Đọc truyện Thư Ký Hợp Ý Của Tổng Giám Đốc – Chương 7
Editor: Mandy Cá Ngừ
“Cho nên Bạch Uyển Minh nhất định là muốn đến kiếm anh đó.” Thẩm Nhã Hinh vừa cố gắng nuốt cái bánh bao súp trên tay vừa mở miệng nói.
Cô không thể đuổi theo Bạch Uyển Minh, nên chỉ đành quay về công ty kiếm Mạnh Dục Thành quả thật đói rồi, anh đã làm việc xử lý công văn, anh có một thói quen rất tuyệt trong công việc, đó là văn kiện luôn được phân chia xử lý rõ ràng, trông còn chuyên nghiệp hơn cả cô thư ký chuyên nghiệp là cô đây nữa.
Mạnh Dục Thành quả thật đói rồi, anh đã làm việc liên tục sáu tiếng đồng hồ không ăn gì rồi, thế nên chỉ hai ba ngụm thôi là đã xử lý xong một cái bánh báo súp rồi ngồi nghe Thẩm Nhã Hinh kể chuyện lúc nãy.
“Thực ra cô ấy có số điện thoại di động của anh.” Mạnh Dục Thành giải quyết xong thức ăn của mình rồi nhìn cô chằm chằm, không cho phép cô kiếm cớ để bỏ bữa, thấy cô vừa ăn xong, anh liền đưa tay giúp cô chùi khóe môi, hành động đầy cưng chìu một cách tự nhiên đến nỗi ngay cả chính bản thân anh cũng không nhận ra được.
Cô gấp gáp muốn nói chuyện nên tốc độ ăn nhanh hơn bình thường gấp nhiều lần, tiếc rằng cô bình thường vốn chẳng có thói quen ăn nhanh, nên dáng vẻ miễn cưỡng đánh nhanh nuốt gọn trông rất đáng yêu. “Nếu muốn liên lạc với anh, cô ấy có thể trực tiếp gọi điện thoại.”
“Đừng gắp cho em nữa, em quả thật là ăn hết nổi rồi.” Thấy trên đĩa mình lại xuất hiện thêm một cái bánh bao súp nữa, cô liền không nhịn được xin tha, anh là muốn bịt chặt miệng cô không cho nói chuyện hay sao thế? Cứ điên cuồng gắp cho cô hoài!
“Em ốm quá, ăn nhiều chút!” Anh không có hứng thú với mỹ nhân gầy trơ xương, mấy cô người mẫu ốm như thế là vì cần thiết cho ống kính, người phụ nữ trong lòng mình vẫn là nên mập mạp mềm mại xíu thì ôm mới đã.
Người đàn ông này xem chỉ nghe thôi sẽ không tin, anh là đang dùng dung lượng bao tử của anh để đút cho cô đây mà, cô sao có thể ăn được nhiều như vậy chứ? Thẩm Nhã Hinh bất mãn kéo tay anh đặt lên bụng mình, “Xem sờ thử xem, bụng em căng hết rồi này.” Sự thật luôn không thể chối cãi được, bụng cô căng đến nỗi phồng to cả lên luôn rồi.
Thực ra cũng không phải tại sức ăn cô quá kém, mà tại lúc ở chỗ Y Lâm quá buồn chán, mà những chiếc cupcake ở đó lại quá ngon, cô ăn đến tận mấy cái một lúc, nên giờ chẳng còn chỗ trống để chứ bánh bao súp nữa.
“Ừm, cảm giác không tệ.”
“Anh sờ chỗ nào thế?” Thẩm Nhã Hinh khẽ kêu lên, đè cái tay đang làm loạn trước ngực cô lại, đáng ghét, cô chỉ là muốn chứng minh mình đã rất no rồi thôi mà.
“Không phải em kêu anh sờ sao?”
Mạnh Dục Thành trưng vẻ mặt vô tội với cô, tay thì không ngừng sờ tới sờ lui, ngực cô không lớn, nhưng rất săn chắc đầy đặn, cảm giác nắm chặt trong tay thật tuyệt hết chỗ nói.
“Đừng quấy nữa, em đang nói chuyện đứng đắn với anh mà.”
Không dễ gì thoát khỏi ‘ma trảo’ của anh, Thẩm Nhã Hinh chạy qua một chỗ khác, tỏ vẻ muốn giữ khoảng cách với anh.
“Ừ, em nói đi.”
Mạnh Dục Thành nới lỏng cà vạt, tựa lưng vào ghế nhìn cô, anh không cách nào tập trung vào câu chuyện của cô được, mùi vị của cô khiến anh chỉ muốn đè cô lên bàn làm việc mà yêu thương.
