Thứ Kình

Chương 47


Đọc truyện Thứ Kình – Chương 47

Phục vụ không dám ở lại lâu, tóm lại bàn tán sau lưng ông chủ của mình cũng không tốt lắm.

Anh ta cúi người, cầm khay rời đi.

Hai người bắt đầu dùng bữa.

Từ hai năm trước đến đảo Nham Lai, mỗi ngày thể lực bị tiêu hao quá lớn, nên Cửu Lộ trở nên ăn rất nhiều, cũng không kén ăn như trước kia. Vẫn gầy như vậy, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất rắn chắc khỏe mạnh.

Lương Húc thu lại ánh mắt: “Nhà hàng này hương vị khá ngon.”

Tâm trí Cửu Lộ đặt trên đồ ăn, gật gật đầu: “Cũng được.”

“Lần này khi nào cậu đi?” Cô hỏi.

“Hôm nay tớ ở lại trên đảo ở một đêm, sáng mai còn phải đến Nam Châu tiếp tục tham gia hội nghị, ba ngày sau về Tề Vân.”

“Lần này nhớ mang chút đặc sản về nhé.”

Lương Húc không đáp lại, đặt thìa xuống tìm từ giải thích: “Nếu không có gì thay đổi, bọn tớ chắc chắn sẽ thuận lợi lấy được hạng mục Nam Châu, tớ…… Tớ định xin tổng bộ điều về đây.”

Động tác Cửu Lộ dừng lại: “Cậu ở Tề Vân không phải đang rất tốt sao?”

“Không còn cách nào khác, tớ có vướng bận.” Giọng anh ấy rất nhỏ, tự giễu cười cười.

Lý Cửu Lộ rũ mắt, không nhanh không chậm đút thức ăn vào miệng, lời nói kia của anh không được cô đáp lại, không biết do cô không nghe thấy hay là giả vờ không nghe thấy.

Lương Húc: “……”

Im lặng một lát, anh trịnh trọng nói: “Thật ra tớ đã trình đơn xin lên rồi.”

“Nam Châu quá nóng, cậu có chắc mình thích ứng được không.”

Lương Húc cười cười, ám chỉ nói: “Chuyện này giống việc sống chung giữa nam và nữ, thời gian dài, kiểu gì cũng có cảm tình.”

Cửu Lộ không nói gì thêm.

Phục vụ lại mang thức ăn lên, bầu không khí có phần lạnh lẽo.

Nhạc nền trong nhà hàng là một ca khúc cũ tiếng Quảng Đông, giai điệu nghe rất quen thuộc.

Những tổn thương cứ liên tục đến rồi đi không dứt

Một mảnh lạnh lẽo và ấm áp chẳng thể phân biệt

Lỡ nhìn vào ánh mắt em

Sao anh có thể không mềm lòng được

……

Nếu không thể thay đổi được việc phải chia ly


Thì hãy càng trân trọng giây phút ở bên nhau

Như vậy mới biết được càng xa cách

Anh lại càng lo lắng về em nhiều hơn

Liệu em có biết nếu như một lòng si tâm

Thì có cách xa cả đời cũng không thay đổi (1)

……

Cửu Lộ lại ngẩn người.

Ánh mắt Lương Húc khoá chặt lấy mặt cô, nói rành mạch: “Nhiều năm như vậy, hẳn là cậu cũng hiểu rõ tâm ý của tớ.”

“Lương Húc.” Ánh mắt Cửu Lộ vẫn thẳng tắp, ngón tay cô vuốt ve miệng ly rượu vang đỏ, ngẩng đầu lên: “Ở đây chỉ có cậu biết rõ hoàn cảnh của tớ, tớ từng có con, tuy rằng……”

“Thế thì đã làm sao?”

“Tớ muốn một cuộc sống mới, quen biết người mới, làm một ít việc chưa từng làm.”

“Cậu chỉ đang lừa mình dối người thôi.” Lương Húc bực bội nói: “Tớ không hiểu, cả đời người có rất nhiều khó khăn phải vượt qua, đã qua bốn năm rồi, cậu cần phải……”

“Không liên quan đến chuyện đó.” Cửu Lộ không thể không cắt ngang lời cậu lần nữa, nghĩ nghĩ: “Nếu tớ có cảm giác với cậu, cũng sẽ không chờ đến bây giờ.”

Lương Húc bị mấy câu nói của cô làm mất bình tĩnh, nghiêng người lên trước, cầm bàn tay đang đặt trên mặt bàn của cô.

“Cảm giác có hay không, phải thử……”

“Tiên sinh, xin lỗi đã quấy rầy.” Phục vụ bỗng nhiên bưng khay đến gần.

Hai người đang nói chuyện thì bị cắt ngang, Cửu Lộ khẽ rút tay ra, nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm.

