Thứ Kình

Chương 21


Đọc truyện Thứ Kình – Chương 21

Đi qua hành lang dài, tiếng bước chân đơn điệu gõ lên đá cẩm thạch trên mặt đất.

Lúc này các cụ cao tuổi đều đã nghỉ ngơi, chỉ có mấy phòng là đèn còn sáng.

Lý Cửu Lộ đi đến trước cửa phòng 109, nhẹ nhàng gõ ba cái.

Giang Mạn mở cửa, nhận lấy văn kiện trong tay cô, dặn dò nói: “Về phòng đọc sách một lúc rồi nghỉ ngơi sớm con nhé, hôm nay mẹ đang vội, không lên nhìn con được.”

“Vâng.” Cửu Lộ gật đầu.

Giang Mạn vỗ vỗ gương mặt cô, xoay người đi vào.

Cửa khép hờ, ánh đèn sáng choang trong phòng hắt ra.

Cửu Lộ do dự hai giây, không nhịn được đến sát khe cửa nhìn trộm vào bên trong.

Đây cũng là phòng hai người, nhìn thẳng phía trước là giường mà cụ ông Vương Vĩnh Phát từng ở, bây giờ đang có một cụ ông ngồi trên đó, cơ thể mập mạp, mặt mũi hiền lành, lúc không cười nhìn rất giống pho tượng phật Di Lặc.

Cạnh bàn còn có người đang dựa vào, Cửu Lộ chỉ nhìn đến bờ vai anh ta, đi giày Tây, liên tục nhìn đồng hồ.

Không lâu sau, tiếng nói chuyện từ bên trong truyền ra: “Đêm nay con đã phải lùi lại hai bữa tiệc, còn có một đống công việc cần xử lý. Bố, đừng làm mất thời gian nữa, con không đồng ý bố ở đây.”

Ông cụ lại có vẻ không sao cả, chậm rãi xếp quần áo: “Mau ký tên đi, bố ở đây, không đi đâu cả.”

“Chỗ khác còn được, nhưng con nghe nói căn phòng này trước kia từng có người chết, không may mắn.” Người đàn ông hạ giọng nói.

“Người đoan chính không sợ bóng nghiêng (1), trước đây bố ở trên chiến trường, pháo đạn ném đến còn không nổ chết bố, chôn cạnh người chết ngủ cùng thi thể một đêm, cũng chẳng phải không may mắn.” Ông cụ không nhịn được phất tay: “Ký tên, rồi đi nhanh đi, bố thấy con rất phiền phức.”

Trong phòng truyền đến tiếng Giang Mạn khuyên ngăn, đại ý là bảo người đàn ông yên tâm, Khương lão gia hoàn toàn có thể giao cho viện chăm sóc.

Người đàn ông không nói gì nữa, ngồi bên cạnh ông cụ: “Con đi xa đón bố đến, không phải để bố ở viện dưỡng lão.”

“Bố cần con đón à?”

“Không phải bố đang giận con đấy à?” Người đàn ông tận tình khuyên bảo: “Bố, trong nhà có chỗ nào không tốt? Tầng trên tầng dưới có hơn mười phòng, sao bố lại không thích ở? Những cụ già trên đảo, bố xem có ai có phúc như bố không, ở nhà Tây, ngồi ô tô, mỗi bữa cơm bốn mặn một canh không giống nhau……” Anh ta bẻ từng ngón tay ra đếm.

“Bố ở không quen.”

“Có cái gì không……” Anh ta bỗng nhiên dừng lại, nhớ ra gì đó: “Hôm ấy con dâu của bố cũng không phải cố ý nói bố đâu, nhưng có phòng vệ sinh bố không đi, lại đi trong vườn hoa, chẳng may bị hàng xóm nhìn thấy sẽ rất mất mặt, lại nói đi vệ sinh bừa bãi……”

“Khi còn nhỏ con ăn phân mà lớn lên đấy (O.O), Khương Quân, con đừng nghĩ kiếm được mấy đồng tiền dơ bẩn liền quên mất gốc rễ của mình.” Khương lão gia chỉ vào con trai mắng: “Hoặc là đưa bố về đảo, hoặc là ở đây.”