Tại sao cái tư thế này của Mạnh Dục Thành khi lọt vào mắt cô lại giống như đang lên giây cót vậy? Vả lại ánh mắt anh nhìn cô đầy tín hiệu, có lầm không trời, anh cũng dư tinh lực quá đi chứ, rõ ràng lúc chiều vừa ở trên xe, vừa nghĩ đến đây, Thẩm Nhã Hinh liền không nhịn được mà rùng mình, vẻ mặt phớt hồng, không được không được, cô vẫn chưa nói xong mà, tuyệt đối không được để anh dẫn dắt đi mất.
“Em nghĩ Bạch Uyển Minh nhất định là gặp rất nhiều chuyện khó khăn nên mới nghĩ đến chuyện tìm anh giúp đỡ.” Thẩm Nhã Hinh nhớ lại vẻ mặt của Bạch Uyển Minh lúc đó, cô ấy ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng này, ánh mắt đậm vẻ phẫn uất cùng không cam lòng và cũng có chút mù mịt.
Sự quen thuộc con đường đi đến công ty của Bạch Uyển Minh khiến Thẩm Nhã Hinh phải kinh ngạc. Lúc cô ấy qua đường không hề ngẩng đầu nhìn phương hướng, và cũng không nhìn tứ phương tám hướng để mà kiếm vị trí. Thẩm Nhã Hinh cảm nhận được đây không phải lần đầu tiên Bạch Uyển Minh đến đây.
Có khi nào trước khi cô ấy từ chức thì đã đến đây không ít lần rồi không? Cô ấy muốn nói chuyện rõ ràng với Mạnh Dục Thành, nhưng cuối cùng vẫn quay đầu trở về như hôm nay? Về cha mẹ, về Bạch thị, cô ấy nhất định có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng lại không biết nên mở miệng ra sao, không biết câu chuyện mà Bạch Uyển Minh được nghe lại là phiên bản nào? Nếu như những gì mà cô ấy biết được có sự chênh lệch quá lớn với sự thật thì sao?
Sự quen thuộc con đường đi đến công ty của Bạch Uyển Minh khiến Thẩm Nhã Hinh phải kinh ngạc, lúc cô ấy qua đường không hề ngẩng đầu nhìn phương hướng, và cũng không nhìn tứ phương tám hướng để mà kiếm vị trí, Thẩm Nhã Hinh cảm nhận được đây không phải lần đầu tiên Bạch Uyển Minh đến đây.
Có khi nào trước khi cô ấy từ chức thì đã đến đây không ít lần rồi không? Cô ấy muốn nói chuyện rõ ràng với Mạnh Dục Thành, nhưng cuối cùng vẫn quay đầy trở về như hôm nay? Về cha mẹ, về Bạch thị, cô ấy nhất định có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng lại không biết nên mở miệng ra sao, không biết câu chuyện mà Bạch Uyển Minh được nghe lại là phiên bản nào? Nếu như những gì mà cô ấy biết được có sự chênh lệch quá lớn với sự thật thì sao?
“Không liên quan gì đến anh cả.” Mạnh Dục Thành nhàn nhạt nói, mọi thứ anh làm cho Bạch đều đã nhận được hồi đáp, anh cũng chẳng cần danh tiếng, thế thì tại sao lại phải quan tâm đến hình tượng của mình trong lòng người khác ra sao chứ?
Chỉ là Thẩm Nhã Hinh quan tâm đến chuyện này như thế khiến anh có chút kinh ngạc, lúc trước khi cô nhắc đến, anh tưởng rằng cô chỉ là hiếu kỳ, đợi đến khi lòng hiếu kỳ nhạt dần đi thì cô sẽ quên mất nó thôi, tiết tấu của xã hội này chính là vậy, có ai quan tâm đến quá khứ xa xôi cơ chứ, vả lại còn là quá khứ của người khác nữa?
“Anh đừng như thế mà, cũng tại anh cứ trưng bộ mặt thúi hoắc này ra nên người ta mới hiểu lầm anh đó.” Cô vừa định rướn người qua vuốt mặt anh, như lại chợt nhớ đến việc phải giữ khoảng cách thì lập tức thu người lại.
Haizzz, người đàn ông này cứ như vậy, hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của ta về mình.
“Tại sao lại phải để ý như thế cơ chứ?” Mạnh Dục Thành vỗ vỗ đùi, ngỏ ý kêu cô qua ngồi, ở chung một chỗ với nhau mà không được ôm lấy thân thể mềm mại của cô, anh chẳng muốn tự ngược đãi bản thân đâu.
