Bạn đang đọc Thư Ký Là Vợ Tương Lai Của Lục Tổng FULL – Chương 24: Kế Hoạch Thành Công
Lục Thiên Phong hạnh phúc hơn khi cô gắp thức ăn vào chén anh, anh bình thản mà ngồi ăn, cô gắp bao nhiêu thì anh ăn hết bấy nhiêu, không kén chọn bất kì món nào dù sao dạ dày đàn ông chắc cũng lớn hơn phụ nữ, vả lại món cô gắp anh không từ bỏ mà ra sức ăn hết.
Có những món trước đây mẹ anh ép ăn nhưng anh không ăn nay có cô gắp vào chén anh cũng an một cách ngon lành.
Thấy con trai hôm nay ăn uống thoải mái vui vẻ, bà ngạc nhiên nhìn sang ông.
Lần trước nó đến nhà ăn vội vàng miếng rồi dừng đũa hẳn.
Thấy mọi người đang vui, bà Lệ ra dấu cho ông Lục
Cũng lâu rồi ba và con chưa ngồi lại uống rượu cùng nhau.
Sẳn dịp hôm nay ba đem ra chai rượu vang trắng mà một người bạn tặng cho uống cùng con trai và con dâu tương lai.
Rót ra cả ba ly, bà Lệ không uống mà thay vào đó là nước lọc.
“Mời cả nhà mình nâng ly vì hôm nay Thiên Phong dẫn bạn gái về”.
Thiên Phong và ông Lục đã cạn ly, riêng Thục Nghi còn đang cầm trên tay vì Thiên Phong đã ngăn tay cô không cho uống.
Ông Lục nhìn cô còn cầm ly rượu khẽ hỏi:
“Thục Nghi! sao con không uống rượu?”
Thiên Phong nhanh miệng đáp lời:
“Dạ, con uống thay cô ấy” rồi anh cầm ly rượu cô nốc cạn.
Ông Lục tỏ vẻ bất ngờ “tại sao? Con bé không uống được rượu à?”
“Dạ được chút chút, mà con muốn cô ấy tỉnh để lái xe về”
Bà Lệ tiếp lời, “hai đứa cứ uống thoải mái đi.
Tối nghĩ lại đây một đêm rồi về, dù gì trời cũng khuya rồi con gái lái xe chở người say cũng không an toàn”
“Dạ, để chúng con xem tình hình thế nào?”
Ông Lục tiếp tục rót rượu thêm.
Thiên Phong vừa cạn ly mình xong thì cầm lấy ly rượu Thục Nghi mà nốc cạn nhanh.
Bà Lệ cảm thấy lần này con trai mình thay đổi rất nhiều, biết quan tâm người bạn gái mình và không cho cô ấy uống rượu như cô gái lần trước.
Ông Lục lại nói:
“Sao con không để con bé uống?”
“Con với ba uống thôi nhé, con không muốn cô ấy uống rượu”
“Tại sao?”
“Không tại sao cả, con không thích cô ấy say thôi”.
“Ừm, vậy ba không ép”.
Thục Nghi nhìn ông Lục cười gượng.
Bà Lệ nhìn sang Thiên Phong “vậy để hai cha con nó uống rượu, mẹ và Thục Nghi vào gọt trái cây nhé”
“Dạ bác”.
Thục Nghi đi sau bà Lệ vào bếp.
Cả hai người đi khuất ông Lục mới lên tiếng.
“Con trai ba chúc mừng con tìm được cô gái tốt, ly này ba mời con”.
“Dạ…dạ”
Uống xong ly rượu, ông Lục rót thêm ba ly rồi nói tiếp:
“Thiên Phong! ba phạt con ba ly rượu về chuyện có bạn gái mà giấu”.
“Ơ…sao lại phạt con”
“Không ơ gì cả…uống đi”.
Vậy là Thiên Phong lần lượt uống ba ly rượu.
Ông Lục lại rót thêm ba ly trên bàn.
