Đọc truyện Thứ Kình – Chương 55
5 giờ trời còn chưa sáng hẳn, Lý Cửu Lộ đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô cứ nghĩ trong đội có tình huống khẩn cấp, nhanh chóng cầm lấy điện thoại, lại thấy một dãy số xa lạ.
Cửu Lộ do dự một lát, nhận máy để sát bên tai.
Ban đầu trong điện thoại không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở.
Cô đợi một lúc: “Alo?”
“Là tôi.”
Cửu Lộ hơi giật mình: “Trì Kiến?”
Anh nói thẳng: “Nhà của ông Khương trên đảo Nham Sùng, cô còn có nhớ đi như thế nào không?”
Nhất thời cô không rõ anh nói thế là có ý gì, đành phải nói thật: “Nhớ rõ.”
Trì Kiến nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, sau đó truyền đến tiếng xột xoạt, dường như anh đang đổi tư thế ngồi: “Nếu cô bằng lòng, cô có thể chuẩn bị bữa sáng cho Tiểu Mộc.”
Anh nói xong lại yên tĩnh, chờ cô trả lời.
Đầu ngón tay Cửu Lộ hơi động đậy, tiêu hóa một lát: “À, được.”
“Một phần cháo cá lát và một lồng bánh bao chay là được.”
Cửu Lộ nghe anh dặn dò xong, thử hỏi: “Vậy anh…… Có cần không?”
“Cô mang cho thằng bé thôi, tôi không cần.” Giọng nói anh rất trầm thấp, kèm theo tiếng khàn khàn và biếng nhác của sáng sớm.
Cô đồng ý, anh lại dặn: “Tiểu Mộc dậy lúc 7 giờ, 8 giờ phải đi nhà trẻ, cô đừng đến muộn.”
“Vâng.”
Cô nói xong, hai người lại im lặng, dừng lại một chút, hơi thở đầu bên kia đều đặn, Cửu Lộ đoán có lẽ anh đã ngủ rồi, định không lên tiếng cúp điện thoại.
Anh bỗng nói: “Tôi cúp máy đây.”
Cửu Lộ nhìn màn hình tối om, ôm đầu gối ngồi trên giường.
Rèm cửa chưa kéo hết, ánh mặt trời từ khe hở chiếu vào, biển rộng luôn tỉnh giấc đầu tiên, tiếng sóng vỗ bờ vang bên tai, rất đơn điệu, xung quanh rất yên tĩnh.
Cô ngồi yên một lát, nhìn đồng hồ, ý thức hỗn loạn nhắc nhở cô thời gian còn sớm, có thể ngủ thêm một giờ, nhưng khi cô nằm xuống, nhận ra mí mắt cứng đờ, không thể chợp mắt được.
Điện thoại truyền đến tiếng báo ting ting, một tin nhắn gửi đến, vẫn là dãy số vừa rồi: Cháo cá lát không được cho hành.
Cô nhìn chăm chú mấy chữ kia, không nhắn lại.
Cửu Lộ đặt điện thoại lên mặt tủ cạnh đầu giường, thử nhắm mắt ngủ, đến khi thiếp đi được vài phút, lại bị tiếng chuông đánh thức.
Anh nói: 7 giờ, đừng đến muộn.
Cửu Lộ nhắn lại: Tôi biết rồi.
Cô đợi một lát, đầu bên kia ngừng nhắn tin.
Bây giờ không thể đi vào giấc ngủ, Cửu Lộ dứt khoát rời giường, rửa mặt xong ra biển đi dạo một lát, gần đến giờ hẹn, cô đến phố ẩm thực Trần Kí mua bữa sáng.
Cô xách túi thực phẩm ra, nghĩ nghĩ, lại quay lại mua thêm một phần.
Đã lâu rồi Lý Cửu Lộ không đến đảo Sùng Nham, gần nhất là nửa năm trước đến mua hải sản cho Lương Húc, nhưng chỉ dừng lại ở cửa thôn, không đi vào sâu.
Ban đầu cô cứ nghĩ chút ký ức đó rất rõ ràng, nhưng đến khi người lạc vào trong cảnh mới phát hiện ra đây đã là chuyện rất lâu về trước, cô đi vòng mấy đường mới tìm được căn nhà nhỏ năm đó của Khương Hoài Sinh.
Cảnh vật ở đây vẫn như năm xưa, cảm giác này thật kỳ diệu.
Cửa gỗ mở toang, trong nhà không có động tĩnh gì.
Cô đặt bữa sáng đặt lên bàn vuông, do dự không biết có nên vào gọi người hay không, vừa mới cất bước đã thấy Trì Kiến ôm tiểu gia hỏa còn đang mơ màng đi ra từ trong phòng.
“Đến rồi à?”
