Thư Kiếm Trường An

Chương 11: Nhàn thoại nơi Bắc Địa


Đọc truyện Thư Kiếm Trường An – Chương 11: Nhàn thoại nơi Bắc Địa

Dịch giả: Mạn Mạn
Biên: Đình Phong

Thấm thoát nhóm người Tô Trường An đã đi được hai ngày.

Bắc Địa không so được với Trung Nguyên, đường núi gập ghềnh khúc khuỷu, có ít quan đạo. Mặc dù mọi người đều ngồi trên xe ngựa nhưng cũng không tránh khỏi xóc nảy suốt dọc đường.

Lúc này trời đã nhá nhem tối.

“Tô Tước gia, Cổ công tử, đằng trước là Bắc Lam thành, hôm nay chúng ta sẽ nghỉ ở đó. Mấy ngày nay đường xá xóc nảy, mấy vị cực khổ rồi.” Lưu Đại Hoành vội vàng nói với hai người ngồi trong xe ngựa.

“Được!” Tô Trường An ló đầu ra khỏi xe ngựa, mấy ngày nay cứ như tiểu thư khuê các phải ngồi yên trong xe ngựa không có tí ánh sáng mặt trời nào. Tô Trường An thấy mình sắp thành rỉ sắt mất rồi.

“Bắc Lam Thành?” Cổ Ninh cũng ló đầu ra, y dõi mắt nhìn, một tòa thành quách đứng sừng sững trong gió tuyết xuất hiện trước mắt y. Ở Bắc Địa, thành quách khí thế đến vậy cũng chỉ có Bắc Lam Thành của Cổ gia Tấn vương.

“Lưu tiêu đầu, lần này đi Trường An, đến Hoa Lâu Trấn không phải là gần hơn một chút sao? Đi vòng đến Bắc Lam Thành lại mất thêm mấy ngày đường nữa.” Cổ Ninh là thế tử của Thái Thú Trường Môn Trấn, nhiều ít gì cũng có chút kiến thức. Hắn hỏi như vậy không phải vì nghi ngờ đám người Lưu Đại Hoành, chỉ là sợ đến muộn ngày khai giảng của học viện tại Trường An mà thôi.

“Ha ha, Cổ công tử chớ trách. Lão Lưu đã đến Trường An không dưới trăm lần, tự có cân nhắc, tất nhiên sẽ không làm trì hoãn đại sự của các vị”, Lưu Đại Hoành cười nói. “Không dám giấu gì, Lưu mỗ đến Bắc Lam Thành là có chút việc riêng, nơi này chúng ta còn một vị cố chủ cũng muốn đưa một vị thế tử đến Trường An học tập, cho nên lòng vòng một chút, đón vị thế tử này xong chúng ta sẽ đến thẳng Trường An luôn.”

“Ừ.” Cổ Ninh gật đầu, Lưu Đại Hoành áp tiêu nhiều năm như vậy rồi, nhân phẩm cũng khá đáng tin. Nếu là đến đón người cũng không sao cả, chỉ là thêm mấy ngày đường, không làm chậm trễ kế hoạch đến Trường An là được.

“Đón ai vậy?” Tô Trường An lại càng không để ý, hắn chỉ nghĩ làm thế nào có thời gian tìm Lưu Đại Hoành để y dạy hắn đao pháp, nhưng mấy ngày nay màn trời chiếu đất, mấy người trong tiêu đội thay phiên nhau gác đêm do đó cũng chẳng có nhiều thời gian. Nhưng hôm nay vào đến trong thành, chắc hẳn Lưu Đại Hoành cũng không có lí do từ chối hắn nữa.

“Chắc là một vị công tử của Tấn vương Cổ gia. Nhắc tới mới nhớ, hẳn là có thân thích với Cổ công tử nữa đấy!” Lưu Đại Hoành nói.


Cổ Tương Đình vốn là một chi của Tấn vương Cổ gia, quả thực có thân thích với Cổ Ninh.

