Bạn đang đọc Thư Ký Là Vợ Tương Lai Của Lục Tổng FULL – Chương 8: Đi Làm Cùng Nhau
Đối với người như anh đã lâu không động vào người phụ nữ, nhất là người anh yêu thương.
Một hiệp thì không đủ, lưng cô đang xoay về phía anh.
Thiên Phong cọ cọ ma sát phần dưới, vật nam tính lại đàn ông lại một lần nữa vương cao đang chờ lâm trận…họ lại tiếp tục làm trên giường.
Sau những màng dạo đầu nhanh chống, Thục Nghi cũng có chút tỉnh dậy sau một lần mệt nhoài.
Lần này so với lần trước thì dễ chịu hơn với Thục Nghi, cô kết hợp hài hòa với anh trong từ cử chỉ và hành động.
Hai con người trần truồng quấn quýt nhau không biết lên đỉnh bao nhiêu lần, đến khi cô chịu không nổi nữa thì ngủ thiếp đi nhưng Thiên Phong không dừng lại ở đó anh vẫn tiếp tục ngậm lấy nụ hoa trên đình ngực, hết bên này rồi lại sang bên kia.
Mút, liếm nhẹ nhàng bên dưới của cô không ngừng…
Kết thúc cuộc vui anh có chút mệt và nằm ôm cô ngủ.
Gần sáng Thục Nghi ngồi dậy uống thuốc tránh thai, nhìn qua thấy Thiên Phong ngủ ngo lành.
Rồi cô chìm vào giấc ngủ sâu.1
Ánh sáng chói chang rọi vào phòng, Thục Nghi nặng nề mở mắt, người bên cạnh còn đang nhắm nghiền hai mắt lại ngủ, hơi thở đều đều.
Đây là lần đầu cô nhìn khuôn mặt Thiên Phong với cự ly rất gần.
Anh có sóng mũi cao, khuôn mặt tuấn tú, trông anh rất đẹp trai.
Thục Nghi tỉnh dậy cả cơ thể mệt mỏi không còn sức lực, nhất là phía dưới của cô còn rất đau.
Nhớ lại tối hôm qua cô và Thiên Phong đã hết lần này đến lần khác…Cô cảm thấy có chút xấu hổ.1
Thiên Phong dậy từ lúc nào không hay nhưng anh cố giả vờ ngủ để xem cô gái nhỏ nằm kế mình làm gì tiếp theo.
Anh cũng không còn đau đầu như những lần uống rượu trước, có lẽ do hôm qua vận động nhiêu, ra mồ hôi nhiều và cũng không còn say ngay thời điểm đó nên sáng ra anh không có cảm giác đau đầu.
Thiên Phong sốt ruột khi cô gái này cứ ngắm nhìn mình mãi mà không làm gì khác, anh mở mắt nhìn cô.
“Em nhìn anh đủ chưa? Thấy anh đẹp trai quá hả?
Cô bậc cười “anh tự tin quá rồi đó sếp”1
“Em còn dám kêu anh là sếp nữa, anh sẽ phạt em”1
Anh nhướng người ôm cô, kéo sau gáy cô lại cho gần đặt môi anh lên môi cô, đầu lưỡi anh tấn công thần tốc một mạch thẳng tiến luồn lách bên trong khoang miệng cô, đầu lưỡi anh quấn lấy đầu lưỡi cô, nụ hôn say mê không dừng.
Thiên Phong và Thục Nghi đều thở gấp.
Bàn tay Thiên Phong nóng bỏng ôm sát cô vào lòng hơn như muốn đem cô hòa tan vào cô thể anh
Nụ hôn dây dưa triền miên, kéo dài không biết bao lâu.
Cho đến khi cô không thở, tay đập đập vào lưng anh và đầy anh ra thì anh mới buông cô không nữa, anh mới lưu luyến buông cô ra.
Thục Nghi dựa vào ngực Thiên Phong thở hổn hển.
Sau khi nghĩ ngơi một lúc thì cô hốt hoảng.
“Trễ giờ làm của em rồi.
Tại anh đó”.
Cô bước xuống giường liền ngã nhào ra vì phía dưới còn đau nên cô không bước nổi.
“Em có sao không?”
“Em đau quá!”
“Để anh bế em vào nhà vệ sinh”
“Dạ”
Bước vào nhà vệ sinh.