Do dự một hồi, Thẩm Nhã Hinh cuối cùng vẫn quyết định đi qua ngồi vào lòng anh, nhưng đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy tay anh, phòng hờ anh “làm việc xấu”, “Em không muốn anh bị người ta hiểu lầm.”
Cô suy nghĩ đi suy nghĩ lại, vẫn là không thể buông tha cơ hội giúp anh “giải oan” được, anh đã bị người ta hiểu lầm quá lâu, lâu đến nỗi anh chẳng thèm để ý đến vấn đề đó nữa, có lẽ là do anh quá kiên cường chăng? Nhưng cô vẫn cứ cảm thấy buồn thay anh, không ai muốn làm người xấu trong mắt người khác cả,ngược lại người xấu luôn tự kiếm cách để che giấu cho bản thân.
“Chỉ thế thôi à?”
Khuôn mặt cô đỏ lựng lên, ôm lấy cổ anh khẽ nói: “Bởi vì anh là tốt nhất.” Mạnh Dục Thành siết chặt cánh tay ôm cô vào ngực, lồng ngực bỗng trào dâng một dòng nước ấm áp, cô gái nhỏ này dùng bộ dáng dễ thương như vậy để mà nói ra những lời kia là đang mời mọc anh sao? Anh ảo nảo thở dài, giờ đã gần nửa đêm rồi, sáng mai còn rất nhiều việc để xử lý, anh quả thật không thể nhẫn tâm bắt cô xách theo hai con mắt gấu trúc đi làm.
“Em quả thật phải cảm tạ những công việc của ngày mai đã cứu em đấy.” Mạnh Dục Thành nói khẽ bên tai cô, hơi thở nóng rực khiến cô cảm thấy ngưa ngứa.
“Đáng ghét!” Thẩm Nhã Hinh đẩy anh ra, từ trên đùi anh nhảy xuống, “Thiệt tình, anh không biết mệt sao?”
“Em nói xem?” Anh khẽ nghiêng đầu, dáng vẻ tỉnh táo khiến cô cảm thán cho sự bất công của vận mệnh.
Được thôi, sự chênh lệch giữa người với người quả thật không hề ít mà, cô sẽ mệt, và còn có thể sẽ ngủ gật nữa, còn anh thì lúc nào cũng là một bộ dáng thoải mái tỉnh táo, thật khiến người ta hận đến mức phải nghiến răng ken két mà, thật là kỳ lạ, về phương diện tiêu hao sức lực mà nói, chẳng phải anh mới là người tốn sức nhất sao?
“Không giỡn với anh nữa đâu, em về nhà đây?” Thẩm Nhã Hinh vơ lấy túi xách của mình, vuốt lại chiếc váy nhăn nhúm, lần nào từ trong anh đứng lên thì váy cũng trở nên nhăn nheo hết trơn, cũng đều tại anh cả.
“Ngủ ở đây đi, dù sao đi nữa thì sáng mai Y Lâm sẽ đưa quần áo của em qua đây, không cần lo lắng chuyện không có quần áo để thay.”
“Nhưng…”
“Nhưng cái gì, trong phòng vệ sinh có bàn chải dự bị, em tự đi lấy đi.” Thẩm Nhã Hinh nhìn chiếc giường to đó, nghĩ cỡ nào cũng không thể tin tưởng được lời hứa của anh, thực sự chỉ đơn thuần cùng ngủ trên một chiếc giường thôi sao? Thật khó tin mà, “Em nghĩ em vẫn nên về thì hơn…”
“Ngoan ngoãn ngủ lại ở nơi này, hay em muốn làm chuyện gì khác, em tự chọn đi.” Vật nam tính nóng rực bỗng chốc áp lên người cô từ phía sau lưng.
“Ngủ ở đây, ngủ ở đây.” Làm chuyện gì, làm chuyện cho anh ăn sạch sành sanh à!
Mới bắt đầu, Thẩm Nhã Hinh tưởng rằng có nguyên con sói xám kế bên nhìn cô chằm chằm thì chắc chắn sẽ không thể nào chợp mắt được, nhưng ai dè cô ngủ cả đêm một cách ngon lành, nhưng nếu buổi sáng tinh mơ này có được một khởi đầu tốt hơn thì cô nhất định sẽ cảm thấy đây là một giấc ngủ tuyệt vời, hoàn mỹ nhất.
Nguyện vọng tươi đẹp cùng với sự thật tàn khốc luôn có một sự chênh lệch nhất định, lúc tám giờ kém thì cánh cửa phòng làm việc đã bị hai người nào đó mở ra, Văn Diệp Nhiên và Y Lâm túi lớn túi nhỏ mà xuất hiện ở giữa phòng làm việc.
