Bạn đang đọc Thư Kiếm Giang Hồ – Chương 38: Thư Sinh Lộ Chân Tướng-mạc Mẫu Xuất Cuồng Ngôn
May mà hai cô nương kia sẵn đề phòng chuẩn bị. Cửu Vĩ Hồ Hàn Hương đã rút sẵn Đoạt Mệnh Kim Châm do Mạc Mẫu Cổ Hoàn sở truyền và Kim Vân Nương cũng nắm sẵn trong tay mấy mũi Bích Lân Thoa ám khí do Bạch Cốt Giáo Hắc Kỳ Đàn chủ Hoạt Cương Thi Từ Nguyên tặng. Tức thì song song xuất thủ bắn ra, ám khí bay tán loạn cùng với mấy tiếng quát. Chỉ trong chớp mắt, Tang Môn Thần Lam Xuân không thể ngờ sự thể đến thế, trúng liền mấy mũi Đoạt Mệnh Kim Châm và Bích Lân Thoa, thân thể nóng ran như rơi vào lửa, ngã liền xuống đất. Vị mỹ thiếu niên áo vàng kia hoàn toàn thoát, chàng nhìn hai nữ nhân liên tiếp lắc đầu: – Sao nhị vị cô nương xuất thủ độc vậy? Bất quá tiểu sinh chỉ cần mượn cơ hội thử xem nhị vị có yêu tiểu sinh thật hay không, chứ đâu có ý buộc nhị vị đả thương bằng hữu? Nhị nữ tỉnh ngộ nhưng vẫn đồng thanh cố nói: – Xem chàng còn nghi ngờ chúng tiểu muội là thực hay giả? Kim Vân Nương liếc mắt nhìn Lam Xuân đang đau đớn dưới đất rồi quay lại cười nói: – Chàng đừng lo, tên cuồng đồ ấy bất chính, đến nay gia phụ vẫn còn nghi, y có chết cũng không đáng tiếc. Không ngờ tên phản đồ Miêu Lãnh hôm nay lại bị quả báo nặng như thế. Cửu Vĩ Hồ Hàn Hương cũng chẳng có chút gì hối hận: – Sống làm gì nữa? Ai bảo hắn mò lên đây làm gì? Nàng ta nắm lấy tay mỹ thiếu niên quan thiết nói: – Công tử thật không bị thương ở đâu chứ? Thực tiểu muội sợ cho công tử quá. Kim Vân Nương cười quyến rũ: – Bản lãnh công tử cao lắm, chút nữa làm tiểu muội lo chết rồi. Hai người tranh nhau lo lắng cho mỹ thiếu niên, đều tỏ ra ân cần. Võ Lăng Công Tử luôn miệng đáp: – Đa tạ nhị vị cô nương, đáng lẽ tiểu sinh không nên đánh với y làm gì. Hàn Hương vén tóc loà xoà trước trán ngẩng mặt thê thiết hỏi: – Vân công tử ơi, tấm lòng thành thật của tiểu muội, công tử đã tin chưa? Võ Lăng Công Tử lập tức gật đầu: – Rất tin, rất tin, cô nương quả có thành tâm yêu ta. Kim Vân Nương hấp tấp vặn hỏi: – Thế còn tiểu muội thì sao? Nàng ta sợ mình thua kém Hàn Hương nên quyết hỏi cho bằng được ý của mỹ thiếu niên. Nào ngờ ngay lúc ấy Hàn Hương chen vào đáp: – Rõ ràng công tử đã hứa với tiểu muội, việc gì Vân tỷ phải vặn hỏi mãi thế? Bọn họ tuy cũng là đồng môn, nhưng đến lúc tranh hơn thua không cần nhớ đến tình nghĩa gì nữa, ai cũng đòi phần thắng về mình. May mà cả hai dâm nữ, nếu chỉ có một, chắc chắn chẳng ai sợ gì mà không ăn tươi nuốt sống chàng thiếu niên đẹp đẽ kia. Tự nhiên Kim Vân Nương không chịu