Khương Quân biến sắc, nhìn ông cụ thật sự tức giận, vội vàng ngồi xổm xuống xin lỗi: “Bố à, bố đừng nóng giận, là con không hiểu chuyện nên nói sai, ở đây cách quê hơn tám ngàn dặm, chẳng may bố mà xảy ra chuyện gì con đến sẽ không kịp. Nếu không…… Bố muốn ở đây thì ở đây vậy, con đồng ý với bố là được chứ gì?”

Ông cụ im lặng một lát, hai tay chống lên đầu gối, cúi đầu: “Đứng lên đi.”

Khương Quân đứng dậy.

“Nếu mẹ con không bỏ bố lại đây mà đi trước một bước, hôm nay cũng không đến nỗi……”

Ông cụ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng, tất cả sức lực dường như đã bị rút cạn.

Lý Cửu Lộ mím môi, trong lòng như có cái gì đè lên, không quá dễ chịu.


Cô không tiếp tục nghe, nhón chân, lặng lẽ rời đi.

Lúc đi qua hành lang chạm mặt một người giúp việc, trong tay bưng khay đồ, mở cửa ra.

Tiếng cười đùa vui vẻ trong phòng truyền ra, nháy mắt, Lý Cửu Lộ nhìn thấy Trì Kiến, anh cầm cốc, chân dài bắt chéo dựa vào cạnh bàn, nghiêng đầu nói chuyện với hai cụ bà.

Trần Anh Cúc thấy Lý Cửu Lộ trước, vẫy tay: “Bé con đấy à.”

Trì Kiến lần theo tiếng nói nhìn sang, thấy cô, biểu tình trên mặt còn chưa kịp thu về.

“…… Bà Trần.” Cửu Lộ bỏ qua ánh mắt của ai kia, chần chừ một lát rồi đi đến: “Bà gọi con có việc gì không ạ?”

“Vào đây uống ít cháo này, Tiểu Kiến mua rất nhiều, hai bà già này uống không hết được.” Có thể thấy, hôm nay ý thức của bà rất tỉnh táo.

Bà Mã bên giường đối diện cũng vẫy tay với cô, một đầu bạc trắng, xoã tung.

Người giúp việc cũng được mời rất nhiệt tình, dịu dàng từ chối khéo, đặt thuốc ngủ lên đầu giường bà Mã: “Hai bà buổi tối nên ăn ít thôi ạ, không dễ tiêu hóa. Bà Mã, sáng mai bà phải đến bệnh viện kiểm tra, nhớ phải để bụng rỗng đấy.”

“Được được.” Mã Liên cười tủm tỉm gật đầu.

Người giúp việc hỏi: “Buổi tối bà còn ho mạnh nữa không? Còn có hiện tượng khạc ra máu hay không?”

“Có một hai lần.”

Người giúp việc an ủi: “Bà đừng quá lo lắng, có lẽ chỉ là bệnh về phế quản thôi.” Cô ấy nghĩ nghĩ, khom lưng nhận lấy bát đũa trong tay Mã Liên, giống như dỗ trẻ con nhẹ giọng nói nhỏ: “Con thấy, bà vẫn đừng nên ăn, muộn như vậy, không dễ tiêu hóa.”

Mã Liên liếm liếm môi, đôi mắt nhìn bát sứ bị lấy đi, chưa thỏa mãn.

Người giúp việc lại hỏi: “Vậy sáng mai bà có cần người nhà đi cùng đến bệnh viện không ạ?”

“Bà tự đi được.”

Người giúp việc gật đầu, dặn dò xong, mới bưng khay lên đi ra ngoài.

Người đi rồi, Trần Anh Cúc lại xua tay: “Bé con, vào đây nào.” Bà vỗ đùi Trì Kiến: “Đi mau, múc cho bạn con một bát đi.”

Trì Kiến lại không nhúc nhích, ánh mắt còn dừng trên mặt cô.