“Hai người không biết xem giờ sao? Mạnh Dục Thành ngáp một cái, đóng cửa phòng nghỉ lại, nhìn bạn thân và em họ của mình với vẻ không vui.
Mới bắt đầu, Thẩm Nhã Hinh tưởng rằng có nguyên con sói xám kế bên nhìn cô chằm chằm thì chắc chắn sẽ không thể nào chợp mắt được, nhưng a dè cô ngủ cả đêm một cách ngon lành, nhưng nếu buổi sáng tinh mơ này có được một khởi đầu tốt hơn thì cô nhất định sẽ cảm thấy đây là một giấc ngủ tuyệt vời hoàn mỹ nhất.
Nguyện vọng tươi đẹp cùng với sự thật tàn khốc luôn có một sự chênh lệch nhất định, lúc tám giờ kém thì cánh cửa phòng làm việc đã bị hai người nào đó mở ra, Văn Diệp Nhiên và Y Lâm túi lớn túi nhỏ mà xuất hiện ở giữa phòng làm việc.
“Hai người không biết xem giờ sao? Mạnh Dục Thành ngáp một cái, đóng cửa phòng nghỉ lại, nhìn bạn thân và em họ của mình với vẻ không vui.
Anh để Thẩm Nhã Hinh ở trong phòng nghỉ đánh răng rửa mặt, còn bản thân thì lại mang vẻ mặt đầy mệt mỏi ngồi trên sofa, thật không nên hứa với cô là cái gì cũng không làm mà, ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong lòng mà lại không được ăn, khiến anh gần như không ngủ cả một đêm.
“không phải tôi cố ý kiếm chuyện chê bai, mà sự thật là vòng bảo vệ của công ty cậu cần phải nâng cấp rồi đó, tụi tôi vào đây một cách thuận lợi đến nỗi kỳ lạ.” Văn Diệp Nhiên chẳng thèm để ý đến sự bất mãn của Mạnh Dục Thành mà đưa ra lời cảnh báo về hệ thống an toàn của công ty cho anh trước.
Cho dù năng lực xâm nhập của anh không tệ, nhưng cũng không thể xâm nhập một cách dễ dàng như thế được, chẳng có vật cản gì cả, thế thì sao được chưa? Lỡ xảy ra vấn đề gì thì người bị bắt đi bán mạng chẳng phải chính là cái tên nhà trinh thám anh đây sao!
“Yên tâm, cho dù tôi chết thì cũng có cả đống tư liệu để cung cấp cho cảnh sát để mà bắt hung thủ, còn có nhà trinh thám giúp tôi báo thù nữa.” Người không được ngủ ngon giấc thì làm gì có lời hay ý đẹp để mà nói chứ? Không trực tiếp hạ lệnh đuổi khách là vì Y Lâm vẫn còn giá trị lợi dụng mà thôi.
“Xì xì xì, mới sáng sớm thôi à, đừng nói tầm bậy tầm bạ.” Y Lâm nhăn mặt nói, có ai lại tự trù ẻo mình cơ chứ, cậu ấy đem quần áo đã chuẩn bị sẵn cho Thẩm Nhã Hinh sửa sang lại, rồi kiếm một chỗ trống trên ghế sô pha nằm xuống, “Đừng kêu em dậy, em muốn ngủ một chút.” Lúc này Mạnh Dục Thành mới để ý thấy hai cặp mắt gấu trúc còn đen xì hơn cả mình thì có chút kinh ngạc: “Hai người tối qua đi làm gì thế?”
“Bị Văn Diệp Nhiên bóc lột sức lao động.” Y Lâm phất phất tay, “Trước khi tiệc rượu bắt đầu em sẽ dậy giúp chị dâu tương lai trang điểm, giờ thì ai dám kêu em dậy, em sẽ cắn chết người đó.”
Văn Diệp Nhiên hừ một tiếng, “Cậu ta tự cảm thấy mình rảnh rỗi không việc gì làm nên cứ nhất quyết đòi bám theo, tưởng rằng làm nhà trinh thám dễ lắm sao?” Nói xong thì tiện tay đưua cho Mạnh Dục Thành một cái ly: “Uống xong thì đi mà làm những việc cậu nên làm đi, tôi cũng phải ngủ bù một giấc cho đã, đừng làm phiền nhé.” Với trí thông minh của anh thì sớm đã đoán được Mạnh Dục Thành nhất định là cả đêm không ngủ, nhưng hướng suy nghĩ của anh có vẻ hơi chênh lệch với sự thật một chút, đó rõ ràng không phải là biểu hiện của việc dung tục quá độ, mà là dục cầu bất mãn, nhưng anh cũng chẳng có ý định hỏi rõ tình huống cụ thể, hành động chọc ghẹo một người không được ngủ ngon giấc được gọi là thiếu sáng suốt, còn chọc ghẹo một người đàn ông không được ‘làm’ thì sẽ gọi là tự tìm cái chết.
