Đọc truyện Thư Ký Không Lên Giường – Chương 5
Trải qua đêm hôn đó, đã qua bốn ngày, quả thật người đàn ông kia cũng đều quên, tựa như không có việc gì. Hạ Mạn Nghê đối với Tần Hạo Đông vẫn như cũ tràn đầy băng lãnh, giải quyết công việc chung, kể từ khi nhắc nhở tổng giám đốc không nên nhận điện thoại sau khi vào phòng, cô có nhiều thời gian chuyên tâm làm việc hơn rất nhiều, ba ngày đã đem đống văn kiện chất như núi trước kia sửa soạn cho xong hết, hôm nay cũng tự mình liên lạc với đại diện bên Ảrập, đại khái trình bày bằng miệng nội dung hiệp ước lần thứ nhất đã được Tần Hạo Đông và đoàn cố vấn thảo luận qua cho quản lý bên kia biết, ban đầu giao hẹn hết thứ ba bay đến Ảrập bàn hiệp ước, không nghĩ tới quản lý bên đối phương nói bọn họ muốn cử người đại diện bay đến Đài Loan.
Kết quả như thế khiến mọi người ngoài ý muốn, nhưng cũng khiến đoàn cố vấn phấn chấn không dứt. Đối phương nguyện ý phái người tự mình đến Đài Loan, đây là bày tỏ đối phương vô cùng nguyện ý cùng bọn họ hợp tác, tỷ lệ thành công ký hợp đồng vô cùng cao, chỉ là không ai nghĩ được, vì sao đối phương lại nguyện ý tự mình đến đây một chuyến?
“Phải thuận tiện đến quan sát tình hình công ty chúng ta một chút chứ? Tuy nói tập đoàn Bắc Phong danh tiếng vang dội, nhưng dù sao Đài Loan cũng chỉ là một địa phương nhỏ, có thể làm cho đối phương có chút lo lắng, thế nào cũng phải tự mình đến đến đây xác nhận.”
“Thực sự là như vậy, ban đầu cùng tổng công ty bên Mĩ thảo luận không được tốt lắm?”
“Tổng công ty bên Mĩ không có Tần tổng giám đốc của chúng ta a.” Lúc này, có người thuận thế nịnh bợ tâng bốc ông chủ. “Nếu không phải là Tần đại tổng giám đốc tự ra tay, dự án này có thể đến tay người khác rồi.” (hừ. ta khinh cái tên nịnh bợ)
“Sai sai sai, phải nói thực lực đoàn cố vấn nếu so với người ta mạnh mẽ hơn, không chỉ có thể sử dụng chặt chẽ nguồn vốn của mình, kế hoạch dự án đưa ra làm hai bên cũng có thể đạt được lợi ích kếch xù như mong đợi, lúc lập kế hoạch cũng đưa ra ý tưởng mời kiến trúc sư giàu có nổi danh nhất châu Á, thiết kế trung tâm giải trí làm cho đối phương sáng mắt lên.” (lại tự sướng rồi)
“Bất quá, quan trọng hơn là Tần đại tổng giám đốc ban đầu có dự kiến trước mua phần lớn đất đai, chúng ta bây giờ mới có thể so với đơn vị tập đoàn khác một chút.”
Đất đai đất đai vẫn là đất đai, đây là lô đất nhất quán hợp pháp, vừa mua khu đất để khai thác hợp pháp.
“Bất kể như thế nào, khởi đầu tốt đọp chính là thành công một nửa.”
“Đúng vậy a, nên ăn mừng thôi. Hay thế này? Buổi tối đi uống một chén đi, Tiểu Kiều?”
Tiểu Kiều miễn cưỡng nhìn đồng nghiệp mời một cái, không phải quá hứng thú. “Mời được tổng giám đốc đi tôi sẽ đi, chỉ là thư ký Hạ không thể đến, tôi không muốn nhìn thấy cô ta.”