“Vâng.” Ánh mắt Cửu Lộ dừng trên người Tiểu Mộc, hơi thất thố.
Trì Kiến một tay ôm bé, hất cằm về phía Cửu Lộ: “Con còn nhớ chị gái này không?”
Tiểu gia hỏa còn chưa tỉnh, mơ màng ngái ngủ, đầu dưa lắc lư, nhẹ nhàng gật đầu.
“Không chào chị ấy à?”
“Em chào chị ạ.”
“Thế là xong rồi? Con không giới thiệu mình với chị ấy à?”
Tiểu Mộc rầm rì nói: “Em tên là Trì Mộc Dương, năm nay bốn tuổi.”
Cửu Lộ nhìn Trì Kiến, cũng giới thiệu lại: “Chào Tiểu Mộc, dì là Lý Cửu Lộ, sau này con cứ gọi dì Cửu Lộ là được.”
Trì Kiến nhướn mày, nhưng lúc này lại nói theo cô: “Để dì Cửu Lộ đưa con đi rửa mặt nhé?”
Anh đưa bé ra, Cửu Lộ vừa định đón lấy, Trì Mộc Dương ôm chặt Trì Kiến, hai cái chân mũm mĩm cuộn lên, cả người treo trên cổ anh.
Động tác Cửu Lộ cứng đờ, nhưng từng thấy phản ứng này của bé từ hôm qua, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
“Dì Phùng Viện đâu rồi, con muốn dì Phùng Viện đưa con đi.”
Trì Kiến lại vòng tay ôm lấy bé, sắc mặt lập tức tối sầm, không nói một tiếng, ánh mắt vừa lãnh đạm vừa uy nghiêm.
Tiểu Mộc nhìn khuôn mặt âm trầm của bố già, chẹp chẹp miệng, lại xấu hổ vài giây, mới không tình nguyện vươn tay về phía Lý Cửu Lộ.
Cửu Lộ cảm thấy lòng bàn tay mình đầy mồ hôi, khẽ liếc Trì Kiến một cái, cẩn thận đón lấy bé.
“Chỉ cần dùng nước ẩm rửa là được, cái khăn lông màu xanh kia là của nó.” Anh dặn dò xong, nắm cổ tay cô, giúp cô điều chỉnh tư thế.
Động tác vô thức mà tinh tế này khiến lòng Cửu Lộ tê rần, cô không nghĩ ra, một người đàn ông thô ráp, mấy năm qua sống một mình chăm sóc con trai như thế nào.
Trì Kiến hỏi: “Việc không cần dùng đến kỹ thuật này, hẳn là không cần tôi phải dạy nhỉ?”
“Không cần đâu.”
Động tác ôm trẻ con của Cửu Lộ có chút cứng nhắc, nghiêng đầu, lực chú ý rất nhanh đã bị tiểu gia hỏa mềm như bông trong ngực hấp dẫn.
Trì Kiến nhìn theo hai người đi vào nhà vệ sinh, anh đến bên bàn, lấy bánh bao từ trong túi ra cắn một miếng, vừa nhấm nháp vừa híp mắt nhìn trời, sau đó đột nhiên cười, cảm thấy chỉ ngủ thiếp đi hai giờ cũng đã dồi dào tinh lực.
Nhưng chưa kịp hưởng thụ xong, trong phòng truyền đến tiếng khóc của Trì Mộc Dương, Trì Kiến biết tên nhóc thối này nhất định đang giận dỗi, anh ăn hết bánh bao trong tay, không nhanh không chậm mà đi vào.
Hai người trong phòng một đứng một ngồi xổm, Cửu Lộ đang luống cuống tay chân giúp bé lau nước mắt, gương mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng an ủi bé.
Trì Kiến khoanh tay bàng quan nhìn một lát, thấy bé không nín, chống đầu gối hỏi: “Con muốn gì?”
Lúc này Trì Mộc Dương mới thấy bố tiến vào, duỗi tay muốn anh ôm, tiếng khóc càng uất ức.
Cửu Lộ sốt ruột nói: “Chắc là nước rơi vào mắt con rồi.”
Trì Kiến liếc cô một cái, kẹp tiểu gia hỏa dưới nách, cúi đầu, tay to vốc nước sạch, thuần thục nhẹ nhàng rửa mặt cho bé.
“Con là nam tử hán đại trượng phu, khóc nhè như vậy xấu lắm.” Anh khẽ nói.
Cửu Lộ xoa mũi: “Có thể do tôi không cẩn thận.”
“Không có việc gì đâu, ai cũng có lần đầu tiên, trước đây cái gì tôi cũng không làm được.”
Cô mím môi.
“Khăn lông.”
“À.” Cô lấy xuống đưa đến.
