Đọc truyện Thủ Đoạn Phu Nhân – Chương 20: Con Phải Khiến Cậu Ta Thấy Áy Náy Với Con
“Ba, ba điên rồi sao? Làm Trương Tử Trạch hiểu nhầm con gái Đường Tú Linh là con của anh ấy, anh ấy nhất định sẽ ra sức trả thù nhà chúng ta!”
Đường Nhất Manh kinh ngạc tới mức giọng nói cũng trở nên chói tai.
“Nhất Manh, lẽ nào con không muốn làm Trương Tử Trạch cảm thấy áy náy với con, sau đó muốn bù đắp cho con, mau chóng cưới con à?”
“Ba, ý của ba là?”
Đọc FULL bộ truyện.
“Trương Tử Trạch kéo dài thời gian với con suốt sáu năm, nếu một người đàn ông muốn cưới con, cậu ta tuyệt đối sẽ không chờ lâu như vậy.”
Nghe Đường Quý nói ra lời này, Đường Nhất Manh tái mặt.
“Nhất Manh, so với đợi đến ngày Trương Tử Trạch chủ động đưa ra yêu cầu hủy bỏ hôn ước, còn không bằng chúng ta chủ động xuất kích.
Dù sao con gái của Đường Tú Linh cũng không phải là con của Trương Tử Trạch.
Tạm thời cứ để cho Trương Tử Trạch hiểu nhầm chúng ta, cậu ta chắc chắn sẽ không để cho nhà họ Đường được sống tốt.
Nhưng điều này cũng chỉ là tạm thời thôi.”
“Đợi đến khi Trương Tử Trạch biết được sự thật, phát hiện là Tần Chính và Đường Tú Linh đang giở trò, đang lừa gạt cậu ta, đến lúc đó Trương Tử Trạch nhất định sẽ ra sức trả thù lại.”
Trên mặt Đường Quý cười lạnh, Đường Nhất Manh đã bắt đầu kích động.
Cô ta muốn cưới Trương Tử Trạch, cô ta muốn cưới người đàn ông này.
“Ba, con hiểu ý ba rồi.
Con sẽ xử lý bên phía bệnh viện, chờ đến khi Trương Tử Trạch xem kết quả, anh ấy nhất định sẽ hận con thấu xương, càng về sau lại càng thấy áy náy hơn.”
Tám giờ sáng, Bối Bối và Đường Tú Linh đã tỉnh lại, hai người đang ăn cháo.
Cháo là do Triệu Sương nấu và đưa tới lúc sáng sớm.
Sau khi đưa cháo đến bệnh viện, Triệu Sương mới đi làm.
Chờ đến trưa Triệu Sương được nghỉ giữa giờ, Đường Tú Linh sẽ đi làm.
Mấy ngày nay, cô đã xin nghỉ quá nhiều rồi.
Bệnh của Bối Bối bệnh cần rất nhiều tiền, Đường Tú Linh phải đi làm kiếm thêm một ít.
Trong thẻ ngân hàng có tiền, Đường Tú Linh mới có cảm giác an toàn.
Sau khi hai mẹ con ăn cháo xong, Đường Tú Linh định đẩy Bối Bối ra vườn hoa trong bệnh viện để hít thở không khí.
“Bối Bối, cháu có muốn tới bờ hồ hay ra đình? Dì sẽ đưa cháu ra ngoài đi dạo một chút.”
Đường Tú Linh bế Bối Bối lên trên xe lăn.
“Dì Tú Linh, chúng ta qua ghế đá trong đình, cháu có thể mang cờ nhảy đi cùng không? Cháu muốn tiếp tục chơi cờ với dì Tú Linh.”
“Chuyện này thì đương nhiên rồi.
Dì cũng thích chơi cờ với Bối Bối.”
Đường Tú Linh ngồi xổm trước mặt Bối Bối, sau đó hôn lên mặt Bối Bối.
Bối Bối lập tức đỏ mặt.
