Bạn đang đọc Thư Linh Ký – Chương 17: NGŨ ÂM, NGƯƠI NGHE QUA HỌC TRA CHƯA
Q1 – THUỞ XƯA CÓ MỘT TÒA LINH THƯ CUNG – CHƯƠNG 16: NGŨ ÂM, NGƯƠI NGHE QUA HỌC TRA CHƯA
Editor: Luna Huang
Ta sai rồi, ta không nên đến Bạch Cốt sơn!
Nếu như ta không đến Bạch Cốt sơn, ta cũng sẽ không gặp phải mộ bị bệnh thần kinh, nếu như ta không gặp phải mộ bệnh thần kinh, cũng sẽ không mang hắn về Thiên Nguyên Tiên thành, nếu như ta không có mang hắn về Thiên Nguyên Tiên thành, hiện tại cũng không cần mỗi ngày bị buộc học bài…
Bên trên, đến từ một vị tiểu tỷ tỷ tỳ bà mỹ mạo, sau ba ngày bắt đầu khắc khổ học tập lòng chua xót toái toái niệm ——
Mỗi ngày hừng đông bị mạnh mẽ đánh thức bắt đầu chép《Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ》, hơn nữa phải trước bữa sáng chép xong một trăm lần, chữ viết tinh tế không được sai.
Ăn xong điểm tâm, nghe mỗ bệnh thần kinh giảng giải toàn bộ thiên nội hàm của《Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ》, nghe xong còn phải viết cảm tưởng hơn 800 chữ, phải thực chân tình.
Hai giờ chiều trở đi, mang theo Ngọc Địch nhi các nàng nghiên cứu khúc nhạc mới, mục tiêu là muốn đem 《Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ》kết hợp lại với nhạc khúc, tốt nhất có thể kết hợp biểu hiện thơ và cảnh.
Ân, ngươi cho là như vậy là xong rồi sao, ngây thơ!
Chờ đến sau buổi cơm tối, còn phải tự học, nội dung tự học là tư liệu văn hiến cùng văn tập tương quan đến 《Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ》…rất mệt? Không thể, buộc tóc lên xà nhà, nửa đêm không được ngủ!
Ô ô ô, nhân gia chỉ là một cây tỳ bà, chỉ là một cây tỳ bà nha!
Mỗi ngày chép thơ đến mỏi eo đau lưng, Nhạc Ngũ Âm thật là lệ rơi đầy mặt, nói thật, nàng từ mấy trăm năm trước tu luyện thành tinh tới nay, chưa từng đọc qua mấy cuốn sách, ngay cả nhận thức chữ đều là bởi vì thời gian tích lũy lâu, tự nhiên mà biết thôi.
Hiện tại hay rồi, lại phải mỗi ngày học tập tám canh giờ, chỉ là mỗi ngày viết cảm tưởng liền muốn viết đến hoài nghi nhân sinh, ai ai ai, ai có thể nói cho ngân gia biết, vì sao tu chân giả chúng ta còn phải học ba trăm bài thơ Đường, là vì đề cao văn hóa rèn luyện hàng ngày sao?
Tỉ như lúc này, đều đã chạng vạng tối, thế nhưng trong viện dưới trời chiều, Cố Thất Tuyệt còn đứng ở trước đá phiến hắc sắc, cầm một cây viết phấn tự chế, một bên viết rậm rạp chằng chịtm một bên giảng giải nội hàm tư tưởng của《Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ》.
Vongthuuyen.com
Đối diện tấm bải hai bên trái phải một đám nhạc khí tiểu tỷ tỷ nghe đến đờ ra liên tục ngủ gà ngủ gật, Nhạc Ngũ Âm vừa mệt vừa đói cộng thêm mỏi eo đau lưng, đến cuối cùng nhịn không được yếu yếu nhấc tay: “Quân thượng, thật giống như đến giờ tan học của chúng ta rồi?”
“Phải không?” Cố Thất Tuyệt ngẩng đầu nhìn mặt trời chiều một chút, hơi chút do dự mấy giây, “Còn chưa nói xong, chiếm dụng thêm chút thời gian của các ngươi, nói xong nội hàm của hai câu này liền tan học.”
(Luna: Đọc đến đây nhớ đến thời còn đi học, chỉ trông mong sớm về mà còn bị kéo dài thời gian haha)
“Gạt người, ngày hôm qua ngươi cũng là nói như vậy…” Nhạc Ngũ Âm rất u oán vẽ vòng tròn trên bàn, thầm nghĩ nam nhân đều là đại móng heo, nói ra không có một câu có thể tin.
“Không được phân tâm!” Cố Thất Tuyệt thấy nàng suy nghĩ viễn vong, trực tiếp cầm lấy một viên phấn ném tới.
“Đau quá ~” Vừa vặn bị phấn viết đập trúng cái trán trắng noãn, Nhạc Ngũ Âm đau đến lệ quang oánh oánh đầy mắt, rất ủy khuất.