“Tấn vương Cổ gia?” Cổ Ninh khẽ nhíu mày, y không quá thích người của Tấn vương Cổ gia. Trước đây mỗi lần Cổ vương gia đại thọ sẽ mời chi thứ bọn họ đến chúc thọ, nhưng chủ gia cũng chẳng coi trọng chi thứ bọn họ cho lắm, dẫu cha hắn là Thái thú Trường Môn, nhưng so với họ thì cũng chẳng là gì. Cho nên đừng nói là đám công tử tiểu thư chủ gia, đến cả hạ nhân nhà đó cũng chẳng thèm để ý đến họ.

Tuy rằng Cổ Ninh là nho sinh, hiểu rõ hiếu, đễ (kính người trên), trung, tín, lễ, nghĩa, liêm, sỉ nhưng dẫu sao còn chưa qua mười sáu tuổi, vẫn có chút oán trách với chủ gia.

“Đúng vậy, Cổ gia công tử thân phận tôn quý, đến lúc đó phiền các vị vất vả chen chúc một chút.” Lưu Đại Hoành đang đánh xe, không chú ý đến sự khác thường của Cổ Ninh tiếp tục nói.

Bốn chiếc xe ngựa, một chiếc để tiêu đội bọn họ nghỉ ngơi, ba bốn nam tử cùng chen chúc một chỗ, đương nhiên không thể thêm người. Còn xe của Kỷ Đạo và Lận Như, mặc dù chỉ có hai người, ở Trường Môn cũng coi như là con em nhà giàu nhưng dẫu sao cũng chỉ là con nhà lính thường thường. Tô Mạt lại là nữ quyến, tuy rằng dân phong Đại Ngụy khá cởi mở nhưng nếu chung đụng với nam tử một thời gian dài cũng sẽ không tránh khỏi chút ít tin đồn, đương nhiên là càng không ổn. Chỉ có Tô Trường An và Cổ Ninh, một người là Tước gia Đại Ngụy, một người là công tử chi thứ của Cổ gia. Mặc dù không sánh bằng Tấn vương Cổ gia nhưng cũng không cũng không đến mức rớt thân phận lắm.

Cổ Ninh nhăn mày, nếu phải ở cùng công tử chủ gia xem chừng lộ trình lần này cũng trôi qua không thoải mái lắm.

“Cổ huynh, làm sao vậy?” Tô Trường An nhận ra sự khác thường của Cổ Ninh, mấy ngày nay ở chung mặc dù Tô Trường An vẫn coi Cổ Ninh là tình địch như trước, nhưng vẫn không tránh khỏi bị cảm phục trước khí khái của y. Hai người còn xấp xỉ tuổi nhau, cũng tự nhiên trở nên thân thiết.

“Không có gì.” Cổ Ninh miễn cưỡng nở nụ cười lui về trong xe.

“Có phải người của Tấn vương Cổ gia khó chung đụng không?” Tô Trường An nhỏ giọng hỏi.

“Ừ.” Cổ Ninh gật đầu, hơi cân nhắc mới nói tiếp: “Tấn vương Cổ gia dẫu sao cũng là vương hầu Đại Ngụy, có chút ngạo khí. Cũng không phải là khó chung đụng, chỉ là… ừm… chỉ là cách nhìn nhận không giống nhau, đối với dân chúng thôn dã như chúng ta cũng có ít đề tài chung để tán gẫu. Nếu là ngồi cùng một xe, e rằng có hơi gượng gạo.”

Chung quy nho sinh giống như Cổ Ninh rất khó nói ra những lời không tốt về chủ gia, chỉ có thể uyển chuyển tìm từ thuật lại đại khái.


Tô Trường An nghe vậy lập tức liền hiểu, nói tiếp: “Vậy cũng tức là người của Tấn vương Cổ gia bọn họ coi thường người khác chứ gì.”

“Ừ.” Cổ Ninh gật đầu xem như thừa nhận, oán khí với gia chủ tích tụ trong lòng khiến y không cách nào phản bác được lời của Tô Trường An.