kém, lập tức cười lạnh lẽo: – Hiền muội không phải là Vân công tử, làm sao biết được tâm ý của chàng? – Cái đó gọi là lấy tâm truyền tâm Vân tỷ ạ! Cửu Vĩ Hồ Hàn Hương không chịu thua tiếng một chút nào đáp liền rồi ngó nghiêng thiếu niên áo vàng đưa tình hỏi tiếp: – Công tử bảo có đúng thế không? Kim Vân Nương cướp lời hỏi chàng: – Công tử, xin công tử hãy nói cho công bình đấy nhé. Tình hình giằng co ấy khiến mỹ thiếu niên khó quyết định, một lúc chàng mới mỉm cười than: – Nhị vị cô nương đều tình thâm ái trọng, tiếc rằng tiểu sinh chẳng biết chọn ai bây giờ? Chàng vẫn không chịu phân hơn kém, coi hai nàng như bằng nhau. Đột nhiên chàng hỏi một câu: – Như quả sở liệu của ta không sai, bản lãnh của nhị vị chắc cùng do Cổ lão tiền bối ở Lạc Hồn Nhai truyền thụ cho? Nhị nữ đồng thanh đáp: – Công tử đoán không sai? Chàng tiếp: – Tiểu sinh có ý muốn hỏi ý kiến lệnh sư, không biết ý nhị vị cô nương ra sao? Chàng vừa hỏi câu ấy, đầu tiên Cửu Vĩ Hồ Hàn Hương thở phào, nàng đáp liền: – Thế thì hay lắm. Vì theo nàng nhận định nàng rất được Mạc Mẫu yêu quý, tất bà sẽ chiều nàng nên tán thành ý kiến đó liền. Còn Kim Vân Nương cũng tự tin Kim Gia Trại và Lạc Hồn Nhai có nguồn gốc thân thiết, hy vọng của nàng tám phần nắm chắc, nên cũng gật đầu đồng ý: – Chủ ý công tử công bình, tiểu muội xin đồng ý. Nàng chỉ luôn xuống chân núi: – Như thế, gia sư và các tôn trưởng bản môn hiện nay đang ở cả trong Văn Thù Viện, kính mời công tử xuống đó được chăng? Hàn Hương cũng cười lả lơi: – Chúng ta đi thôi. Nhưng thiếu niên áo vàng vẫn không cất bước, trái lại còn lắc đầu nói: – Tiểu sinh không thích gặp các tục nhân, tốt nhất xin lệnh sư quá bước lên đây, không biết có được không? Chàng đưa mắt âu yếm nhìn Kim Vân Nương: – Xin phiền Kim cô nương một phen hãy xuống kính thỉnh lệnh sư lên đây nhé? Thiếu niên này thực lạ, tựa hồ đã nhìn trúng tâm sự hai dâm nữ đang cầu đạt được dục vọng. Lời nhờ cậy của chàng rất hợp với tâm ý Kim Vân Nương, giúp nàng có thì giờ cầu xin phụ huynh xin giùm sư phụ hãy nghiêng về nàng nên nàng vui vẻ đáp: – Tiểu muội tuân lệnh. Lập tức khinh thân như con chim nhạn xuống dưới chân núi. Riêng Cửu Vĩ Hồ Hàn Hương lại tưởng mỹ thiếu niên ưu ái nàng hơn, cố ý để một mình nàng ở lại để dễ bề tâm sự, nàng lẳng lơ nhìn chàng cố ý vấp chân ngã luôn vào lòng mỹ thiếu niên, cười khanh khách: – Tiểu muội ba sinh hữu hạnh được ân công tử yêu dấu, hôm nay tim thực cao hứng. Theo ý nàng chỉ cần nàng ngã vào lòng là đối phương sẽ ôm liền lấy và nàng cứ chiếm