Thư Kiếm Trường An

Chương 26: Những người này từng khiến thiên hạ nể phục


Đọc truyện Thư Kiếm Trường An – Chương 26: Những người này từng khiến thiên hạ nể phục

Dịch giả: Mạn Mạn

Chiều hôm sau, Tô Trường An thở dốc thu lại kiếm, Hạ Hầu Túc Ngọc đứng cạnh cũng thở hổn hển nhìn hắn.

Buổi so kiếm hôn qua, Hạ Hầu Túc Ngọc cảm thấy không phục khi thua Tô Trường An. Nói gì thì ở Trường An nàng cũng được coi là một thiên tài kiếm đạo, tu vi cũng đến Cửu Tinh cảnh, thậm chí đã gần tới Phồn Thần cảnh, vậy mà lại bại dưới tay một thiếu niên Tụ Linh cảnh tu luyện kiếm đạo còn chưa được hai tháng như Tô Trường An. Nàng đương nhiên là muốn tìm lại thể diện, do đó chiều nay lại so với Tô Trường An một trận nữa, nhưng cuối cùng cẫn thua hắn.

“Sư tỷ, đến lúc đi đến cái Tướng Tinh hội gì gì đó rồi.” Tô Trường An tính canh giờ, cảm thấy không chênh lệch bao nhiêu so với thời gian Ngọc Hành dặn dò hôm qua. Trong lòng hắn vẫn có chút chờ mong, cũng không phải là muốn phân cao thấp với ai, chỉ đơn thuần cảm thấy tò mò mà thôi.

“Biết rồi!” Hạ Hầu Túc Ngọc tức giận liếc xéo hắn một cái, “Ta về thay y phục đã, ngươi cũng đổi một bộ khác đi! Luyện kiếm cả buổi trưa, cả người đều dơ bẩn, đến đó lại làm trò cười cho người ta.”

“Ừ.” Tô Trường An cảm thấy Hạ Hầu Túc Ngọc nói rất có lý liền tức khắc nghe theo.

Đợi đến lúc hai người thay y phục xong liền cùng nhau đi đến Bát Hoang Viện.

Tô Trường An không quen Trường An lắm, hoặc là nói hai tháng nay ngoại trừ Thiên Lam viện, hắn chưa đến bất kỳ chỗ nào. Còn Hạ Hầu Túc Ngọc vốn là công chúa, ngày thường xuất hành hay có tôi tớ đi theo dẫn đường, không thì cũng có xa giá thay cho đi bộ, cho nên cũng không quen thuộc Trường An cho lắm.

Hai người đi lòng vòng một lúc, tốn khá nhiều thời gian mới đến Bát Hoang viện này.


“Đây là Bát Hoang viện?” Tô Trường An đứng trước cửa viện, nhìn cánh cửa cao bằng bốn năm người xếp chồng lên thì không khỏi cảm thán.

Hạ Hầu Túc Ngọc cảm thấy buồn cười, mặc dù Tô Trường An có thiên phú dị bẩm về mặt kiếm đạo, nhưng nói đến cùng vẫn chỉ là một tiểu tử chưa trải cảnh đời mà thôi. Nghĩ đến đây, sự lo lắng bị Tô Trường An đánh bại của Hạ Hầu Túc Ngọc cũng ít đi vài phần.

“Khí thế không?” Hạ Hầu Túc Ngọc cười hỏi, trong lòng lại âm thầm nghĩ, “mới thế này mà đã kinh ngạc, vậy nếu vào hoàng cung không phải sẽ hoa cả mắt luôn sao.” Chỉ nghĩ đến dáng vẻ Tô Trường An lúc đó thôi, Hạ Hầu Túc Ngọc đã không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Ừ.” Tô Trường An đáp. Hắn nhìn vào trong viện, có lẽ là vì tổ chức Tướng Tinh hội nên thiếu nam thiếu nữ lui tới trong viện nối liền không dứt.

“Thật náo nhiệt.” Tô Trường An nói.