“Giống như là không đúng?” Tiểu Kiều xì mũi coi thường. “Trong khi tham gia nhóm tôi không thấy họ có thân mật!”
“Thân mật có thể trở về mới đốt a, hai người bọn họ cùng ở dưới một mái nhà, nam thanh nữ tú, không có thân mật mới có quỷ!”
“Này, Mã Ân, người nào quy định ở cùng một chỗ nhất định phải nói yêu đương?”
“Không có quy định a, cái này chỉ là lẽ tự nhiên, là thuận theo, rất khó trốn được……Không phải ngủ chung một phòng rồi sao?
“Này, ghen à? Nếu như lời đồn đại này là thật, cô ấy là phụ nữ của ông chủ, làm sao có thể không mời? Không thể nào nói nổi.”
Tiểu Kiều trừng lại, vô cùng khó chịu. “Tổng giám đốc nói rồi, sẽ không ăn cỏ gần hang.”
“Đó chỉ là lý do, sợ cô nhào tới, cố ý nói cho cô nghe a? Chính xác là nếu khống chế được thì đã không phải là tình yêu rồi.” (like. Quá chuẩn)
“Tình yêu, gặp quỷ! Chỉ là lên giường ngủ cả đêm mà thôi, cùng hai chữ kia không có quan hệ? Nếu như tổng giám đốc thật muốn một người vợ, nhất định là vì giúp Tiểu Ân tìm một người mẹ, mà không phải vì tình yêu? Một người đàn ông đã từng bị thương làm sao dễ dàng có thể tìm hiểu vấn đề này? Cũng không phải ngu ngốc!” Thật là càng nói càng hoang đường! Nghe không nổi nữa rồi!
Tiểu Kiều đứng lên, định đến phòng giải khát pha ly cà phê để giải tỏa, mới đi mấy bước, đã thấy Tần Hạo Đông và Hạ Mạn Nghê chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở cửa phòng làm việc, kinh ngạc, sắc mặt khẽ biến cứng đờ, Tiểu Kiều mím môi, không tiếng động bước nhanh ra ngoài.
“Cô chỉ có thời gian mười phút, rồi đi họp.” Tần Hạo Đông lên tiếng nhắc nhở Tiểu Kiều, đối với việc vừa rồi cô nói một hồi bàn luận về tình yêu của hắn không đưa ra bình luận.
Hạ Mạn Nghê cũng chỉ an tĩnh đứng ở một bên, làm bộ vừa rồi không nghe thấy cái gì.
Một người đàn ông bị tổn thương…….
Thật sự là nói Tần Hạo Đông sao?
Hắn từng bị tổn thương? Ai làm hắn tổn thương? Vợ trước của hắn?
Còn nữa, tại sao Tiểu Kiều đối với Tần Hạo Đông giống như là hiểu rất rõ? Cô ấy cùng Tần Hạo Đông là quan hệ như thế nào?
Liên tiếp nhiều vấn đề khiến Hạ Mạn Nghê có chút không yên lòng, tất cả mọi người đi ra phòng họp, cô còn ngẩn người ở đó cũng không nhúc nhích.
“Ngẩn người cái gì? Hạ thư ký?”
“A!” Ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Hạo Đông đứng ở cửa phòng họp ôm ngực liếc nhìn cô. Hạ Mạn Nghê khuôn mặt mờ mịt, tay chân nhất thời không biết để đâu.
“Đi họp.” Nói xong câu này, Tần Hạo Đông dẫn đầu đi vào phòng họp.
Hạ Mạn Nghê lắc lắc đầu, vỗ vỗ mặt, hít thở sâu vài cái, đang muốn ưỡn ngực đi vào, Tiểu Kiều lại vừa lúc đi tới bên cạnh ——
“Thư ký Hạ.” Giọng nói nhẹ nâng cao, mang theo nồng đậm ghen tỵ.
Hạ Mạn Nghê ngoái đầu nhìn lại. “Có chuyện gì sao?”
