Đọc truyện Thư Ký Lâm Sao Thế? – Chương 8: Thư kí của tui siêu tàn nhẫn
“Tôi chết sững.”
***
Tuy rằng mẹ tôi luôn mắng tôi thiếu đứng đắn, nhưng tận sâu trong xương tủy, tôi là một người đàn ông cực kì tháo vát, dù gì tôi cũng là thanh niên tài tuấn Lý Hiểu Minh mà.
Nếu như tôi đã quyết định theo đuổi Lâm Ý Nhất, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm với em ấy, khiến em ấy chẳng hề bận tâm chơi gay cùng tôi. Thế là một giây sau, tôi lập tức quỳ phịch xuống trước mặt mẹ tôi.
Mẹ tôi: “…Anh làm cái trò gì vậy?”
“Mẹ! Con không phải là người!!! Nhất Nhất hận chết con rồi!!!”
Mẹ tôi: “…”
Trong vòng năm phút tiếp theo, tôi dùng phương thức sống động linh hoạt nhất kể cho mẹ biết việc tôi phát hiện mình là gay, còn nhân lúc say rượu làm nhục Lâm Ý Nhất, là cái loại làm nhục triệt triệt để để, cho nên bây giờ em ấy muốn từ chức.
Mẹ tôi đứng trơ ra như phỗng, chưa đầy nửa tiếng sau đã gọi đủ bố và anh trai tôi về nhà. Chẳng ngoài dự đoán, tôi, ba mươi tám tuổi, còn bị cha tôi càng già càng trâu hợp sức với hai thằng anh dần một trận nhừ tử, nhốt ở nhà cấm đi ra ngoài, buộc tôi ngày mai vác roi đến nhận tội với Lâm Ý Nhất, bố tôi còn bảo nếu như Nhất Nhất không tha thứ, tao nhất định sẽ tống cổ mày vào tù. Quả nhiên, tôi chính là con trai ruột của bọn họ.
Buổi tối mặt mũi tôi bầm dập, chẳng hề cảm thấy buồn ngủ, rảnh rỗi sinh nông nổi mà bắt đầu nghiên cứu di động của Lâm Ý Nhất, nhập thử mật khẩu mấy lần mà cũng chả được, đành phải mò sang tìm anh tôi. Anh tôi làm kĩ thuật điện tử, tôi năn nỉ hết lời thiếu điều thắt cổ, gã mới chịu bẻ khóa giúp tôi.
Ờ, tôi biết mình xâm phạm quyền riêng tư của Lâm Ý Nhất, nhưng tôi thực sự quá tò mò về người bạn online đã thôi thúc em ấy hồi hương gặp gỡ, đấy gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Lâm Ý Nhất một là làm thư kí của tôi, hai là làm người đàn ông của tôi, đếch có lựa chọn thứ ba. Tôi xin thề, tôi không đọc nhiều đâu, tôi chỉ lén đọc chun chút thôi.
Sau đó tôi đọc ròng rã ba tiếng đồng hồ.
Hứ! Tôi hoàn toàn không tìm ra dấu vết tồn tại của thằng hèn kia, toàn bộ lịch sử trò chuyện WeChat —— đều là tôi nói nhảm cùng gởi tiền lì xì, QQ —— đều là oanh tạc công việc của tôi, zhihu —— nhiều like nhất chính là làm thế nào để ứng phó sếp, làm thế nào để thỏa mãn sếp, sếp cậy mạnh cãi cùn là trải nghiệm như thế nào.
Cuối cùng tôi nhấn vào weibo. Bình thường tôi hiếm khi chơi weibo, tôi cảm giác toàn bộ thiểu năng trí tuệ của Trung Quốc đều tập trung ở đây, ngờ đâu Lâm Ý Nhất lại có tài khoản weibo thật, đặt tên là Ngoan Cố Khó Chữa, đạt những mười ngàn followers. Em ấy chỉ đăng hơn ba mươi bài viết, tôi bắt đầu đọc từ bài viết đầu tiên của em ấy.