Lý Cửu Lộ hơi nghiêng người dựa vào khung cửa, ngượng ngùng xua tay: “Không phiền đến bà ngoại, bữa tối con ăn rất no ạ……”

Trong phòng truyền đến tiếng cười lạnh: “Rất no?”

Ánh mắt Lý Cửu Lộ khẽ nhúc nhích, nhìn về phía anh.

“Uống gió đến no hả?”

Anh vừa nói như vậy, Lý Cửu Lộ càng không dám đi vào.

Trì Kiến thấy cô bất động, sắc mặt lại tối đi vài phần.

Cô vịn vào khung cửa, chuyển đề tài sang Mã Liên: “Cơ thể bà không thoải mái ạ?”


“Bệnh cũ thôi, gần đây ho rất nhiều.”

Có một khoảng thời gian Cửu Lộ không đến đây, cho nên thấy rất rõ sự thay đổi của bà cụ, bà đột nhiên tiều tụy, giống như sinh bệnh nặng.

“Dạ.” Cửu Lộ gật đầu: “Vậy nghỉ ngơi sớm một chút vẫn tốt hơn ạ.”

Ánh mắt cô lướt qua Trì Kiến, vẫy tay với Trần Anh Cúc: “Bà Trần, con đi trước đây ạ.”

Cô đi rồi, Trì Kiến nhíu mày nhìn khung cửa trống rỗng, đặt bát trong tay xuống, tùy ý đứng lên.

“Bà ngoại, con cũng đi về trước, hôm nào lại đến thăm bà.”

“Được được, đi đường cẩn thận nhé.”

Trì Kiến nắm găng tay trên bàn, khom lưng ôm ôm Trần Anh Cúc, đi nhanh ra ngoài.

Anh chạy xuống cầu thang nhà cũ đuổi theo Lý Cửu Lộ, cánh tay duỗi ra, túm chặt cổ áo sau của cô.

Cả người Cửu Lộ không khống chế được bật về phía sau, lưng đập vào ngực anh. Anh dựa vào ưu thế cao lớn, khóa cô lại trước ngực.

“Anh buông tôi ra.”

“Muốn trốn đi đâu?”

“Không có.” Cửu Lộ xoay lại, cổ áo thít chặt lấy cổ: “Thít cổ tôi rồi.”

“Em đừng giãy.” Sức lực trên tay anh không nhẹ, giọng nói trầm thấp, vang lên bên tai cô.

Bên tai tiếp xúc với hơi ấm, Lý Cửu Lộ rụt đầu tránh đi, cam chịu từ bỏ giãy giụa.

Trì Kiến kéo cô đến cạnh hành lang gấp khúc, đỉnh đầu không có đèn, cửa chính mở rộng bốn phía, đúng lúc che khuất góc nhà tối tăm này.

Anh thả tay ra, Lý Cửu Lộ lập tức lùi về phía sau, mày hơi nhăn lại, có chút không vui.

“Giận rồi à?” Anh nghiêng người dựa vào vách tường, cất găng tay da vào trong túi, cắn một điếu thuốc.

Cổ Cửu Lộ vẫn có cảm giác bị siết: “Tôi trêu chọc gì đến anh à?”

“Không có.”

“Vậy thì tại sao?”

“Xem em tức giận có được hay không?” Anh châm điếu thuốc, hơi nâng cằm lên.

Lý Cửu Lộ cắn môi, phiền muộn: “Tôi đi đây.”

Cô cúi đầu về phía trước, Trì Kiến lại túm lấy cổ áo cô lần nữa, nhanh chóng kéo lại.

“Anh……” Cô thở hồng hộc nói: “Có bệnh à!”


“Có bệnh đấy, sao nào?”

“……”

Quả thật không thể hiểu được.

Cửu Lộ mặc kệ, thoát ra, muốn từ bên cạnh đi qua.

Trì Kiến đột nhiên đứng thẳng người, chân dài vừa nhấc, bàn chân đạp lên cột trụ đối diện, ngăn cản đường đi của cô. Trước đây anh có rất nhiều mặt, tinh tế, chăm chú, lưu manh, dễ giận, vô lại ấu trĩ như bây giờ là lần đầu tiên cô thấy.