Động tác Trì Kiến mềm nhẹ, Trì Mộc Dương trong lồng ngực anh lập tức không khóc nữa, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, nhìn qua rất ngây thơ trong sáng.
“Đi nào, ăn cơm thôi.”
Cửu Lộ cũng đi ra ngoài: “Vậy…… Tôi về trước đây.” Cô ngồi xổm xuống, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Trì Mộc Dương: “Dì xin lỗi con, dì chưa từng chăm sóc trẻ con bao giờ, dì sẽ cố gắng học.”
Tâm tư Tiểu Mộc rất nhạy cảm: “Vì sao dì lại muốn học chăm sóc trẻ con?”
Cửu Lộ nghẹn lời.
“Bởi vì dì ấy muốn trao tình yêu.” Trì Kiến nhìn cô: “Thấy mẹ con không ở bên cạnh con, nên muốn chăm sóc con.”
Tiểu Mộc suy nghĩ một lát, cơ thể dựa vào đùi Trì Kiến, như người không xương cọ tới cọ: “Nhưng dì ấy không phải mẹ con.” Bé nói thầm một câu, nhớ tới điều này, bé lại ngẩng đầu hỏi: “Bố ơi, rốt cuộc mẹ con đang ở đâu ạ?”
Trì Kiến không nhìn bất cứ ai: “Sắp trở về rồi.”
Cửu Lộ không kiểm soát được chính mình, ngẩng đầu liếc anh một cái, trùng hợp chạm phải ánh mắt anh, cô lại lập tức tránh đi: “Tạm biệt, Tiểu Mộc.”
Cô đứng dậy, không nhìn Trì Kiến, xoay người rời đi.
Cửu Lộ vừa ra ngoài sân, Trì Kiến đuổi theo: “Vừa mới thử một lần đã muốn bỏ cuộc rồi à?”
Cô dừng lại, hỏi lại: “Vị hôn thê của anh sẽ không để tâm chứ?”
Trì Kiến suy nghĩ một lát, mới nghĩ ra “Vị hôn thê” trong miệng cô là Phùng Viện.
“Mấy tháng này cô ấy không ở đây.”
Cửu Lộ mím môi, xua đi cảm xúc đau đớn trong lòng: “Sáng mai anh còn cần mua bữa sáng nữa không?”
“Miễn cô muốn đến là được.”
“Vậy đến lúc đó ăn gì nhớ nói với tôi.”
Anh gật đầu: “Cô ăn sáng chưa?”
“Chưa.”
Trì Kiến cầm một phần cháo cá lát và bánh bao đưa cho cô.
Cửu Lộ không nhận: “Hai người……”
“Tiểu Mộc ăn không nhiều, tôi với thằng bé chung một phần là được.”
Mấy ngày sau, Trần Ca giúp anh liên hệ với nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp, du thuyền của Trì Kiến được sửa xong động cơ có trục trặc, để bày tỏ lòng cảm ơn, anh mời cả đội đến nhà hàng ăn cơm.
Thời gian hẹn là tối thứ hai, hôm nay hai đội nhỏ đổi ca, lại đợi thêm Hứa Mãn và bạn trai Tăng Thiến, tận đến 8 giờ mới gom đủ người.
Trì Kiến đi ra chào hỏi, vừa định ngồi xuống, đằng sau lại có người gọi anh, anh đành phải để bọn họ gọi món ăn trước, còn mình tạm thời rời đi.
Mấy người đang nghiên cứu thực đơn, có phục vụ bưng đồ uống lên.
Điện thoại Cửu Lộ vang lên, cô lấy ra xem thì thấy là Lương Húc, đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
Kane liếc cô một cái rồi thu ánh mắt lại.
Thời gian cô nghe điện thoại không tính là ngắn, khi trở về đồ ăn đã được bưng lên, Trì Kiến cũng ngôi xuống phía đối diện, bên cạnh còn có Trì Mộc Dương.
Trì Kiến ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn cô, tiếp tục phục vụ Tiểu Mộc ăn cơm.
“Là bạn trai “cực phẩm” của cậu à?” Kane săn sóc lấy cốc sinh tố xoài cho cô: “Anh ấy lại muốn đến thăm cậu?”
Cửu Lộ theo bản năng ngẩng đầu nhìn người đối diện, người đàn ông kia đang cúi đầu giúp Tiểu Mộc cuộn mỳ ống, dường như không chú ý xem người khác đang nói gì.
“Cậu tập trung ăn đi.” Cô nói nhỏ.
Trần Ca cười chọc chọc Kane, tiếp lời: “Nhìn cậu chua chưa kìa, anh cảm thấy bạn học nam kia của Lý Cửu Lộ rất tốt, người kiên định, cũng chân thành, nhìn tướng mạo cũng rất hiền lành. Anh từng ăn cơm với cậu ấy hai lần, cậu ấy rất săn sóc Lý Cửu Lộ, làm gì có chỗ nào giống “cực phẩm” trong lời của em.”