Hạ Hầu Túc Ngọc đang định trêu hắn vài câu nữa, đúng lúc này một nam tử trung niên mang dáng dấp một thị vệ đi tới.

Hắn cung kính hỏi: “Hai vị là đệ tử tham gia Tướng Tinh hội lần này sao?”

“Đúng vậy.” Hạ Hầu Túc Ngọc gật đầu đáp.

“Có thiệp mời không?” Nam tử trung niên đó lại hỏi.


“Có.” Hạ Hầu Túc Ngọc lấy mộ tấm thiệp mời từ trong lòng ra đưa cho nam tử.

Người kia nhìn thấy trên thiệp mời viết chữ Thiên Lam học viện, nét mặt hơi kỳ quái liếc hai người một lượt, mới nói thêm: “Tướng Tinh hội đã bắt đầu rồi, hai vị theo ta vào đi.” Nói xong liền trả thiệp mời lại cho Hạ Hầu Túc Ngọc, xoay người dẫn theo hai người đi vào trong viện.

Hai người Tô Trường An đi theo nam tử xuyên qua một hành lang dài trước cửa viện, lại đi qua một gian nhà thủy tạ với hòn non bộ, cuối cùng cũng đến trước một tòa đại điện. Đã thấy có rất nhiều thiếu niên xấp xỉ tuổi Tô Trường An vây chật đại điện như nêm cối, bọn họ không ngừng kiễng chân nhìn vào bên trong.

“Những người này là?” Tô Trường An hỏi nam tử trung niên.

“À, đây đều là đệ tử của các học viện khác tới.” Trung niên nam tử quay đầu lại cười nói.

“Vậy sao bọn họ không đi vào?” Tô Trường An cảm thấy kỳ lạ.

“Ha ha, muốn vào nhập tọa trong Tướng Tinh hội này phải là học viện bài danh hàng đầu hoặc là đệ tử nổi danh trên Tướng Tinh bảng. Học viện tầm thường mạt lưu sao có thể vào trong được.” Nam tử nói.

“Vậy à?” Tô Trường An nhíu mày, có câu người tới là khách, nếu đã mời người ta lại không cho người ta ngồi, hắn chợt cảm thấy Tướng Tinh hội này cũng chẳng thú vị như hắn nghĩ.


“Không phải lúc trước so đấu xong mới bình chọn ra Tướng Tinh bảng à? Sao giờ lại có?” Tô Trường An lại hỏi.

“Đệ tử có thể vào Tướng Tinh bảng thường đã có chút danh khí từ lâu, Bát Hoang viện sẽ căn cứ vào sự tích của mỗi người sắp xếp ra một bảng sơ lược, trên Tướng Tinh hội, người nào cảm thấy không hài lòng về thứ hạng của mình có thể so đấu ngay trên hội, từ đó thay đổi thứ hạng của mình. Đây cũng là một phần quan trọng của Tướng Tinh hội.” Trung niên nam tử không hề cảm thấy phiền tiếp tục giải thích.

Vừa nói chuyện, ba người vừa cất bước vào đại điện trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của chúng đệ tử ngoài điện.

Rốt cuộc Tô Trường An cũng nhìn rõ tình hình trong đại điện, mấy trăm người khoanh chân ngồi xung quanh một khoảng chỗ trống hơn mười thước giữa đại điện, trước mặt mỗi người đặt một chiếc bàn nhỏ, bên trên bày đầy rượu và các món cao lương mĩ vị, chỗ trống giữa đài có hai thiếu niên đang so đấu, một người một tay cầm kiếm, một người hai tay cầm thương. Lúc này hai người đang so chiêu vô cùng ác liệt, mà những thiếu nam thiếu nữ xung quanh thì thi thoảng hô lên mấy câu tán thưởng. Khiến không khí trong điện không ngừng được đẩy lên cao trào.

Mà trước đại điện có một đài cao, trên đài cao cũng đặt một chiếc bàn nhỏ, nhưng không có người ngồi trên đó. Sau bàn đặt một lệnh kỳ to màu vàng. Trên đó viết gần trăm cái tên.