Bước chân Cửu Lộ dừng lại, cúi đầu nhìn cái chân trước mặt, anh vẫn luôn ăn mặc đơn bạc, chân dài cân xứng, không có tí mỡ nào.

“Có chuyện thì nói nhanh đi.” Cô biết giọng điệu của mình không tốt lắm.

Trì Kiến cầm điếu thuốc bên khóe miệng, liếc mắt nhìn cô: “Em cùng tên họ Mã kia rốt cuộc có dứt khoát chấm dứt hay không?”

“Liên quan đến anh à?”

“Có liên quan.” Anh hơi ấp úng: “Anh không vui.”

Cô yên lặng một lát.

Trì Kiến: “Hôm đó anh đã nói rõ ràng ý tứ của mình, nhưng chưa nhận được lời khẳng định chắc chắn.”

Khói thuốc lượn lờ xung quanh anh, vẻ mặt anh vừa cố chấp vừa kiêu ngạo, ánh mắt dời đi, câu chữ chưa hợp tình hợp lý, chẳng có chỗ nào giống hôm đứng trong phòng cô, dáng vẻ nói “Không cần xem như gánh nặng”.

Lý Cửu Lộ ngẩng đầu, nhìn thẳng anh.

Đã trải qua sự việc của Mã Tiểu Dã, cô mới phát hiện bản thân vẫn luôn đi đường vòng, nhưng vòng tới vòng lui, không đến được điểm cuối, ngược lại còn tổn thương người khác, chính mình cũng rước thêm phiền não.

Cô bắt đầu không phân biệt được tình cảm giữa nam và nữ. Bởi vì sự có mặt của Chu Khắc, cô vẫn luôn kính trọng ông, sau lại có Mã Tiểu Dã vẫn luôn bên cạnh, cho nên muốn làm bạn. Nhưng mà hiện tại cô lại cảm thấy, tình cảm giữa nam nữ là hấp dẫn và tưởng tượng.

Có thể khẳng định, đối với cô mà nói, Trì Kiến không giống với họ, bởi vì không ai có thể giống anh, nhiều lần quấy nhiễu tâm trí cô. Có lẽ ảnh hưởng của anh với cô nhiều hơn, nhưng cô không biết có nên thừa nhận hay không.

Khi chưa buông xuống tình yêu, ai có thể thấy rõ nội tâm của chính mình.

Trì Kiến chờ đến hoảng loạn, nhanh chóng bực bội mà hút hết điếu thuốc: “Em nói chuyện đi.”

Cô biết anh muốn nghe cái gì, nhưng bây giờ cho anh đáp án chắc chắn cảm xúc sẽ áp đi lý trí, cô thấy mình còn kém như vậy một chút.

“Phải nói cái gì?”

Lại yên lặng một lần nữa.

Sau một lúc, Trì Kiến tức đến hộc máu: “…… Em vĩnh viễn chỉ biết giả ngu.”

Cửu Lộ khép mi, bất kể trong lòng rung động như nào, miệng lưỡi chất vấn của anh đều khiến cô không quá thoải mái: “Về Mã Tiểu Dã, tôi nghĩ tôi không cần phải khai báo với anh.”

“Giải thích một câu cũng không cần thiết à?”

Hai tay Cửu Lộ núp trong ống tay áo, giật giật môi.

Trì Kiến nhìn vài giây, cuối cùng chân cũng thả xuống. Anh mím môi vỗ đầu, bỗng nhiên nắm chặt bả vai cô xoay lại, ấn cô vào góc tường.

Cơ thể anh tới gần, đầu ép xuống, môi nhắm ngay môi cô.

Cùng lúc đó, Lý Cửu Lộ nhắm chặt mắt, lông mi bất an rung rung.

Thời gian phảng phất yên lặng, hơi thở và nhiệt độ cơ thể anh đều rõ ràng như vậy, cô chỉ cảm thấy trái tim mình cũng bị hun nóng.

Nhưng mà, nụ hôn lại không rơi xuống.