Thẩm Nhã Hinh ở bên trong phòng nghỉ lề mề hồi lâu, khó khăn lắm mới chuẩn bị tốt tâm lý để bị hai người kia cười nhạo, nhưng khi bước ra ngoài thì lại thấy cảnh tượng một trái một phải nằm trên ghế sô pha ngủ ngon rơ, cô vừa định hỏi xem đây là tình huống gì thì bỗng nhiên trợn tròn mắt nhìn cái ly trên tay Mạnh Dục Thành, cô không nhìn nhầm chứ, Mạnh Dục Thành đang uống cà phê?
“Không phải là anh rất ghét cà phê sao?” Sợ ảnh hưởng đến hai người đang ngủ kia nên cô hạ thấp giọng xuống.
“Rất ghét, nhưng có thể giúp tỉnh táo hơn.” Mạnh Dục Thành khẽ nhấp một ngụm, vị đắng chát của cà phê hoà tan trong khoang miệng, xui cái là cà phê vẫn hơi nóng, nên anh không thể một ngụm uống hết được.
“Tại sao anh lại ghét cà phê, rất ngon mà?” Tuy lúc cô uống cà phê sẽ thêm vào rất nhiều đường và sữa để cho bớt vị đắng của cà phê, nhưng sức hút của cà phê chẳng phải chính là mùi vị đắng đắng thơm thơm của nó sao?
“Nó không chỉ đắng, mà còn có mùi lạ khó ngửi nữa.” Khó khăn lắm mới uống hết được ly cà phê này, anh ngỏ ý muốn Thẩm Nhã Hinh rót cho ly nước trắng để làm bớt mùi vị cà phê còn sót lại trong miệng.
Thẩm Nhã Hinh nhận lấy chiếc ly rỗng một cách khó hiểu, có ngửi cỡ nào cũng chỉ là mùi vị thơm tho của cà phê mà, kiếm đâu ra mùi lạ khó ngửi chứ?
“Cơ quan phân biệt thị giác của anh khác với người thường sao?” E rằng cũng chỉ có lý do đó mà thôi, “Giờ thì làm cái gì?” Mới hơn tám giờ mà thôi, giơ làm việc là chín giờ, phải đợi đến mười một giờ mới ra sân bay đón khách, cô thật không hiểu tại sao chỉ mới bảy tám giờ mà Văn Diệp Nhiên và Y Lâm lại đến quấy nhiễu giấc ngủ của họ, mà quáy cho họ tỉnh ngủ xong lại chiếm ghế sô pha nằm ngủ!
“Ăn sáng, chứ còn có thể làm gì.”
“Thế họ thì sao?” Thẩm Nhã Hinh chỉ chỉ hai người đàn ông đang ngáy o o đó, thật có bản lĩnh mà, hai người họ nói chuyện như vậy mà cũng ngủ được, cô bỗng có ý nghĩ muốn vẽ bậy lên mặt họ rồi, “Không thể cứ vậy bỏ họ ở đây chứ? Nhân viên công ty nhìn thấy sẽ bị doạ cho hết hồn mất.”
“Không cần lo lắng, nhân viên vệ sinh sẽ phân biệt được rác là cái gì mà.”
Thẩm Nhã Hinh cười hì hì, “Độc miệng quá, anh lại đem họ so sánh với rác à?” Cô thật thích dáng vẻ của Mạnh Dục Thành khi ở chung với cô, càng tiếp xúc nhiều với anh, cô càng có thể hiểu được sự đối đãi đặc biệt của anh dành cho cô.
Chương 7.4:
Editor: Mandy Cá Ngừ …
“Không cần lo lắng, nhân viên vệ sinh sẽ phân biệt được rác là cái gì mà.”
Thẩm Nhã Hinh cười hì hì, “Độc miệng quá, anh lại đem họ so sánh với rác à?” Cô thật thích dáng vẻ của Mạnh Dục Thành khi ở chung với cô, càng tiếp xúc nhiều với anh, cô càng có thể hiểu được sự đối đãi đặt biệt của anh dành cho cô.
Vẻ mặt lạnh lùng chẳng qua là mặt nạ dùng để đối mặt với người ngoài,anh không có hứng thú để cho người không quan trọng dòm ngó con người thật sự dưới chiếc mặt nạ của anh, nhưng lúc chỉ có anh và cô, anh sẽ để lộ ra bộ dạng chân thật của mình, anh sẽ độc miệng, sẽ ngang ngược, thậm chí là ‘chơi xấu’, đây có phải là bắng chứng chứng tot anh không hề phòng bị đối với cô chăng?