Nhưng cô bé thích dì Tú Linh, cho nên Bối Bối cũng chủ động hôn lên mặt Đường Tú Linh một cái.
“Dì Tú Linh, vậy dì cầm cờ nhảy theo, lát nữa chúng ta lại chơi thêm mấy ván.”
Đường Tú Linh cầm hộp cờ nhảy sắp xếp lại rồi đặt ở phía dưới xe lăn, sau đó cô lại mang theo một hộp khăn giấy và một chai nước.
Khi đã làm xong công tác chuẩn bị ra cửa, Đường Tú Linh mới đẩy Bối Bối ra khỏi phòng bệnh.
Hai người cuối cùng ngồi xuống bên bàn đá trong đình, Đường Tú Linh bày cờ nhảy ra, hai mẹ con bắt đầu chơi cờ.
Không khí lúc sáng sớm rất tốt, cách bệnh viện không xa còn có mấy bác trai, bác gái đang tập Thái Cực Quyền.
Sau khi Đường Tú Linh và Bối Bối đánh cờ được một lúc, Bối Bối chợt nói.
“Dì Tú Linh, cháu muốn đi vệ sinh.”
Đường Tú Linh lập tức thu dọn đồ, chuẩn bị dẫn Bối Bối tới nhà vệ sinh.
Chẳng qua Triệu Sương đột nhiên gọi điện thoại tới.
Bên kia điện thoại, nghe giọng Triệu Sương như muốn khóc.
“Tú Linh, anh ta…!anh ta về rồi…”
Đường Tú Linh lập tức hiểu ý của Triệu Sương.
Bạn trai cũ của Triệu Sương – Châu Hưng đã trở về.
Trước đây hai người quấn quýt lấy nhau như vậy, chia tay lại chia tay thê thảm, bây giờ chắc chắn Triệu Sương rất suy sụp.
“Tiểu Sương, cậu không cần phải sợ.
Hai người đã chia tay, chuyện quá khứ đã sớm qua rồi.
Những điều đó chỉ là cơn ác mộng thôi, sẽ không gây tổn thương cho cậu nữa.”
Trong điện thoại, Triệu Sương chỉ suy sụp, òa khóc.
Trong lòng Đường Tú Linh rất lo lắng.
Tình hình của Triệu Sương tệ như vậy, Đường Tú Linh thật sự sợ Triệu Sương sẽ sụp đổ.
Cô vừa an ủi Triệu Sương qua điện thoại, vừa dẫn Bối Bối vào trong nhà vệ sinh.
Đợi đến khi Bối Bối ra khỏi nhà vệ sinh, Triệu Sương tự nhiên hét lên một tiếng, sau đó trong điện thoại không còn tiếng nói chuyện nữa.
Đường Tú Linh rất lo lắng, cô sợ Triệu Sương xảy ra chuyện gì.
“Bối Bối, dì có chút việc gấp phải đi khoảng một giờ, cháu chơi trong phòng bệnh một lát, được không?”
Nghĩ tới nghĩ lui, Đường Tú Linh vẫn cảm thấy mình cần đi gặp Triệu Sương, tốt nhất là đưa Triệu Sương đến trong bệnh viện.
Bây giờ Đường Tú Linh không yên tâm để Triệu Sương một mình.
“Dì Tú Linh, dì cứ đi đi, cháu sẽ ở trong bệnh viện chờ dì.”
Bối Bối rất hiểu chuyện, lập tức đồng ý với yêu cầu của Đường Tú Linh.
“Bối Bối, vậy dì đi đây.
Cháu nhớ ở trong phòng bệnh, đừng đi đâu đấy.”
Sau khi dặn Bối Bối thêm mấy câu, Đường Tú Linh lập tức mang theo túi xách của mình và chạy ra khỏi bệnh viện.
Đường Tú Linh vẫy một chiếc taxi, lập tức lên xe và đi tới công ty của Triệu Sương.
Trong bệnh viện, Bối Bối hiểu chuyện lấy vở vẽ của mình ra, sau đó bắt đầu im lặng vẽ.