“Cách xa tổng giám đốc một chút, hắn là một người đàn ông không cần tình yêu, đừng tưởng rằng cô sẽ là một ngoại lệ. Lên giường, cũng không đại biểu hắn yêu cô, người tốt nhất nên hiểu điều này, nếu không người bị thương chính là cô, bởi vì hắn vĩnh viễn yêu là vợ trước của hắn Uông Hiểu Nhu, sẽ không yêu người phụ nữ khác.”
Nói xong, Tiểu Kiều vặn eo lắc mông bước đi, để lại một mình Hạ Mạn Nghê sững sờ ở bên ngoài. Cái gì cùng cái gì? Tại sao Tiểu Kiều lại nói với cô những điều này? Tần Hạo Đông yêu ai, liên quan gì tới cô? Nhưng là, vì sao nghe thấy những lời này, lại làm cô có cảm giác trong lòng mình không thoải mái? Giống như biến đổi đêm hôm đó, giống như là khinh thường.
Đáng chết! Không phải nói muốn quên sao? Căn bản là không có nụ hôn kia! Không có!
“Hạ thư ký!” Giọng nói lạnh lùng không kiên nhẫn từ phòng họp lần nữa truyền tới.
Lúc này, Hạ Mạn Nghê không dám trì hoãn, bước nhanh đi vào phòng họp.
Hạ Mạn Nghê không nghĩ đến, nhanh như vậy đã nhìn thấy vợ trước của Tần Hạo Đông – Uông Hiểu Nhu.
Là sau buổi trưa, đứa nhỏ Tiểu Ân vì cùng cô đã thân quen, mỗi lần cô ngồi xuống ghế sofa, cái mông sẽ tự di chuyển đến trên đùi của cô, bao giờ cũng hở ra khuôn mặt tươi cười đáng yêu, làm cho người ta không nhịn được hôn rồi lại hôn, thân thể non nớt mềm mại, làm cho người khác không nhịn được ôm mãi.
Đứa nhỏ vùi ở trong ngực cô thành thói quen, cô cũng ôm nó thành thói quen, cô hôn nó cho tới khi nó nhột, sẽ ở trong ngực cô ngọ ngoạy giống như con sâu, cười khanh khách liên tục, không chỉ có dùng nụ hôn, còn dùng đầu lưỡi.
Liếm giống như chú chó nhỏ vậy, lúc nào cũng làm cho cô chật vật không chịu nổi, trốn sang một bên cười sau đó quay trở lại hôn cô.
“Được rồi được rồi, đừng liếm nữa, trên mặt của dì đều là nước miếng á!”
Kế tiếp, cả người đứa nhỏ đã nằm trên người cô, đem quần áo cô làm cho nhăn rồi. “Dì, con rất thích dì nha.” Đứa nhỏ đột nhiên dùng sức nói với cô một chút, mắt sáng ngời rất nghiêm túc nhìn cô.
Cô nghe rất cảm động, dừng một chút mới cười hỏi: “Vậy sao? Tại sao lại yêu dì vậy?”
“Bởi vì dì chơi với con a, còn có thể kể chuyện xử cho con nghe, còn có ôm con, giống như….” Nó dùng lực ôm cô chặt hơn, bàn tay nhỏ nhắn ôm thật chặt cổ của cô, nhất định không chịu buông ra. “Con thích dì ôm con như vậy, giống như mẹ cũng vậy.”
“Ân Ân nhớ mẹ sao?”
“Vâng, nhớ a, nhưng mà mẹ không chơi với con, cũng sẽ không kể chuyện xưa cho con nghe….. Nhưng là mẹ sẽ ôm con, từng cái, từng cái, sau đó lại không để ý đến con….” Tiểu Ân nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút uất ức suy sụp cúi xuống.
“Không để ý tới con? Vậy mẹ con đang ở đâu?