“Đến trả lời một vấn đề.” Cố Thất Tuyệt không nhìn nàng bán manh, lại gõ gõ đá phiến hắc sắc, “Giang bạn hà niên sơ kiến nguyệt, giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân… Ngũ Âm nữ quan, ngươi tới phân tích một chút, hai câu này thi nhân biểu đạt quan điểm gì?”
(Luna: Cổ nhân rảnh rỗi ngâm ra một khúc thơ để đời, hậu nhân khổ sở phân tích lẫn suy đoán tâm trạng cổ nhân. Nói thật nha, nhiều lúc người ta tiện miệng chế ra một câu chắc gì mang tâm trạng, chúng ta hiện tại phân tích theo câu từ bên trong chắc gì đã trùng khớp với tâm trạng lúc người ta làm ra bài thơ đó đâu. Thật mệt tâm, thích thở chỉ thích đọc thôi bảo học thuộc phân tích thì bye nha)
“Quan điểm, quan điểm sao?” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ mở to hai mắt.
Nàng nhìn hai câu này bản thân chép mất trăm lần trên phiến đá hắc sắc, lại cắn ngón tay củ kết nửa ngày, rốt cục lắp bắp nói: “Cái này sao, chắc là, chắc là biểu đạt, biểu đạt thi nhân cảm thấy ánh trăng rất đẹp, thế nhưng sắc trời đã tối nên ăn cơm…”
(Luna: Câu này mọi người xem mandong – phim hoạt hình – bả đọc ra thành thơ luôn đó nghe cũng hay lắm)
Được rồi, chế không nổi nữa, thanh âm của nàng càng ngày càng thấp, đến cuối cùng thẳng thắn đem toàn đầu đều vùi vào ngực.
Có thể nói cái gì đó, Cố Thất Tuyệt nghiêm trang nhìn nàng, vẫn nhìn, vẫn nhìn, đến cuối cùng rốt cục nhịn không được thở dài: “Ngũ Âm nữ quan, ngươi nghe nói qua loại sinh vật học tra chứa?”
“Đó là cái gì?” Nhạc Ngũ Âm thật tò mò ngẩng đầu.
“Không có gì cả.” Cố Thất Tuyệt rất cảm khái vuốt cằm, thầm nghĩ loại vật tỳ bà này quả nhiên bề ngoài thoạt nhìn rất đẹp, nhưng bên trong là trống không a.
“Cho nên nói, chúng ta tan học?” Trọng điểm quan tâm của Nhạc Ngũ Âm thủy chung ở chỗ này.
“Cũng không có.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc tự hỏi, nghiêm trang nhìn nàng, “Ngũ Âm nữ quan a, bổn quân suy nghĩ một chút, phương pháp giáo dục truyền thống có thể không có hiệu quả với ngươi, cho nên nói…”
“Cho nên nói?” Nhạc Ngũ Âm đột nhiên cảm giác sợ hết hồn hết vía,
“Cho nên nói, ngươi trực tiếp trả bài đi.” Cố Thất Tuyệt trực tiếp đưa《Đường Thi Tam Bách Thủ》tới, “Từ giờ trở đi, đến sáng sớm ngày mai, ngươi phải trả bài《Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ》thật hoàn chỉnh.”
“Nani?” Nhạc Ngũ Âm nhất thời hoa dung thất sắc, “Trả bài, toàn bộ sao, không phải là tìm bộ phận trọng điểm sao?”
“Toàn bộ, không có trọng điểm.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc nhìn nàng, lại quay đầu nhìn nhạc khí tiểu tỷ tỷ khác, “Ân, Ngọc Địch nhi các ngươi không cần trả bài, nhưng là các ngươi phải hảo hảo nghiên cứu một chút, làm sao mới có thể khảy đàn phối hợp ngâm xướng của bài thơ này, không có vấn đề chứ?”
Không thành vấn đề, Ngọc Địch nhi các nàng vốn có đều muốn khóc, chờ nghe được bản thân không cần đọc thuộc lòng toàn bộ thơ, nhất thời cảm động đến rơi nước mắt, chỉ là tỷ tỷ, anh anh anh, tỷ tỷ, chúng ta xin lỗi ngươi, chỉ có thể ủy khuất ngươi ~
“Thần thiếp, thần thiếp làm không được a.” Nhạc Ngũ Âm lệ rơi đầy mặt khóc không thành tiếng, “Quân thượng, trí nhớ ta thực sự không tốt, hơn nữa vừa nhìn thấy sách sẽ mệt rã rời, chúng ta có thể thương lượng một chút, cho thêm vài ngày được không?”
Không có thương lượng!
Cố Thất Tuyệt rất vô tình rất lãnh khốc cự tuyệt, trực tiếp chắp tay sau lưng ly khai, phía sau còn có Bác ăn dưa xem náo nhiệt, xa xa còn có thể nghe được thanh âm của hắn theo gió truyền đến ——
“Nếu như sáng sớm ngày mai không thể trả bài liền phại ngươi chép《Đường Thi Tam Bách Thủ》 năm trăm lần!”
