Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 1: Đại tỷ


Bạn đang đọc Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng – Chương 1: Đại tỷ

“Đại tỷ!!!!”
Tan học không lâu, Minh Huy chạy vào thấy trong phòng học chỉ còn lại đại tỷ và Diệp Tinh liền lớn tiếng gọi.
“Có chuyện gì thế?” Diệp Tinh nhướn mày nhìn Minh Huy.
“Là bọn mấy hôm trước, bọn trường Thanh Long. Chúng đang ở trước cổng trường!” Minh Huy vẫy vẫy tay ra hiệu cho họ đi cùng.
“Haizz. Báo thù hả…” Vũ Thiên vẫn tiếp tục xếp sách.
“Tự rước lấy nhục mà…” Diệp Tinh lắc đầu giả bộ thương tiếc.
Vũ Thiên, cô gái đeo chiếc kính che hết 1/3 khuônmặt, cũng chính là cái người mà họ gọi đại tỷ kia, thản nhiên nói vớiMinh Huy: “Cậu cứ đi trước, tôi và Diệp Tinh sẽ đến đó sau.”
“Ừm.”
“Thay đồ thôi.” Vũ Thiên đeo cặp rồi ra hiệu cho Diệp Tinh cùng mình đi tới phòng thay đồ.
Tuần trước, cô là học sinh chuyển vào học tạitrường cấp 3 Orient. Vào đúng ngày hôm đó, trên đường về nhà Vũ Thiên đã tình cờ gặp “họ” – hiện tại là “đàn em” của cô, đang rất chật vật đánhlại học sinh trường Thanh Long. Vốn dĩ họ đánh cũng không tồi nhưng vớiviệc 10 chọi 30 thì quả là hơi khó. Vũ Thiên đấu tranh tư tưởng hồi lâumới quyết định tới trợ giúp học sinh trường mình. Và kết quả là họ đãbám riết lấy Vũ Thiên trong suốt mấy ngày liền, năn nỉ cầu xin Vũ Thiênlàm “đại tỷ” của họ khi tận mắt chứng kiến cô một mình hạ gục 30 têntrong chưa đầy 10 phút! Vũ Thiên vốn không đồng ý vì không muốn bị nổitiếng, nhưng họ cứ bám thế này thì e là cô còn nổi nữa.
Diệp Tinh đứng ngoài phòng thay đồ một lúc thì nghe tiếng “cạch…” Cánh cửa mở ra. Vũ Thiên liếc mắt với Diệp Tinh: “Đi thôi.”
Aizz, tuy đã được nhìn khuôn mặt thật của Vũ Thiên 2 lần nhưng Diệp Tinh vẫn không khỏi ngơ ngác một lúc. Nhìn đến bónglưng đang xa dần của Vũ Thiên, Diệp Tinh vội vàng chạy theo.

“Đại… đại tỷ… đợi…”
oOo
“Đừng cố kéo dài thời gian nữa, mang con bé hômtrước ra đây!” Tên đứng đầu, cũng chính là đại ca của trường Thanh Longđứng gào thét. Tuần trước hắn có việc gấp nên chỉ ra lệnh cho đàn em đến xử lí nốt học sinh trường Orient vì chúng không chịu đứng dưới trướngcủa chúng. Không ngờ chúng lại mang thân bại trận về chỉ vì một con bé 4 mắt!
“A… bọn mày đến rửa nhục hả? Tao đã nói rồi. Màycố đợi chút để đại tỷ của chúng tao đến nói chuyện với mày, chứ taokhông có quyền phát ngôn ở đây… Mà dù sao đại tỷ cũng sẽ không để màyđộng đến một sợi lông của học sinh trường tao đâu.” Mộc Thanh bĩu môi,muốn đánh thì đánh, còn lấy cớ đòi người.
“Mày cứ mạnh miệng đi. Đại tỷ hả? Đừng nói là con bé bốn mắt đó nhé?”
“Tất nhiên là… không phải.” Phù…
“Tránh ra tránh ra nào!” Diệp Tinh rẽ đoàn ngườimở đường cho Vũ Thiên tiến vào giữa đám đông, đến trước mặt Bùi Đức –tên đại ca trường Thanh Long.
Toàn bộ không gian yên lặng…
“Đại tỷ!” Mộc Thanh vô tình mà cố ý thốt lên.
Tất cả lại nổi lên một trận bàn tán xôn xao.
Bùi Đức thất thần nhìn cô gái phía trước. Dángngười dong dỏng cao, mái tóc đen thả tùy ý ở phía sau, trên người làchiếc áo sơ mi của trường với chiếc caravat kéo trễ xuống, mặc một cáiquần jean bó sát và đi đôi giày thể thao Nike màu trắng. Đặc biệt là đôi mắt hút hồn kia.
“Nhìn đủ chưa?” Giọng nói lạnh lẽo của Vũ Thiên vang lên.
Khi cô lên tiếng, không chỉ Bùi Đức mà tất cả mọi người đều “bừng tỉnh”, tí nữa thì quên thở.
“Mày… mày là…” Bùi Đức lắp bắp nói.
“Tao là thủ lĩnh của họ, mày tìm tao?”
“Tao… hôm nay tao…”
“Mày bị nói lắp à?” Vũ Thiên nhếc mép.
“Hahahaha” Xung quanh bắt đầu nổi lên tiếng cười.
Bùi Đức mặt hết đỏ lại chuyển sang tím, lấy lạibình tĩnh nói “Hôm nay chúng mày phải nộp con nhỏ bốn mắt ra, không thìđừng trách tao đánh tụi mày thay cho nó!”
“Tao từ chối.”