tiện nghi trước Kim Vân Nương cái đã. Nào ngờ đang lúc thần trí mê mệt vì tình, đột nhiên cảm thấy toàn thân chấn động, bên tai có tiếng quát nhỏ: – Tặc nha đầu, ngươi nhận ra ta là ai đây? Hàn Hương như người tỉnh giấc mộng, tỉnh ngộ người này chính là địch nhân. Nhất là thiếu niên áo vàng bấy giờ mặt lạnh như băng, rút từ người Hàn Hương ra một nắm Đoạt Mệnh Kim Châm rồi cười nhạt: – Ta giết yêu nữ chỉ bẩn tay, cứ để ngươi nếm chút mùi đau đớn ở Hoàng Sơn này cho biết. Tức thì xuất thủ kéo mạnh một cái đẩy Cửu Vĩ Hồ Hàn Hương rơi luôn xuống đáy vực dưới núi không cần biết nàng sống hay chết. Đồng thời lúc ấy ngoài xa bảy tám trượng sau một khối đá lớn thò ra một cái đầu nhỏ và hai con mắt long lanh sáng cười khanh khách: – Lăng tỷ tỷ, còn tên ác đồ Miêu Lãnh nằm dưới đất kia, tiểu đệ còn có chỗ cần tới, tỷ tỷ tặng cho tiểu đệ nhé? Có lẽ mỹ thiếu niên ấy chính là nữ hiệp Lăng Vân Yến cải trang. Nàng trầm giọng có phần hơi kinh ngạc: – Tiểu quỷ đầu! Ngươi đến làm gì? Quay lại nhìn Tang Môn Thần một cái, nàng nói tiếp: – Ngươi cần tên tặc ấy thì cứ lấy đi. Chớp mắt sau tảng đá ấy vọt ra một thân hình nhỏ bé, chính là Gia Cát Ngọc. Tên Tiểu Thần Đồng này hình như đã chuẩn bị sẵn từ đầu, trong tay có cầm một sợi dây dài vừa vội vàng cột chặt hai chân Lam Xuân vừa nhăn mặt nói với Lăng Vân Yến: – Đây cũng là kẻ thù của Yến đại ca đó, tiểu đệ sẽ lập công đầu mới được! Nó huýt sáo miệng một hồi dài rồi đưa mắt cười: – Lăng tỷ tỷ, tiểu đệ biết phép tiên mang cẩu tặc này đi, tỷ tỷ có tin không? Tên trẻ con ngỗ nghịch này thực người nhỏ gan lớn, đang ở gần sào huyệt bọn ác tặc mà vẫn đùa giỡn chẳng sợ chút gì. Trái lại Lăng Vân Yến chỉ sợ lão quỷ bà đến sớm nên vội thúc giục: – Đi mau, đi mau đi, câm miệng bớt đi! Tên tiểu đồng vẫn cười hi hi: – Tiểu đệ xin tặng tỷ tỷ một câu bí quyết nhé? Lăng Vân Yến gượng cười: – Bí quyết gì, nói mau? Gia Cát Ngọc vội vàng hạ giọng: – Tiểu đệ xin dạy tỷ tỷ mười chữ tâm pháp: Đảm đại tâm tế, đa dụng mưu, thiếu trình dũng. (Gan lớn nhưng cẩn thận, nên dùng mưu hạn chế dùng sức.) Nó bật cười khanh khách: – Chúc tỷ tỷ thành công, tiểu đệ đi đây. Không đợi nàng đáp, thân hình nhỏ bé của nó lay động nhặt vội thanh Bách Độc Ngô Công Kiếm của Lam Xuân, phi thân liền xuống dưới chân núi. Sợi dây dài đột nhiên tự động rít lên một tiếng, kéo bật xác gần chết của Lam Xuân theo. Có phần chắc là tên tiểu quỷ đầu này có đồng bạn ẩn thân sau tảng đá lớn kia trợ giúp. Nhất thời Lăng Vân Yến cũng phải khen thầm thân pháp của nó và chợt nghi