“Ba ly tiếp theo ba phạt vì dẫn con dâu ra mắt trể nhé!!!”
“Trời! hai chuyện đó giống nhau mà ba”
“Thì con uống đi”.
Thiên Phong không muốn cãi với ông đành uống, mới đó đã gần nữa chai rồi anh phải kiếm đường trốn nếu không chết tại đây mất thôi.
Cũng may anh ăn no lót dạ chứ uống mấy rượu cồn này rất khó chịu trong người.
“Tiếp theo ba phạt con…”
Thiên Phong hoảng “nữa hả ba?”
Ông Lục cười cười nói nói “con còn nhiều hình phạt lắm, từ từ ba nói hết”.
Thiên Phong choáng váng đứng lên có chút chao đảo.
“Ba ơi! Con đi vệ sinh rồi quay lại uống tiếp”.
“Ừm, mới đó đã muốn đi vệ sinh rồi, vậy đi nhanh lên nhé!” ông Lục bẻn lẻn cười vì sắp hạ gục con trai theo như vợ mình yêu cầu.
Dưới nhà bếp.
Nói đến kĩ năng gọt trái cây của Thục Nghi thì đây là nhiệm vụ vô cùng dễ dàng, bởi vì công việc này ngày xưa cô làm rất nhiều lần trong quán bar.
Thục Nghi gọt trái cây, bà Lệ đứng kế bên xem.
Cô gái này thật khéo, gọt nhanh mà xếp ra dĩa trông đẹp mắt nữa.
“À, bác nghe nói con là thư ký của Phong hả?
“Dạ, đúng rồi bác”
“Ừm, hiếm khi Phong nó lại ưng cô thư ký lắm vì nó đã đổi thư ký rất nhiều”.
“Dạ, trước khi con đến con có nghe mọi người nói, con cũng sợ.
Nhưng khi tiếp xúc từ từ con cảm thấy anh dễ gần, quan tâm, chăm sóc nhân viên theo cách riêng”.
“Ừm, chuyện nó… bệnh lúc nhỏ chắc con biết” bà ấp úng.
“Dạ, con biết ạ”.
“Con có ngại gì không?”.
“Dạ, không ạ? Mỗi người sinh ra đã có an phận hết rồi, dù sao căn bệnh anh Phong cũng đã hết hẳn rồi ạ”.
“Ừm, nhờ có một cô gái đến động viên nó đấy, ơ bác lỡ lời…”
“Dạ, không sao đâu ạ?” Thục Nghi cười mỉm vì người đó không ai khác là cô.
Thiên Phong là ngà say rượu tiến vào nhà vệ sinh như khi thấy cô và mẹ đang ở nhà bếp nói chuyện, anh đứng dựa cửa kế bên nghe hai người nói.
Khi mẹ anh nhắc đến cô gái trước mặt Thục Nghi, anh sợ cô ghen không nhận ra người con gái ấy là cô nên anh bước lại gần có chút lảo đảo ôm phía sau lưng Thục Nghi, dựa đầu vào mõm vai cô mà hà một hơi.
Mùi rượu nồng phản phất vào mặt cô.
“Mẹ, mẹ biết người con gái mẹ vừa nói ấy chính…là Thục Nghi không?” giọng nói trầm khàn đặc.
“Sao?….Là thật hả?”
“Dạ, là Ngô Thục Nghi đang đứng trước mặt mẹ, con muốn chờ cô ấy đến rồi mới ra mắt với ba mẹ.
Cô ấy đã đến hơn ba tháng nay rồi, nhiều lần con muốn dẫn cô ấy về ra mắt ba mẹ để ba mẹ yên tâm về con hơn nhưng do cô ấy không chịu”.
Bà Lệ nhìn Thục Nghi tươi cười trong lòng rất vui vì bà nhìn cô gái này ấm áp, bà còn thích huống chi thằng con trai bà.
