Đọc truyện Thứ Kình – Chương 7
Cửa sổ ở tầng hai nhà hàng có chút cũ kĩ, giọt mưa hắt vào tấm kính, từng dòng nước chảy xuống phía dưới. Lưu lại.
Trận mưa này lặp đi lặp lại, hình như lại to lên, tiếng mưa to đến mức át đi cả tiếng ồn ào trong phòng.
Mã Tiểu Dã đứng dậy đưa cho Lương Húc bát canh, đá phải đồ để ở cạnh chân, cúi đầu nhìn, là một cái ô có bông hoa cúc màu trắng.
Cậu ngẩn người, bây giờ mới nhớ ra đây là ô của Cửu Lộ.
Lương Húc còn đang giơ chén: “Ăn cơm đi, nghĩ gì thế hả?”
Bỗng dưng cậu đặt thìa xuống: “Tớ đi ra ngoài một lát.”
Mã Tiểu Dã khom người nhặt ô lên, xếp lại ghế ngồi, nhanh chóng vòng qua bàn ăn. Cậu cong eo từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vừa định lao ra, lại nhanh lùi trở về.
Híp mắt cố gắng phân biệt, bên phố đối diện có một chiếc mô-tô đang đỗ lại, bên cạnh có hai người, một nam một nữ.
Người nam cởi áo của mình, khoác lên trên người đối phương, người nữ kia mặc một bộ áo liền váy màu xanh lam, trên lưng đeo một cái cặp đen.
Không biết bọn họ đang nói gì đó, bạn nữ cũng leo lên ngồi trên mô-tô.
Từng tiếng gầm rú vang lên, mô-tô lao đi như bay.
Tốc độ rất nhanh.
Lý Cửu Lộ vốn dĩ đang chống tay lên yên xe, đi qua đoạn đường nào đó, người phía trước đột nhiên tăng tốc, cô ngửa người về phía sau, suýt nữa theo quán tính mà văng ra.
Trì Kiến cảm thấy áo bên hông bị người nắm chặt, cười cười, dần dần giảm tốc độ.
Hai người phóng qua đường phố không người, bên ngoài đường Bách Hoa, bóng đêm càng thêm tối.
Tốc độ nhanh như chớp, cùng mưa gió đồng hành, điên cuồng, kích thích, dường như là một trải nghiệm mới. Từng tế bào trong cơ thể Lý Cửu Lộ đều thức tỉnh, tay đang túm chặt áo anh di chuyển đặt lên vai anh, mũ kéo xuống dưới, tóc ướt lất phất dính vào khuôn mặt.
“Đây là tốc độ nhanh nhất à?” Cô lớn tiếng nói.
Trì Kiến nghiêng đầu, trên mặt dính đầy nước mưa: “Còn có thể nhanh hơn nữa, cô có dám đi không?”
“Dám!”
“Có muốn đi vòng quanh trấn Tiểu Tuyền một vòng không?”
“Muốn!”
“Để lần sau đi, giờ đang lạnh chết người đây.”
“……”
Áo gió đã đưa cho cô, bên trong Trì Kiến chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, rộng thùng thình.
Mưa lạnh hắt vào mặt, quần áo dính chặt trên người.
Lý Cửu Lộ: “Nếu không tôi đưa áo khoác cho anh nhé.”
“Cô mặc đi, dù sao tôi cũng ướt hết rồi.”
Mô-tô từ trong phố phóng ra, rẽ vào chỗ ngoặt, cổng viện dưỡng lão nặng nề xuất hiện ở trước mắt, hai ngọn đèn đơn độc, mưa rơi nặng hạt như kim châm.
Đỗ mô-tô ở cạnh tường, Lý Cửu Lộ rút chìa khoá ra, nhanh chóng cắm vào ổ khóa, bỗng nhiên cửa từ bên trong mở ra.
Giang Mạn cầm một cái ô màu đen, sắc mặt nôn nóng, thấy bên ngoài có hai đứa nhỏ, giật mình ngẩn người.
“Mẹ.”
Giang Mạn phản ứng lại, kéo Lý Cửu Lộ vào trong ô: “Con, đứa nhỏ này, con đi đâu, mẹ gọi cho thầy giáo của các con, ông ấy nói tiết tự học tối nay hủy bỏ, con nhìn xem thời gian bây giờ còn sớm không?” Biểu cảm của bà rõ ràng đang rất tức giận.