tình địch Bách Hoa Cung chủ cũng có mặt đâu đó ở Liên Hoa Phong này. Bấy giờ mặt trời sắp lên đến giữa đỉnh đầu, nửa eo núi lên mây cuộn nhờ gió đưa chìm nổi chẳng khác nào lớp sóng ba đào cực kỳ đẹp mắt. Lăng Vân Yến xưa nay là người hành sự quang minh lỗi lạc không thích sử dụng mưu kế trá nguỵ, nhưng riêng hôm nay vì nàng cô thân độc mã nên đành cố nhịn nhục hai yêu nữ dâm đãng, dùng trí để thắng. Kỳ thực đối với bọn tặc nhân này thủ đoạn hay nhất là dùng mưu trá trị mưu trá, nếu không tất không thể chống lại chúng. Giữa lúc ấy đột nhiên nàng nghe có chuỗi cười vọng đến. Đưa mắt nhìn đã thấy Kim Vân Nương hớn hở cầm một liễn cơm phi thân lên đỉnh núi. Theo sau nàng còn có ba bóng người nam nữ khác, đi đầu là một lão bà dung mạo cực kỳ xấu xí tay cầm thiết trượng, hiển nhiên tất là lão quỷ bà Cổ Hoàn. Đi giữa là một lão nhân mặt đỏ râu vàng thân thể cao lớn, rõ ràng là Bát Thủ Thiên Vương Kim Tứ Hải và sau cùng là một đại hán, nàng nhận ra liền là tiểu tặc Kim Quang Lượng. Không ngờ Kim Vân Nương lại dẫn cả cha và anh đến đây. Vì vậy Lăng Vân Yến buộc phải vừa ngấm ngầm cảnh giác, vừa nghênh đón Kim nữ cười chào: – Thật làm phiền cô nương quá. Hình như Kim Vân Nương không nhìn thấy Cửu Vĩ Hồ đâu nên hỏi liền: – Hương muội đâu rồi? Lăng Vân Yến cố làm vẻ kinh ngạc: – Ô! Nàng vừa mới xuống núi đó mà? May mà Kim Vân Nương chỉ nghĩ tới chuyện mình, tự nghĩ như vậy càng tốt nên không hỏi tiếp nữa, lập tức đem liễn cơm bày lên mặt đá lớn có đủ cả cơm, rượu thịt rau rất ư là ngon mắt. Nàng ta hớn hở quay lại bên tình lang vô hạn thân thiết, hỏi nhỏ: – Trời đã gần ngọ, có lẽ công tử cũng đã đói rồi chăng? Lăng Vân Yến vui vẻ đáp nhỏ: – Đa tạ cô nương thật chu đáo. Bấy giờ lão quỷ bà và Kim gia phụ tử cũng đã tới gần. Mấy con mắt sáng quắc nhìn nàng thăm dò. Nhất là tiểu tặc Kim Quang Lượng cứ nghiêm mặt trầm tư hình như cố nhớ lại, chắc rằng trước đây ở Kim Lăng hắn đã từng thất thủ dưới tay nàng nên in sâu vào óc vì thấy gương mặt quá quen. Trái lại Bát Thủ Thiên Vương Kim Tứ Hải nhìn thiếu niên mà con gái giới thiệu là ý trung nhân, anh tuấn rất mực, nhất thời lão lấy làm mãn ý, đạp bộ vượt qua Mạc Mẫu, cười ha hả: – Vân nhi quả nhiên có nhãn lực nhận ra anh hùng, sao chưa giới thiệu cho cha đi? Kim Vân Nương vui mừng khôn xiết, lập tức hớn hở dẫn thiếu niên đến trước mặt cha và sư phụ. Lăng Vân Yến chỉ còn biết nhất nhất thi lễ. Nhưng lão quỷ bà Cổ Hoàn hai mắt cứ chú mục vào nàng lạnh lùng nói: – Ngươi thuộc môn phái của ai? Mau báo cho lão thân