Một lát sau, chợt nghe có tiếng gõ cửa.
Bối Bối thấy hơi kỳ lạ, cô bé tưởng dì Tú Linh đã quay về.
“Dì Tú Linh, dì cứ vào đi.
Có phải dì quên đồ gì không?”
Bên tai là giọng nói ngây ngô của trẻ con, trái tim Trương Tử Trạch lập tức tan chảy.
Trương Tử Trạch không biết cảm giác làm một người ba là thế nào.
Nhưng nghe giọng nói của đứa trẻ có khả năng là con gái mình, trong lòng Trương Tử Trạch không nén được mừng rỡ và chờ mong.
Anh mở cửa phòng bệnh ra, sau đó đi vào.
Trong phòng bệnh, cô bé với mái tóc suôn mượt để xõa xuống vai, đôi mắt to sáng ngời, khi nhìn người khác lại khiến trái tim người ta tan chảy.
“Chú ơi, chú tìm ai thế?”
Bối Bối không biết chú lạ mặt đang đi tới này, cô bé lịch sự hỏi.
Trương Tử Trạch biết cô bé trước mắt này có bệnh tim, nghe giọng nói lễ phép của cô bé hỏi, nghĩ cô bé có thể là con gái mình, Trương Tử Trạch không nhịn được mà đau lòng.
Cho dù còn chưa có kết quả giám định, nhưng Trương Tử Trạch đã điều tra ra được chuyện Đường Tú Linh ở trong tù.
Người phụ nữ này thật sự từng sinh con trong tù, thời gian trùng khớp với thời điểm hai người quen nhau.
Nếu cô bé đúng là con gái của anh, Trương Tử Trạch làm sao không đau lòng được.
“Bối Bối, chú là bác sĩ trong bệnh viện, chú muốn hỏi một chút về tình hình sức khỏe của cháu bây giờ.”
Trương Tử Trạch tìm cho mình một lý do, muốn tìm cách làm quen với cô bé.
“Chú, vậy sao chú không có mặc áo khoác trắng?”
Bối Bối nghi ngờ hỏi.
Từ khi học mầm non, giáo viên vẫn dặn cô bé đừng nói nhiều với người lạ, không nên tùy tiện tin tưởng người lạ.
Cho dù tự nhiên có chút thiện cảm với chú trước mắt này, nhưng Bối Bối vẫn duy trì cảnh giác.
Giờ phút này, trong lòng Trương Tử Trạch cũng không nhịn được thầm mắng mình.
Sao mình không ngụy tạo thân phận của mình chứ? Đúng là một thằng ngu.
Nhưng lúc đó anh cho rằng Đường Tú Linh sẽ ở đây.
Bây giờ, không ngờ con bé lại ở một mình trong phòng bệnh, Đường Tú Linh làm mẹ như vậy sao?
Trong lòng có rất nhiều nghi ngờ nhưng Trương Tử Trạch vẫn cố mỉm cười với cô bé xinh xắn trước mặt.
“Chú là bác sĩ mới được bệnh viện điều qua, còn chưa kịp thay quần áo.
Chú chỉ muốn hỏi thử tình hình của cháu thôi.”
Bối Bối nghi ngờ nhìn chú đẹp trai trước mắt, cô bé lặng lẽ gật đầu.
“Chú bác sĩ, vậy chú muốn hỏi gì?”
“Cháu cảm giác cơ thể của cháu bây giờ thế nào? Có thỉnh thoảng thấy đau đớn không?”
Trương Tử Trạch đi tới bên giường bệnh, khoảng cách giữa Bối Bối và Trương Tử Trạch lập tức trở nên rất gần.
“Chú bác sĩ, chỉ có tim thỉnh thoảng hơi đau một chút thôi, cháu không sao.
Mẹ và dì Tú Linh nói, chỉ cần cháu làm phẫu thuật thành công, về sau sẽ không phải chịu đau đớn khổ sở nữa.”