“Đó chính là Nhân bảng của Tướng Tinh bảng.” Hạ Hầu Túc Ngọc nhỏ giọng nói bên tai Tô Trường An.

Hơi thở ấm nóng phun bên tai Tô Trường An, trong lòng Tô Trường An sinh ra một cảm giác khác thường. Ánh mắt hắn bất giác dừng lại trên người Hạ Hầu Túc Ngọc, có lẽ vì độ ấm trong đại điện cao hơn bên ngoài, lúc này hai má nàng đỏ hây hây, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp. Tô Trường An chợt có chút khẩn trương, theo bản năng dời sang bên cạnh một chút, giữ khoảng cách với Hạ Hầu Túc Ngọc, sau đó tỏ vẻ bình tĩnh hỏi: “Nhân bảng? Chẳng lẽ Tướng Tinh bảng còn phân ra nhiều loại?”

“Ừ.” Hạ Hầu Túc Ngọc dường như không phát hiện ra sự khác thường của Tô Trường An, nàng lại nhích gần Tô Trường An nói: “Tướng Tinh bảng chia làm ba bảng: Thiên bảng, Địa bảng và Nhân bảng. Nhân bảng do học viện Thiên Lam đánh giá, đương nhiên giờ do Bát Hoang Viện đánh giá. Có tên trên Nhân bảng đều là tân sinh nhập học viện trong vòng một năm. Còn Địa bảng do triều đình tự định ra, có tên trên bảng là những đệ tử đã tu hành hết một năm mà còn chưa tốt nghiệp trong học viện. Cuối cùng Thiên bảng là từ Quan Tinh Các định ra, có tên trên bảng là những đệ tử đã tốt nghiệp trong học viện.”

Nói đến đây, Hạ Hầu Túc Ngọc nghĩ một lúc lại nói tiếp: “Giống Sở Tích Phong tiền bối vậy, là thiên kiêu xếp hạng hàng đầu trên Thiên bảng.”

“Vậy à.” Tô Trường An gật đầu. “Vậy đệ nhất Thiên bảng là ai vậy?”


“Từng là sư phụ ngươi – Mạc Thính Vũ.” Hạ Hầu Túc Ngọc nói.

“Vậy hiện giờ thì sao?” Tô Trường An có chút tò mò.

“Hiện tại đệ nhất Thiên bảng trống.”

“Trống? Vì sao vậy?”

“Mấy người xếp hạng hàng đầu hơn mười năm trước đều rời khỏi Trường An, đến nay vẫn chưa về. Bọn họ không trở lại, danh hiệu đệ nhất này không chọn ra được.”

“Đều rời khỏi Trường An? Bọn họ là ai?”

Hạ Hầu Túc Ngọc lườm Tô Trường An một cái, lần lượt đocc một loạt tên tuổi từng khiến thiên hạ Đại Ngụy phải nể phục: “Quỷ Kiến Sầu – Từ Nhượng, Tế Vũ Kiếm – La Ngọc Nhi, Bạch Đầu Công Tử – Hầu Như Ý, Hồng Y Khách – Hoa Phi Tạc, còn có cả người vừa mới trở về Trường An – giáo tập đao đạo của ngươi, Đao Nô – Sở Tích Phong.”

Tô Trường An đang định hỏi thêm gì đó, lại nghe thấy trong đại sảnh vang lên một giọng nói âm trầm.

“Chao ôi, đây không phải là Tô công tử đứng đầu Nhân bảng của thành Trường An chúng ta hay sao? Sao muộn vậy mới đến? Ta còn tưởng Tô công tử muốn giữ thân phận, không muốn ở cùng một chỗ với đám người quê mùa chúng ta cơ?”

Trong đại điện bỗng nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh, thậm chí đến cả hai vị thiếu niên đang so đấu đều ngừng lại, quay lại nhìn hai người Tô Trường An.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.