ mịt phản ứng kịp, lại sau khi thấy Cố Thất Tuyệt trên xe lăn đột nhiên lệ nóng doanh tròng xông lên, trực tiếp ôm chân ngựa của Bác: “Ô ô ô, Cố đại lão, Bác đại nhân, các ngươi phải làm chủ cho ta a!”
(Luna: háhá lời thoại quen lắm nà)
“Yên tâm cô nãi nãi bao che khuyết điểm nhất.” Bác xoa xoa đầu của hắn biểu thị an ủi, lại đằng đằng sát khí nói, “Nói, bọn họ là thế nào khi dễ ngươi, cô nãi nãi giúp ngươi khi dễ lại, còn phải thêm lợi tức!”
Rất tốt, kim bằng đại thánh nhất thời tâm hoa nộ phóng, nhảy dựng lên chỉ vào Tây Hoang giáo chúng trong hư không, cắn răng nghiến lợi nói: “Chính là những thứ hồn đạm này, ỷ vào nhiều người quần ẩu khi dễ ta, truy sát tròn mấy ngàn dặm!”
“Ách. . .” Bị hắn chỉ vào như thế, mấy trăm danh Tây Hoang giáo chúng trong hư không đột nhiên không tự chủ được rùng mình.
Vọng Thư Uyển
Chỉ là sau một khắcm trong đó có mấy người thủ lĩnh vượt qua đám người ra, cư cao lâm hạ phẫn nộ quát: “Hỗn trướng, lũ kiến hôi bọn ngươi, dám can đảm quản chuyện của Tây Hoang thần giáo chúng ta, đơn giản là. . .”
Oanh!
Còn chưa kịp nói xong, Bác lại là một móng ngựa trọng trọng đạp xuống, hoàng bào vũ sĩ liều mạng giãy giụa dưới móng ngựa, nhất thời a hét thảm một tiếng: “Các ngươi nói cái gì, cô nãi nãi không có nghe rõ, lớn tiếng chút!”
“Hỗn trướng, khinh người quá đáng!” Trong hư không mấy trăm Tây Hoang giáo chúngm tất cả đều phẫn nộ mãn nhãn đỏ bừng, nhất thời một lượt thôi động phi kiếm bộc phát ra kiếm khí sắc bén, “Mã yêu không biết sống chết, cho ngươi một cái cơ hội cuối cùng, hiện tại cầu xin tha thứ còn được. . .”
Phanh!
Còn chưa kịp nói xong, Bác lại là một móng đạp thật mạnh xuống phía dưới, sau đó giữa tiếng kêu gào thê thảm của hoàng bào vũ sĩ, chậm rãi quay đầu nhìn Cố Thất Tuyệt một chút: “Lão Cố, ngươi tới, ta tới, hay Phong Trần tới?”
Nhãi ranh, nhận lấy cái chết!
Nổi giận rít gào, trong sát na, trong hư không mấy trăm danh Tây Hoang giáo chúng rốt cục phẫn nộ đến không khống chế được, thôi động phi kiếm đồng loạt lao xuống.
Trong ánh nắng kim sắc chói mắt, mấy trăm đạo kiếm quang hoàng vân gào thét trút xuống, xếp thành sông kiếm quang dài nộ trào, không chút kiêng kỵ cuộn trào mãnh liệt mà đến, dường như muốn quậy đến toàn bộ cánh đồng hoang vu đều nát bấy.
“Ha hả ~” Bác vẫn đang đạp hoàng bào vũ sĩ kia, hơi hơi hí mắt, thản nhiên tự đắc nhìn hư không.
“Giết, giết, giết!” Trong kiếm quang hoàng vân, tiếng hét phẫn nộ cuồng bạo như sấm đình rung động, “Dám bất kính với người giáo ta! Người dám mạo hiểm phạm uy nghiêm của giáo chủ, giết! Hôm nay nơi đây, một người đều không buông tha, giết tuyệt cho ta mới thôi!”
Oanh!
Trong sát na, đại kỳ Tây Hoang kim quang nghênh không tăng vọt, kiếm quang hoàng vân cuộn trào mãnh liệt mà đến ầm ầm rung động, trong sông kiếm quang dài, một còn ngô công (rết) hoàng thân thể dài trăm trượng, miệng phun vô số khói độc hoàng vân, trảo liền muốn cùng hung cực ác rơi xuống!
“Ngu ngốc. . .” Bác đều lười nâng đầu lên nhìn, “Lão Cố, vẫn là ngươi đến đi?”
“Không nên. . .” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực nằm ở xe lăn, thuận lợi mở nắp ấm trà sứ men xanh, “Tùng Tùng, làm việc.”
Lạch cạch, tùng mặc ngũ linh từ trong ấm trà sứ men xanh ngã nhào ra, không đợi rơi xuống đất, thì có tảng mực quang lớn bay lên trời, trung gian còn có thể nghe được nghẹn ngào ưu thương của Tùng Tùng: “Ô ô ô, đại lão gia, nô gia, nô gia không biết đánh nhau. . .”
