Bạn đang đọc Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng – Chương 23: Một chút quá khứ
“Haha, bắt được con bé xinh xắn nhà giàu thế này thì đủ cho chúng ta sống cả đời.”
“Đúng đúng, dù bố mẹ không muốn chuộc nó thì ta đem bán nó. Đảm bảo không ít đâu.”
Vũ Thiên lờ mờ nghe tiếng nói chuyện vui vẻ của ai đó liền tỉnh dậy. Nhưng trước mặt cô chỉ là màn đêm tối thui.
“Chúng ta nên đòi bố mẹ nó bao nhiêu bây giờ? 10 tỉ, 20 tỉ hay 100 tỉ?”
“Nhà nó giàu thế, 100 tỉ đã là cái cóc gì! Mày chẳng biết nhìn xa trông rộng tí nào cả.”
Vũ Thiên hoảng sợ muốn ngồi dậy liền thấy đầu đau nhói. Tay chân đều bịtrói, miệng thì bị bịt lại, nơi này vừa tối lại vừa hẹp. Nghe đoạn đốithoại của 2 người kia, cô đoán chúng chính là những kẻ bắt cóc mà bố mẹcô hay nhắc đến.
Bỗng nhiên mọi hình ảnh bắt đầu nhòe đi, cô thấy mình đang ngồi run rẩy trong quầy tính tiền của một siêu thị nào đó.
“Cô ơi… cô cứu cháu… bọn bắt cóc…”
Đúng rồi, cô đã chạy trốn. Cô trốn vào trong siêu thị.
“Cháu bé…” Cô đứng ở quầy bán hàng ngạc nhiên vì thấy một cô bé khuôn mặtxinh đẹp nhưng tái mét, quần áo bẩn thỉu trèo vào quầy tính tiền.
“Bọn bât cóc…” Vũ Thiên run rẩy.
“Tao thấy rõ ràng là nó chạy vào đây. Nó còn nhỏ mà khôn phết, biết chạy vào chỗ đông người!”
“Thằng ngu này, mày muốn mọi người nghe thấy hay sao mà mày nói to vậy?”
“Em xin lỗi đại ca.”
Cô bán hàng thấy bàn tay cô bé đang nắm chặt gấu quần mình, sau đó nhìn 2kẻ vừa mới bước vào trong siên thị liền hiểu ra. Sau đó cô ra hiệu chonhững người khác đừng tiếp tục nhìn về phía này nữa.
Hai tên kia đi lại tìm cả tiếng đồng hồ trong siêu thị, sau đó chúng tới quầy thanh toán.
“Quý khách không mua gì sao ạ?” Cô bán hàng bình tĩnh, cười hỏi.
“Ôi, xin lỗi cô. Nhưng tôi bị lạc mất đứa con gái ở trong này, mong cô giúpchúng tôi tìm.” Vẻ mặt hắn thật sự rất lo lắng và đau khổ.
“Ồ… các anh có thể tả lại cô bé cho chúng tôi không? Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ.”
Vũ Thiên căng thẳng ngồi đó, cơ thể không ngừng run rẩy. Tai ù đi, khó khăn nghe cuộc đối thoại kia.
………
“Này cháu bé, chúng đã đi rồi. Cháu mau ra đây đi.”
“….” Vũ Thiên co chân ngồi thu lu bên trong, cô nghe và hiểu tiếng mọi người nói, nhưng họng cô cứ như nghẹn lại, không nói được tiếng nào.
“Cháu bé, cháu sao vậy? Đừng sợ, cô đã gọi cảnh sát rồi.”
Vũ Thiên không thể cử động, cũng không thể đáp lại.
“Cô ơi, có chuyện gì thế ạ?”
Một giọng nói non nớt nhưng rất êm tai vang lên.
“Cô bé này chui vào sâu bên trong không chịu ra. Có lẽ cháu bằng tuổi bạn ấy, sẽ giúp bạn ấy ra ngoài được.”
“Uhm… vâng.”
Cậu bé dùng cả chân và tay để bò lại gần Vũ Thiên. Đó là một cậu bé có lànda trắng bóc, đôi mắt đen to tròn, cặp môi xinh xắn hồng hồng.
