Bạn đang đọc Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng – Chương 21: Ghen
Hôm sau.
“Anh Vũ!!!”
Một cô bé xinh đẹp chạy từ cửa lớp chạy vào, ôm chầm lấy Thiên Vũ.
“Gia Bảo? Sao em lại ở đây?” Thiên Vũ ngạc nhiên.
“Em chán học ở trường nữ sinh rồi, muốn cho anh bất ngờ nên không nói trước!” Gia Bảo dụi đầu vào người hắn nũng nịu.
“Vậy sao? Lại muốn gây rắc rối gì hả?”
“Hì hì, đâu có, là do em muốn học cùng anh thôi.”
“Chỉ được cái dẻo mồm.” Hắn xoa xoa đầu Gia Bảo, không phát hiện ánh mắt kì quái của mọi người trong phòng học.
“A, chị Diệp Tinh! Chị có biết chị Vũ… Ưm ưm…”
Huân Trì đứng gần đó kịp thời bịt miệng Gia Bảo lại. Diệp Tinh thở ra.
Gia Bảo biết họ học trường Orient nên nhất nhất đòi bố mẹ chuyển tới đây học. Buổi đầu tiên cô muốn sang gặp anh Vũ, không ngờ lại thấy chị Diệp Tinh học lớp này. Đang định hỏi chị Vũ Thiên học lớp nào thì bị ai đóbịt miệng lại. Ra là anh Huân Trì.
“Cậu làm gì cô ấy vậy?” Thiên Vũ cau mày.
“Không có gì.” Huân Trì thả tay.
“Anh cũng học lớp này sao?” Gia Bảo mừng rỡ nhìn Huân Trì: “Vậy anh có biết chị V…”
Gia Bảo lại bị bịt mồm lại.
“Cậu làm gì thế? Hai người quen nhau sao?” Thiên Vũ nhìn Huân Trì nghi hoặc.
“Có quen. Gia Bảo, chúng ta ra ngoài nói chuyện một lát.”
“Ưm ưm…”
Huân Trì vẫn bịt miệng cô bé đang vùng vẫy, kéo ra ngoài.
Trong lớp lại có đề tài mới để hóng: Hotboy Thiên Vũ có cô bạn gái tìm tới tận cửa. Tiếp theo tất cả đều quay đầu nhìn Vũ Thiên.
Chẳng để ý ánh mắt của mọi người, Vũ Thiên vẫn nhìn chăm chú vào quyểnsách. Nhưng không có một chữ nào trong sách chui vào đầu cô cả. Gia Bảolà gì của Thiên Vũ? Trước giờ Thiên Vũ không thích chạm vào bất kì côgái nào, nhưng tại sao lại thân mật với Gia Bảo vậy? Sao hắn lại cười ấm áp như vậy….
“Vũ Thiên, đang đọc gì thế?” Hắn lại nhích gần tới cô hỏi linh tinh.
“Không gì cả.”
Thiên Vũ thấy có gì đó không ổn. Hắn cảm thấy giọng nói cô bỗng chốc trở nên xa lánh.
“Này, tôi làm gì sai à?” Hắn kéo cô quay mặt về phía mình. Hắn không thích bị cô lờ đi.
“Không.” Vũ Thiên quay mặt đi chỗ khác.
“Đừng nói không nữa, cậu sao thế? Nhìn tôi đi.”
“Không có gì.”
Mọi người trong lớp lắc đầu cảm thán. Không ngờ hotboy no.1 lại là tênngốc. Rõ ràng Vũ Thiên đang ghen, lại còn cố gặng hỏi. Đồ ngốc đồ ngốc!
……..
“Ý ý, sao anh cứ bịt miệng em vậy?”
Ra đến ngoài hành lang, Gia Bảo giận dỗi nhìn Huân Trì. Huân Trì lấyđiện thoại mở fan page của ‘thủ lĩnh’ ra, đưa cho Gia Bảo đọc.
“A, vậy ra chị ấy là thủ lĩnh bí ẩn sao? Thật là oách quá đi!” Đọc xong, Gia Bảo reo lên. “Nhưng chị ấy có học trường mình chứ?”
“Có, vừa rồi chị ấy cũng ở trong lớp.”
“Vậy sao? Chị ấy đã dịch dung hả?”
“Này, em xem nhiều phim kiếm hiệp quá rồi đấy. Chị ấy là…”
“Khoan đã, em sẽ tự tìm ra chị ấy!”
“Chỉ tìm thôi, đừng nói gì cả.”
“Vâng, em biết. Ô, trống vào lớp rồi, em học bên dãy A cơ, phải đi nhanh không kịp! Em đi đây!” Gia Bảo vẫy tay với Huân Trì.
“Haizzz.”
oOo
Giờ ra chơi tiết 2.