nghe thử? Trước mắt Lăng Vân Yến là kẻ thù, khí huyết trong người nàng sôi réo cố dằn lửa giận, lập tức ngang nhiên đáp: – Gia sư là người ngoài thế tục, từ lâu không dự vào chuyện giang hồ, xin tha cho tiểu sinh không tiện phụng cáo. Lão tặc Kim Tứ Hải đứng bên cạnh xen lời: – Tiểu nữ đã được ơn thiếu hiệp thương đến, tất cả chúng ta đã là người nhà, xin cứ báo cho biết là hơn. Lăng Vân Yến vẫn lạnh nhạt lắc đầu: – Đó là điều cấm kỵ của bản môn, tiểu sinh thực khó tuân lệnh. Hốt nhiên lão quỷ bà ồm ồm cất tiếng: – Không nói cũng được! Lão thân sẽ có cách tự biết. Quái nhãn của lão đảo lộn nhìn chàng chòng chọc Lăng Vân Yến: – Lão thân vì đồ nhi chọn chồng, đầu tiên là phải có võ học. Kim lão Sơn chủ cũng là anh hùng thành danh, trong nhà không thể thu nạp kẻ dung tục, ngươi cứ biểu diễn vài chiêu cho ta xem? Hiển nhiên lão quỷ chỉ mượn lời để từ bản lãnh tra ra môn phái mà thôi. Lăng Vân Yến lạnh lùng đáp: – Nếu lão tiền bối có hứng thú, Vân mỗ xin phụng bồi. Khẩu khí ấy chẳng khác nào khiêu chiến với lão quỷ bà, thực là ra khỏi sở liệu của đối phương. Lão tặc Kim Tứ Hải bật cười ha hả: – Kẻ thiếu niên nên có hào khí ấy, hay lắm, hay lắm. Mạc Mẫu Cổ Hoàn trầm mặt: – Được! Lão thân sẽ thân xuất khảo nghiệm thử xem. Chỉ có Kim Vân Nương là sợ mỹ thiếu niên bị thụ thương, vội vàng e lệ nói với sư phụ: – Lão nhân gia nên hạ thủ lưu tình Vân nhi nhé! Lão quỷ bà không thèm đáp, lập tức cầm thiết trượng dộng mạnh xuống đất, đất cát bay mù lên, thiết trượng đã cắm sâu xuống đất mấy tấc dựng đứng lên. Sau đó lão mới múa song thủ quát lớn: – Lão thân sẽ bằng hai nhục chưởng, bất luận tiểu tử ngươi muốn dùng binh khí quyền cước gì, chỉ cần mười chiêu không thua, là coi như hợp cách. Lão tự kiêu công lực tinh thâm, nên khẩu khí cực cuồng ngạo. Lăng Vân Yến cũng đã ngầm vận thần công đề khởi chân khí, ngang nhiên không sợ lướt thân tới lạnh nhạt đáp: – Vân mỗ cũng xin tay không phụng bồi. Nàng quát thêm hai tiếng “đắc tội” chưởng liền xuất thủ Ngũ Đỉnh Khai Sơn đầu tiên đánh ra đủ mười hai thành công lực. Ngọc chưởng nàng vừa đánh tới lập tức có một luồng cuồng phong nặng như núi cuốn tới đối phương thực lợi hại. Thân tùy chưởng lướt tới mau tới, tả thủ cong chỉ lại như móc câu triển xuất cách không đả huyệt tuyệt học, chớp nhoáng điểm luôn. Chẳng nghi ngờ gì, Lăng Vân Yến rắp tâm một chiêu đầu quyết đắc thủ. Lão quỷ bà Cổ Hoàn, tuy không ngờ đối phương kình lực mạnh đến thế, nhất thời không dám khinh địch, vội vàng khoanh chưởng hoá giải thân hình tránh liền. Đồng