Lương Húc nhíu mày: “Có chuyện gì thế?”

Cắt ngang cuộc trò chuyện của khách, phục vụ biết vậy là không lễ phép, bất đắc dĩ mới phải kiên trì đến đây.

Anh ta khéo léo mỉm cười: “Nhà hàng mới khai trương, ông chủ nói, tặng mỗi thực khách một cốc sinh tố miễn phí ạ.”

Trên khay của anh ta đặt một chiếc cốc thủy tinh, đựng đầy chất lỏng mày xanh biếc, dưới cùng là một tầng nước cốt dừa màu trắng ngà, còn có hai miếng chanh và lá bạc hà, vài viên đá lơ lửng trên mặt.

Trong thời tiết nóng bức như vậy, khí trắng và bọt nước trang trí trên cốc vô cùng đặc biệt.

Tóm lại vừa nhìn đã thấy mát lạnh giải nhiệt.

Lương Húc ra hiệu với Lý Cửu Lộ, xuất phát từ lễ phép: “Cảm ơn, ông chủ của các anh thật chu đáo.”

Phục vụ đặt cốc sinh tố xuống, cười gượng hai tiếng, cúi người rời đi.

Cửu Lộ cũng không khách sáo, đúng lúc bị Lương Húc ép hỏi ra một bụng lửa, bưng cốc sinh tố lên, uống hai ngụm lớn.


Mới ban đầu còn cảm thấy rất mát lạnh, nhưng, khi vị giác phản ứng truyền lên trung khu thần kinh, cô không khỏi nhíu chặt mày.

Lương Húc nhìn biểu cảm của cô, hỏi: “Sao thế?”

Chất lỏng trong miệng cô khó mà nuốt xuống, cô lấy khăn giấy chấm chấm môi: “Sinh tố mướp đắng.”

“…… Không uống được à?”

Cửu Lộ nhai một miếng thịt bò to, giảm bớt vị đắng trong miệng: “Vừa chua vừa đắng, hình như còn không thêm mật ong.”

Lương Húc thở dài, quyết định từ bỏ đề tài vừa rồi: “Nước giải nhiệt, hương vị chắc là rất độc đáo.”

Sau đó ly nước mướp đắng “Độc đáo” kia cô không dám chạm vào thêm lần nào nữa.

Một bữa cơm Cửu Lộ ăn nhanh hơn bình thường rất nhiều, sau khi ăn xong lại cùng anh đi dạo trên bãi biển, đưa Lương Húc về khách sạn.

Cô tùy tiện tìm một chỗ để ngồi, bãi cát bên dưới vẫn rất ấm, âm nhạc phía sau sôi động, ánh đèn lộng lẫy, biển rộng trước mắt lại ngủ say, yên tĩnh đen kịt.

Cô nhìn mặt biển đến ngây người, bên cạnh người đột nhiên có một vật thể không xác định lao ra, cô sợ tới mức run lên.

“Ôi ôi tiểu tổ tông, con chạy chậm một chút giùm chú đi.” Phía sau có người gọi.

Cửu Lộ nhìn lại “Vật thể không xác định” kia, hóa ra là một bạn nhỏ, bé cạo trọc đầu, trên người chỉ mặc một cái quần tam giác nhỏ, nhìn qua khoảng ba bốn tuổi, hai cái chân mũm mĩm chạy tập tễnh, lật đà lật đật, trông rất buồn cười.

Người phía sau đuổi theo bé, anh ta ôm bóng cao su, chạy khá nhanh.

Có vẻ cậu bé rất thích trò đuổi bắt này, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười giòn tan.

“Chú Tiểu Phàm, chú mau đến bắt con đi!” Bạn nhỏ nói chuyện quá nhanh, nói líu cả lưỡi.

Trương Phàm chỉ vào bé: “Con đứng lại cho chú.”

Trời rất tối, nhưng Cửu Lộ vẫn nhận ra đồng phục mặc trên người anh ta, hình như là của nhà hàng cô vừa ăn.

Hai người quậy phá một lúc, dừng lại trên bãi cát có thủy triều thấp, cách xa mấy mét, người đàn ông và cậu bé cùng nhau đá bóng.

Cửu Lộ nhìn chằm chằm quả bóng cao su, nhìn lâu đến mức, ánh mắt chua xót.

Cô nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, nhìn đồng hồ, lên tinh thần chuẩn bị rời đi.

Mới đi được vài bước, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Cửu Lộ dừng lại, nói vọng sang phía bên kia: “Trời tối rồi, tốt nhất đừng để trẻ con xuống nước, quá nguy hiểm. Bé không đi giày, cẩn thận thuỷ triều xuống sẽ giẫm phải vỏ sò và mảnh thủy tinh”

“…… Ồ, cảm ơn cô, tôi biết rồi.” Trương Phàm đáp một tiếng, quay người dọa bé: “Có nghe thấy không, chị kia nói trời tối quá nguy hiểm đấy?”