Bối Bối mới năm tuổi, từ khi sinh ra đã phải chịu nỗi đau này, Trương Tử Trạch không nhịn được lại đau lòng.
“Bối Bối, cuộc phẫu thuật chắc chắn sẽ thành công thôi.”
Trương Tử Trạch nói rất dịu dàng, đối mặt với cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn, đáng yêu như vậy, Trương Tử Trạch thậm chí cảm thấy hoảng hốt như nhìn thấy em gái lúc còn bé.
Nhưng vừa nghĩ tới mẹ của Bối Bối, nghĩ đến vụ tai nạn giao thông của em gái, tim Trương Tử Trạch lại trở nên lạnh lùng.
Sau khi nói chuyện với Bối Bối một lúc, điện thoại của Trương Tử Trạch đổ chuông.
“Thư ký Tần, có chuyện gì vậy?”
“Sếp Trương, bệnh viện đã đưa ra kết quả giám định người thân, ngài và Bối Bối là quan hệ ba con ruột.”
Trương Tử Trạch lập tức đờ người ra, qua một lúc lâu, anh mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Anh xác định kết quả không sai chứ?”
“Sếp Trương, tôi đã nhiều lần xác nhận rồi, hai người đúng là quan hệ ba con.”
“Bao giờ mới có kết quả giám định người thân ở bên Mỹ?”
Trương Tử Trạch không muốn việc giám định người thân xuất hiện bất trắc gì.
Anh đã chuyển một phần mẫu máu trong đó qua đường hàng không tới Mỹ.
Chỉ khi cả mấy nơi đều xác nhận là quan hệ ba con, Trương Tử Trạch mới có thể yên tâm được.
“Sếp Trương, sáng sớm nay, mẫu máu mới được đưa đến nước Mỹ.
Sếp cũng biết đấy, các cơ sở bên đấy tương đối cứng nhắc, chắc hẳn phải chờ ba ngày mới có thể có kết quả được.”
“Tôi biết rồi, anh tạm thời giữ bí mật chuyện này, không được nói với ai hết.”
Sau khi anh và thư ký Tần cúp máy, Trương Tử Trạch nhìn lại cô bé trước mặt, gần như không nén được lòng yêu thương.
Nếu trong đó không có người nào giở trò, cô bé chính là con gái của anh.
Trương Tử Trạch không thể nhịn được nữa, theo bản năng bước tới và ôm chặt lấy Bối Bối.
“Chú, chú…!chú thả cháu ra…”
Bối Bối cảm thấy chú bác sĩ này thật kỳ lạ.
Chú ấy tự nhiên bước vào, hỏi mấy vấn đề thật khó hiểu.
Bây giờ, chú này lại ôm lấy cô bé, Bối Bối lại bắt đầu cảnh giác.
Cô bé cảm thấy có lẽ chú này có vấn đề.
Trương Tử Trạch thả Bối Bối ra, sau đó áy náy cười.
“Bối Bối, vừa rồi chú quá kích động thôi, cháu đừng hiểu nhầm.
Chú vừa lừa cháu, thật ra là em trai chú có thể làm phẫu thuật cho cháu.
Em chú bảo chú tới sớm xem bệnh nhân thế nào.”
Là vậy à?
Bối Bối nghi ngờ nhìn chú trước mặt, cô bé mím môi không nói gì.
Trương Tử Trạch cũng biết mình quá đường đột, anh muốn tiếp tục ở trong phòng bệnh nói chuyện thân thiết với Bối Bối.
Nhưng vừa nghĩ tới bệnh tim của Bối Bối, Trương Tử Trạch lại đứng lên.
“Bối Bối, chú sẽ còn trở lại thăm cháu.
Dì Tú Linh của cháu với chú là bạn.
Bây giờ cháu cố gắng nghỉ ngơi đi, chú đi tìm mẹ cháu đây.”
Trương Tử Trạch nói xong, ra khỏi phòng bệnh với vẻ lưu luyến.
Sau đó anh lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trương Đình Vỹ, em trai mình..