thời tiểu tặc Kim Quang Lượng đứng ngoài bàng quan, đột nhiên từ ngữ âm hình mạo Lăng Vân Yến đã nhận ra là ai, hắn lập tức kêu lớn: – Đó là con nha đầu họ Lăng, môn hạ Thiên Đô phái. Cổ sư bá hãy lưu tâm. Bất quá dù như thế lão quỷ bà cũng đã bị uy lực một chưởng đánh trúng chấn động phải lùi bảy tám bước, phế phủ lộn lạo, hai mắt nổ đom đóm lắc lư muốn ngã. Lăng Vân Yến một chiêu đắc thủ, tinh thần càng phấn chấn, lập tức quay lại Kim Quang Lượng quát to: – Thiên Đô môn hạ có làm sao, tiểu tặc ngươi liệu mất mạng đó. Hai tiếng ngân nga kêu lên, trường kiếm nàng đã thoát ra khỏi vỏ, một luồng sáng bạc thừa thế chụp xuống đầu kẻ thù. Cha con họ Kim phi thân đến chưởng và kiếm xuất ra cùng lúc song song cố cứu lão quỷ bà. Kim Vân Nương sực tỉnh ra mỹ thiếu niên chỉ là gái giả nam trang lập tức giận dữ đến xanh mặt, tay bắn liền ba mũi Bích Lân Thoa thành hình tam giác bay tới. Loại ám khí bá đạo này vừa rồi đã đốn ngã Tang Môn Thần Lam Xuân, bay vùn vụt trước mặt, Lăng Vân Yến vội thu kiếm hộ thân chiêu biến Tiềm Long Thăng Thiên quét một vòng lạng thân qua một bên. Như vậy là một mình nàng phải chống cự lại ba, cuộc hỗn đấu thành một khối không thể phân thân bắt giữ quỷ lão bà. Luận về bản lãnh, ba người họ Kim chẳng ai đáng là đối thủ của nàng, chỉ vì bây giờ chúng quần thảo, lại thêm có ám khí cực độc nên tạm thời mới cầm cự nổi. Bấy giờ lão quỷ bà Cổ Hoàn đã phải ngồi bệt xuống đất sắc mặt trắng bạch tự ngầm điều tức hành công, hiển nhiên thương thế cũng có phần nặng. Lăng Vân Yến thấy thế tự biết cơ hội hy hữu khó gặp, đột ngột nàng xuất một thế Thiên Đô tuyệt học, trường kiếm hàn khí bắn ra như sao xẹt, thế như thần long mãnh hổ đánh bật binh khí của cha con họ Kim, phi thân liền lại chỗ Mạc Mẫu đang ngồi. Nào ngờ nàng đã mau, lại có người mau hơn. Chỉ thấy sau lưng một tảng đá gần đó hốt nhiên bay ra một bóng vàng, chớp mắt chộp lấy lão quỷ bà bay vọt lên không như một con chim ưng nhắm hướng chân núi phi thân xuống mất dạng vào đám mây núi mù toả. Lại nghe có tiếng cười khúc khích: – Lăng tỷ tỷ, đa tạ tỷ tỷ nhé! Tình hình như thế, nhất thời khiến cha con họ Kim đảm khí đều tan. Nghe khẩu âm hình như là Tiểu Thần Đồng Gia Cát Ngọc? Bất giác Lăng Vân Yến thu thế, chuyển nhìn uy hiếp lão tặc Bát Thủ Thiên Vương, quát to: – Cổ Hoàn yêu bà là kẻ thù của cô nương đã bị bắt để rửa hận. Hôm nay ta tạm tha cho các ngươi, ai có can đảm, hãy mời lên Thiên Đô Phong tìm ta! Lời vừa dứt thân cũng đã vọt lên xa hơn mười trượng, hướng chân núi phi