“Con……”
Giang Mạn nhìn cô.
“À, tiết tự học buổi tối không học.”
Cô chuyển hướng nhìn Trì Kiến.
Trì Kiến không chút hoang mang giải thích: “Mấy ngày tới có sinh nhật của giáo viên, cho nên lớp trưởng lén tổ chức cho chúng cháu một buổi tiệc, sau đó trời mưa quá lớn, nên ngồi lại tự học một lát.”
Lý Cửu Lộ nâng mắt lén ngắm anh, anh bình tĩnh tự nhiên, sắc mặt cũng không thay đổi.
Giang Mạn hỏi: “Thật sao?”
Lý Cửu Lộ mạnh mẽ gật đầu: “Đáng ra trước đó con nên gọi điện thoại cho mẹ, để mẹ lo lắng rồi.”
Lúc này Giang Mạn mới bình tĩnh lại, nhịn không được oán trách: “Lớp trưởng các con cũng thật là, đã sắp thi đại học, chỉ biết làm việc vô ích.” Bà nhìn hai người, cuối cùng mới để ý Trì Kiến vẫn còn đứng dưới mưa, vội vàng nói: “Mau vào nhà đi, đứa nhỏ này sao lại ăn mặc phong phanh như vậy.”
Cửu Lộ: “Mẹ, anh ấy tới thăm bà ngoại.”
Ba người nhanh chóng chạy đến hành lang, Giang Mạn chú ý tới quần áo trên người con gái, ánh mắt âm thầm quét qua quét lại giữa hai người.
“Bà ngoại chắc còn chưa ngủ đâu, cháu mau đi đi.” Giang Mạn cười nói: “Lộ Lộ, mau trả lại áo khoác cho bạn đi, con cũng nhanh đi vào tắm rửa một lát, nếu không sẽ bị cảm mạo.”
“Vâng.” Cô cởi áo khoác, đưa cho Trì Kiến.
Hai người tách ra ở hành lang gấp khúc, một người đến nhà cũ, một người thuận đường nhỏ trở về phòng.
Bà ngoại đang ở hành lang, bà vịn tay lên cửa sổ, cố gắng nhoài người ra bên ngoài nhìn xung quanh.
Bước chân Trì Kiến dừng một chút: “Bà ngoại.”
Bà ngoại quay đầu lại, ban đầu ánh mắt còn có chút mờ mịt, sau khi nhìn thấy anh đến gần, mặt ngập tràn tươi cười: “Phùng Sơn à, trời mưa lớn như vậy, sao con còn đến thăm…… Bà lại hồ đồ rồi? Ngày hôm qua không phải con mới đến sao?”
“Đó là ngày hôm qua, hôm nay con lại muốn tới thăm bà.” Trì Kiến ôm vai bà ngoại, mặt cọ cọ lên tóc bà: “Chúng ta mau vào thôi, cẩn thận kẻo cảm lạnh.”
Bà ngoại động tác chần chừ, lại nhìn về phía màn mưa: “Từ từ, Phùng Xuân còn chưa trở về mà.”
Trì Kiến lừa gạt: “Mẹ con đang ở chỗ khác, hôm nay mưa quá lớn nên không trở về.”
Bà ngoại trầm mặc một lát, xoay người đi theo anh: “Vậy à…… Thế Phùng Sơn đâu?”
Sắc mặt Trì Kiến tối sầm, mím chặt môi dưới: “Bà ngoại, không phải là con đây sao.”
“…… Ừ Ừ, con là Phùng Sơn, con là……”
Trì Kiến dìu bà ngoại đi vào, phòng không bật đèn, đèn trên tường chiếu ra một ít tia sáng tù mù, bà cụ ngủ trên giường cũng không yên ổn, có lẽ bệnh cũ lại tái phát, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ho khù khụ đè nén.
Giúp bà ngoại rửa chân xong, cười đùa với bà một lát, thời gian càng ngày càng khuya.
Sau khi bà ngoại chìm vào giấc ngủ, Giang Mạn bưng một bát canh gừng bước vào.
Hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, Giang Mạn: “Cháu uống canh đi, đuổi đi khí lạnh, quần áo này là của chú Chu, cháu đi thay đi, nếu không cả người ướt đẫm thế này, trên đường trở về khẳng định sẽ bị cảm. Lộ Lộ đứa nhỏ này cũng thật là, sao có thể mặc áo khoác của cháu, đều là trẻ con, ai bị cảm cũng không tốt.”