Vắng vẻ, vắng vẻ…
Trong viện lặng ngắt như tờ, Nhạc Ngũ Âm hoàn toàn hóa đá đứng ở đó, giống như là triệt để mất đi tri giác, vẻ mặt sỏa hồ hồ mở to hai mắt, đến chớp cũng không chớp một cái.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi không sao chứ.” Ngọc Địch nhi các nàng rất đồng tình vây qua đây, vươn tay nhỏ bé lúc ẩn lúc hiện trước mắt nàng.
Một điểm phản ứng cũng không có, Nhạc Ngũ Âm còn vẫn duy trì trạng thái đờ đẫn, thẳng đến cực kỳ lâu mới nghe được nàng yếu ớt toát ra một câu hữu khí vô lực: “Không có việc gì, ta chính là đang suy nghĩ có nên trực tiếp đi giết rồng hay không?”
“Không thể a.” Ngọc Địch nhi các nàng lại càng hoảng sợ, “Ma long kia rất lợi hại, tỷ tỷ ngươi đụng với nó căn bản không có đường sống.”
“Nói thật giống như hiện tại ngân gia có đường sống một dạng?” Nhạc Ngũ Âm lệ rơi đầy mặt, ưu thương, “Ô ô ô, không có thiên lý nha không có thiên lý, vì sao ngân gia sẽ gặp phải người bị bệnh thần kinh, hơn nữa còn là bệnh tâm thần mạnh như vậy, đánh lại đánh không lại, trốn thì trốn…”
Còn chưa kịp nói xong, nàng đột nhiên ngẩn ra, lại triệt để hóa đá.
“Tỷ tỷ?” Ngọc Địch nhi các nàng lấy làm kinh hãi, vội vã vây lại.
“Không có việc gì.” Nhạc Ngũ Âm đột nhiên tỉnh lại, mãn nhãn tiểu tinh tinh, rất hưng phấn túm Ngọc Địch nhi, “Ai ai ai, ta vừa nghĩ đến, tuy rằng chúng ta đánh không lại người bị bệnh thần kinh kia, nhưng là chúng ta có thể… Rời nhà bỏ trốn a!”
“Rời nhà bỏ trốn?” Ngọc Địch nhi các nàng sỏa hồ hồ mở to mắt.
vongthuuyen.com
“Không sai, chúng ta có thể rời nhà bỏ trốn a.” Nhạc Ngũ Âm rất hưng phấn lặp lại một lần, còn có chút chột dạ nhìn xung quanh, thấp giọng nói, “Quân thượng tuy rằng rất mạnh, thế nhưng chưa quen thuộc phụ cận Thiên Nguyên thành, chúng ta chỉ cần chạy ra thành, tìm một chỗ nấp đi, bảo chứng hắn tìm không được chúng ta.”
“Sau đó?” Ngọc Địch nhi các nàng hai mặt nhìn nhau.
“Sau đó, thời gian dài, hắn sẽ mất đi kiên nhẫn.” Nhạc Ngũ Âm rất mong đợi thu song chưởng về, “Cho đến lúc này, hắn nhất định sẽ ly khai, chờ sau khi hắn rời đi, chúng ta lại trở lại nhạc phường, có thể tiếp tục sống như trước kia.”
“Thật saom hình như cũng có đạo lý nga,/; Ngọc Địch nhi các nàng chỉnh tề cắn ngón tay đờ ram rồi lại mơ hồ cảm thấy hình như chỗ nào không đúng lắm nga, rõ ràng nhạc phường là của chúng ta không sai đi, vì sao chúng ta phải chạy đi?”
“Chuyện gấp phải tòng quyền, phản chính nhạc phường ở nơi này, cũng sẽ không biến mất.” Nhạc Ngũ Âm đã bị nghĩ cách thiên tài của mình cảm động, quyết định thật nhanh vung tay lên, ý bảo Ngọc Địch nhi các nàng đều vây qua đây.
Chạng vạng tối dưới trời chiều kim sắc, một đám nhạc khí tiểu tỷ tỷ làm thành một vòng, cắn ngón tay vểnh tai, từng cơn gió nhẹ thổi qua, mơ hồ còn có thể nghe được xì xào bàn tán của các nàng ——
“Việc này không nên chậm trễ, nửa đêm ngày hôm nay chúng ta hành động, tập trung tường sau viện tử.”
“Ân ân ân !”
“Chớ ngủ quên, nghe được tiếng meo meo liền đi ra, nhớ kỹ mang theo lương khô cùng nhạc khí.”
“Ân ân ân, ân ân ân ~”
“Còn có, sau khi ăn cơm tối, Ngọc Địch nhi ngươi đi hấp dẫn lực chú ý của tên kia, để hắn kể cho ngươi cố sự của Linh Thư cung gì đó.”
“Ân… Di, tại sao là?”
“Bởi vì, nếu là ta, ta sợ ta sẽ nhịn không được rút lang nha bổng ra!”
“…? ? ?”