Cậu bé thật xinh đẹp! – lúc đó Vũ Thiên đã nghĩ vậy.
“Này, bạn bạn sao thế?” Cậu bé cũng chui vào trong, ngồi thu lu giống cô.
“…..”
“Đừng sợ.” Cậu bé thấy cơ thể cô run rẩy liền nói.
“Không…” Vũ Thiên càng nép mình vào sâu bên trong hơn.
Thấy cô bé chuẩn bị tránh xa mình, cậu liền choàng tay ôm lấy, vỗ lưng an ủi.
“Đừng sợ, có mình ở đây, mình sẽ bảo vệ bạn.”
Vũ Thiên nhớ tới những kẻ kia cũng ôm chặt lấy cô, cô liều mình vùng vẫy.
“Để mình hát cho bạn nghe nhé, ai cũng bảo mình rằng tiếng hát của mình khiến mọi người vui…”
Cậu bé bắt đầu hát, Vũ Thiên ngừng giãy dụa. Cô không nhớ đó là bài hát gì, chỉ nhớ giọng hát đó rất dễ nghe, khiến cô bình ổn lại.
“Hihi, vậy bạn cũng thích nghe mình hát hả?”
Cô gật đầu.
“Chúng ta cùng ra ngoài nhé?” Cậu xòe bàn tay.
Vũ Thiên im lặng một lúc rồi cũng đưa tay mình ra nắm lấy bàn tay kia.
Ánh sáng đèn điện trong siêu thị cho cô biết hiện tại trời đã tối.
“Bạn tên gì?”
“Vũ Thiên.”
“Wa, giọng nói bạn hay quá, vậy là bạn hát cũng sẽ rất hay đi?”
“Không…” Vũ Thiên bắt đầu khúc khích cười. Nụ cười rạng rỡ của cậu bé này khiếncô cũng muốn cười theo, quên đi mọi chuyện ban sáng.
“Oa, bạn cười rất xinh nhé!” Cậu bé lấy tay mình lau đi vết bẩn trên mặt cô.
“À, cho cậu này.”
Cậu bé lục cặp sách của mình, lấy ra một chiếc chong chóng méo mó đưa tới trước mặt Vũ Thiên.
“Đây là tớ làm vào giờ thủ công. Cô giáo nói hãy tặng nó cho người xinh đẹp nhất trong mắt mình. Tớ định tặng mẹ cơ, nhưng…”
Cậu bé chưa nói hết câu, Vũ Thiên đã rụt rè đón lấy chiếc chong chóng: “Cám ơn…”
“Hihi”
“Chụt.”
Cậu bé đang cười thích chí thì bị Vũ Thiên ôm lấy mặt, hôn chụt một cái rõ kêu vào miệng.
“Mẹ mình bảo chỉ được hôn vào miệng bạn trai nào mà mình thích…” Vũ Thiên rụt rè nói. “Mình rất thích bạn.”
“Mình…”
“Bé Kem, con làm gì ở đây thế? Chúng ta về thôi.” Sau đó có một phụ nữ xinh đẹp tới dắt tay cậu bé đi.
“Bạn… bạn tên gì?” Vũ Thiên thấy cậu bé xa dần liền nói to.
“Tên?” Cậu bé ngẫm nghĩ một lúc: “Tớ tên là Kem!”
“Kem?”
Vũ Thiên ngẩn ngơ nhìn cậu bé được mẹ đưa đi.
“Thiên Thiên, mẹ xin lỗi, con có sợ không?”
“Mẹ…”
Cứ nghĩ khi gặp mẹ, cô sẽ khóc lớn một trận. Vậy mà bây giờ cô chỉ cười, cười thật vui vẻ khi nằm trong vòng tay mẹ…
……….
“Cậu thích sao?” Thiên Vũ cầm chong chóng trên tay với nụ cười rạng rỡ.
“Vì tôi thích cậu.” Hắn bế cô trên tay, nét mặt nghiêm túc.
“Tôi sẽ bảo vệ cậu.”
………..