“Mẹ thích ba ba hơn, chỉ để ý đến ba ba, vẫn nhìn ba ba, nếu như con mà ầm ĩ, mẹ sẽ tức giận với con.”
“Không phải tức giận con, chỉ là không vui thôi.” Hạ Mạn Nghê cười, đưa đôi tay ra ôm lấy Tiểu Ân. “Mẹ không phải là không thích Tiểu Ân, chỉ là người lớn có chuyện của người lớn, cho nên…… Ừ, có chút phiền, nên dễ dàng tức giận, không phải bởi vì Tiểu Ân phiền, vì chuyện khác, hiểu không?”
“Vâng, hiểu ạ.” Đứa nhỏ gật đầu một cái. “Dì cũng sẽ tức giận sao? Bởi vì chuyện của người lớn?”
“Có a, cũng hay có.”
“Vậy………Không cần đối với Tiểu Ân tức giận. Tiểu Ân yêu dì, không cần dì tức giận Tiểu Ân.”
Hạ Mạn nghê nghe xong vành mắt không khỏi hồng, tay ôm Tiểu Ân chặt hơn. Tiểu tử này! Thật đúng là lời ngon tiếng ngọt a, là giống ai nhỉ? “Ừ, dì sẽ không, dì cũng yêu Tiểu Ân a.” Đứa nhỏ này…… Rất thiếu hụt tình yêu đi? Tình yêu của người mẹ, là quan trọng đến cỡ nào với đứa bé, coi như Tần Hạo Đông là người ba tốt, cũng không cách nào thay thế được tình thương của mẹ.
“Dì có thể làm mẹ không? Mẹ của con.”
“Hạ Mạn Nghê ngây ngẩn cả người, một hồi lâu cũng không nói ra lời.
“Tiểu Ân muốn có mẹ.”
“Tiểu Ân……”
“Dì không thích Tiểu Ân sao?”
“Dì dĩ nhiên thích Tiểu Ân, rất rất thích.” Cô ôm mặt hắn, nói rất nghiêm túc. “Nhưng mà dì không thể làm mẹ Tiểu Ân.”
“Tại sao?”
“Bởi vì một người phụ nữ kết hôn với ba ba mới có thể gọi là mẹ.”
“Vậy dì hãy kết hôn cùng ba có được hay không? Như vậy Tiểu Ân mới có thể gọi dì là mẹ.” Khuôn mặt nho nhỏ cũng rất nghiêm túc nhìn cô.
Cái gì? “Không được!” Hạ Mạn Nghê có chút thất kinh. “Cái đó, Tiểu Ân, không thể nói lung tung, kết hôn là hai người yêu nhau mới có thể.”
“Dì không yêu ba sao?”
À? Thật là, thế nào càng nói càng đi xa thế này?
“Cái đó…….” Nói yêu cũng không đúng, nói không yêu lại sở tổn thương lòng của Tiểu Ân, dù sao trong suy nghĩ của đứa nhỏ thì ba luôn vĩ đại và độc nhất vô nhị, Hạ Mạn Nghê do dự, có chút khó khăn.
Tiểu Ân đợi, ngẩng mặt đến cổ cũng mỏi nhừ, vẫn là không đợi được câu trả lời của cô.
“Nghĩ như thế nào mà lâu như vậy a, dì? Ba rất tuấn tú, dì thật không thích ba sao?”
“Cái đó…… Cũng không phải là không thích, chỉ là…..” Hạ Mạn Nghê thân mật giải thích cùng Tiểu Ân một chút giữa thích của nam nữ, cùng với trong tưởng tượng của nó không giống nhau, nhưng mà Tiểu Ân lại đột nhiên từ trong ngực cô nhảy dựng lên, mặt hưng phấn nhìn cô —— “Đó chính là thích sao?” Hắn kêu to.
“Dì thích ba, vậy dì có thể làm mẹ con! Mẹ mẹ mẹ! Con có thể gọi dì là mẹ! Mẹ!”
