Đọc truyện Thứ Kình – Chương 1
Năm 2006, vào thu.
Kì nghỉ hè nhanh chóng trôi qua, sau nhiều ngày chờ mong, cuối cùng Lý Cửu Lộ cũng đến năm cuối cấp ba.
Ngày khai giảng, cô ngồi trước bàn ăn, nhanh nhẹn ăn cơm.
Giang Mạn từ phòng bếp đi ra, tay bê đĩa trứng chiên đặt xuống trước mặt cô.
Cửu Lộ liếc nhẹ một cái, động tác ăn cơm liền dừng lại: “Mẹ, con no rồi.”
“No rồi cũng phải ăn, một đĩa trứng gà đâu có nhiều, sao dạ dày không thể chứa hết được?”
Bà tháo tạp dề, ngồi xuống bưng bát đũa: “Giữa trưa về nhà ăn nhé, mẹ làm món con thích nhất.”
“Không cần đâu mẹ, trường học cũng có căn tin mà.”
“Đồ ăn bên ngoài không đảm bảo.”
“Con thấy ăn ngon.” Cửu Lộ nói bừa một lý do đến chính bản thân cũng khó mà tin tưởng: “Trước đây con đều ăn ở căn tin. Hơn nữa giữa trưa cùng bạn bè ở cạnh nhau, còn có thể thảo luận một chút về bài tập, chỗ nào không hiểu liền hỏi bạn.”
Lời này nói ra khiến Giang Mạn vui lên không ít, cách bàn ăn xoa đầu Cửu Lộ, gật gật đồng ý.
Lý Cửu Lộ cắn một miếng trứng chiên, trứng nêm nếm gia vị vừa vặn, bên ngoài thơm nức, bên trong tơi xốp.
“Con cùng Mã Tiểu Dã gần đây có qua lại với nhau không?” Giang Mạn rũ mắt hỏi.
Chuông cảnh báo trong lòng Lý Cửu Lộ vang liên hồi, lập tức lắc đầu.
Nét mặt Giang Mạn chợt trở nên nghiêm túc, đặt đũa xuống, trịnh trọng nhắc nhở: “Bây giờ không còn giống với cấp hai hay hai năm trước nữa, tính đi tính lại thì con cũng sắp thi đại học, mẹ nhắc con chuyện cần thiết nhất là đặt việc học lên hàng đầu. Muốn sau này đỗ đại học, nam nữ khác biệt, về sau hành động cử chỉ đều phải chú ý, không thể lúc nào cũng quấn lấy nhau, con nghe rõ chưa?”
Mặt mày Lý Cửu Lộ thoắt đỏ thoắt trắng.
Giang Mạn đẩy nhẹ cánh tay cô, nghiêm túc hỏi lại: “Con nghe rõ chưa? Mẹ hỏi sao không trả lời?”
“Vâng.”
Giang Mạn lúc này mới vừa lòng, nâng cằm bảo cô: “Mau ăn đi.”
Lúc này, cửa phòng ngủ tầng một hé mở, Chu Khắc đi ra.
Ông mặc một thân âu phục màu đen, dáng người thẳng tắp, khí khái bất phàm, bước đến trước mặt Giang Mạn, khom lưng hôn trán bà.
Cửu Lộ lập tức rũ mắt xuống, thức ăn trong miệng không còn thấy mùi vị.
Giang Mạn: “Anh phải ra ngoài sao?”
“Tìm Trần Thụy Thành có chút việc.”
“Có muốn ăn sáng rồi đi không?” Bà đứng lên, giúp ông chỉnh lại cà vạt, phủi phủi ít bụi trên cổ áo.
“Không được, không kịp thời gian.” Chu Khắc một tay ôm eo bà, động tác không quá thân mật, nhưng lại có vẻ nhu tình ân ái. Ông di chuyển tầm nhìn, chú ý tới Cửu Lộ im lặng trên ghế, mỉm cười hỏi: “Lộ Lộ sắp đi học à? Tiện lúc chú có thể chở con đến trường.”