“Hôm nay chúng ta đi làm cùng nhau nhé”
“Nhưng em không có đồ”
“Anh đã chuẩn bị cho em cả hết rồi”
“Sao anh biết em mặc size nào?”
“Em cứ thử đi”
“Thật hả?”
“Thật, anh đã chuần bị cho em riêng một phòng”
Thục Nghi nhanh chống vệ sinh xong, chạy qua phòng như anh hướng dẫn, quả thật là có rất nhiều quần áo, đầm váy con gái rất đẹp.
Có cả đồ công sở nữa, cô rất vui quay lại ôm Thiên Phong.
“Cảm ơn anh, Thiên Phong”
Thiên Phong cười đáp “giờ em chịu đi làm cùng anh chưa?”
“Dạ” Thục Nghi ngượng ngùng.
“Vậy em cứ thay đồ đi, anh cũng thay đồ.
Chúng ta thay đồ xong rồi anh dẫn em đi ăn sáng và đi làm.
Còn kịp giờ em yên tâm nhé”.
“Dạ”
Thục Nghi mặc chân váy bút chì kết hợp chiếc áo trắng phòng tay hai bên, tôn lên dáng chuẩn đẹp của cô.
Tóc được bới lên và trang điểm nhẹ nhàng.
Thiên Phong đã mặc quần áo chỉnh tề, bộ vest quen thuộc, ao sơ mi kẻ sọc xanh.
Cả hai cùng đến công ty, gần tới công ty Thục Nghi kêu Thiên Phong dừng lại.
“Cho em xuống ở đây đi”
“Tại sao? Chưa tới công ty mà”
“Em muốn tới đây thôi vì không muốn người ta bàn tán em và anh…”
“Ừm anh hiểu rồi, vậy lát gặp em.”
“Dạ, chào anh”
Thục Nghi bước xuống quan sát xung quanh, thấy không có người cô vội xuống xe và đóng cửa lại..
Vào công ty anh thấy cô ngồi gõ gõ đánh đánh gì đấy mà rất chăm chú.
Anh nhắc điện thoại điện riêng cho cô.
“Vào phòng anh”
“Vâng ạ, anh có muốn uống gì không?”
“Cafe”
“Vâng ạ”
Thục Nghi làm tách cafe cho anh và mang vào.
Cốc…cốc…cốc…
“Mời vào”
Lục Thiên Phong bước lại gần Thục Nghi sau đó bước ra cửa và khóa chốt cửa lại.
Anh không muốn ai làm phiền mình lúc này.
Thục Nghi đặt tách cafe lên bàn.
“Anh gọi em vào có việc gì không?”
Lục Thiên Phong lại ôm Thục Nghi từ phía sau thở khí vào tai cô.
“Không có việc gì, chỉ là anh nhớ em muốn gặp em thôi, vã lại sáng này chúng ta… đang làm giữa chừng”
Thục Nghi cười cười.
“Có thật là anh nhớ em không?”
“Thật mà” Thiên Phong ôm eo cô, díu đầu vào say gáy mà khẽ đưa lưỡi liếm nhẹ vành tai.
Thục Nghi có chút khó chịu và vặn vẹo.
“Thiên Phong! Đây là văn phòng mà”
Thiên Phong vẫn dụi dụi sau gáy cô mà hít sâu.
Giọng và ánh mắt Thiên Phong đầy dâm dục.
Cơ thể Thục Nghi mềm nhũn ra dựa vào người anh
“Ừm, nhưng em quyến rũ quá, anh không cưỡng lại được.
Mình làm một chút thôi…”
“Nhưng…lỡ có người vào thì sao?”
“Anh đã khóa cửa rồi, không có sự cho phép của anh thì không ai vào”.
Bàn tay của Thiên Phong di chuyển luồn vào áo đang nhào nắn đôi gò hồng mềm mại, tay còn lại đi xuống phái dưới nơi thư mật của Thục Nghi.
Thục Nghi đầu óc như rối loạn “Ưm..em thấy khó chịu”.
“Anh sẽ làm cho em thấy dễ chịu hơn, chờ anh”.
Cô vặn vẹo vài cái, cảm giác phía dưới đang chảy ra thứ gì đó.
Dưới thân của anh đang cọ xat thân mật với cô, ngón tay cũng đang di chuyển ra vào của cô.