—— “Có vài lời giấu kín trong lòng thật sự rất khó chịu, thậm chí ảnh hưởng đến trạng thái làm việc của tôi, người ấy sẽ nổi giận nữa cho xem, thế nên tôi viết hết những dòng này tại đây, hi vọng có thể điều chỉnh trạng thái làm việc càng sớm càng tốt.
Tôi thích sếp của mình, nhưng anh là dị tính luyến. Anh lớn tuổi hơn tôi, thường xuyên không cạo râu, lôi thôi lếch thếch, song vóc dáng cao ngất, cánh tay cũng rất mạnh mẽ, tôi vẫn chưa quên được thời khắc anh bế tôi thoát khỏi vực thẳm năm ấy, anh bế thật vững vàng, cho tôi cảm giác an toàn lớn lao tựa như hằng số Planck vậy. Kì thực, anh là một người vô cùng uy nghiêm kiệm lời, cơ mà dạo gần đây cứ hay nói linh tinh với tôi, khiến tôi thi thoảng cảm giác mình là người đặc biệt, nảy sinh ngộ nhận có lẽ anh cũng thích tôi chút đỉnh. Nhưng hôm qua tôi mới biết mình nhầm rồi, hóa ra thái độ của anh đối với người quen chính là như vậy. Tôi phải kiềm chế bản thân, không thể để anh phát hiện, tôi còn thiếu nợ anh, phải đợi trả xong mới cách xa anh được.”
—— “Tôi chẳng kiềm chế nổi bản thân, tôi ở chung với sếp rồi. Điều không thay đổi bây giờ chính là giúp sếp thắt cà vạt, giúp sếp nấu cơm, còn thay đổi chính là gọi sếp rời giường. Có vài lúc tôi xuống gọi, sếp đã rời giường rửa mặt xong rồi, tiếc thật. Kể từ đấy ngày nào tôi cũng nỗ lực dậy sớm hơn, ngắm dáng vẻ ngủ say của sếp. Khi sếp ngủ vô cùng đáng yêu, chẳng qua tôi có chút tham lam, thầm nghĩ nếu mình có thể nằm bên cạnh anh thì tốt biết bao. Tôi thích nấu cơm cho sếp, mức độ thích ngang ngửa với việc được tặng máy gia tốc hạt, thật ra sếp rất dễ nuôi, cái gì cũng ăn tất. Hôm nay là sinh nhật tôi, sếp dẫn tôi đi dùng bữa tại một nhà hàng Pháp, tôi ăn không quen, lúc trở về sếp lại nấu một bát mì cho tôi, trút đầy ắp nấm truffle cùng thịt, khó nuốt lắm luôn, phẩm vị của sếp thật là thô kệch, nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc.”
—— “Hôm nay sếp gọi tôi là bà xã, anh cho rằng tôi tức giận, kì thực tôi không có, tôi còn âm thầm bồi thêm một câu ông xã trong lòng. Ông xã, tôi muốn gọi anh như thế, chẳng qua tôi không có tư cách, tôi chỉ được phép gọi anh là sếp, mỗi lần tôi cất tiếng gọi sếp đều ngượng ngùng khó tả. Nhiều lúc tôi sợ lắm, tôi cứ cảm giác anh đã nhìn thấu tâm tư của mình, ngộ nhỡ lí do anh hay nói vậy là vì thích đùa cợt tôi thì sao, nhưng nếu nghĩ theo hướng ấy, tôi cũng chẳng giận nổi, chỉ thấp thỏm khôn nguôi, song chí ít anh cũng biết được tình cảm của tôi rồi nhỉ?”