Tỉnh giấc, Vũ Thiên thấy lưng mình đã ướt đẫm một mảng mồ hôi.
Đứng dậy tiến tới trước bàn học, Vũ Thiên mở ngăn kéo lấy ra một chiếc chong chóng méo mó cũ kĩ. Nhìn chiếc chong chóng một hồi lâu, sau đó cô đặtnó cạnh chiếc chong chóng mà Thiên Vũ mua cho cô.
Từ sau khi được hắn cứu rồi ôm trở về nhà, hầu như ngày nào cô cũng gặpphải giấc mơ ấy. Nhiều lúc cô nghĩ hắn có thể chính là cậu bé đó, khiến ỗi lần gặp hắn cô đều thấy rất không tự nhiên. Cô nuốn hỏi, nhưnglại không dám.
Liệu cậu bé đó còn nhớ đến cô không? Hay cậu chỉ nhớ đến việc giúp cô nhưlàm một việc tốt? Và nếu như cạu bé đó đúng là Thiên Vũ thì cô sẽ phảilàm gì?
Tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Vũ Thiên.
“Alô?”
“Cháu gái yêu quý! Còn nhớ tới dì không?”
“Dì Vanessa?”
“Haha, cháu gái vẫn còn nhớ tới dì sao!”
“Tất nhiên là cháu nhớ chứ.” Và nếu cô đoán không nhầm thì dì Vanessa đang ở dưới nhà.
“Dì đang ở dưới phòng khách, mau mau xuống đây với dì.”
“Vâng.”
Vũ Thiên đánh răng, thầm nghĩ cái tính thích gọi điện thoại của dì là không thể đổi.
“Woww, Vũ Thiên của ta càng lớn càng xinh đẹp!” Dì Vanessa thấy Vũ Thiên từ trên lầu bước xuống liền tấm tắc gật đầu.
“Cháu nói thừa!” Bà Kim cười cười.
“Dì mới về nước sao?” Vũ Thiên hỏi.
“Haha, ta về từ tuần trước rồi, nhưng hôm nay mới ghé qua thăm.”
Vũ Thiên và dì nói cười vui vẻ sau mấy năm không gặp. Tính cách dì Vanessa vẫn trẻ con và dễ đoán như thế. Cô biết mục đích hôm nay dì tới khôngchỉ để hỏi thăm.
“À Vũ Thiên này… tối chủ nhật tuần này, là ngày mai đó, cháu có rảnh không?”
“Có chuyện gì sao ạ?”
“Ừm… chẳng là ta muốn cháu đi cùng ta tới dự bữa tiệc của một người bạn… Ta về nước cũng chính là vì việc này…”
“Dì à, dì có thể nói thẳng với cháu. Trông dì hiện tại thật mờ ám đấy.” Vũ Thiên cười cười.
“Aizzz… cháu đúng là rất hiểu ta… chuyện là…”
Rầm! Vanessa đập mạnh tay xuống cái bàn.
“Cái con nhỏ đối thủ không đội trời chung của dì từ hồi cấp 2 gọi điện tớinói là mời dì dự lễ kỉ niệm 20 năm thành lập tập đoàn của chồng hắn! Lại cũng là tiệc sinh nhật của con gái mụ ta. Cái này thì liên quan cóc gìđến ta chứ? Vậy mà nó ngồi cả giờ với ta để khoe con gái nó xinh đẹpgiỏi giang hiền dịu nết na! Ta khinh!”
Vũ Thiên cố giữ bình tĩnh trước bộ dáng kích động của dì.
Sau đó giọng dì ấy bắt đầu nhỏ dần.
“Do cái tính thích ganh đua với cô ta từ xưa, ta đã lỡ miệng nói con gái mụ ấy còn không thể bằng móng chân của con gái ta. Mụ ấy không tin ta cócon gái, liền nói ta dẫn nó đến dự tiệc cùng…”
“Vậy là dì…”
“Tất nhiên là ta đồng ý rồi!” Dì Vanessa hùng hồn.
“….”
“Cho nên Vũ Thiên à… cháu giúp ta một lần nhé?”