“Con chỉ chơi gần đây thôi mà.” Cậu bé ôm bóng cao su định chạy ra xa.

Trương Phàm giơ tay ngăn lại: “Vậy cũng không được, chúng ta đi chơi lâu quá rồi, bố con mà đánh con, không ai có thể cứu được con đâu.”


Nháy mắt bạn nhỏ không dám lên tiếng, nhìn anh ta một lát, bỗng nhiên ném bóng cao su xuống, dùng tay và chân bò lên người anh ta: “Chú Tiểu Phàm, chú sẽ nói với bố là con rất ngoan chứ?”

Trương Phàm nhấc bổng cậu bé lên: “Nếu bây giờ con về với chú, chú sẽ khen con vài câu với bố.”

Cửu Lộ thu lại ánh mắt, xách dép lê đi trên bờ cát, về đến nhà, Giang Mạn đã ngủ.

Cô không bật đèn, dựa vào ánh trăng đến phòng tắm đi tắm.

Nửa đêm gió nổi lên, không có gì bất ngờ, ngày hôm sau sóng to. Các thành viên trong đội cứu hộ của Lý Cửu Lộ đều phải ra ngoài, chia tổ đi tuần tra.

Cô và Kane dựng cờ đỏ và biển cảnh báo trên bãi biển, nhắc nhở du khách gió to sóng lớn, tốt nhất không nên xuống nước bơi lội.

Thời tiết thế này rất nguy hiểm, họ không dám chậm trễ một giây.

Trời âm u, gió lớn, sóng to.

Thời tiết xấu kéo dài mấy ngày, mãi đến sáng ngày thứ tư mới dần tốt đẹp.

Đội trưởng Trần Ca định sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi, nhưng chưa kịp thông báo, ngay sau đó đã có tình huống khẩn cấp xảy ra.

Hai nữ du khách không quan tâm đến lời cảnh báo của Kane, trong tình huống mặt biển chưa lặng sóng, đi quá đường giới hạn, bất ngờ bị sóng to cuốn ra biển.

May mắn Kane nhanh trí, phóng canô, đưa hai người về bờ biển.

Anh ấy không nhịn được oán trách vài câu, nữ du khách không nghe, suýt nữa đã xảy ra tranh chấp.

Trở lại trạm cứu hộ, anh ấy khó chịu đầy mặt: “Phụ nữ thật là phiền phức!”

Tăng Thiến cười cười, đưa cốc nước cho anh ấy: “Uống ngụm nước đi, hạ hỏa. Lúc đó cậu nên theo chân bọn họ làm mặt đáng yêu, sau đó lại tặng thêm nụ hôn gió.” Cô ấy trêu chọc: “Cậu cũng biết, một khi cậu đã làm nũng, không có người phụ nữ nào kìm lòng được.”

“Đừng trêu tớ.” Kane bất đắc dĩ nhún vai: “Chị Lộ cũng đâu có như vậy.”

Kane trông thì lớn, nhưng lại sinh muộn nửa năm so với Lý Cửu Lộ.

Tăng Thiến tiếp lời: “Chị Lộ của cậu là ngoại lệ rồi.”

Cửu Lộ lau tay xong rồi treo lại khăn lông vào móc: “Mấy người nói chuyện, sao lại kéo tớ vào hả.”

“Tớ đang an ủi tên này mà.”

Cửu Lộ nói: “Thật ra không có gì phải tức giận, chúng ta thường xuyên ở đây, mỗi ngày đều có thể ngắm cảnh đẹp, xuống nước cũng không có gì hiếm lạ. Mấy cô ấy là du khách, một năm mới có chút ngày nghỉ để đi du lịch, gặp đúng thời tiết này thì rất tiếc nuối, cho nên khó tránh khỏi tâm trạng không tốt, rộng lượng với người ta một chút đi.”

Tăn Thiến giơ ngón tay cái lên: “Nói đúng lắm.” Lại huých huých Kane: “Cậu nghe thấy chưa?”

Kane không khỏi nhếch môi mỉm cười, tán thưởng nhìn Cửu Lộ: “Right! My goddess!” (Đúng! Nữ thần của tớ!)

“Móe, thật là khó đỡ!” Tăng Thiến nổi da gà khắp người.

Lúc này Trần Ca từ bên ngoài đi vào, nói hôm nay Dương Vũ Phi và Hứa Mãn đi tuần tra, liên tục làm việc trong một tuần, để ba người bọn họ về nhà nghỉ ngơi trước, sau đó tới thay ca.

