Đọc truyện Thủ Đoạn Phu Nhân – Chương 57: Nhờ Người Giúp Đỡ
“Tổng giám đốc Trương, tôi hiểu ý của anh rồi, tôi sẽ lập tức đi làm.
”
Phan Uy Long hoàn toàn không hiểu tại sao tổng giám đốc Trương lại bảo anh ta đi làm chuyện này, cũng không hiểu tại sao người thân của Đường Cẩn Du lại bị bệnh viện của Đế Đô đuổi ra ngoài.
Nhưng nếu đã là do tổng giám đốc Trương dặn dò, đương nhiên anh ta không dám từ chối.
Đọc FULL bộ truyện.
Từ sâu trong đáy lòng, Phan Uy Long thậm chí còn cảm thấy cô Cẩn Du kia chính là người phụ nữ mà tổng giám đốc Trương để mắt tới.
Nghĩ đến gần đây bản thân hứng thú với người phụ nữ này, sắc mặt Phan Uy Long lập tức tái đi.
Quả nhiên nên cảnh giác với sắc đẹp, người phụ nữ của Trương Tử Trạch sao anh ta có thể động tới chứ!
Sau một hồi thận trọng thảo luận với Trương Tử Trạch xem nên xử lí chuyện này như thế nào, Phan Uy Long lập tức lấy điện thoại gọi cho Đường Cẩn Du.
“Giám đốc Phan?”
Đường Cẩn Du thấy Phan Uy Long gọi điện tới, cô nghi hoặc hỏi.
“Cẩn Du, tôi tìm được đoàn đội có thể để người thân cô chuyển viện rồi, nếu cô không có ý kiến gì, tôi có thể bảo bọn họ lập tức tới bệnh viện giúp người thân cô chuyển viện… Thế lực của nhà họ Trương ở Đế Đô lớn, tôi không thể giúp được cô, nhưng tôi có thể giúp con gái cô chuyển tới Hải Thành, cô có ý kiến gì không?”
Không ngờ giám đốc Phan lại gọi điện tới nói có thể giúp đỡ, Đường Cẩn Du cảm thấy rất kì lạ.
Nhưng mà, có thể để con gái cô chuyển viện, đương nhiên Đường Cẩn Du phải suy nghĩ rồi.
Cô không biết thế lực nhà họ Trương lớn đến nhường nào, nếu không thể tiếp tục ở lại Đế Đô được nữa, bây giờ cô cũng chỉ có thể cho con gái cô chuyển viện thôi.
Chỉ là để con gái đến bệnh viện ở thành phố khác, sao Đường Cẩn Du nỡ chứ?
Do dự một lúc lâu, cuối cùng Đường Cẩn Du vẫn đồng ý.
“Giám đốc Phan, cảm ơn anh.
Nếu Đế Đô không được, vậy cũng chỉ có thể đến Hải Thành thôi, phiền anh rồi, có gì cần tôi làm không?”
Đường Cẩn Du đương nhiên biết trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí cả, kiểu người như giám đốc Phan sẽ không giúp đỡ không công đâu.
Cô đã mặc nhận bản thân phải hi sinh rồi.
Phan Uy Long lại vội phủ nhận.
“Cẩn Du, chỉ là một việc nhỏ mà thôi, cô không cần đặt trong lòng, mau chóng bảo người thân cô chuyển viện đi, tôi sẽ lập tức sai người của tôi đến.
”
Nói xong lời này, Phan Uy Long lập tức cúp máy, sắc mặt có chút trắng bệch.
Có trời mới biết anh ta không dám dính líu với người phụ nữ của Trương Tử Trạch, lỡ như Trương Tử Trạch vẫn còn để ý đến người phụ nữ này, vậy lúc đó chẳng phải anh ta sẽ trở thành cái đinh trong mắt Trương Tử Trạch sao?
Người đẹp thì có nhiều lắm, Phan Uy Long cũng không đến mức chỉ hứng thú với một mình Đường Cẩn Du.
Lúc này Đường Cẩn Du trong mắt anh ta là một tổ tông sống, vừa đáng sợ lại không dám hoàn toàn cắt đứt quan hệ.
Đường Cẩn Du cảm thấy có chút kì lạ, điều này không quá phù hợp với tính cách của giám đốc Phan, có điều nếu người ta đã bằng lòng giúp đỡ, bây giờ Đường Cẩn Du cũng không có thời gian suy nghĩ nguyên nhân người ta làm vậy nữa.
Cô lập tức đi đến bệnh viện, mới được một lúc đã có một đám người đi tới phòng bệnh của Bối Bối.
“Cô Đường, chúng tôi là người của bệnh viện Hải Thành, phụ trách chuyển viện cho con gái cô, nếu bây giờ cô không có ý kiến, tôi có thể lập tức giúp cô làm thủ tục xuất viện, sau đó bảo bác sĩ cử nhân viên y tế, chuyển con gái cô tới Hải Thành.
”
Đường Cẩn Du lập tức gật đầu.
“Tôi không có ý kiến, phiền mọi người rồi.
”
Người kia mỉm người, anh ta đưa vài người như là đi bệnh viện tìm người, Đường Cẩn Du cũng không biết đám người này tìm ai.
Đại khái khoảng nửa tiếng sau, người của bệnh viện cũng rất lịch sự đưa Bối Bối và Đường Cẩn Du lên xe di chuyển tới Hải Thành.