xuống. Vì nàng nghi kẻ thừa cơ bắt cóc lão quỷ bà chính là Bách Hoa Cung chủ nên nàng có hơi thầm giận, lập ý đuổi theo rửa nhục một phen. Địa thế ở đây nàng quen thuộc như lòng bàn tay, nhấp nhô chuyển thân vài lần liền xuyên qua biển mây đến một con đường núi bí mật, vội vàng nàng cởi bỏ khăn bịt đầu cởi bỏ hoàng bào, khôi phục bản lai chân diện nhắm hướng bắc phi hành. Không ngờ vừa đến dưới chân ngọn núi, trong đám mây mờ nhạt có tiếng người gọi: – Đa tạ hiền muội đã bắt giữ cừu nhân giùm ngu huynh. Nhân ảnh chuyển động, nghiễm nhiên hiện ra trước mắt nàng là người nàng vừa hận vừa yêu suốt đời không bao giờ quên là Yến Lăng Vân. Nàng chợt nhận ra dù xa cách chưa lâu, đối phương càng anh tuấn hơn người, thần thái ung dung thư sướng hơn hẳn trước đây, rõ ràng thương thế đã hồi phục từ lâu, nàng không khỏi thầm được an ủi. Nhưng bụng vẫn u oán buồn bã lập tức dừng chân trầm sắc đáp: – Ta chỉ vì Cát tỷ tỷ nên phải tận tâm ý, ai cần ngươi đa tạ? Tiếp đó lại oán hận hậm hực nói tiếp: – Hừ! Sao ngươi không đi mà đa tạ con nha đầu hạ Lạc ấy? Cố ý ra vẻ không thèm nhìn, nàng chuyển thân định đi. Nhưng Yến Lăng Vân đã mau hơn động thân chận đường ôm quyền vái dài: – Trước đây toàn là do lỗi ngu huynh oan ức cho hiền muội, xin hiền muội tha thứ phần nào là may. Từ nay về sau, ngu huynh quyết không tái phạm. Tự nhiên những lời ấy của chàng rất dễ nghe, nhưng nàng vốn đã có lời hứa thầm không thèm để ý đến chàng nữa, cộng với tâm cao khí ngạo, mấy tháng nay ẩn thân đau khổ đâu vì vài câu nói mà bỏ qua hết được? Tuy như thế nhưng những lời ấy vẫn làm nàng động tâm, nước mắt tự động trào ra, chân nàng mềm nhũn, thê lương đáp: – Phải chăng là do Lăng Vân Yến ta có mắt không tròng, tự khinh tự tiện, còn gì mà tha thứ với không tha thứ nữa? Nàng ngước mắt đau khổ nhìn chàng: – Ngươi đã có nha đầu họ Lạc, còn đến Hoàng Sơn làm chi? Nhất thời câu ấy khiến Yến Lăng Vân ngẩn người không biết đáp làm sao, Lăng Vân Yến lau nước mắt, phẫn nộ tiếp: – Ngươi hãy tìm người yêu ngươi mang đi khỏi đây đi. Thứ lỗi cho ta không có giờ phụng bồi. Đến đó mặt Yến Lăng Vân mới đỏ gay, vội cất cao giọng: – Xin hiền muội chớ nghi ngờ, nói về tình, ít nhất chúng ta cũng biết nhau trước nàng chứ? Chàng cúi đầu tự than: – Chỉ vì Quỳnh tỷ tỷ và Thiên Thai Tuệ muội kế tục thảm tử, nên ngu huynh bao nhiêu tình ý đều như tro nguội đó thôi. Lăng Vân Yến u oán: – Lăng Vân Yến ta đã sớm quy y cửa phật, từ nay không muốn lầm người lầm mình nữa. Tuy nàng nói như vậy nhưng thần sắc đã hoà hoãn