Lý Cửu Lộ liền nói ngay, “Không cần phiền tới chú Chu, chú bận rộn như vậy, nên chú ý nhiều đến thân thể mình mới đúng, con tự đi học được.”
Cô lễ phép gật đầu, cố thoải mái tươi cười, thoạt trông mối quan hệ giữa con gái và dượng khá hài hòa tự nhiên.
Cô biết được lúc nào nên lấy lòng người lớn.
Trong mắt Giang Mạn tràn ngập nét tự hào.
Chu Khắc nghe thấy cũng rất vui vẻ, dặn dò vài câu rồi lái xe rời đi.
Lý Cửu Lộ cắn thêm mấy miếng trứng, chào tạm biệt Giang Mạn, đi ra cửa.
Chờ cánh cửa sắt cao tầm ba mét đóng chặt, cô đi lên vài bước, quay lại nhìn, tòa nhà cổ kính vây trong bức tường rào kín mít, chẳng khác gì ngục giam.
Cô hít sâu một hơi, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đi qua ngã rẽ, Mã Tiểu Dã đã không còn kiên nhẫn, ấn chuông inh ỏi, thấy cô chạy tới: “Con gái các cậu thật là phiền phức.”
Lý Cửu Lộ vai thẳng tắp nói xin lỗi, nhảy lên yên sau ngồi.
“Ngồi cho vững.” Cậu nói.
Xe đạp phi như bay.
Không khí hơi lạnh, mang theo chút ẩm còn chưa tan hôm qua.
Sợi tóc cô phất phơ trên gò má, trước mặt là bóng lưng đang chuyển động của chàng trai, ánh nắng sớm mai đầu tiên xuyên qua mái hiên, vương lên bả vai cậu.
Họ đi qua một cái ngõ nhỏ, ngõ rất hẹp, hai bên tường trắng ngói xám, mặt tường bị mưa gió ăn mòn, loang loang lổ lổ; cỏ xanh từ nóc nhà hoặc vách tường lộ ra, nhìn trông thật kiên cường; trên không trung dây điện đan chằng chịt, chẳng theo một quy tắc nào.
Trăm năm phố cổ, dầm mưa dãi nắng, lưu lại dấu vết theo năm tháng.
Nơi này cách xa ồn ào náo nhiệt, mọi người tĩnh mịch dắt thú đi dạo, hát đồng ca uống trà sáng, cuộc sống thanh thản khiến người người hâm mộ.
Mã Tiểu Dã nghiêng người: “Hôm nay ra ngoài muộn, mẹ cậu lại càu nhàu hả? Mẹ nói cái gì thế?”
“Mẹ muốn tớ phải nghe lời.”
“Chỉ thế thôi?” Mã Tiểu Dã cất giọng hỏi, có vẻ không tin tưởng.
Lý Cửu Lộ trầm tư: “Mẹ không muốn tớ quá thân thiết với cậu.”
Xe bỗng dừng lại, bả vai cô đập mạnh lên lưng cậu.
Mã Tiểu Dã chống chân, xoay người lại: “Cậu nghe lời mẹ?”
Không còn người che chắn, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt, Lý Cửu Lộ nheo mắt, chậm rãi lắc đầu.
Mã Tiểu Dã cười cười, lấy tay xoa đầu cô: “Thế mới ngoan.”
Xe lại lần nữa phóng như bay, đi ngang qua quán ăn nghi ngút khói, có người gọi cậu.
“Mã Tiểu Dã, nghỉ hè vui vẻ chứ?” Là hai bạn nữ lớp bên cạnh.
Cậu dừng lại lần nữa: “Tất nhiên, các cậu thì sao?”
“Làm bài tập, bọn tớ không học giỏi như cậu.”
“Khiêm tốn, lần nào cũng nói như vậy, chờ đến lúc có bảng thành tích lại khoe khoang.” Cậu nói: “Đúng rồi, lớp chúng ta sắp tới đổi giáo viên, các cậu biết không?”
“Biết chứ.” Cô gái tết bím tóc đáp: “Giáo viên dạy toán là học trò cũ của nhà tớ, tên là Lưu gì ý, tớ không nhớ rõ, dù sao cũng là loại người “Địa Trung Hải”(1).”