“Vậy cũng có sao đâu. Y khinh thường chúng ta, chúng ta cũng chẳng thèm bận tâm đến y là được.” Tô Trường An thân thiết vỗ bả vai Cổ Ninh: “Hai chúng ta nói chuyện của mình, nếu y muốn nghe thì mặc y nghe, không thích nghe thì xuống xe đi bộ. Chẳng lẽ bắt hai chúng ta đến hầu hạ một mình y chắc?” Tô Trường An nghĩ rất đơn giản, Cổ Ninh là tình địch của hắn nhưng đây là chuyện trong Trường Môn Trấn. Công tử Cổ gia mới đến là người ngoài Trường Môn, muốn an nội thì trước tiên phải bài ngoại, cho nên lần này hắn đứng về phía Cổ Ninh.

Cổ Ninh nghe vậy cũng cảm thấy có chút an ủi, gật đầu nói: “Tô huynh nói phải, Cổ mỗ ủy mị quá rồi, khiến huynh chê cười.”

“Các vị, đến Bắc Lam Thành rồi!” Mọi người mải nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến Bắc Lam Thành, Lưu Đại Hoành cất giọng hô.

Mọi người đều xuống xe chuẩn bị tiếp nhận kiểm tra trước khi vào thành.

Bắc Lam Thành là một trọng trấn của Đại Ngụy ở Bắc Địa, thường xuyên có ngoại tộc muốn trà trộn vào trong thành để tìm hiểu tin tức nên mấy chuyện kiểm tra này đã thành thông lệ. Bình thường chỉ xem bảng tên và tự báo về gia môn mình là được, thế nhưng kiểm tra hôm nay lại vô cùng nghiêm ngặt. Tô Trường An kiễng chân nhìn, lục soát người, bảng tên, thậm chí còn hỏi đến từ đâu, đến lúc nào, đến Bắc Lam Thành làm gì cũng hỏi rõ ràng, còn phải ghi lại từng cái từng cái một.

Tô Trường An mặc dù ít đi xa nhưng cũng biết tình huống này tuyệt đối không bình thường liền hỏi nhỏ.

“Lưu đại ca, có chuyện gì vậy? Bình thường Bắc Lam Thành cũng kiểm tra nghiêm ngặt như vậy sao?”

“Không đâu!” Trả lời hắn là Cổ Ninh, hằng năm y đều đến Bắc Lam Thành một hai lần tham gia một số lần tụ hội với chủ gia. Nhưng cho dù là đại thọ tám mươi tuổi của Cổ gia Vương gia cũng không kiểm tra nghiêm ngặt đến vậy.” Xem chừng chắc là đã phát sinh chuyện gì đó.”

“Hình như là Yêu tộc phương Bắc lại không yên ổn rồi, phỏng chừng là để đề phòng ngoại tộc.” Lưu Đại Hoành nói tiếp.


Tô Trường An nghe vậy, lại nghĩ tới mấy ngày trước cha già nhà mình bị điều gấp đến Khốn Long Quan, có phần lo lắng trong lòng.

Chỉ mất một lúc đã đến lượt đám Tô Trường An.

Lưu Đại Hoành là người từng trải, nhét vào tay binh lính thủ thành mười văn tiền, bọn họ cũng không làm khó, kiểm tra qua loa một lúc rồi cũng được thông qua.

Bắc Lam Thành không hổ là trọng trấn Bắc Địa, thương hộ mọc lên san sát bên đường, người đi đường nối liền không dứt. Khiến mấy người trẻ tuổi trước giờ chưa từng rời khỏi Bắc Môn Trấn nhìn thấy mà kinh ngạc không thôi.

“E rằng đến cả Trường An cũng chỉ được đến vậy là cùng.” Kỷ Đạo đi cuối đội ngũ cảm thán nói.

“Chưa trải sự đời, thành Trường An phồn hoa hơn nơi này không biết bao nhiêu lần đâu.” Tô Trường An khó có được cơ hội lập tức xem thường Kỷ Đạo nhằm báo thù năm đó ở học viện bị y bắt nạt.

Khuôn mặt Kỷ Đạo thoáng cái đỏ bừng, nhất thời không biết nói gì hơn. Chẳng qua là ngại thân phận của Tô Trường An nên chỉ dám căm hận nhìn hắn, không dám ra tay với hắn như trong quá khứ.

“Cổ ca ca, huynh nhìn kìa, cái vòng tay kia thật đẹp.”

“Mạt Mạt thích sao? Chúng ta đi xem xem.”