Trì Kiến động tác có chút chậm chạp, không nhận quần áo, chỉ nhận canh gừng: “Cháu cảm ơn chủ nhiệm Giang.”
“Cháu gọi dì là được, nhanh uống đi.”
Giọng nói của bà mang theo uy nghiêm của trưởng bối, có vài phần cường hãn, giờ phút này lại là thật lòng quan tâm, không khiến người ta có cảm giác phiền chán.
Trì Kiến cầm bát to, hơi nóng phả vào mặt, khi chất lỏng cay nồng nhảy vào cổ họng, nháy mắt xua tan lạnh lẽo.
Anh hăng hái uống từng ngụm từng ngụm, khi bát đã thấy đáy, người cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Hai người cùng rời đi, lặng lẽ đóng cửa phòng.
Đèn đóm ngoài hành lang vẫn sáng trưng, giờ phút này lại thật yên tĩnh.
Giang Mạn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trời tạnh mưa rồi, cháu về nhanh sẽ kịp đấy.”
Trì Kiến đáp một tiếng.
Bà quay đầu lại, muốn nói lại thôi: “Hôm nay cũng may cháu đến thăm bà ngoại, lại thuận đường đưa Lộ Lộ về, nếu không chúng tôi thật sự không yên tâm.”
Trì Kiến nói: “Cháu chỉ thuận đường mà thôi.”
Giang Mạn cười cười: “Con gái nhiều khi rất phiền phức.” Bà ngừng vài giây: “Bạn học Mã Tiểu Dã kia, cháu có biết không?”
Trì Kiến không tỏ vẻ gì.
“Thằng bé trước đây là bạn học cấp hai của Lộ Lộ, hai đứa quan hệ không tồi, nó thường xuyên đưa Lộ Lộ về nhà, trước kia chưa phân ban, khả năng cháu cũng không biết, bởi vì hai đứa quá thân thiết, bị thầy giáo gọi đi nhắc nhở hai lần, haiz, hiện tại đám trẻ con này, giới hạn về giới tính quá mơ hồ, hồi dì còn đi học, nói với bạn nam một câu cũng đã đỏ mặt, chứ đừng nói đến chuyện cùng nhau về nhà.”
Lời này nói ra rất thẳng thắn, nghe không hiểu thì đúng là đồ ngốc.
Trì Kiến: “Hôm nay cháu thật sự là tiện đường.”
“Dì không có ý gì khác, cháu đừng suy nghĩ nhiều.” Giang Mạn giật mình giải thích: “Không phải không cho các cháu chơi với nhau, chỉ là phải chú ý chừng mực, không nên xảy ra cái gì khác.”
Trì Kiến đút tay vào túi quần: “Cháu hiểu ạ, việc học là quan trọng nhất, thi đại học mới là chuyện cần quan tâm.”
Lời này đã lấy lòng Giang Mạn, anh không có cha mẹ yêu thương, lại hiểu chuyện như vậy, bà phát hiện mình có chút thích đứa nhỏ này.
Sau khi tiễn Trì Kiến, Giang Mạn trở về phòng, chè đã nấu xong, bà nói vọng lên trên tầng, gọi Cửu Lộ mau chóng xuống dưới uống.
Lý Cửu Lộ đáp: “Con xuống đây.”
Cô vuốt tóc, nói vào trong điện thoại: “Mẹ vừa gọi tớ, quên không nói với cậu. Người kia là cháu ngoại của một cụ bà trong viện dưỡng lão, tiện đường đưa tớ về.”
Mã Tiểu Dã ở đầu bên kia nói loạn xạ: “Thế thì tớ yên tâm rồi, cậu đi đi, bọn kia cũng đang gọi tớ.”
“Cậu đừng chơi khuya quá.” Cửu Lộ hỏi, “Hôm nay các cậu cá cược, thua thật sự sẽ phải đi xăm hình à?”
Bên kia điện thoại chớp mắt liền yên tĩnh, Mã Tiểu Dã nói: “Xăm hình lên người cũng không phải là chuyện nhỏ, không dễ dàng mà làm được, nói đùa thôi.”
Lý Cửu Lộ không hỏi nhiều nữa, nhanh chóng chúc ngủ ngon rồi cúp điện thoại đi xuống dưới nhà.