Nói không biết đánh nhau, thế nhưng tảng mực quang lớn đón gió nhoáng lên, đột nhiên hóa thành vụ khí đen kịt cuộn trào mãnh liệt, dường như triều dâng sóng lớn trực tiếp nuốt mất kiếm quang hoàng vân gào thét mà đến,
Phanh! Phanh! Phanh!
Trước mắt một mảnh đen nhánh, căn bản cái gì cũng nhìn không thấy, mấy trăm đạo kiếm quang hoàng vân không khỏi không khống chế được chạm vào nhau, liền thấy không ít Tây Hoang giáo chúng từ không trung rơi xuống, còn có thể nghe được tiếng hét phẫn nộ khí cấp bại phôi của mấy người thủ lĩnh: “Không nên hốt hoảng, không nên hốt hoảng, trước sau thối. . .”
Phanh, còn chưa kịp nói xong, vị này đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, mềm nhũn hôn mê bất tỉnh, trực tiếp đến người cùng kiếm ngã xuống.
Ngay địa phương hắn dừng chân, một vị tiểu tỷ tỷ váy mực dĩ nhiên rất thần kỳ xuất hiện, hơn nữa trong tay còn giơ tùng mặc ngũ linh, mắt lệ uông uông nức nở nói: “Ô ô ô, nô gia, nô gia không phải cố ý. . .”
Cái quỷ gì?
Mấy người Tây Hoang giáo chúng chung quanh mục trừng khẩu ngốc, kinh ngạc mấy giây sau, đột nhiên đồng loạt nổi giận gầm lên một tiếng, đằng đằng sát khí xông lại: “Giết nàng, giết yêu nữ đánh lén này!”
Sợ, sợ đến cả người run run, Tùng Tùng khóc lê hoa đái vũ, kinh khủng nhắm mắt lại, trực tiếp oanh một tiếng hóa thành mực quang tiêu thất trong tảng hắc vụ lớn.
vongthuuyen.com
Một phần ba giây sau, thân ảnh của nàng lần thứ hai xuất hiện, lại đã đến phía sau mấy người giáo chúng ban nãy, cũng không mục tiêu gì, trực tiếp giơ tùng mặc ngũ linh lên, luống cuống tay chân đập tới.
Bang bang phanh, mấy người Tây Hoang giáo chúng bị đập trúng sau não, nhất thời miệng sùi bọt mép ngất đi.
Tiếp sau đó, không đợi càng nhiều giáo chúng phản ứng kịp hơn, cô nương này lại nương mực vụ bỏ chạy, đợi được không biết từ đâu xuất hiện, lại giơ khối tùng mặc ngũ linh kia run rẩy vỗ ót người. . .
Vỗ còn chưa tính, mấu chốt là thời gian vỗ, cô nương này chính ở chỗ này lệ quang dịu dàng nức nở nghẹn ngào, có thể nói là một bên vỗ một bên khóc lóc kể lể, đáng thương đến độ cho người không đành lòng nhìn ——
“Ô ô ô, người xấu, các ngươi khi dễ ta, đều khi dễ ta ~ ”
“Ô ô ô, nô gia, nô gia vốn có ở trong ấm trà thật tốt, vì sao các ngươi phải khi dễ người ~ ”
“Ô ô ô, đại lão gia thật vất vả mới quên nô gia, kết quả hiện tại tất cả đều nghĩ tới, nếu như đợi lát nữa hắn muốn ăn lẩu nước mực, phải làm sao bây giờ ~ ”
Người nghe thương tâm, người nghe rơi lệ!
Cô nương này khóc lê hoa đái vũ, thuận lợi từng bước từng bước mà vỗ, sau đó liền thấy trong kiếm quang hoàng vân, trên trăm tewn Tây Hoang giáo chúng như bánh chẻo từ trong hư không ngã xuống, đầy đất đều là hôn mê cháng váng đầu hoa mắt miệng sùi bọt mép.
“Lui, mau chạy!” Giáo chúng còn thừa lại thấy run như cầy sấy, cuống quít thôi động kiếm quang thoát đi, đến đại kỳ Tây Hoang kim quang cũng ném mất.
Trong nháy, trên trăm danh Tây Hoang giáo chúng thoát được đến bóng người cũng không còn, chỉ còn lại có một đoàn tu chân giả bên cạnh cao thiết, vẻ mặt cổ quái hai mặt nhìn nhau: “Ách, cứ thắng như vậy?”
Thắng hay không thì không biết, nhưng rất ủy khuất thì là thật. . .
Khắp bầu trời hoàng vân tản ra, Tùng Tùng mắt lệ uông uông còn đứng ở đó, vẻ mặt ủy khuất nhìn Tây Hoang giáo chúng này chạy trối chết, trong lúc bất chợt ôm đầu ngồi xổm, uông một tiếng khóc lên ——
“Ô ô ô, thật đáng sợ, các ngươi khi dễ người ~”