“Thật là quá đáng!” Tiếng trách mắng lạnh lùng có một chút tức giận vang lên ở cửa đại sảnh.
Hạ Mạn Nghê nghe tiếng nhìn lại, thấy một người mặc một thân âu phục màu xanh lam, áo khoác là một cái áo màu vàng sợi dệt kim. Cô ấy có một mái tóc thẳng tắp, đen dài, mắt to, mũi thẳng, da trắng nõn trong suốt, có thể nhìn ra người phụ nữ này trời sinh mỹ lệ, đúng là hình mẫu mà đàn ông mơ ước.
Không cần cố gắng suy đoán, Hạ Mạn Nghê cũng biết vị mỹ nữ này là mẹ Tiểu Ân, bởi vì cô ấy có thể như vậy không lịch sự thông báo trước liền thẳng tắp đi tới cửa, bởi vì cặp mắt xinh đẹp kia của cô ấy, bởi vì giờ phút này cô ấy đang nhìn mình mang theo nồng đập ghen tỵ.
“Mẹ……..” Tiểu Ân thấy mẹ, chỉ là sợ hãi kêu một câu, thân thể cũng không tự chủ trở về trong ngực Hạ Mạn Nghê.
Uông Hiểu Nhu thấy con trai thế nhưng nhìn thấy mình còn không có qua phía bên mình, ngược lại chốn vào trong ngực đối phương, giận đến toàn thân không ngưng run rẩy.
“Thực sự, thực sự rất là quá đáng! Cô là ai? Tại sao xuất hiện ở nơi này? Cùng Tần Hạo Đông có quan hệ như thế nào? Bạn gái? Tình nhân? Cái nào?” Người phụ nữ này……. Cô ấy không phải nên quan tâm con trai của mình trước xem tại sao vừa nhìn thấy mình lại không vui, ngược lại chui vào trong ngực phụ nữ khác sao?
“Đều không phải. Tôi là thư ký của hắn.”
“Vậy tại sao cô lại ở trong ngôi nhà này?”
“Tôi ở nơi này.”
“Cái gì?” Uông Hiểu Nhu bị đả kích lớn, nhìn Hạ Mạn Nghê lại nhìn con trai mình đang vùi trong ngực người khác một chút. “Tại sao? Cô chỉ là thư ký, tại sao lại vào ở nơi này? Muốn làm mẹ con tôi? Bởi vì cô muốn leo lên giường Tần Hạo Đông cho nên lấy lòng con tôi trước sao?”
“Em ở đây nói lăng nhăng gì đó!” Tần Hạo Đông đi vào đại sảnh, vừa lúc nghe câu này, gương mặt tuấn tú không khỏi sa sầm.
Sau giữa trưa ánh mắt trời xuyên thấu cửa sổ sát đất, vừa vặn rơi trên người Tần Hạo Đông, áo lót sợi màu xanh đậm cộng thêm quần soóc đến đùi màu trắng, cả người xem ra đẹp trai lại nhàn nhã. Tất cả buổi sáng, hắn ở trong sân bận rộn giúp đỡ lão Trần, nhổ cỏ tưới hoa tu bổ cây cối, cuối mùa thu nên cũng không thấy lạnh lẽo, tay ngắn quần đùi vẫn còn mang theo mồ hôi, nhìn Tần Hạo Đông dưới ánh mặt trời, thế nào cũng không giống đàn ông quê mùa.
Hạ Mạn Nghê thấy thế có chút ngây ngốc, Uông Hiểu Nhu cũng thế, toàn bộ ánh mắt đều đặt trên thân người đàn ông này, không thể rời bỏ được.
“Hạo Đông…..” Uông Hiểu Nhu gọi tên hắn, tròng mắt vốn long lanh nước, giờ phút này lại càng phiếm ướt, nhìn càng thêm điềm đạm đáng yêu. Uông Hiểu Nhu nhìn thấy Tần Hạo Đông, trong nháy mắt tiếng nói trở nên mềm mại.