Giang Mạn nấu chè rất ngon, nhưng mấy năm trước chuyển đến Chu gia, biết Chu Khắc không thích đồ ngọt nên sau này rất ít khi làm.
Hôm nay nấu canh bánh trôi đậu đỏ, bánh trôi mềm mại, nước canh ngọt thanh.
Hiếm khi hai mẹ con yên tĩnh ngồi trước bàn ăn, trước đây đều bận rộn, ăn cơm giống như đánh giặc, mỗi người đều giành giật từng giây, mỗi người đều bận việc.
Giang Mạn múc cho Cửu Lộ bát thứ hai, đến khi sắp ăn xong, Chu Khắc mới từ thư phòng đi ra
Ông bưng cốc lên, trên mũi có một cái gọng kính, mặc quần áo ở nhà màu trắng, dáng người khoẻ mạnh là do chăm chỉ tập luyện nhiều năm.
Ông đi vào phòng bếp rót đầy nước, đến bên cạnh Cửu Lộ: “Mẹ con nấu chè hả?”
“Vâng.”
“Hương vị thế nào?” Ông uống một ngụm nước, tuỳ tiện nói chuyện.
Cửu Lộ khuấy bánh trôi trong bát, thoáng ngẩng đầu: “Chú Chu, chú có muốn con múc cho chú một bát hay không?”
Chu Khắc nhún vai: “Quá ngọt, chú không ăn được.”
Lát sau bỗng nhiên lại yên tĩnh, ông dựa vào góc bàn, vừa suy nghĩ vừa uống nước.
Giang Mạn xách túi rác đi ra ngoài: “Anh làm việc xong rồi à?”
Chu Khắc động đây: “Anh chưa xong, uống cốc nước nghỉ một chút.”
Lý Cửu Lộ đặt cái thìa vào trong bát, nhanh chóng đứng dậy, cầm túi rác trong tay Giang Mạn, mặc áo khoác, thay bà đi vứt rác.
Sau cơn mưa không khí tươi mát, viện được nước tẩy rửa sạch sẽ.
Trước cổng là đường một chiều, mặt phố dải nhựa đường lạo xạo, đèn đường khuất sau rặng cây ngô đồng, chiếu lên lá cây những tia sáng mờ nhạt.
Khu này cách đây một trăm năm trước trở thành thuộc địa, rất nhiều kiến trúc đều là thiết kế theo kiểu Anh. Đối diện với viện dưỡng lão cũng có một nhà, mái che màu rượu đỏ, có ô cửa sổ nho nhỏ, buôn bán thuốc lá, bia rượu và nước có ga.
Lý Cửu Lộ ra khỏi cửa, giương mắt thấy đối diện có người đang đứng.
Anh dựa vào cột đèn bên đường, hút thuốc.
Lý Cửu Lộ đứng tại chỗ một lúc lâu, ném túi rác trong tay xuống, đi sang đường.
“Sao anh còn chưa đi?”
“Tôi hút điếu thuốc, nghỉ ngơi một chút.” Ngón tay thon dài của Trì Kiến kẹp điếu thuốc, vẫn luôn nhìn cô tới gần: “Tắm rửa xong rồi à?”
Đầu tóc cô tán loạn, nửa khô nửa ướt, rủ trên bờ vai.
Cửu Lộ không trả lời câu hỏi của anh, hỏi: “Nhà anh ở đâu?”
Trì Kiến nói: “Ở đường Bách Hoa.”
“Tại sao anh lại để bà ngoại ở viện dưỡng lão?”
Trì Kiến lắc lắc đầu tóc ẩm ướt, liếc cô một cái: “Cô không muốn à? Chẳng phải thêm thu nhập cho gia đình của cô sao?”
Cửu Lộ thấp giọng nói: “Chuyện này liên qua gì đến tôi.”
Cô lấy mũi chân chạm nhẹ vũng nước trước mặt, dưới chân như cá nhỏ phun bọt, nổi lên từng lớp bọt sóng.
Trì Kiến dời ánh mắt đang nhìn chân cô, nói: “Hoàn cảnh sống ở đây tốt hơn so với chỗ tôi đang ở.”
Cửu Lộ tạm ngừng, không hỏi lại.
Nghĩ lại cũng đúng.
Thiết bị và phục vụ ở viện dưỡng lão, trong mấy trấn gần đây chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, dùng tiền xây lên, tất nhiên sẽ không tồi.
