Đọc truyện Thứ Kình – Chương 13
Hẹn 5 giờ gặp mặt, hai người thật sự đi ăn hải sản ở bên cạnh nhà hàng Hắc Long.
Tìm vị trí gần cửa sổ, lúc Trì Kiến gọi món ăn, một chút cũng không khách khí.
Chọn xong món của mình, anh đẩy thực đơn đến trước mặt cô: “Nhìn xem cô muốn ăn cái gì?”
Cửu Lộ lắc đầu, sờ túi quần.
Trì Kiến chú ý tới hành động lén lút của cô, đợi người phục vụ đi rồi hỏi: “Đau lòng à?”
Cửu Lộ không phủ nhận.
Trì Kiến sờ sờ bụng: “Giữa trưa ăn nhiều, bây giờ thời gian còn quá sớm, nếu không tôi còn có thể gọi thêm hai món nữa.”
Cửu Lộ cúi đầu, yên lặng rũ mắt.
Đối diện truyền đến tiếng cười khẽ.
Trì Kiến cởi áo lông, vắt lên lưng ghế. Bên trong anh mặc một cái áo mỏng cổ tim màu đen, lộ ra cả cổ và một chút xương quai xanh, khung xương đặc thù của đàn ông hoàn toàn khác phụ nữ, thiếu độ dịu dàng, nhưng càng thêm cương nghị, gợi cảm.
Làn da anh có chút trắng, anh mặc chiếc áo này vào trông cổ có vẻ rất dài, hầu kết nhô lên, so với các bạn nam cùng ban của cô thì có vẻ thành thục hơn. Cửu Lộ ngửi được một chút mùi hương, chắc là trước đó anh có thoa nước hoa, tóc cũng cố ý vuốt keo tạo hình.
Trì Kiến thích thú liếc cô một cái, thong thả rửa sạch bộ đồ ăn, để tới trước mặt cô: “Trên mặt tôi có hoa à?”
Lúc này Cửu Lộ mới thu lại ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sắp đến thời điểm đường Bách Hoa náo nhiệt nhất, từng quầy hàng di động được đẩy ra, xếp thành một hàng ngay ngắn.
Chờ đến lúc trời tối hoàn toàn, đèn trên quầy hàng đều bật lên, có thể từ phố bên này phát sáng sang bên kia. Đủ loại món ăn được bày bán trên quầy hàng, gió thổi bay ngọn lửa, toàn bộ đường phố đều tràn ngập mùi hương xào nấu, món ăn nấu chín, lại được mang vào bên trong để ăn.
Hai chai bia, mấy đĩa thức ăn. Đây là nơi mang hơi thở sinh hoạt nồng đậm của trấn Tiểu Tuyền.
Trong khi chờ đồ ăn được mang lên, Trì Kiến châm một điếu thuốc, sụp vai dựa vào lưng ghế, mang vẻ đẹp trẻ trung mà lười biếng.
Anh hút hai ngụm mới hỏi: “Cô có ngại không?”
Cửu Lộ không nói chuyện, chỉ chỉ biển cấm hút thuốc trên đầu.
Trì Kiến thuận theo ngón tay cô mà giương mắt, lại nhìn nhìn cô, búng đầu thuốc hai cái, dập tắt điếu thuốc.
Cửu Lộ chống cằm: “Anh bao nhiêu tuổi thì bắt đầu hút thuốc?”
“Mười sáu.” Trì Kiến nói.
“Vậy hiện tại anh bao nhiêu tuổi?”
Trì Kiến hơi nghiêng người về phía trước, lười biếng chống lên thành bàn: “Cô nhìn tôi giống bao nhiêu tuổi.”
Thực ra mà nói, diện mạo Trì Kiến khá sạch sẽ, tóc ngắn nhẹ nhàng thoải mái, da trắng nõn, trên người không đeo đồ trang sức linh tinh, cũng không có cảm giác khôn khéo của kẻ lõi đời sớm bước chân vào xã hội. Có lẽ là có, nhưng anh che dấu rất sâu, tiếp xúc ít sẽ không phát hiện ra, nếu không Giang Mạn cũng sẽ không nghĩ nhầm anh là bạn học của cô.
Cửu Lộ nói: “Mười chín à?”
Trì Kiến bất ngờ nhướn mày.
“Tôi đoán đúng rồi à?”
“Ừ.” Cổ họng anh hừ nhẹ một tiếng.
Đồ ăn đã gọi lần lượt được bưng lên bàn, hơi nóng nghi ngút, hương vị rất mê người.
Cửu Lộ muốn lấy đôi đũa, người đối diện đã đưa tới trước một bước, bao bì ni lông đã bóc ra, đuôi đũa hướng về phía cô.
Trì Kiến: “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
Cửu Lộ nghĩ, hành động săn sóc đối với con gái của anh nhất định tập mãi thành thói quen, cho nên mới làm quen tay như vậy.