Trả lời nhanh vậy sao…
“Học sinh trường tao không đến lượt mày quản. Còn nếu muốn đánh nhau… bọn tao lúc nào cũng sẵn sằng.” Vũ Thiên cười.
“Hahaha, chỉ bằng chúng mày sao?” Phía sau hắn là gần 40 người, bằng số học sinh của một lớp.
“Hắn có đai nâu Judo đó, đại tỷ cẩn thận.” Minh Huy tiến lên thì thầm vào tai Vũ Thiên.
“Đai nâu à…” Vũ Thiên nhíu mày.
“Hôm nay tao sẽ cho bọn mày biết thế nào là…” Chưa kịp nói xong hắn đã thấy Vũ Thiên tiến rất nhanh đến phía mình, bàn tay lạnh lẽo chạm vào cổ hắn và giọng nói thì thầm…
“Biết gì cơ?”
“Ặc.” Vũ Thiên cho hắn một cú lên gối khiến hắnlùi lại về sau vài bước, còn chưa kịp định thần đã bị cô bồi thêm mộtphát đạp vào bụng đau điếng.
“Aaaaaaa…” Bùi Đức nằm lăn lộn kêu ở dưới đất.
“Hahahaahahaaa…” Phía sau Vũ Thiên vang lên tiếng cười lớn rồi chợt ngừng lại vì đã thấy hắn đứng lên, bổ nhào về phía Vũ Thiên.
Vũ Thiên thuận tay túm lấy tay và áo hắn, xoạc chân khiến hắn mất thăng bằng và vật mạnh hắn về phía sau.
Huỵch! Hình như hắn bất tỉnh…
“Đại ca… đại ca…”
“Wow, đánh giặc phải đánh tướng trước, đại tỷ lợi hại!” Đông Hải đưa ngón cái về phía Vũ Thiên.
Có vài tên không cam chịu đồng loạt xông lên. Bọnchúng đều là những kẻ không có mặt hôm đó, chưa nếm thử cú đá của cô.Còn mấy người phía sau Vũ Thiên thì lại không động đậy. Đây là cơ hội để mọi người biết đến đại tỷ mới của họ, cơ hội để trường Orient lấy lạingôi vị số 1.

Rất nhanh, học sinh trường Thanh Long đã bị đánhngã. Tiếp theo thì chúng cắn răng tránh ánh mắt khinh bỉ của mọi ngườirồi kéo đồng bọn về.
“Đại tỷ đánh còn đẹp hơn cả Black Window nữa!!” Hoàng Kỳ – cô gái tóc ngắn nhào tới ôm Vũ Thiên.
“Thật sự giải quyết nhanh vậy? Trước đây chúng ta rất khó khăn mới…” Huân Trì vẫn ngỡ ngàng.
“Vì chúng ta có đại tỷ mà!” Hoàng Kỳ vỗ vai Huân Trì.
“Ở đây đông người quá, chúng ta đi thôi.” Vũ Thiên nhìn họ cười nói.
“Đây chỉ là bước dầu để tạo uy, chúng ta phải cốthêm, chứ bọn hôm nay chỉ cậy đông mà thôi.” Đông Hải vừa đi vừa phântích, cùng mọi người bàn tán xôn xao.
“Aizz, sao mình lại cảm thấy đang bị lợi dụng…” Vũ Thiên cười cười.
“Ấy, chúng ta là đang đưa đại tỷ lên ngai vàng đó, tài năng của đại tỷ không thể bị vùi dập….”
Vũ Thiên định trả lời thì xe bus đến, đành lên xe và vẫy tay tạm biệt mọi người.
“Đại tỷ đi bus… thật muốn xem nhà cô ấy quá….”
Mọi người nhìn Mộc Thanh, mắt sáng như sao.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.