“Rác rưởi có giá trị hơn bọn họ nhiều.” Mạnh Dục Thành quẳng một câu bình luận với vẻ nhàn nhạt và ra hiệu cho cô đóng cửa phòng làm việc lại, thời gian hai người ở chung với nhau vốn ngắn ngủi, nên anh chẳng muốn tốn một giây nào cho người khác đâu.
“Anh muốn ăn gì?”
“Sữa đậu nành và dầu cháo quẩy.”
“Bữa sáng kiểu Ta? Thế sao bình thường anh đều chọn món bò vậy?”
“Các loại thịt sẽ cung cấp nhiều protein hơn.”
“Có người bình thường nào chọn món kiểu này chứ.”
Cuộc đối thoại thân mật càng đi càng xa, và cuối cùng đã biến mất ở đầu hành lang bên kia.
Tiếp theo đây sẽ là một ngày bận rộn đầy màu sắc mà buồn cười.
Trước tiên là việc phiên dịch khi ra sân bay đón khách của hai phiên dịch viên nam và phiên dịch viên nữ là Thẩm Nhã Hinh, nhà thiết kế người Pháp vui vẻ dùng vốn tiếng Trung không được lưu loát nhưng đủ để giao tiếp mà nói với họ: “Chào mọi người, Đài Loan nóng quá!”
Thẩm Nhã Hinh sém tí là ngất, sớm biết ông ta có thể nói được tiếng Trung thì cô cần gì ngồi học nguyên đống từ vựng tiếng Pháp vừa dài vừa thúi đó chứ? Khi trên đường đưua ông ta đến sân bay thì Thẩm Nhã Hinh mới biết thì ra vị thiết kế sư này có bà ngoại là người Đài Loan, và bản thân ông ta cũng từng sống ở Đài Loan nửa năm, ông ta còn có một cái tên tiếng Trung là Khang Thái nữa, tuy ông không biết chữ viết, nhưng có thể giao tiếp đơn giản được.
Vừa nghĩ đến mấy thứ ày thì Thẩm Nhã Hinh liền nhịn không được nghiến răng ken két, lúc trước khi thu thập tài liệu đã làm việc kiểu gì chứ? Ngay cả việc ông ta có thể nói tiếng Trung cũng không biết, khiến cô còn lo lắng vốn tiếng Pháp tệ hại của cô sẽ không thể lọt vào tai Phật của người ta được, càng khiến người ta tức giận là Mạnh Dục Thành thân là tổng giám đốc lại không đến sân bay đó người ta, làm cho cô muốn kiếm người để mà than phiền cũng khoog có, ngược lại còn phải an ủi hai anh chàng phiên dịch đang buồn rầu vì không có đất dụng võ nữa.
May là Khang Thái không hiểu những từ tiếng Trung phức tạp, nên vẫn cần phiên dịch viên thuyết minh những phong cảnh dọc đường cho ông ấy, nếu không thì hai anh chàng này còn tưởng rằng mình chỉ đến để trưng cho đẹp mắt mà thôi.
Sau đó là buổi tiệc rượu, cô đưa Khang Thái đến khách sạn nhận phòng nghỉ ngơi, còn mình thì quay về công ty thay lễ phục, nhưng kẹt cái là ý kiến của Mạnh Dục Thành và Y Lâm khi chọn lễ phục cho cô không đồng nhất.
Lễ phục mà Y Lâm chọn cho cô mang tính gợi cảm nên hơi hở một tí, nhưng trên thực tế cũng chỉ hở vai mà thôi, nhưng Mạnh Dục Thành thì cứ kiên trì yêu cầu cô mặc chiếc váy ren màu tuyết trắng đầy bảo thủ, bộ lễ phục này ngay cả cánh tay cũng bị những lớp ren trắng xoá che lấp kĩ càng, thế nên càng không cần phải nói đến việc lộ vai hay ngực rồi!
Khỏi phải nghĩ cũng biết Mạnh Dục Thành chắc chắn sẽ thắng cuộc rồi, nhưng khi cô thay xong bộ lễ phục đó mới phát hiện tuy rằng có ren trắng che lại, nhưng mảnh ren trước ngực cực kỳ mỏng, cảm giác lúc ẩn lúc hiện lại càng gợi cảm hơn gấp mười lần, nhuwg nếu thay lại bộ khác nữa thì sẽ trễ giờ mất, hai người họ đã tốn quá nhiều thời gian để mà tranh cãi rồi.