“Lưu Hiến Dân? Thầy giáo giỏi có tiếng, động đến hắn, liền rước lấy xui xẻo.” Mã Tiểu Dã nói.
“Mắng chửi giỏi sao?”
“Không phải, là độc mồm độc miệng.”
Nói xong, cả đám cười nắc nẻ.
Mã Tiểu Dã cùng các cô ấy rất thân thiết, trò chuyện nhiệt tình, thấy cách trường học không còn xa, cậu dứt khoát bảo Cửu Lộ xuống, dắt xe cùng nhau đến trường.
Lý Cửu Lộ đứng sang bên trái, trầm mặc bước đi, còn hai bạn nữ đi bên phải cậu, ríu rít như một bầy chim nhỏ.
Cửu Lộ dường như bị cô lập, ngẩng đầu nhìn trời, âm thầm thở dài một tiếng.
Hôm nay là ngày đi học chính thức, đến lớp, bạn học đã tới hơn nửa, phân lại chỗ mới, thứ tự chỗ ngồi xếp theo thành tích kiểm tra cuối kỳ.
Lý Cửu Lộ vào lớp bằng cửa sau, đi đến cuối dãy, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ. Mã Tiểu Dã nghênh ngang từ cửa trước bước vào, trong lớp nổi lên tiếng xì xào nho nhỏ, có bạn nam tay bắt mặt mừng hỏi thăm cậu, vừa đặt mông xuống chỗ ngồi, đã có vài bạn nữ chạy lại vây xung quanh.
Cậu ngồi ở chính giữa phòng học, được mọi người vây quanh, toả sáng như tinh tú trên trời, vô cùng xuất chúng.
Cửu Lộ ngoảnh sang nơi khác, không thèm để tâm.
Một lúc lâu sau, phía trước truyền tới tiếng động rất lớn, căn phòng đầy âm thanh huyên náo lập tức im bặt.
Cửu Lộ liếc sang, bên cạnh Mã Tiểu Dã là một bạn nữ, người đeo cặp sách, mặc váy ngắn cùng áo sơmi nhỏ, tóc tỉa cá tính, trông rất kiêu ngạo.
Bạn nữ lại đá mạnh một cái lên ghế: “Làm như đi gặp thần tượng không bằng, một lũ mê trai không có tự trọng.”
Cô ấy là Mạc Khả Diễm, học sinh mới chuyển đến. Cha cô là một vị kiến trúc sư nổi tiếng, tham gia thiết kế công trình cho trấn Tiểu Tuyền, nhà ở thành phố Tề Vân, cho nên mới tạm chuyển sang học ở đây mấy tháng, chờ kết thúc công trình, sẽ lại quay về trường cũ học.
Cô vừa đến đã thu hút vô số ánh nhìn, cô gái đến từ thành phố, bất kể ăn mặc hay cử chỉ, lời nói đều có vẻ thanh cao hơn so với các cô gái ở thị trấn nhỏ bé này.
Các bạn nữ bị cô quát đều vừa thẹn vừa tức, có người đứng ra: “Mày nói ai?”
“Nói mày đó.” Cô không khách khí đáp lại, ném mạnh cặp sách lên bàn: “Tránh ra.”
“Mày dám đẩy tao.”
Mạc Khả Diễm trừng mắt: “Đẩy mày lúc nào?”
Khả Diễm hành vi ngang tàng, ăn mặc táo bạo, vừa nhìn cũng biết là người không nên động vào, nhưng không thể phủ nhận, cô có khuôn mặt thon dài tinh xảo, rất xinh đẹp, không biết có phải do quần áo hay không, thoạt nhìn dáng người so với các bạn đồng trang lứa thướt tha hơn rất nhiều.
Bạn nữ còn có ý phản bác vừa rồi cắn cắn môi, cùng mấy người còn lại liếc mắt nhìn nhau, ngại ngùng tản ra.
Cô ngồi bịch xuống ghế, ngay cạnh Mã Tiểu Dã.
Mã Tiểu Dã lôi sách vở ra, cười hỏi: “Làm gì hung dữ thế?”