Lý Cửu Lộ đứng với anh một lát, cùng nhau đi qua đoạn đường dưới mưa to, dường như cảm giác với người này không còn xa lạ.
Cửu Lộ nhớ tới lời nói của anh với Giang Mạn, cười khẽ: “Lúc nói dối, anh không chột dạ một chút nào, làm như thật sự đã học tiết tự học buổi tối vậy. Chắc là đã nói dối nhiều lần nhỉ.”
“Cô cũng vậy mà?” Anh nhàn nhạt nhướn mày.
“Tôi có chỗ nào giống như vậy?”
“Cô không phải người nói dồi nhiều lần à?” Trì Kiến gảy nhẹ điếu thuốc, tàn thuốc rào rào rơi xuống.
Hình như là giống nhau. Cô cũng thường xuyên nói dối, Cửu Lộ nghĩ.
Cô mím môi cười cười.
Trì Kiến cũng cười, vẫn luôn rũ mắt nhìn cô, nhìn nhìn, tươi cười chậm rãi tắt dần, gió mang theo sợi tóc bên má cô bay phất phơ, anh ngửi thấy một chút hương thơm thoang thoảng.
Trì Kiến dời mắt, xoay tay ấn tàn thuốc lá lên lan can dập tắt, thân hình uể oải cuối cùng cúng đứng thẳng, nhịn không được duỗi duỗi cái eo.
“Cô vào nhà đi, tôi phải đi rồi.”
“Được. Hôm nay cảm ơn anh.” Cửu Lộ vẫy tay với anh, đi về nhà.
“Lộ Lộ.”
Lý Cửu Lộ dừng lại giữa đường, xưng hô thân thiết như vậy, vào ban đêm tươi mát sau cơn mưa, nghe đến rợn tóc gáy.
Cô quay người: “Tôi tên Lý Cửu Lộ, Cửu trong vĩnh cửu, Lộ trong lộ trình. Về sau anh có thể trực tiếp gọi tên của tôi.”
“Ừ.” Trì Kiến gật đầu, môi mấp máy chậm rãi phun ra mấy chữ này: “Lý Cửu Lộ, Cửu Lộ…… Nghe rất êm tai.”
Cô cười cười, không hỏi tên của anh, vẫy tay tạm biệt.
Đến khi cô kéo cổng lớn của viện dưỡng lão ra, phía sau vang lên tiếng gọi: “Lý Cửu Lộ.”
Cô theo bản năng đáp “Ơi?”
“Ngày mai nhớ mặc thêm quần áo, nhiệt độ sẽ hạ thấp đấy.”
Cửu Lộ không nói chuyện, nhớ tới một việc: “Tôi còn chưa trả kính bơi cho anh, anh chờ một chút, tôi đi lấy.”
“Cô để hôm khác đi.”
Anh rời đi trước một bước.
Quả nhiên ngày hôm sau nhiệt độ giảm xuống, ra đến cửa, Lý Cửu Lộ mặc thêm một tầng giữ ấm bằng áo lông bên trong.
Đến trường học, cô phát hiện bạn học đều mặc thêm quần áo.
Cách giờ vào học còn một khoảng thời gian, bàn của Mã Tiểu Dã còn chưa có ai đến.
Lương Húc thấy Cửu Lộ xuất hiện, lập tức nhảy đến: “Tối hôm qua cậu về lúc nào, cũng không chào hỏi trước một tiếng, mưa to như vậy, sao không để tớ đưa cậu về!”
Cô tùy tiện đáp một tiếng cho có lệ.
Lương Húc buồn bực nói: “Tối hôm qua tớ uống nhiều quá, nếu không khẳng định sẽ biết chừng nào cậu về.”
“Không sao đâu, tớ tự đi được.”
Cậu thấy Cửu Lộ không có hứng thú, vắt hết óc: “Đúng rồi.” Cậu gõ gõ cái bàn: “Tiếc là lúc sau chơi bóng cậu lại về mất rồi, Mã Tiểu Dã với Mạc Khả Diễm đấu tương đối gay cấn, tên Mã Tiểu Dã kia một chút cũng không nhường con gái…… Cậu đoán xem cuối cùng ai thua?”
Động tác lau bàn của Cửu Lộ dừng lại, nghe kiểu nói của cậu đã đoán ra hơn nửa: “Ai?”
Lương Húc nhướng mày, vẻ mặt muốn xem náo nhiệt: “Mạc Khả Diễm.”
Hết chương 7