dần, chẳng cần nói cũng biết nàng vừa bị câu nói “nói về tình, ít nhất chúng ta cũng biết nhau trước” làm lay động. Một lúc, nàng mới nghe Yến Lăng Vân nói tiếp: – Hiền muội hà tất phải làm vậy, nghe nói bá phụ mẫu chỉ có mình hiền muội thôi mà? Lăng Vân Yến liếc chàng hơi bĩu môi: – Ngươi cũng là một truyền nhân của tổ phụ đó chứ? – Ngu huynh sở dĩ không có ý xuất thế, chính chỉ vì vậy. Huống gì còn các hiền muội tình sâu như biển, ngu huynh nào dám phụ? Sau câu ấy cả hai cùng im lặng bên nhau, kỳ thực trong lòng nàng đã có phần được an ủi ngọt ngào vô hạn. Nhất thời hai người im lặng nhìn nhau tâm tình lại thấy hài hoà. Nào ngờ trong lúc ấy hốt nhiên nghe bên cạnh có tiếng cười khúc khích: – Lăng tỷ tỷ, cung hỷ tỷ tỷ trong cuộc đố đã thắng lợi. Trong đám mây mù vọt ra Tiểu Thần Đồng Gia Cát Ngọc. Lăng Vân Yến giả vờ giận dữ: – Đều là do tiểu quỷ đầu ngươi hý lộng. Hại ta một mình xuất sơn chịu khổ nhục, tí nữa ngươi sẽ biết tay ta! Gia Cát Ngọc ngó Yến Lăng Vân: – Yến đại ca, làm sao đây? Đại ca hãy xin lỗi giùm tiểu đệ đi! Nó ưỡn ngực lên như một người lớn mỉm cười: – Lăng tỷ tỷ còn biết gì lý lẽ nữa không, chẳng lẽ mười chữ tâm pháp của đệ, tỷ tỷ chẳng nhớ một chữ nào? Nàng đành cười hỏi: – Lão quỷ bà đâu rồi? Yến Lăng Vân lập tức xen lời đáp: – Lệnh sư thúc Bành đại hiệp đã sai hai con vượn linh mang lão bà về phủ thượng rồi. Bấy giờ Lăng Vân Yến mới chợt hiểu ra lần đi thám thính của nàng đều có người bí mật tiếp ứng. Gia Cát Ngọc vẫn cười hi hí: – Còn con yêu nữ họ Hàn kia, tiểu đệ cũng thay tỷ tỷ bắt giữ rồi. Hôm qua khi tỷ tỷ xuất sơn, Bạch tỷ tỷ cũng đã lên tới Lăng phủ bái kiến bá phụ mẫu bẩm báo tất cả rồi đó. Bất giác Lăng Vân Yến lấy làm kinh ngạc: – Ai là Bạch tỷ tỷ, ngươi nói? – Không phải là Kim Lăng Bạch Phụng Tiên tỷ tỷ sao? Tiểu Thần Đồng không do dự chút nào đáp liền, đồng thời lại nói tiếp: – Bạch tỷ tỷ còn vì Yến đại ca mang theo rất nhiều trân bảo, nào là Hàn Ly Thuỷ, Hoả Hận Châu… đều mang lên tặng tỷ tỷ đó. Yến Lăng Vân giải thích thêm: – Bạch muội và ngu huynh tình cờ gặp nhau ở Đại Cung hồ nên cùng tới đây, còn có Cửu Hoa Lâm Anh, chút nữa nàng sẽ kể rõ mọi việc với hiền muội. Quay lại Tiểu Thần Đồng Gia Cát Ngọc đã biến mất từ lúc nào. Câu nói ấy của Yến Lăng Vân khiến lòng nàng rộn rã vui. Tuy ngoài mặt vẫn như cũ nhưng trong lòng vô cùng phấn hứng và khích động. Nàng buột miệng: – Phải chăng ngươi chuẩn bị đến tệ xá đó ư? Câu hỏi thẫn thờ của nàng có khác gì nói “nếu quả ngươi thực lòng, sao ngươi không đến để cầu hôn?”