Kết quả là suốt cả buổi tối hôm nay, Thẩm Nhã Hinh không thể không đón nhận lấy những ánh mắt trêu chọc từ bốn phương tám hướng, cùng với vẻ mặt càng lúc càng thúi hoắc của Mạnh Dục Thành, haizzz, có phải tại lỗi của cô đâu, tại sao người phải hứng chịu nộ khí của anh lại là cô cơ chứ??
Ngược lại, ở một góc khác của buổi tiệc, Văn Diệp Nhiên, Y Lâm và Khang Thái làm quen với nhau rất nhanh, Khang Thái còn khoe với họ một tấm hình trong ví da nữa.
“Đây là tôi và người trong mộng của tôi, xem này, đẹp chứ?” Thẩm Nhã Hinh chồm qua nhìn một cái, nhưng thật không dám hỏi xem đó là nam hay nữ, Văn Diệp Nhiên coi xong thì vẻ mặt ngộ ngộ, nhưng Y Lâm lại tỏ ra rất bình thường!
Mạnh Dục Thành khó chịu suốt từ đầu tiệc đến cuối tiệc, bộ lễ phục của Thẩm Nhã Hinh thật quá kinh diễm rồi, khiến cho suốt cả buổi tiệc cô ngoại trừ việc làm bạn với Khang Thái để làm tròn chức trách thì còn phải mỉm cười từ chối những lời mời của người khác nữa.
Tóc của cô vốn không dài lắm giờ được bàn tay khéo léo của Y Lâm búi cao lên, có vài cọng tóc rũ xuống hai bên mặt, tạo nên cảm giác vừa xinh đẹp dịu dàng và cũng rất hoạt bát, còn bộ lễ phục trắng như tuyết nhấn mạnh được mọi đường cong cơ thể của cô, nhưng hạt pha lê óng ánh xung quanh eo lại càng tô đậm thêm cho chiếc eo thon của cô nữa.
“Đừng có giận mà, chiếc váy này là chính tay anh chọn chứ bộ.” Khó khăn lắm mới về đến nhà của Mạnh Dục Thành, Thẩm Nhã Hinh bỗng phát hiện anh vẫn cứ nhìn chằm chằm cô không tha, nên chỉ đành năn nỉ anh xin được cho tha.
Editor: Mandy Cá Ngừ
Tóc của cô vốn không dài lắm giờ được bàn tay kéo léo của Y Lâm búi cao lên, có vài cọng tóc rũ xuống hai bên mặt, tạo nên cải giác vừa xinh đẹp dịu dàng và cũng rất hoạt bát, còn bộ lễ phục trắng như tuyết nhấn mạnh được mọi đường cong cơ thể của cô, những hạt pha lê óng ánh xung quanh eo lại càng tô đậm thêm cho chiếc eo thon của cô nữa.
“Đừng có giận mà, chiếc váy này là chính tay anh chọn chứ bộ.” Khó khăn lắm mới về đến nhà của Mạnh Dục Thành, Thẩm Nhã Hinh bỗng phát hiện anh vẫn cứ nhìn chằm chằm cô không tha, nên chỉ đành năn nỉ anh xin được cho tha.
“Em quá đẹp.”
Anh cho cô một cái ôm thật chặt, đúng vậy, anh rất tức giận, bởi vì đã để cho những người đàn ông khác chiêm ngưỡng được vẻ đẹp của cô, tuy rằng phần lớn da thịt của cô đã được ren trắng che phủ hết rồi, nhưng có người đàn ông nào chịu buông tha một cô gái xinh đẹp dễ thương như thế chứ.
Lúc nãy khi ở trong tiệc rượu, anh hận không thể đem những ánh mắt yêu thích đang hướng về phía cô mà trừng ngược lại hết, nhưng anh không thể cũng may nhà thiết kế người Pháp đó rời khỏi bữa tiệc sớm nên anh mới có cơ hội dẫn cô về nhà, chứ nếu tiếp tục nhịn nữa thì không chừng anh sẽ thành người rời khỏi bữa tiệc sớm nhất mất!
Không có người phụ nữ nào không thích nghe đàn ông khen ngợi cả, đặc biệt là những lời khen từ người yêu của mình, Thẩm Nhã Hinh xấu hổ đến nỗi đỏ lựng cả khuôn mặt, ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, cô đương nhiên hiểu được ánh mắt của anh mang ý gì rồi.
Đem mặt vùi sâu vào lòng anh, cô khẽ hỏi: “Nghe nói đàn ông chọn quần áo cho phụ nữ là vì để tự tay đem nó cởi xuống?”
“Ít nhất nó đúng đối với anh, đem nó cởi ra khỏi người em là quyết định đúng đắn nhất của anh trong tối hôm nay.” Anh trả lời xong thì tay đã đưa đến sau lưng cô, tìm kiếm vị trí của dây kéo.