Cô hừ một tiếng.
“Tớ tên Mã Dã, cậu tên gì?”
Cửu Lộ không nghe rõ bọn họ nói chuyện gì, lại nhìn thấy Mã Tiểu Dã chau mày. Trước đây cô chẳng muốn tìm hiểu trong mắt cậu cô là người thế nào, nhưng bây giờ, cô thấy rõ ràng ánh mắt cậu nhìn Khả Diễm có một tia thưởng thức.
Cửa sổ két một tiếng bật mở, hơi nóng ồ ạt phả vào mặt, bỗng nhiên Lý Cửu Lộ có dự cảm xấu.
Dự cảm xấu này duy trì liên tục mấy ngày liền, Cửu Lộ có chút bất an.
Cuộc sống cấp ba khẩn trương cứ như vậy mà bắt đầu, cô mơ mơ màng màng, cuối cùng khi giật mình tỉnh táo, đã là nửa tháng sau.
Hôm nay cùng nhau tan học, Mã Tiểu Dã mặt nặng mày nhẹ, cậu lại bị Mạc Khả Diệm chạm vào chỗ đau, không nhịn được than phiền với Cửu Lộ.
Đi xa một chút, cậu nói: “Tớ chưa từng gặp bạn nữ cùng bàn nào như vậy, bá đạo thì thôi đi, con gái gì mà hung dữ, một chút ôn nhu nữ tính cũng chẳng có…”
Cửu Lộ chắp hai tay ra sau lưng, yên lặng đưa ra bốn ngón tay, giúp cậu đếm, đây đã là lần thứ tư cậu nhắc đến Mạc Khả Diễm, hơn nữa xưng hô “bạn cùng bàn” này có chút cảm giác mập mờ thân mật.
Nhận ra Cửu Lộ không đáp tiếng nào, Mã Tiểu Dã nghiêng đầu: “Tại sao cậu không nói chuyện?”
Trầm mặc một hồi, “Mã Dã.” Cô hỏi thẳng: “Cậu thích Mạc Khả Diễm đúng không?”
Mã Tiểu Dã sững sờ chớp mắt một cái, sau đó lập tức cãi lại: “Làm sao có thể, tớ thích ai chẳng lẽ cậu còn không biết sao?” Cậu xoa nhẹ đầu cô, cố ý trêu chọc: “Không phải chứ, cậu đang ghen đấy à?”
Cửu Lộ nói: “Không có.”
Mã Tiểu Dã nhẹ nhàng bóp mặt cô: “Sao lại đoán linh tinh chuyện yêu đương như vậy, tớ sao có thể thích loại người như thế!”
“Cô ấy là loại người nào?” Cửu Lộ bình tĩnh.
Mã Tiểu Dã bị hỏi đến cứng họng, ngập ngừng một chút: “Không biết nữa, quan tâm cô ấy làm gì.” Cậu vội vàng lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, chúng ta đến đường Bách Hoa ăn thịt bò viên đi?”
“Mẹ tớ kêu phải về nhà sớm.”
Cậu dắt tay cô: “Ăn xong tớ đạp xe đèo cậu về, chắc chắn sẽ không muộn.”
“Về muộn bị mắng.”
“Đảm bảo sẽ không.”
“Vậy lát nữa cậu phải đi nhanh một chút.” Lý Cửu Lộ bất đắc dĩ đồng ý.
“Yên tâm.”
Sáu bảy giờ tối, mặt trời xuống núi, trong không gian phảng phất vài luồng gió mát mẻ.
Mã Tiểu Dã kéo cô chen vào nhóm người: “Mai là thứ tư phải không?”
“Ừ.”
“Buổi trưa chúng ta đi bơi nhé?”
“Không ăn cơm à?”
“Buổi sáng ăn nhiều một chút.” Mã Tiểu Dã nói: “Buổi trưa mười hai giờ rưỡi bể bơi bắt đầu mở cửa rồi.”
Hết chương 1
(1): Loại người Địa Trung Hải là tiếng lóng chỉ những người bảo thủ, cứng nhắc.