“Mẹ, mẹ có chấp nhận người con gái vì cuộc sống mà bươn chải làm biết bao nhiêu nghề để có tiền ăn học như cô ấy không?”
“Mẹ, mẹ có chấp nhận người con dâu dù trong hoàn cảnh nào cũng muốn bản thân mình trong sạch và điều duy nhất mà cô gái bây giờ không có được là có tửu lượng rượu rất kém, không phụ con khi tiếp khách không? Bao nhiêu cô thư kí trước kia điều có tửu lượng rất cao nhưng riêng cô ấy thì không?”
“Mẹ có chấp nhận con dâu mình không ngôn đăng hộ đối nhà mình không? hoàn cảnh cô ấy khác với những gì ba mẹ mong đợi như là tiểu thư con nhà giàu, quyền quý cao sang”.
Mỗi lần Thiên Phong say là anh hay nói nhiều với người thân, nhiều đến mức người nghe phải tiếp nhận không kịp.
Bà Lệ Mỹ thật sự vui mừng khôn siết khi biết thông tin từ miệng con trai mình.
“Mẹ chịu hết, miễn sao người đó làm con hạnh phúc là được rồi”.
Thiên Phong buôn vòng tay phía sau Thục Nghi ra và quay cô ấy về phía mình “em thấy chưa? Mẹ anh cực kỳ dễ tính mà, anh chịu là mẹ anh chịu thôi.
Em yên tâm nhé, anh yêu em Nghi à” anh đặt nụ hôn nhẹ vào môi cô mà quên đi sự hiện diện của mẹ mình đang ở đây.
“Anh Phong! bác gái còn ở đây mà”
“Không sao đâu, mẹ anh còn thích nữa mà.
Phải không mẹ?”
“Ừm…ừ…các con cứ tự nhiên…mà thôi đêm trái cây lên, ba con đang đợi mình đó”
“Dạ bác”
“Mẹ và em lên trước đi.
Con đi vệ sinh”
“Anh đi nổi không để em dìu anh”
“Thục Nghi! con đưa trái cây cho bác đem lên, con dìu nó đi cho an tâm.
Mới uống có nhiêu đó mà đã ra thế này rồi à”
“Mẹ lên hỏi ba.
Ba toàn phạt con nên mới thế này” hức…anh nấc nhẹ.
“Đi thôi anh”
“Ừm…anh thấy khó chịu quá, không ổn rồi”
Vào phòng vệ sinh anh ép sát Thục Nghi vào cửa đặt nụ hôn táo bạo điên cuồng.
“Phong!…ư”
Thục Nghi đẩy người Thiên Phong ra, anh nhìn cô đắm đuối, cô im lặng nhìn anh, môi cô cũng lắm lem vết son.
Vài động tác nhỏ cô lau vết son lem đó đi.
“Anh vui lắm, xin lỗi anh không làm chủ được bản thân”
“Ừm…em không trách, anh vệ sinh đi rồi ra.
Em đợi ở cửa”
“Ừm em…”Thiên Phong ngã người chạm môi cô rồi vào phòng vệ sinh.
Thục Nghi dìu anh trở về bàn ăn.
Ba mẹ nhìn họ mỉm cười.
Cả nhà ăn uống no say, ấm áp.
Khi ra bên ngoài ông Lục tiếp tục ép Thiên Phong uống gần hết chai rượu mới chịu buông tha anh.
“Bác thấy Phong say rồi hay con dìu nó lên phòng đi”
“Ư…con chưa say? Tụi con phải về, mai còn đi làm vả lại tụi con đâu có đem theo quần áo đâu mà thay.
Từ công ty tụi con về thẳng nhà ba mẹ luôn”
“Đồ của Thiên Phong còn mấy bộ ở đây, mẹ nghĩ con và Thục Nghi còn xài đươc, yên tâm mai có đồ mới đi làm”.
“Thục Nghi! Con dìu nó lên phòng đi”
“Dạ, bác gái”..