Trong lúc hai người đấu võ miệng với nhau, bên cạnh vang lên cuộc đối thoại của Tô Mạt và Cổ Ninh. Tô Trường An quay đầu nhìn đã thấy Tô Mạt vô cùng thân thiết kéo tay Cổ Ninh đến trước một sạp hàng, chọn lựa tỉ mỉ đồ trang sức bày trên đó. Không biết là hai người nói những gì, chỉ nghe thấy tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc của Tô Mạt vang lên.

Tô Trường An thấy vậy, ỉu xìu như trái cà gặp sương, chút thành tựu nho nhỏ vừa nãy đấu khẩu với Kỷ Đạo cũng bỗng chốc tan thành mây khói.

“Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.” Kỷ Đạo tiến lên nói, ánh mặt ngập tràn trêu tức.

“…” Lần này Tô Trường An không còn lời nào để nói lại, cũng phẫn hận nhìn Kỷ Đạo, nhưng thấy đối phương cao hơn mình một cái đầu cũng chẳng dám ra tay.

“Hòa khí sinh tài.” Lận Như đứng một bên tiến lên khuyên nhủ, tuy rằng tên này là kép võ nhưng lại kiệm lời, suốt dọc đường tích chữ như vàng. Mà thường những người nói ít, một khi đã mở miệng thì lời nói rất có trọng lượng.


Cho nên Tô Trường An và Kỷ Đạo đều nể mặt Lận Như, không mắt to trừng mắt nhỏ nữa mà mang theo chút tức giận bắt kịp đội ngũ.

Mọi người cứ đi rồi nghỉ suốt quãng đường, rốt cuộc cũng tới đích đến của chuyến này.

Đó là một tòa phủ đệ to đến mức sắp bằng cả nửa Trường Môn Trấn, cửa cao tám thước, rộng bốn thước, đinh cửa xếp thành chín hàng dọc bảy hàng ngang, hoành phi đề ba chữ Tấn Vương phủ! Trước cửa có tám tên thị vệ tay cầm chiến kích, thắt lưng giắt trường đao đứng đối diện nhau, tư thế hiên ngang.

Trên đường Lưu Đại Hoành đã nói, mọi người đến Vương phủ thông báo, người của Vương phủ sẽ phụ trách sắp xếp chỗ ở. Do đó ngoại trừ cảm thán Vương phủ này vô cùng khí thế cũng không có thắc mắc gì.

Sắc trời dần tối, Lưu Đại Hoành cũng không dám trì hoãn thêm, đưa mọi người đến trước cửa Vương phủ, đang định nhờ một thị vệ trước cửa vào thông báo đã thấy cánh cửa đại môn Cổ gia chậm rãi bị đẩy ra, một vị lão giả đứng sau cửa đang híp mắt nhìn mấy người.

Lão giả mặc một bộ trường bào vải thô màu xám, đầu đầy tóc bạc, khuôn mặt phiếm đầy nếp nhăn, lưng cũng hơi còng. Thoạt nhìn dường như cũng khoảng bảy mươi.

“Người tới là Lưu tiêu đầu của Trường Môn Trấn sao?” Chưa đợi Lưu Đại Hoành tự giới thiệu, lão nhân kia đã cất cao giọng hỏi.

Giọng nói mạnh mẽ sang sảng, không giống như giọng một vị lão giả tuổi này phát ra.

“Là một cao thủ!” Biểu cảm của Tô Trường An trở nên nghiêm túc, nhỏ giọng nói với mọi người.

“Ồ? Sao biết được?” Cổ Ninh thấy nét mặt Tô Trường An không giống như đang đùa, nhưng lão nhân này là quản gia Cổ gia, Cổ Ninh cũng từng gặp vài lần, không thấy có chỗ nào đặc biệt cho nên tò mò hỏi.

“Trên sách nói, lão quản gia của những thế gia vọng tộc không phải cao nhân lánh đời thì cũng là tuyệt thế cao thủ.” Tô Trường An đáp.

“Còn có bậc kì thư vậy à? Tô huynh có rảnh kể cho ta nghe một chút?”

“Được chứ được chứ.” Tô Trường An luôn rất thích chia sẻ kho sách của mình với người khác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.