Kane bĩu môi: “Cũng tạm được thôi, em cảm thấy em còn làm tốt hơn anh ta.”
“Có mà cậu tự mình đa tình thì có.” Hứa Mãn chê cười anh ấy: “Cậu không phải kiểu chị Lộ thích đâu, có cũng không đến phiên cậu.”
“Tớ không ngại, tớ có thể chờ.” Kane khoa trương nhún vai, cánh tay đặt lên vai Cửu Lộ: “Chị Lộ nói, cơ hội sẽ để lại cho tớ.”
Cửu Lộ: “……”
Những người khác cười rộ lên.
Tăng Thiến và Hứa Mãn đều đã có bạn trai, Cửu Lộ là nữ giới duy nhất trong đội còn độc thân.
Trần Ca là người đã kết hôn, Dương Vũ Phi năm nay mới tốt nghiệp, vào đội chưa lâu, còn rất trẻ con, tính đi tính lại cũng chỉ có Kane thích hợp.
Cho nên có đôi khi nói chuyện khó tránh khỏi đặt lên hai người.
Tăng Thiến cười nói: “Nếu không hai người thử xem, biết đâu ở chung lại tóe ra lửa đấy, Kane đẹp trai, dáng người cũng khỏe khoắn, vô cùng mạnh mẽ, theo tớ quan sát trong thời gian dài như vậy, chắc chắn cũng rất si tình.”
Kane ưỡn ngực, vô cùng đắc ý.
Tăng Thiến chạm vào cánh tay cô: “Thế nào, Lộ Lộ?”
Cửu Lộ múc canh, không ngẩng đầu: “Đừng nói đùa.”
“Thật không hiểu nổi, trong phương diện này khi nào thì cậu có thể chủ động.” Tăng Thiến không bỏ qua: “Rốt cuộc cậu thích người như thế nào?”
Cửu Lộ bị hỏi đến nhức đầu, đặt thìa xuống, chậm rãi nói: “Tớ không có hình mẫu lý tưởng, quan trọng là không gặp được thích hợp, ngày nào đó gặp được có lẽ sẽ……”
“Gì cơ?”
Lời nói của Cửu Lộ bị cắt ngang, tất cả tiếng động đều im bặt, ánh mắt mọi người đồng thời chuyển hướng nhìn sang một người khác.
Trì Kiến cúi người, lỗ tai để sát bên miệng Trì Mộc Dương, hơi nhíu mày: “Con nói gì cơ?”
Sự chú ý của mọi người trên bàn cơm đều tập trung vào đấy.
Trì Kiến cẩn thận nghe, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, không vui nói: “Mẹ con làm sao, có khi mẹ con còn sống tốt hơn chúng ta đấy.”
Cửu Lộ cắn môi.
Trì Mộc Dương khó hiểu nhìn bố, vểnh cái miệng nhỏ lên nhai không ngừng, nước sốt mỳ ống dính đầy mặt.
Trì Kiến lấy giấy lau sạch sẽ cho bé, cố ý lạnh mặt: “Nhiều năm qua bố ngậm đắng nuốt cay nuôi con khôn lớn, con lại ầm ĩ đòi đi tìm mẹ, bố đau lòng lắm biết không?”
“Bố ơi, con có nói gì đâu.”
“……”
Không khí đóng băng trong nháy mắt, mọi người không hiểu ra sao.
Tiểu Mộc rụt rè nhìn bố, bé thừa nhận bình thường luôn đòi bố đi tìm mẹ, nhưng vừa rồi mải ăn, quả thật chưa nói một chữ.
Trì Kiến nghiến răng, nghi ngờ tên nhóc này cố ý làm mất mặt anh, nó tuyệt đối không phải con ruột của mình.
Anh kín đáo đưa cho bé một miếng bánh mỳ nướng: “Cái tật xấu mạnh miệng này của con sớm muộn gì bố sẽ phải dạy dỗ lại.”
Vài giây sau, Trì Kiến quay đầu, thấy tất cả mọi người đều nhìn anh không chớp mắt.
Anh ho nhẹ một tiếng: “Thói quen rồi, thằng bé thích nói dối.”
Mọi người vẫn không nói lời nào, anh sờ gáy, cứng ngắc chuyển đề tài: “Trần Ca, mọi người đã đặt chỗ ăn cơm tất niên chưa?”
Hết chương 55
Lời editor: Hai ngày không đăng chương mới mọi người có nhớ tớ không. Mấy ngày nay Hà Nội thay đổi thời tiết, mà tớ lại có tật xấu là cứ trở trời thì đau đầu kinh khủng, người cứ lâng lâng như trên mây ý:”