Cô do dự vài giây, buông đôi đũa trong tay, nhận của anh: “Cảm ơn nhé.”
“Không có gì.” Anh cười một cái.
Hai người đều dồn lực chú lên bàn cơm.
Trì Kiến giống như thật sự không đói bụng, chỉ gắp hai miếng đã đặt đũa, ngồi phía đối diện nhìn Cửu Lộ ăn.
Có đôi mắt nhìn mình chằm chằm, không thoải mái chút nào, Lý Cửu Lộ hỏi: “Anh ăn xong rồi à?”
“Không phải, tôi chỉ nghỉ một lát thôi.”
Anh chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Đối diện quầy bán hàng có mấy tòa khách sạn, trong khoảng đó loáng thoáng có người con trai đang đứng, không ngừng nhìn xung quanh, giống như đang đợi người nào.
Trì Kiến bỗng nhiên dừng lại, trấn Tiểu Tuyền là nơi chật hẹp nhỏ bé, có đôi khi nhỏ đến mức làm người ta cảm thấy ngoài dự đoán.
Anh bỗng nhiên cảm thấy thời cơ này không tồi, nhìn nhìn cô: “Lý Cửu Lộ.”
Cửu Lộ ngẩng đầu.
Trì Kiến nói: “Quen biết lâu như vậy, hình như cô còn chưa hỏi tôi tên gì nhỉ.”
Cô nắm đôi đũa hỏi: “Hỏi rồi, anh không nói cho tôi biết mà.”
Trì Kiến nói: “Vừa rồi cô đoán đúng, nếu không lại đoán thử xem sao?” Lại nhìn cửa sổ một cái, trong tầm mắt quả nhiên có thêm một người, anh vẻ mặt tự nhiên nói: “Thôi, tôi vẫn nên nói cho cô thì hơn.”
Lý Cửu Lộ cảm thấy anh đặc biệt kỳ quái.
Trì Kiến chăm chú nhìn cô, không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Anh nghiêm túc đến mức xưa nay chưa từng có, từng câu từng chữ nói: “Tôi tên Trì Kiến, Trì trong Mã Dã trì, Kiến trong tương kiến (1).”
“Cạch” một tiếng, đôi đũa của cô rơi xuống bàn, gáy giống như bị người khác mạnh mẽ đập vào, lông tơ trên người nháy mắt dựng đứng.
Cô không nói chuyện, lẳng lặng nhìn anh.
Trì Kiến vươn người lên phía trước, hạ giọng: “Cô thông minh như vậy, biết tên của tôi, nhất định cũng hiểu rõ tâm ý của tôi.”
Tim Cửu Lộ không ngừng đập nhanh, nơi có hình xăm phảng phất bịt một tầng màng mỏng, liên tục dùng cảm giác nóng chứng minh nó tồn tại.
Cô bắt buộc bản thân phải bình tĩnh, rũ mắt, trầm mặc vài giấy: “Tôi đã có bạn trai.”
Trì Kiến chờ một câu này của cô, trong không khí ở chung mập mờ, cuối cùng là kỹ năng của anh cao hơn một bậc.
Anh nói: “Ngay lập tức sẽ không có.”
Lý Cửu Lộ bỗng dưng ngẩng đầu nhìn anh, anh lại bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, vì thế cô cũng theo tầm mắt của anh nhìn ra ngoài, nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc kia, bao phủ trong nửa tối nửa sáng.
Bọn họ không có hành động quá phận nào, nhưng nhìn qua tâm tình không tệ, nói chuyện với nhau hai câu, cùng nhau đi đến đầu đường Bách Hoa.
Trì Kiến búng tay một cái, kéo suy nghĩ của cô về: “Tối hôm dẫn cô từ cửa hàng băng đĩa ra, thật ra tôi đã thấy bọn họ……”
“Trùng hợp nhỉ.” Cô đột nhiên cười.
Nụ cười của cô làm người ta không nắm bắt được, Trì Kiến không hiểu cô đang giả bộ ngu ngốc hay thật sự ngu ngốc. Anh không cố kỵ gì châm một điếu thuốc, hai ngón tay kẹp lấy, cánh tay tùy ý khoác lên lưng ghế, tay kia cầm lấy đôi đũa, đầu đũa chọc xuống mặt bàn.
“Muốn tiếp tục ăn không?”
“Tiếp tục thôi.”
Dần dần, sắc trời hoàn toàn tối đen, âm thanh huyên náo ngoài chợ đêm truyền đến nơi này.
Dường như hai người đều cố ý chờ gì đó, cho nên bữa cơm này ăn rất chậm, đến cuối cùng khi đồ ăn đã nguội lạnh, Trì Kiến gọi người phục vụ tới tính tiền.