Thiên Vũ định tiếp tục hỏi cô làm sao, nhưng cô chẳng thèm nhìn qua hắnmà kéo Diệp Tinh đi. Thiên Vũ rầu rĩ… hắn đã làm gì sai sao?
Gia Bảo lại từ cửa xông vào, thấy cô gái đeo cặp kính lớn đang kéo tay Diệp Tinh liền vui vẻ nhảy nhót.
“Thấy rồi! Tìm thấy rồi!” Gia Bảo chắc chắn đó là chị Vũ Thiên. Môi đẹp, mũi đẹp, nước da đẹp này ngoài chị Vũ Thiên sẽ không ai có cả.
Lúc nhìn Gia Bảo ôm hắn, Vũ Thiên thấy khó chịu. Nhưng cô bé đáng yêu này đúng là khiến người ta không thể không yêu quý.
“A~ chào thủ lĩnh xinh đẹp.”
Gia Bảo bỗng bị ai đó đẩy ra khỏi cửa, còn Vũ Thiên thì bất ngờ bị ai đó ôm lấy eo.
Âu Thần…
Nhưng hắn chưa ôm được 2s liền bị ai đó cản trở, gỡ tay hắn ra.
“Tránh ra.” Thiên Vũ bực tức kéo Vũ Thiên vào lòng, lườm nguýt Âu Thần.
Âu Thần không chịu nhượng bộ, kéo tay Vũ Thiên: “Mày mới chính là người cần tránh ra!”
Vũ Thiên giật mạnh tay ra khỏi hai người: “Tránh ra hết cho tôi.” Thầnsắc lạnh lùng chán ghét khiến 2 tên con trai cũng phải e ngại mà buôngtay.
Giọng nói này chính xác là của chị Vũ Thiên rồi! Oai quá đi! – Gia Bảo trong lòng nhảy múa.
“Ây, lạnh lùng thế? Nói chuyện với anh một lúc.” Âu Thần vẫn không sợ chết mà kéo tay Vũ Thiên.
Bốp!
Vũ Thiên chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã thấy Âu Thần ngã ra đất. Sau đó hắn liền đứng dậy tiến về phía… Thiên Vũ. Hai người đó bắt đầu đánh nhau.
“Có đánh nhau, có đánh nhau kìa! Đến xem đi!”
“Mấy người thôi đi!” Vũ Thiên chen vào giữa đẩy họ ra.
“Cậu, cút về trường của mình mà đánh nhau.” Cô chỉ tay về phía Âu Thần.
“Còn cậu… cậu chẳng có lí do gì để đánh hắn cả!” Cô chỉ về phía Thiên Vũ, nhớ tới lúc đó hắn ôm Gia Bảo…
Vũ Thiên giật mình dừng lại. Mình… đang ghen? Ghen với Gia Bảo sao?
Vũ Thiên rẽ đám người đang đứng xem, bỏ đi.
“Mày tránh xa cô ấy ra, tao sẽ không nhường mày như trước kia nữa đâu!”Thiên Vũ đứng dậy nói với Âu Thần sau đó đuổi theo Vũ Thiên.
“Nhường? Trước giờ mày có nhường tao thứ gì à?” Âu Thần cười khẩy.
Nhìn ánh mắt như muốn giết người của Âu Thần, học sinh xung quanh cũng bắt đầu tản hết ra.
……….
“Vũ Thiên, Vũ Thiên!” Cuối cùng cũng đuổi kịp cô.
“…”
“Xin… xin lỗi.” Tuy không biết có lỗi gì nhưng hắn không muốn cô lạnh nhạt với mình.
“Cậu có lỗi gì?”
“Cái này…” Hắn lúng túng gãi đầu.
Vũ Thiên cũng không hiểu mình tức giận hắn cái gì, nhưng nhìn bộ dạng ỉu xìu như trẻ con mắc lỗi này của hắn làm cô không giận nổi.
“Sao cậu lại đánh hắn?”
“Vì… hắn… ôm cậu.” Nhớ lại, Thiên Vũ chỉ muốn đấm hắn thêm vài nhát.
“Ôm thì sao?”
“Tôi… không thích hắn ôm cậu!”
Tôi cũng không thích Gia Bảo ôm cậu… – cô nghĩ.
“Tại sao lại không thích?” Cô vẫn hỏi tiếp.
Tại sao lại không thích nhỉ? Lúc hắn thấy Âu Thần ôm cô, hắn cảm thấycực kì khó chịu… Lúc cô hỏi, hắn mới nhận ra là mình đang ghen.
“Tôi ghen!”
“Tại sao cậu lại ghen?” Vũ Thiên vẫn cố tình hỏi tiếp, thích thú nghe câu trả lời của hắn.
“Cậu muốn nghe câu trả lời sao?” Hắn cười đến là rạng rỡ.
“Không muốn.”