“Anh chỉ không thích em cố tình gây sự, thư ký Hạ là bên tổng công ty cử đến Đài Loan giúp anh trong công việc, cho nên tạm thời ở đây, em không cần nói lung tung, ân?”
“Không phải như thế! Anh không biết, vừa rồi Tiểu Ân gọi cô ta là mẹ! Mẹ a!” Kinh ngạc, Tần Hạo Đông ánh mắt suy nghĩ sâu xa chuyển tới trên mặt Hạ Mạn Nghê.
Hạ Mạn Nghê sắc mặt có chút tái nhợt dưới cái nhìn của hắn, trái tim đập thình thịch, miệng của cô giật giật, muốn nói cái gì đó, tuy nhiên không biết nên nói như thế nào cho rõ ràng tình trạng hỗn loạn này. Nói rồi, người đàn ông này sẽ tin sao? Ai, vừa rồi xác thực Tiểu Ân có gọi cô là mẹ, không sai a, tuy nhiên nó không bởi vì như vậy gọi cô, nói như thế nào mới minh bạch đây?
Hai người cứ như vậy nhìn nhau không nói gì, không khí trầm thấp tới cực điểm.
Uông Hiểu Nhu thấy thế, uất ức nước mắt rơi xuống. “Tiểu Ân tại sao có thể gọi người phụ nữ khác là mẹ? Cô ta chỉ là một thư ký có phải không? Vậy kia là cái gì a?”
Đúng vậy a, kia là cái gì? Tần Hạo Đông nhìn về phía con trai ở trong ngực của Hạ Mạn Nghê, hai cánh tay mập mạp còn bám chặt người ta đấy.
Hạ Mạn Nghê thấy hắn nhìn về nơi này, có chút muốn tránh hiềm nghi nhẹ nhàng kéo tay nhỏ bé của Tiểu Ân đang vòng ở cổ cô xuống, Tiểu Ân cũng không nghe theo ôm chặt hơn nữa. Cô chỉ còn cách cùng Tiểu Ân duy trì tư thế thân mật như vậy, muốn hiểu lầm thì để cho hắn hiểu lầm được rồi, cũng không thể vì người lớn khúc mắc mà tổn thương trái tim vô cùng yếu ớt của một đứa bé chứ?
Hắn muốn nhìn thì cứ để cho hắn nhìn, nhưng mà cô có thể không nhìn hắn nha, nghĩ tới đây, Hạ Mạn Nghê xoay mặt sang hướng khác, dứt khoát giả vờ mình căn bản không ở chỗ này, tiếp theo dứt khoát ôm thật chặt đứa nhỏ trong ngực. Hành động này, dẫn đến Tần Hạo Đông một hồi vui vè, chỉ là ở trong lòng cười trộm, không có ngốc đến mức bật cười ra lúc này. Người phụ nữ này, thật đúng là đáng yêu mà, dũng khí đánh cuộc luôn không tầm thường a, có khí phách.
Chỉ là, con hắn khi nào lại yêu người phụ này như vậy nha? Nhưng mà so với ba còn lợi hại hơn, dễ dàng lừa gạt tâm người phụ này, làm cho cô ôm vào trong ngực che chở như vậy.
Nhìn một chút lại có điểm ghen tị với con trai.
Đột nhiên, hại hắn cũng muốn, cứ như vậy suy nghĩ muốn ôm người phụ nữ này không cần cố kị, chỉ là hắn không thể giống con trai gọi cô là mẹ, vậy …….. Phải gọi là gì đây?
Bà xã?
Hai chứ này không hề báo trước đập vào suy nghĩ, làm cho hắn cả kinh, trong nháy mắt do dự.
Dường như …… Không có bài xích.
Đó chính là thích?
Có thể như vậy sao? Trong nháy mắt kết luận có muốn hay không dắt tay một người đi cả đời?
A, tuổi đã qua thời xúc động mà vẫn còn nổi điên!