Xung quanh yên tĩnh khác thường, Lý Cửu Lộ chậm rãi mở mắt ra, anh đang rũ mắt nhìn cô, khóe miệng chứa đựng nụ cười vui vẻ.

Trì Kiến cử động tay, đè lên ngực trái của cô.

Lý Cửu Lộ đi ra chỉ mặc một chiếc áo lông mỏng, hơi ấm trong lòng bàn tay anh phảng phất như phá ngực mà đi vào. Nhớ đến phải giãy giụa, Trì Kiến lại dịch ra trước một bước, đã cảm nhận được tim cô đập như trống.

Hai tay Trì Kiến chống lên tường, ghé sát tai cô, từng câu từng chữ: “Em giả dối hơn bất kỳ ai khác.”

Không cho cô cơ hội phản bác, Trì Kiến xoay người rời đi.

Cửa sắt mạnh mẽ đóng lại, lưu lại tiếng vang dài.

Sau đó, có một khoảng thời gian rất dài anh không đến.

Tới gần cuối năm, nhiệt độ không khí càng xuống thấp.

Hôm nay đã là cuối tháng, “dì cả” Lý Cửu Lộ ghé thăm.

Cô vẫn luôn bị đau bụng kinh, lần này bị nhiễm lạnh, sắc mặt trắng bệch, đau đến mức trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Buổi chiều bất đắc dĩ xin thầy giáo cho nghỉ, đi về nhà trước tiên.

Giang Mạn nấu một nồi nhỏ nước đường đỏ, bắt cô uống hết, lại cầm hai túi sưởi nhét vào trong chăn, trên eo một cái, bụng nhỏ một cái.

Kéo màn xuống, tắt đèn, Giang Mạn lặng lẽ đi ra ngoài.

Lý Cửu Lộ ngủ một giấc đến tối, khi đứng lên, trong phòng tối đen như mực không thấy tí ánh sáng nào.

Cô bật đèn, hoạt động vài cái, phát hiện đau bụng đã giảm bớt rất nhiều.

Dưới tầng cũng tối đen, không có một bóng người, kim đồng hồ treo tường chỉ hướng 7 giờ, nhìn qua cửa sổ, bên viện dưỡng lão đèn đuốc sáng trưng.

Lý Cửu Lộ khoác áo khoác đi ra cửa, định đi dạo một chút.

Tới cửa, bỗng nhiên thấy có bóng dáng quen thuộc đang từ bậc thang đi xuống.

Anh đột nhiên xuất hiện không kịp đề phòng, trong lòng Cửu Lộ lộp bộp một chút, trái tim nhanh chóng đập liên hồi, bên trong hồi hộp, cảm giác bụng nhỏ lại truyền đến từng cơn đau đớn.

Không kịp nghĩ lại vì sao sẽ có loại phản ứng này, Trì Kiến đã thấy cô, bước chân dừng lại.

Hôm nay anh mặc áo khoác lông quân đội xanh biếc, quần đen, cạo tóc ngắn thoải mái, có vẻ cổ rất dài, lỗ tai không biết do đông lạnh hay bị sưởi ấm, đỏ bừng một mảnh.

Một tay anh đút túi áo, một tay cầm gang tay da, hai chân thon dài, mũi chân hướng ra ngoài, một bên đầu gối hơi cong.

Anh đứng trên bậc thang, cả người anh tuấn cao ngất.

Đối mặt vài giây, Lý Cửu Lộ đi trước, bước trên bậc thang.

Trì Kiến cũng đi xuống dưới.

Cô nhẹ giọng, mỉm cười với anh: “Anh tới thăm bà ngoại à?”

Nhưng mà không nghĩ tới, mắt anh nhìn thẳng, cùng cô đi ngang qua nhau, giống như không phát hiện ra cô.

Hết chương 21

(1): “Người đoan chính không sợ bóng nghiêng” ý chỉ những người ngay thẳng, thành thật, không làm việc trái với lương tâm sẽ không phải sợ bất cứ cái gì.

Lời editor: Chết rồi O.O anh nhà giận rồi >~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.