“Thục Nghi! Em ướt rồi…”
Ngô Thục Nghi không ngừng vặn vẹo, Thiên Phong cỡi chiếc váy cô ra, làm lộ ra cặp mông căn tròn trước mặt, anh kéo khóa quần của mình và tuột hẳn ra ngoài, đem vật nam tính của đàn ông nhét vào bên trong cô thể cô.
Thục Nghi ưỡn cổ ra đằng sau, thừa lúc ấy Thiên Phong hôn lên cánh môi của cô, hai đầu lưỡi bắt đầu liếm láp, lưu lại những chuỗi nước bọt.
Thiên Phong nhẹ nhàng đẩy mạnh bạo ra vào bên trong cô, đem thân thể cô như xé toạc ra.
Thục Nghi cam thấy bản thân không giữ được thăng bằng và bậc ra những tiếng rên khẽ, cặp mông tròn không ngừng nhảy theo chuyển động mạnh mẽ.
“Bốp” một tiếng, anh tát vào mông trắng nõn Thục Nghi “Ưm…” tiếng rên nhỏ của Thục Nghi, cô không dám rên lớn vì sợ mọi người nghe thấy.1
Thiên Phong siết chặt eo Thục Nghi đâm sâu vào cơ thể cô liên tục, anh cũng không ngừng ngân nga theo cô.
Một tay anh luồn lên trước không ngừng nắn bóp, siết mạnh đầu ngón tay.
Khiến Thục Nghi không ngừng rên la.
Căn phòng tràn đầy mùi vị tình dục kèm theo hơi thở gấp và tiếng rên âm ỉ.
Lục Thiên Phong và Ngô Thục Nghi triền miên bên nhau anh khẽ gầm nhẹ một tiếng “phụt… phụt..”bắn toàn bộ chất dịch trắng đục nóng ấm vào bên trong cô.
Cả hai thở hổn hển.
Thiên Phong thì thào.
“Anh hạnh phúc khi mỗi ngày chúng ta cùng nhau làm việc này”
Sau một lúc, cả hai chỉnh trang phục lại.
Thục Nghi bước ra ngoài và tiếp tục công việc của mình.
Đến giờ ăn trưa.
“Hôm nay em ăn cơm một mình nhé, anh đi gặp người quen.
Tối anh anh dẫn em đi ăn”.
Dòng ???? tin nhắn Thiên Phong gửi cho cô.
Cô đi xuống căn tin của công ty ăn.
“Thục Nghi! bọn chị ở đây này”
“Vâng em qua liền”
“Thế nào rồi, ổn chưa em” một người trong nhóm lên tiếng.
Thục Nghi định nói nhưng Kiều An Ngọc ngắt lời chen vào
“Em không biết nó ổn không? mà mấy bữa nay em tối nào nó cũng không về được, cũng không nói em tiếng nào?”
Thục Nghi biết Kiều An Ngọc giận mình, cô giải thích.
“Tôi đi với sếp hai lần đủ hai lần sếp say rượu nên tôi về không được”
“Ừm, tôi cũng đón vậy, nhưng Thục Nghi cố lên nhé! Tôi chỉ ghẹo cậu thôi, tôi biết nhiệm vụ của thư ký là như thế nào mà”
“Đúng vậy…?” Thục Nghi thở dài.
Một người trong nhóm lại tiếp lời “vậy hai người có…ấy ấy không? Vì tổng giám đốc say hay…vậy?”
“Không” Thục Nghi giấu đi chuyện đó và trả lời chắc nịt.
Mọi người nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm.
Kiều An Ngọc tiếp lời “Xưa giờ ai cũng nghe danh tổng giám đốc của chúng ta rồi còn gì? Bây giờ mọi người lại hỏi thế.
Tổng giám đốc chúng ta phân minh rõ ràng lắm nhất là chuyện đó và đến hiện tại vẫn chưa có mảnh tình yêu nào, nhiều khi mọi người còn nghĩ tổng giám đốc chúng ta bị gay nữa mà”.
“Ừm, đúng vậy” mọi người cùng trả lời và cười cười.
“Mọi người ăn ngon nha” Thục Nghi lên tiếng.
Mọi người đáp lại “em cũng ăn ngon”
“À, Thục Nghi! Nói nay cậu về nhà đi, tôi có chuyện này muốn nói với cậu”.
Kiều An Ngọc tiếp lời.
“Ừm, tối nay tôi sẽ về mà”..