Tần Hạo Đông thu lại ánh mắt, trong lòng sớm che dấu ý nghĩ quỷ dị giống như gió xuân quét qua, biến ảo thành nụ cười yết ớt nổi lên bên khóe miệng, rất nhẹ rất nhạt, gần như người khác không thể nhìn thấy.
Uông Hiểu Nhu luống cuông, có cảm giác mình chân chính mất đi người đàn ông này.
Ly hôn năm năm, lần đầu tiên có cảm giác người đàn ông này thật muốn rời khỏi mình, điều này làm cho lòng của cô gắt gao co lại ở một chỗ, đau sắp không cách nào thở được.
Cô cho là đời này Tần Hạo Đông chỉ yêu một người phụ nữ là cô, cô là mối tình đầu của hắn, là tình yêu duy nhất, không phải sao? Cũng bởi vì như vậy, ban đầu cô vì tự do, vì chơi bời, kiên quyết muốn ly hôn với hắn, nói cô không cần nhanh như vậy bị đứa con và hôn nhân trói chặt, để cho tuổi thanh xuân của cô hủy ở trong tay đứa bé nên hắn bởi vì yêu cô mà để cho cô đi, không phải sao?
Thậm chí, khi cô chơi mệt mỏi, trở lại tìm hắn thì hắn vẫn đối với cô dịu dàng.
Bởi vì phần dịu dàng này, cô thật muốn trở lại bên cạnh hắn, thế nhưng hắn lại nói với cô hắn không muốn yêu nữa, cũng không muốn tái hôn. Cô tổn thương hắn rất sâu, cô biết, đó chính là lý do cô muốn bù đắp từng chút từng chút một những thương tổn tạo ra cho hắn a, cô cho là, thứ cô cần chỉ là thời gian mà thôi, coi như mấy năm này bên cạnh hắn không có thiếu phụ nữ, cô cũng chưa từng hoảng hốt lo sợ qua như vậy.
Là bởi vì ánh mắt của hắn vừa nhìn người phụ nữ kia quá đặc biệt. Có chút mê hoặc, có chút muốn nắm bắt, cũng không phải rất xác định, nhưng lại không nỡ buông tay, do dự, cuối cùng hắn lại cười……
Tại sao lại có thể cười như vậy? Giải thích duy nhất là hắn căn bản không để ý việc con trai gọi người phụ nữ kia là mẹ, thậm chí còn cảm thấy đấy là một ý kiến hay……
“Buổi tối ở lại chỗ này một chút cùng ăn bữa cơm chứ?” Tần Hạo Đông dùng một câu nói sơ sài trước đây làm cho người khác có chút lúng túng, hắn dịu dàng nhìn Uông Hiểu Nhu, gương mặt nở nụ cười. “Gọi mẹ Lâu chuẩn bị món tôm chua cay em thích ăn nhất được không? Nghe mẹ Lâu nói buổi chiểu mua được ít tôm rất tươi đấy.”
Đây là đang tránh né vấn đề của cô, muốn bảo vệ người phụ nữ đó sao? Uông Hiểu Nhu có chút không càm lòng cứ như vậy mà bị giấu diếm, nhưng cũng không thể làm gì hơn.
“Được.” Uông Hiểu Nhu thu hồi gương mặt xúc động, cười đối với hắn gật đầu một cái.
“Anh vĩnh viễn nhơ em thích ăn nhất cái gì, trên đời này, đại khái không có người đàn ông thứ hai đối với em để tâm như vậy đâu.” Cô sẽ không dễ dàng nhận thua, bởi vì cô là Uông Hiểu Nhu a, phụ nữ Tần Hạo Đông đời này thích nhất là Uông Hiểu Nhu, mẹ của con trai hắn cũng là Uông Hiểu Nhu, chỉ cần cô cố gắng nhiều hơn, người đàn ông này sẽ đem tâm thu hồi lại, một lần nữa giao cho cô, nhất định sẽ như vậy……..