Vũ Thiên mỉm cười quay lưng bước đi. Cô rất muốn hỏi Gia Bảo là gì của hắn…
“Vũ Thiên.” Hắn chạy tới nắm tay cô cùng bước tiếp, nói: “Tôi thích cậu.”
Vũ Thiên phát hiện, cô không hề ghét cái nắm tay của hắn, mà trái lại còn có chút cảm giác thích thích.
oOo
Gia Bảo cười toe toét ngó ngoáy ngồi trên sân thượng, có cảm giác trởthành một thành viên của họ thật hết sức sung sướng. Haha, mình oáchthật! – Gia Bảo nghĩ.
“Này em gái, người ta nói mỹ nhân cười sẽ nghiêng nước nghiêng thành, anh thì thấy em y hệt…”
“Con khỉ.”
Huân Trì đang nói dở thì bị Minh Huy xen vào.
“Anh quá đáng! Em là đang rất vui đó!” Gia Bảo nói.
“Vui gì?”
“Được làm đàn em của chị Vũ Thiên, rất oai phong!”
“Aizz, học võ được mấy hôm, em đánh nổi ai mà muốn nhập hội hả?”
“Em thấy mình rất có tố chất học võ!”
Huân Trì xoa đầu Gia Bảo cười, nói: “Ngốc.”
“Gia Bảo này, chị có một thắc mắc muốn hỏi em.” Diệp Tinh nhẫn nhịn mãi, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Dạ?”
“Thiên Vũ là gì của em vậy?”
Bàn tay Huân Trì cứng đơ, Vũ Thiên đang im lặng khép hờ mi nghỉ ngơichợt mở mắt, còn những người khác đều nhìn Gia Bảo đợi câu trả lời.
“Anh Vũ á? Là anh trai của em.” Cô bé khó hiểu nhìn mọi người.
“Anh ruột sao?”
“Vâng.”
“Vậy nghĩa là…”
“Em họ Đoàn. Anh chị không thấy em rất giống anh ấy sao? Tuy là không đẹp bằng…”
Vũ Thiên nhắm mắt lại, cười cười tự giễu bản thân… từ bao giờ cô lại để ý những việc này cơ chứ.
Mọi người cũng cùng thở hắt ra.
“Ey, bánh mì tôi mua vừa để đây đâu rồi?” Minh Huy cắt ngang bầu không khí im lặng.
Minh Huy nhìn chiếc bánh Mộc Thanh đang ngậm trong mồm: “….”
……….
“Cậu đứng lại cho tôi! Đền tiền mua bánh cho tôi! Đây là cái thứ 5 trong tuần rồi đấy.” Minh Huy gào thét đuổi theo Mộc Thanh trên hành lang.
“Ôi ông oan âm, ôi ứ ích ăn ánh ủa ậu ấy, ó àm ao ông?” (Bạn nào muốndịch thử không ^^) Mộc Thanh vừa ngậm vừa nhai, vừa ngoái đầu lại nhìn,vừa chạy tóe khói trên hành lang.
Bỗng cô đâm sầm phải một người, Mộc Thanh luống cuống chống tay đứng dậy nói: “In ỗi, in ỗi…” Đến chết cũng không thể nhả bánh mì ra.
“Hừ…” Cô gái bị đâm phải bực mình đứng dậy, chán ghét nhìn Mộc Thanh.
“Đừng cau có thế, tôi xin lỗi rồi mà.” Mộc Thanh cầm bánh mì trên tay.
“Cô có phải là cái đứa suốt ngày bám theo Thiếu Phong không?” Cô gái kia nhìn Mộc Thanh hỏi.
“Ê, sai rồi, là hắn bám theo tôi chứ.”
Mộc Thanh còn định nói thêm nhưng bị Minh Huy tóm cổ.
“Từ nay cậu sẽ phải mua bánh đền cho tôi.” Minh Huy trừng mắt.
“Trừng cái gì mà trừng! Tôi không sợ cậu, càng không sợ bánh mì của cậu. Plè!”
Cô gái kia nhìn Mộc Thanh khinh bỉ, nói một câu rồi bỏ đi: “Thô tục!”
Minh Huy không hiểu, nhìn Mộc Thanh hỏi: “Ai vậy?”
“Không biết. Không quan tâm.”
Chợt, cổ áo Mộc Thanh bị ai đó kéo ra khỏi tay Minh Huy. Mộc Thanh mặt méo xệch nhìn kẻ trước mắt.
“Ý… Phong, thật trùng hợp. Cậu làm gì ở đây thế?” Mộc Thanh cười lấy lòng.
Thiếu Phong không nói gì, liếc nhìn Minh Huy một cái rét lạnh rồi xách Mộc Thanh đi.
Sao cậu lườm tôi như thấy địch vậy? Tôi chỉ muốn đòi lại cái bánh mì thôi mà! – Minh Huy rùng mình.