“Đừng, về phòng ngủ được không?”
Diện tích nhà anh rất lớn, mà lại không có vật gia dụng gì nhiều, đứng trong phòng khách cảm thấy bốn phía trống không rất kì, vả lại còn có một chiếc cửa sổ sát đất cực kỳ lớn nữa, tuy rằng gần đây không có công trình kiến trúc nào cao bằng nơi này, nhưng cô vẫn cảm thấy e sợ khi phải đối mặt với phong cảnh tối đen bên ngoài.
“Tại sao?” Anh hôn lên chân mày cô, chiếc mũi nhỏ nhắn của cô, thật cảm thán với làn da mịn màng tự nhiên không hề cần đến phấn trang điểm của cô.
Y Lâm chỉ giúp cô tạo mẫu tóc và khẽ bôi một lớp son mỏng cho cô, mùi hoa thơm ngào ngạt trộn lẫn với mùi thơm cơ thể của cô tràn ngập khoang mũi, có vẻ cực kỳ thơm ngon.
“Bên ngoài đen xì xì, em sợ.” Thẩm Nhã Hinh bất an ôm lấy anh, cô từ nhỏ đã sợ tối.
“Nhìn anh, đừng nhìn bên ngoài.” Mạnh Dục Thành ôm ngang cô lên, đặt cô lên bàn ăn, lưng hướng về phía cửa sổ sát đất.
“Đừng mà, đây là nơi dùng để ăn cơm.” Anh không phải là muốn làm ở đây chứ, như vậy sau này làm sao mà nấu cơm ở đây nữa.
Mạnh Dục Thành cởi váy cô ra, đưa tay giảm độ sáng của chiếc đèn tường, nước da trắng nõn của cô dưới ánh đèn màu vàng trông cực kỳ đẹp, “Anh đang ăn đây.” Anh ngụ ý nói.
“Anh thật là hư.” Lời lầu bầu của Thẩm Nhã Hinh đã bị anh dùng miệng chặn lại, đôi môi anh đào mà anh luôn muốn chiếm lấy vào suốt buổi tối hôm nay, cuối cùng cũng có thể lần nữa thưởng thức mùi vị của nó rồi.
Thẩm Nhã Hinh khẽ mở đôi môi anh đào, nghênh đón chiếc lưỡi bá đạo của anh, về phương diện này, anh luôn đem tính cách cuồng dã và dịu dàng đan xen vào nhau, khiến cô trầm luân vào sự dịu dàng của anh, rồi lại cảm thấy e sợ bởi sự cuồng dã của anh.
Mạnh Dục Thành cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô, ngậm lấy đôi môi anh đào của cô, bàn tay nóng rực dán lên chiếc lưng trần của cô, nóng đến nỗi cô phát run, “Lạnh sao?” Anh cảm nhận được sự run rẩy của cô nên liền dừng lại quan tâm hỏi han.
“Thật lạnh mà cũng thật nóng…”
Cô ôm lấy cổ anh, vuốt ve bờ vai của anh, thân thể của anh rất cường tráng, cường tráng đến mức cô khó có thể tin được đại đa số thời gian của anh đều chỉ ngồi trước bàn làm việc, tóc của anh có vẻ cứng hơn ngày thường, không biết Y Lâm đã thoa gì cho anh mà khi cô đưa tay vuốt thì cảm thấy hơi gai tay.
Thẩm Nhã Hinh chủ động khiến Mạnh Dục Thành lại càng hôn cô một cách nóng bỏng hơn, anh vuốt ve cặp đùi non mịn của cô rồi mạnh mẽ tách hai chân ra khiến Thẩm Nhã Hinh kinh hô một tiếng.
Cô cảm nhận được sự nóng bỏng của anh đang hướng về phía u cốc giữa hai chân cô, cô theo bản năng khép chân nhưng lại bị anh ngăn lại, cự tuyệt lại thành nghênh đón, cô như là đang cuốn anh vào cơ thể mình vậy, dính sát vào người anh.
“Gấp gáp rồi sao?”
Mạnh Dục Thành cười khẽ, cố ý xuyên tạc hành động của cô, nhìn vẻ mặt xấu hổ đến nỗi đỏ lựng lên của cô, đã thân mật với nhau nhiều lần rồi mà cô vẫn e ngại như thế thật khiến anh mê mẩn mà.
“Làm gì có.”
Cô khẽ lẩm bẩm. Cảm nhận được bàn tay của anh đang từ lưng cô dần dần đi xuống, không biết có phải cố ý hay không mà anh không đem váy của cô cởi ra hoàn toàn, mà chỉ tuột xuống đến eo cô, chỉ lộ nửa người trên mà thôi.