Kane thay quần áo xong thì đứng bên ngoài chờ Lý Cửu Lộ và Tăng Thiếc, ba người ra khỏi trạm cứu hộ, vừa nói chuyện vừa đi đến trấn nhỏ.

Mặt trời xa cách bấy lâu, nay đã được gặp lại, ánh nắng chói chang, khiến không khí trong trấn nhỏ trở nên vui vẻ.

Bây giờ vừa vặn đến chính ngọ, cửa tiệm hai bên truyền đến mùi thức ăn thơm phức.

Tăng Thiến đề nghị ăn một bữa no nê, giải tỏa mệt mỏi.


Vì thế ba người bắt đầu tìm tiệm cơm.

Cửu Lộ bỗng nhiên nhớ ra một nơi, đề nghị: “Phía trước có một nhà hàng Tây mới khai trương, hương vị rất ngon, có thể đến nếm thử.”

“Chị Lộ mời nhé?”

“Cũng được.” Cửu Lộ ngẩng đầu nhìn Kane: “Giá cả rất phải chăng, không quá đắt.”

Có thể do ăn vào buổi trưa, hôm nay nhà hàng không người giống đêm hôm trước, nhưng bàn trống vẫn không còn nhiều.

Vẫn là lần người phục vụ lần trước, nhìn thấy Cửu Lộ thì hơi ngạc nhiên, sau đó cười cười, dường như nhận ra cô.

Anh ta dẫn mọi người đến chỗ gần cửa sổ, rót trước giúp mọi người ba cốc chanh đá.

Kane và Tăng Thiến cúi đầu nghiên cứu nên ăn cái gì.

Kane hỏi cô: “Chị Lộ, có muốn đề xuất gì không?”

Ánh mắt Cửu Lộ dừng trên bức tường cách đó không xa, hơi ngẩn người: “Gì cũng được, miễn không phải nước mướp đắng là được.”

“Gì cơ?”

Tăng Thiến: “Kệ cậu ấy đi.”

Cửu Lộ đứng lên, đi đến trước mặt bức tường kia.

Chỉ trong một thời gian ngắn, trên tường đã dính rất nhiều giấy ghi chú.

Nội dung trên những mẩu giấy rất phong phú, có người căm hận bạn trai ngoại tình, hy vọng anh ta vĩnh viễn bất lực; có người nói vợ mình cặp kè với cấp dưới, anh ta đi du lịch một mình, hy vọng ổn định được tâm trạng của mình rồi sẽ tác thành cho bọn họ; có người oán giận thầy giáo là tên háo sắc, có ý xấu với cô ấy, vì từ chối mà học kỳ đó cô ấy bị đánh trượt bốn môn, dồn ép đến mức cô ấy muốn tự tử.

Cửu Lộ cảm thấy khá thú vị, lại lật vài tờ khác lên xem.

Có người yêu đàn ông đã có vợ, có người chưa kết hôn đã có con nhưng tên bạn trai lại biến mất, có người bị người thân vứt bỏ, cũng có người căm hận thời gian vân vân.

Hóa ra, mỗi người đều đều có quá khứ, nhưng không phải ai cũng có quá khứ viên mãn như truyện cổ tích.

Cô có thể hiểu được tâm trạng của ông chủ ở đây, nhìn những thứ này, Lý Cửu Lộ bỗng nhiên cảm thấy mình cũng không phải là người thảm thương nhất.

Ngón tay cô tùy tiện nhấc một tờ giấy ghi chú lên, có giấy có viết: Người con gái tôi yêu, lòng lang dạ sói.

Trên giấy không có họ tên của người con gái, cô nàng cảm thấy, nét chữ viết mấy dòng này rất cứng cáp.

Cửu Lộ rũ mắt, dừng trên xấp giấy ghi chú trên bàn gỗ. Cô hận ai?

Do dự một lúc, Cửu Lộ cầm bút lên, viết lên giấy một cái tên, dừng một chút, lại viết thêm một câu xin chào trước tên người đó. Cô nhìn chằm chằm hai chữ kia một lúc, thở dài, lại gạch đi.

Lặp lại vài lần, cô cũng không biết rốt cuộc mình đang làm cái gì.

Kane thúc giục.

Lý Cửu Lộ đáp một tiếng, xé tờ giấy ghi chú xuống, vo viên, cuối cùng ném vào thùng rác bên chân.

Hết chương 47

(1): Đây là bài “Một đời không thay đổi” của Lý Khắc Cần. Bài này từng xuất hiện ở chương 11 đấy mọi người ạ.

Lời tác giả: Mọi người vừa nói đọc không hiểu tôi viết cái gì, rất sốt ruột, cứ từ từ ha, nguyên nhân chia tay và một loạt sự việc xảy ra ở viện dưỡng lão sau này sẽ nói rõ ràng.

Lời editor: Baby xuất hiện rồi >~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.