—— “Hôm qua sếp uống say, lúc tôi dìu anh đi ngủ, anh vẫn còn lẩm bẩm đủ điều, kể những chuyện năm xưa về anh cho tôi, anh còn khen tôi, bảo thích tôi nhất trong cả công ty. Kế đấy tôi lại hỏi anh, vậy anh thích ai nhất, anh đáp, tôi thích cậu nhất. Tôi rút di động ra ghi âm ngay!!! Tôi thích cậu nhất ha ha ha ha ha, vui quá đi mất. Em cũng thích sếp nhất.”
—— “Tôi lén lút trộm áo ngủ cũ chưa giặt của sếp, tôi treo áo anh chung với móc đồ mình, áo tôi ở bên trong, áo sếp ở bên ngoài, như thể sếp đang ôm lấy tôi vậy. Tôi cũng thấy hổ thẹn, tôi cảm giác mình quá biến thái, nhưng tôi không nhịn được.”
—— “Tôi phát hiện rất nhiều người khuyên tôi hãy dũng cảm theo đuổi tình yêu, e rằng tôi đã làm các bạn thất vọng rồi, tôi chẳng tài nào thổ lộ với sếp. Thứ nhất, sếp là trai thẳng, anh xem phim đồi trụy nam nữ. Thứ hai, tôi rất mến người nhà của sếp, bọn họ giúp tôi cảm nhận được sự ấm cúng từ gia đình, tôi không thể chịu nổi ánh mắt thất vọng thậm chí ghét bỏ từ bọn họ. Cuối cùng, yêu thầm là chuyện riêng của riêng tôi, tình cảm mà sếp dành cho tôi giống như chú mèo của Schrödinger* vậy, đôi khi tôi cảm giác anh thích tôi, đôi khi lại cảm giác anh ghét tôi, loại trạng thái dồn dập mơ hồ này khiến trái tim của tôi thổn thức rất nhiều, nhưng tôi không muốn hủy hoại anh. Tôi có thể làm thư kí phục vụ sếp cả đời, không bao giờ muốn biết con mèo ấy sống hay chết. Tôi chính là một kẻ hèn nhát, xin các bạn bè mạng đừng hối thúc nữa ạ.”
—— “Đã lâu rồi chưa thấy sếp đau bụng, tốt quá. Tôi lại không ổn lắm, dạo gần đây, tầm mắt tôi cứ luôn tối sầm, hôm nào tranh thủ thời gian đến bệnh viện kiểm tra thử xem. Tôi muốn giữ gìn sức khỏe thật tốt, sau này tôi còn phải dưỡng lão cho sếp.”
—— “Sếp sắp kết hôn.”
—— “Có vài người tình cảm tựa như hạt Higgs vậy, trăm triệu dặm chỉ chọn một, có thể gặp chẳng thể cầu. Tôi cứ ngỡ chúng tôi sẽ là liên đới lượng tử, nào ngờ thứ gắn bó chúng tôi lại là lực hút yếu ớt.”
—— “Thực ra sếp không thích cô ấy, chỉ cảm thấy cô ấy phù hợp mà thôi. Giá như tôi là phụ nữ, chí ít có thể quang minh chính đại nói tiếng yêu. Giấy hôn thú chín tệ chín hào, đối với dị tính luyến mà nói là món đồ bình thường đến nhường nào, nhưng nó lại là ước mơ xa vời của cả cuộc đời tôi. Chẳng qua nếu được chứng kiến sếp kết hôn, vậy cũng vô cùng tốt rồi, tôi làm phù rễ, đứng bên cạnh anh, vụng trộm ảo tưởng người kết hôn với anh chính là tôi.”
—— “Hơn nữa có một lợi thế khi sếp kết hôn, đó chính là vợ sếp sẽ sinh cho anh một đứa trẻ. Con của anh có thể nhận tôi làm cha nuôi, anh là cha ruột, tôi là cha nuôi. Ừm, thật tốt.”