Cửu Lộ nhận: “Tôi trả.”
“Không cần đâu, để tôi trả.” Anh không cho cô từ chối, đưa tiền cho người phục vụ.
Mãi đến lúc này, hai người kia mới thong dong xuất hiện ở cửa sổ.
Đêm tối có thể che dấu những thứ không thể đưa ra ánh sáng, cũng có thể khiến người ta không kiêng nể gì. Bọn họ nắm tay, dừng chân trước cửa khách sạn, trên tay Mã Tiểu Dã xách theo một cái túi quần áo, đó là đồ trong cửa hàng quần áo nữ nổi tiếng của trấn Tiểu Tuyền, trước đó đến nhìn, giá cả không thấp.
Đám đông không ngừng đi qua đó, một chiếc xe ba bánh từ từ chạy qua, cuối cùng hai người cũng hôn nhau.
Cửu Lộ nhìn không ra cảm xúc, cứ nhìn chằm chằm Mã Tiểu Dã và Mạc Khả Diễm ngoài cửa sổ như vậy.
Thật lâu sau, bọn họ tách ra, Lý Cửu Lộ cũng đi ra ngoài.
Trì Kiến không nhúc nhích, ngồi ở yên ở vị trí cũ nhìn ra bên ngoài.
Bóng lưng yếu ớt bị bóng đêm bao phủ trông càng thêm bé nhỏ, cô băng qua đường cái, tránh đám đông và xe cộ, bóng dáng cô độc.
Trì Kiến đưa thuốc lá trên tay lên miệng hút hai ngụm, thấy Lý Cửu Lộ nắm lấy ngón tay Mã Tiểu Dã, anh dập tắt điếu thuốc, cầm lấy áo khoác, cũng đi ra ngoài.
Anh không nghĩ sẽ can thiệp vào chuyện của bọn họ, bởi vì có một số việc, cần cô phải tự giải quyết, hơn nữa, hiện tại anh không có lập trường đi chỉ trích hay bảo vệ bất kể cái gì.
Trì Kiến dựa vào xe hàng, nghe tiếng nói chuyện đằng xa truyền tới.
Cửu Lộ cảm nhận được tay Mã Tiểu Dã rất lạnh.
Vị trí của ba người xảy ra thay đổi, Mạc Khả Diễm đứng đối diện bọn họ, sắc mặt âm trầm, không nói một tiếng.
Lý Cửu Lộ mở miệng trước: “Tớ ăn cơm xong đi ra, thấy bên này có người nói chuyện rất giống các cậu, không nghĩ tới, đúng là như vậy.”
“Cậu…… Nhìn thấy chúng tớ lúc nào vậy?” Mã Tiểu Dã bất an hỏi.
“Vừa mới thấy thôi.” Cửu Lộ chuyển hướng sang Mạc Khả Diễm: “Thật khéo, chỗ của cậu cũng đang nghỉ đông à?”
Mạc Khả Diễm khẽ nâng cằm nhìn cô, ánh mắt khinh miệt, không trả lời.
Mã Tiểu Dã nhanh chóng giải vây: “Đúng vậy, Khả Diễm về thăm, trước đó không phải cô ấy đi quá gấp sao, mấy đứa bạn nói sẽ tổ chức buổi tiệc chia tay vui vẻ. Vừa mới cùng bọn họ trao đổi xong, tớ thuận đường đưa cô ấy về.”
Trong mắt Mạc Khả Diễm cất giấu tức giận, cố gắng nhẫn nhịn.
Cửu Lộ lắc lắc tay cậu: “Chia tay vui vẻ à, tớ có thể đi không?”
Mã Tiểu Dã giật mình kinh hãi, hầu kết lăn lộn: “…… Cậu?”
Lý Cửu Lộ gật đầu, mặt đầy vô tội nhìn Mã Tiểu Dã, chờ cậu trả lời.
Bốn phía giống như chỉ còn lại âm thanh ồn ào làm người ta khó chịu, cục diện lâm vào giằng co.
Mạc Khả Diễm phá vỡ trầm mặc: “Được thôi, hoan nghênh cậu.” Cô vỗ hai tay vào nhau, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai: “Cuối tuần này, 6 giờ, phòng 103 nhà hàng Hắc Long.”
Cửu Lộ cười với cô, gật đầu một cái, lại chỉ túi trong tay Mã Tiểu Dã: “Cái này là mua cho tớ à?”
“…… Hả?”
Lúc này, Mạc Khả Diễm không nhịn được cười ra tiếng: “Đúng đúng, cậu ta mua cho cậu, nhờ tôi chọn giúp, xem cậu có thích hay không.”
Giống như một cuộc chiến tranh, người nắm quyền chủ động không ra lệnh, mọi người tùy thuộc vào tình hình mà hành động, chờ đợi giây phút ngọn lửa chiến tranh được nhen nhóm.