Đây là xe cấp cứu chuyên dùng của bệnh viện, cùng Bối Bối đến bệnh viện Hải Thành còn có bác sĩ và y tá của bệnh viện này, mọi thứ đã được chuẩn bị rất đầy đủ.
Đường Cẩn Du ngồi trên xe đi tới Hải Thành, cô lấy điện thoại ra thử gọi cho Triệu Sương một lần nữa, nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Từ sau khi Phan Uy Long đồng ý giúp đỡ, Đường Cẩn Du vẫn luôn muốn nói tin tức này cho Triệu Sương, muốn bảo Triệu Sương không cần đi nhờ Châu Hưng nữa, nhưng mãi vẫn không thể gọi đi được, Đường Cẩn Du đành phải đưa Bối Bối đi Hải Thành trước.
Mà Triệu Sương được Đường Cẩn Du nhớ nhung tới, sau khi phân chia hành động với Đường Cẩn Du, cô đã chủ động gọi điện cho Châu Hưng.
“Tôi muốn nhờ anh giúp tôi làm một chuyện.
”
Vừa được nối máy, Triệu Sương đã lập tức nói ra mục đích của mình với Châu Hưng.
“Triệu Sương, cô còn tưởng rằng cô vẫn là người phụ nữ mà có thể đòi hỏi mọi thứ từ tôi sao? Dựa vào đâu tôi phải giúp cô?”
Châu Hưng lập tức chế giễu.
Móng tay của Triệu Sương đâm sâu vào lòng bàn tay, cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói những lời mà mình đã chuẩn bị xong ra.
“Chuyện của Cẩn Du chắc là anh cũng nghe qua rồi, bây giờ Bối Bối bị bệnh viện đưa ra thông báo cưỡng chế, người của bệnh viện không cho Bối Bối tiếp tục ở lại bệnh viện nữa, tôi và Cẩn Du đã gọi điện cho mọi bệnh viện, bọn họ đều không cho phép Bối Bối chuyển viện, tôi muốn nhờ anh giúp đỡ, để Bối Bối có thể chuyển đến một bệnh viện chính quy an toàn.
”
“Muốn nhờ người khác giúp đỡ, đương nhiên phải trả giá rồi.
Triệu Sương, cô muốn nhờ tôi giúp đỡ, vậy cô chủ động đến chung cư gặp tôi đi, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô, tôi chỉ cho cô nửa tiếng thôi.
”
“Tôi sẽ đến đúng giờ, anh yên tâm.
”
Cho dù đã hiểu rõ trong lòng, chắc chắn Châu Hưng sẽ sỉ nhục cô, nhưng Triệu Sương vẫn buộc phải đi gặp anh ta, có lẽ đây là hi vọng duy nhất.
Triệu Sương lập tức lên xe đi đến địa chỉ chung cư mà Châu Hưng gửi, cô vào thang máy, sau khi lên đến cửa phòng cô khẽ gõ cửa, mới một phút, cửa đã được mở ra.
Triệu Sương nhìn thấy, Châu Hưng đã tắm rửa xong, anh ta chỉ quấn một cái khăn tắm, tóc vẫn ướt sũng nước, gương mặt còn nóng bởi hơi nước.
Triệu Sương cảm thấy có chút ngại ngùng, lúng túng, không biết nên nói những gì.
Châu Hưng lên tiếng trước.
“Vào đi, đứng đờ ra ở cửa làm gì?”
Triêu Sương nhẹ nhàng đi vào, muốn hỏi xem Châu Hưng tính giúp đỡ thế nào, hoặc có gì cần cô làm không, Châu Hưng lại ném một cái khăn tắm cho Triệu Sương.
“Đi tắm đi, tôi vừa tắm xong.
”
“Anh có ý gì?”
Triệu Sương sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, trong kí ức của cô, Châu Hưng vẫn luôn là một thiếu niên, người đàn ông mà luôn nâng niu cô trong lòng bàn tay.
Cho dù bây giờ đã là vật còn người mất, cô cũng không muốn tin Châu Hưng sẽ đối xử với cô như vậy.
“Triệu Sương, cô đã tới tận chung cư của tôi để xin tôi giúp đỡ rồi, cô không biết tôi cần làm gì sao? Đừng có giả vờ ngốc nghếch không hiểu gì, đi tắm ngay đi, cô cũng chỉ có cái cơ thể này là có giá trị lợi dụng với tôi thôi.
”
Nước mắt của Triệu Sương lập tức rơi xuống, ánh mắt Châu Hưng nhìn cô chỉ có sự oán hận và chán ghét, cô dựa vào đâu mà cho rằng người đàn ông này sẽ niệm tình cũ mà giúp cô chứ?
Mọi thứ chỉ là suy nghĩ nực cười của cô mà thôi.
Triệu Sương chậm rãi cầm khăn tắm lên, đi vào trong nhà tắm.
Triệu Sương xả nước nóng lên mặt, cô nhắm mắt lại, nước mắt hòa lẫn với dòng nước rơi xuống.
Một lúc lâu sau, Triệu Sương mới quấn khăn tắm đi ra ngoài.
“Phải như thế nào anh mới đồng ý giúp đỡ?”
Triệu Sương đứng trước mặt Châu Hưng hỏi, anh ta lập tức bế Triệu Sương lên ném thẳng xuống giường.
.