—— “Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi vẫn ổn, hiện tại vấn đề tình cảm của tôi không còn là mâu thuẫn chính nữa rồi. Trong đầu tôi xuất hiện một khối u, là lành tính, nhưng chèn ép đến thần kinh, xác suất phẫu thuật thành công không cao, nên tôi quyết định từ chức. Tôi cũng chẳng liệu trước được rằng, mình vừa bỏ lỡ vị trí phù rễ, vừa bõ lỡ vị trí cha nuôi.
Tôi cảm thấy mình có chút đen đủi, nhưng ngẫm kĩ lại, thực tế tôi đã rất may mắn rồi, tôi sống sót thêm những bảy năm. Từ trước đến nay sếp chưa từng ý thức được điều này, rằng bảy năm trước, vào thời khắc tôi để cơ thể trần trụi nằm trên bàn, tôi phát hiện cửa sổ trong phòng đang mở, tầng 37. Tôi chợt nghĩ, đợi đối phương ra khỏi phòng, tôi sẽ nhảy lầu ngay lập tức, thậm chí tôi còn chuẩn bị xong hết tư thế, nhưng sếp lại quay về ôm tôi rời khỏi nơi đó. Cho nên lúc trước các bạn mắng sếp của tôi là đồ tồi, tôi đều nghiêm túc giải thích kĩ, có đôi khi còn mắng trả. Anh là người tốt nhất trên thế gian này, thật sự. Mặc dù anh luôn bảo mình là một nhà tư bản máu lạnh vô cảm, nhưng tôi biết anh là tuyệt vời nhất, nếu các bạn tiếp tục bác bỏ, tôi sẽ giận các bạn lắm đấy.”
—— “Tôi sẽ không nói cho sếp của tôi biết đâu, các bạn đừng rối lên mà. Anh sắp kết hôn rồi, sao tôi dám tiết lộ với anh về việc xúi quẩy như thế chứ. Có lẽ anh sẽ bật khóc, lão sếp ngu ngốc. Nói sao đây nhỉ, tôi vừa sợ anh biết chuyện lại buồn lòng, vừa sợ anh biết chuyện lại chẳng đủ buồn lòng, nếu vậy tôi sẽ đau khổ lắm. Quá dằn vặt con người ta, để tôi yên ổn rời đi ở Thành Đô thôi. Lời chúc phúc tốt nhất tôi dành cho anh, chính là không quấy rầy.”
—— “Thời điểm tôi gõ những dòng này, tôi đang ngắm sao trời ngoài ban công. Vầng tinh tú du hành hàng trăm triệu năm mới lọt được vào mắt người thường, trong quãng thời gian ấy, khối cầu sẽ bị đốt trụi, sẽ bị ngăn trở, cho nên có thể nhìn thấy nó là một chuyện không hề dễ dàng. Thứ chúng ta chiêm ngưỡng chính là định tinh từ vạn năm trước, e rằng đến tận bây giờ định tinh ấy đã sớm lụi tàn rồi, chỉ có ánh sáng nhạt nhòa là minh chứng cho việc nó từng rực rỡ. Cũng tốt, sếp đã từng nhìn thấy ánh sáng của tôi, thật lãng mạn. Trên đời này vốn dĩ có rất nhiều chuyện chẳng thể cưỡng cầu, tôi cũng ôm vô số nỗi luyến tiếc, nhưng tôi không hối hận. Tôi chỉ là, có một chút buồn tủi mà thôi.”
Hết chương 8Lời tác giả
Chữ lãng mạn mà Lâm Ý Nhất dùng ở đoạn cuối, không phải là vì cậu ấy cảm thấy thầm mến rất đẹp đẽ, mà vì cậu ấy hiểu từ lãng mạn theo nghĩa gốc. Romance, bắt nguồn từ văn học kị sĩ (Roman de chevalerie), giữa kị sĩ và quý phu nhân vĩnh viễn không có kết quả, nên buộc phải chôn vùi tình cảm của mình.