Lý Cửu Lộ coi như chưa có gì xảy ra, đêm đó yên bình trôi qua.
Ba ngày sau kết quả đã có, lập tức mời họp phụ huynh.
Thầy giáo thông báo với phụ huynh học sinh, mỗi học kỳ chỉ có một lần, cho nên kỳ kiểm tra này đặc biệt quý giá. Trước tiên là phát kế hoạch dạy học trong học kỳ tiếp theo, sau đó hướng dẫn phụ huynh nên chú ý phối hợp tình trạng học tập của học sinh như thế.
Giang Mạn ngồi cuối lớp, nghiêm túc viết từng điều cần chú ý xuống sổ.
Sau cùng là công bố thành tích, Mã Tiểu Dã sớm được đọc tên, Lý Cửu Lộ lại đứng trong danh sách mười người cuối cùng.
Giang Mạn nhìn khuôn mặt mẹ Mã Tiểu Dã ngập tràn ý cười, chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi, quả thật là không còn mặt mũi.
Sau khi về đến nhà, bà tức giận đùng đùng.
Bả vai Cửu Lộ bị đánh hai cái, chịu thua nói: “Mẹ, con sai rồi, xin mẹ bớt giận.”
Giang Mạn rơi nước mắt, ngồi trên mép giường bình tĩnh một lúc.
Phòng im như thóc.
Lý Cửu Lộ đứng trước mặt bà, nhẹ nhàng kéo quần áo bà: “Mẹ, nếu không mẹ lại đánh con thêm vài cái nữa đi.”
Giang Mạn hất tay Lý Cửu Lộ ra, ngồi im hờn dỗi.
Cửu Lộ ngồi xổm xuống: “Thật ra con đã rất cố gắng, chỉ là thầy giáo giảng quá nhanh, con không theo kịp. Mẹ, đều là con sai, mẹ đừng tức giận hại thân thể.”
Ánh mắt Giang Mạn chậm rãi chuyển hướng sang cô, kéo cô đến bên cạnh, đôi mắt đen thẳm, giống như vừa tỉnh lại lần nữa.
“Thầy giáo các con bảo, trong khi nghỉ đông buổi tối sẽ tan học lúc 5 giờ, mẹ giúp con liên hệ với một số giáo viên, thời gian học bù từ 7 giờ đến 9 giờ. Con đi học nghe không hiểu, vậy sau khi học xong, phải dành thời gian nỗ lực ôn tập nhiều hơn so với người khác, chúng ta cùng nhau khắc phục, tranh thủ khai giảng, giúp thành tích môn toán của con tăng lên một chút.”
Lý Cửu Lộ cúi đầu: “Mẹ, thật ra con……”
“Không có thật ra gì cả.” Bà nghiêm khắc nói: “Cất những tâm tư kia của con lại đi, con không được đi đâu nữa, mau chóng học tập để còn thi đại học cho mẹ.”
Cửu Lộ cắn môi dưới.
“Còn nữa…” Giang Mạn nói: “Mỗi ngày con cùng Mã Tiểu Dã chơi với nhau, người ta thành tích tốt, nổi bật vô cùng. Còn con thì sao? Đứng cuối lớp, đứng cuối lớp đấy có biết hay không,?”
Bây giờ rõ ràng Lý Cửu Lộ nói cái gì cũng vô dụng, cúi đầu nghịch ngón tay.
“Sau này không được nói chuyện với nó nữa.” Giang Mạn ra tử lệnh: “Có nghe thấy không?”
“…… Con nghe thấy rồi.”
Giang Mạn ngừng một chút: “Đúng rồi, tại sao hôm nay mẹ lại không thấy phụ huynh của Trì gì gì đó nhỉ?”
“Trì Kiến.”
“Đúng rồi, Trì Kiến.” Giang Mạn vỗ vỗ gáy: “Bị con làm cho tức chết, quên mất cậu ta còn mỗi bà ngoại. Mẹ không chú ý nghe, cậu ta thi thế nào?”
“…… Tốt hơn con.”
Giang Mạn trừng mắt lườm cô một cái: “Chỉ có tám người sau con, chắc chắn nó tốt hơn.” Bà không quá quan tâm Trì Kiến, đứng lên nói: “Bất kể là ai, tóm lại sau này đều phải hạn chế tiếp xúc.”
Hết chương 13
(1): Tên Trì Kiến, Trì ( 驰) ở đây là phi/ chạy trong từ xe ngựa phi/ chạy – Hán Việt là Mã Dã trì ( 马也驰), xe ngựa lại chính là tên của Mã Dã (马也) chính vì thế sau khi nghe Trì Kiến giải thích tên mình xong Cửu Lộ lại giật mình, còn Kiến ( 见) là gặp nhau – Hán Việt là tương kiến (相见)