Bạn đang đọc Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng – Chương 30
Tan học, hắn vẫn tích cực tiễn cô ra trạm xe bus.
“Này, nghĩ gì thế?” Thiên Vũ đi song song với cô, thuận tiện thấy cô đang có chút trầm mặc liền hồn nhiên cầm lấy tay cô, đan chặt mười ngón tay vào nhau rồi dung dăng đi tiếp.
Vũ Thiên mải suy nghĩ, tới lúc thấy tay của mình bị nắm chặt mới quay sang nhìn hắn một chút, sau đó nhìn xuống tay mình, sau đó nữa thì lại trở về trạng thái cũ: suy nghĩ.
Hắn thấy khó hiểu về hành động của cô nên lập tức kéo cô đứng lại, không cho cô tiếp tục đi nữa: “Này! Sao thế?”
“Hả? Không sao.”
“Thì ra cậu vẫn còn nghe thấy tôi nói.” Hắn giận dỗi.
“Ừm… vẫn nghe…”
Nghe câu trả lời qua loa cho có lệ, rốt cuộc hắn cũng phải lên tiếng hỏi: “Vũ Thiên, hôm qua mẹ tớ nói gì với cậu?”
Lúc này thì cô mới ngẩng đầu trực tiếp nhìn thẳng vào mắt hắn: “Cậu biết à?”
“Biết, tất nhiên là biết. Gia Bảo nói.” Thiên Vũ vẫn tin là mẹ luôn tôn trọng quyết định của hắn, sẽ không nói điều gì quá đáng. Nhưng hiện tại thì có lẽ nên xem lại…
“Vậy mẹ tớ nói gì?”
“Cũng không có gì.”
Suốt từ ngày hôm qua, cô vẫn luôn suy nghĩ. Cô thích Thiên Vũ, vì ngay từ đầu cậu ta không quan tâm cô xấu hay đẹp. Cô thích Thiên Vũ, vì cậu ta luôn là người xuất hiện lúc cô cần nhất. Cô thích Thiên Vũ, vì cậu ta luôn khiến cho cô vui vẻ. Cô thích Thiên Vũ, vì cậu ta đôi lúc cũng rất đáng yêu…
Nhưng… tại sao Thiên Vũ lại thích cô :troll 😕
Tại sao vậy? Khi mà cô ngay từ đầu đã không để ý tới hắn? Khi mà cô chỉ việc gặp hoạ để hắn tới cứu? Khi mà cô chẳng một lần làm cho hắn vui? Khi mà cái khuôn mặt của cô thường xuyên bị che đậy và không có những biểu hiện nên có của một cô gái???
Nghĩ mãi không ra mà!!!
“Á!” Đột nhiên cảm thấy ngón tay đau nhói, Vũ Thiên kêu lên. Thấy tay mình đang bị hắn đưa lên miệng cắn, cô nhăn mặt hỏi: “Cậu làm cái gì vậy!”
“Cậu lại không tập trung nữa rồi. Cậu không để ý tôi.”
“Không, không phải. Là… cậu… tôi… thực ra tớ muốn hỏi… là…”
Thiên Vũ thấy cô lúng túng mãi không nói được câu nào, hắn phì cười: “Vũ Thiên, cậu bị nói lắp bao giờ thế?” Thỉnh thoảng trông cô thế này cũng thật đáng yêu.
“Thiên Vũ!” Cuối cùng thì cô cũng lấy hết can đảm nói, “Cậu thích tớ ở điểm nào vậy?”
Nghe vậy Thiên Vũ ngẩn người một lúc, sau đó cười cười, “Thích ở điểm nào à…” Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc nói: “Không biết nữa.”
Không biết nữa… cậu ta nói “không biết nữa” ra một cách vô cùng đơn giản! Vũ Thiên nghẹn họng không biết nói gì, trừng mắt nhìn hắn, răng nghiến chặt. Cùng lúc chiếc xe bus đã tới bến đỗ, thấy cô không lên liền réo còi inh ỏi. Vũ Thiên trong lòng hậm hực, vung tay thúc mạnh một cái vào bụng hắn rồi trèo lên xe. Còn hắn bị bất ngờ, mặt nhăn nhó ôm lấy bụng, làm cái vẻ mặt “chẳng hiểu gì” nhìn theo chiếc xe bus đang ung dung nhả khói rời đi…
Hắn đã làm gì sai à?!
Rất sai ấy chứ.