Thù Đồ - Lý Tùng Nho

Chương 37


Đọc truyện Thù Đồ – Lý Tùng Nho FULL – Chương 37


Thù Đồ [37] O(∩_∩)O
~*****
Lúc Trầm Hi nhớ tới cái ôm của Lý Minh Hiên thì Lý Minh Hiên đồng dạng cũng đang nghĩ tới Trầm Hi.
Xem xong phần văn kiện cuối cùng trong tay, Lý Minh Hiên thả lỏng cả người, tùy tay chỉnh lý mớ văn kiện sau đó đứng dậy đi tới bên cửa sổ sát đất.
Công ty con của Lý gia ở Hải thành nằm trên tầng cao nhất của tòa building Gemini nổi danh nhất ở trung tâm thành phố, từ phòng làm việc nhìn xuống có thể bao quát toàn bộ cảnh sắc ở Hải thành, tầm nhìn có thể nói là tuyệt hảo.

Lý Minh Hiên trước kia rất thích nơi này, thỉnh thoảng cảm thấy mệt mỏi khi xử lý công việc thì rất thích đứng bên cửa sổ nhìn ngắm phong cảnh ở bên ngoài, chính là lúc này Lý Minh Hiên không thể nào tập trung tinh thần được, hình ảnh xuất hiện trong đầu đều là Trầm Hi.
Anh đến Hải thành đã được mười ngày, hành trình vốn chỉ cần bảy ngày đã bị anh kéo dài thêm ba ngày nữa.

Mấy ngày này anh cố dồn hết tâm trí vào công việc để gây tê bản thân, chính vì muốn tránh nhớ tới Trầm Hi, nhưng nó cũng chỉ hiệu quả vào ban ngày mà thôi.
Thói quen mỗi đêm ôm Trầm Hi vào giấc ngủ, thói quen mỗi đêm cùng Trầm Hi quấn lấy nhau, mỗi đêm Lý Minh Hiên luôn bất chợt tỉnh lại, cảm thụ trống vắng bên người, nhớ nhung sẽ lại bắt đầu cuồn cuộn trong lòng.

Những lúc đó, Lý Minh Hiên sẽ không có cách nào tiếp tục đi vào giấc ngủ, chỉ có thể thầm vẽ lại gương mặt Trầm Hi, dựa vào nỗi nhớ vượt qua cả đêm dài.
Cứ việc Lý Minh Hiên cảm thấy mình nhớ tới sắp phát điên nhưng anh vẫn như cũ cố gắng chịu đựng không hề có bất cứ liên lạc nào với Trầm Hi.

Anh biết mình đang trốn tránh, nhưng chính là anh không thể làm ra lựa chọn.

Từ lúc anh phát hiện tình cảm của mình dành cho Trầm Hi, nội tâm anh đã một mực giãy dụa.

Lý trí nhắc nhở anh phải rời xa Trầm Hi, nhưng tình cảm lại dung túng anh hết lần này tới lần khác tới gần.

Lý Minh Hiên vốn cứ lừa mình dối người mà bồi bên cạnh Trầm Hi, dùng thân phận anh họ kia, chính là hồi chuông cảnh báo của phụ thân trước khi đi luôn vang vọng bên tai anh.
Lúc đó, Lý Minh Hiên vừa mới đưa Trầm Hi về nhà, một mình trở về Lý gia thu thập đồ đạc đi công tác.

Làm anh ngoài ý muốn chính là phụ thân luôn ngủ sớm lại đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng anh, làm ra tư thế muốn nói chuyện phiếm.

Lý Minh Hiên lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, trước kia phụ thân cũng như vậy tùy ý nói vài câu với anh.

Anh lập tức buông số hành lý vừa thu thập được phân nửa xuống, cùng phụ thân ngồi xuống.
Vấn đề ban đầu chỉ đơn giản là công việc liên quan tới chuyến công tác lần này, Lý Minh Hiên chuẩn bị mọi thứ rất tốt, chuyện này Lý phụ rất vừa lòng.

Nhìn thấy Lý Minh Hiên chuẩn bị đầy đủ cho chuyến công tác tới Hải thành lần này, Lý phụ đột nhiên chuyển đề tài: “Minh Hiên, con có phải có người thích rồi không?”
Lý Minh Hiên đột nhiên cả kinh, biểu tình trên mặt trong nháy mắt có chút mất tự nhiên, nhưng lập tức liền phản ứng lại, giống như không có việc gì nhìn về phía Lý phụ: “Không có, phụ thân sao lại hỏi như vậy?”
Chút mất tự nhiên trong nháy mắt của Lý minh Hiên không thoát khỏi ánh mắt Lý phụ, cho dù nghe thấy Lý Minh Hiên phủ nhận ông cũng chỉ cười cười như thường, không nói thêm gì về đề tài này nữa.
Nhìn thấy phụ thân không còn ý muốn tiếp tục trò chuyện, Lý Minh Hiên không dám lơ là mà tập trung tinh thần.

Nhưng mặc dù như thế, lúc Lý phụ đột nhiên hỏi tới một tới một vấn đề, cho dù Lý Minh Hiên đã chuẩn bị tốt tâm lý vẫn như cũ sững sờ ở nơi đó.
“Minh Hiên, gần nhất tựa hồ con rất thân thiết với Trầm Hi?”
Cứ việc biểu tình phụ thân trước sau như một, giống như chỉ thuận miệng hỏi một câu nhưng nghĩ tới vấn đề phụ thân vừa hỏi trước đó, hai vấn đề không liên quan bị đặt lại cùng một chỗ, có ý nghĩa gì, Lý Minh Hiên không dám nghĩ tiếp nữa.
Thu lại nổi khiếp sợ trong lòng, Lý Minh Hiên tận lực tỏ ra thản nhiên nhìn về phía phụ thân, tìm một cái cớ mà ngay chính bản thân anh cũng không tin nổi: “Mẫu thân bảo con quan tâm Trầm Hi nhiều một chút.”
Lý phụ gật đầu từ chối cho ý kiến, tựa hồ cũng không đặt vấn đề này trong lòng.

Tùy ý cùng Lý Minh Hiên trò chuyện vài câu, sau đó dặn dò anh sớm nghỉ ngơi rồi rời khỏi phòng.
Lý Minh Hiên không biết phụ thân có phải đã nhìn ra gì hay không, anh biết rõ trực giác của phụ thân rất nhạy bén, Lý gia mấy năm nay dựa vào trực giác của phụ thân mà tránh được không ít nguy cơ, nhưng một khi phụ thân dùng trực giác này lên người anh thì cảm giác không tuyệt vời chút nào.
Anh sớm đã biết mình thường xuyên qua đêm bên ngoài như vậy nhất định sẽ khiến phụ thân chú ý, anh không ngừng thuyết phục bản thân đây là lần cuối cùng, nhưng lần nào cũng không thể khống chế bản thân.

Hiện giờ phụ thân nhắc nhở vì muốn anh làm ra quyết định, anh phải rời khỏi Trầm Hi.
Chuyện này từ đầu đến cuối đều là sai lầm của một mình anh, là anh nổi lên ý niệm không nên có với Trầm Hi.

Anh không sợ đối mặt với chỉ trích của người nhà, nhưng Trầm Hi vô tội, anh không muốn Trầm Hi bị người nhà hiểu lầm, nhất là vào thời điểm Trầm thị đang hỗn loạn như hiện giờ.
Lý Minh Hiên thở dài một hơi, Diệp Hàn nói rất đúng, tình cảnh của Trầm Hi ở Trầm thị đã rất tệ, anh không nên vì ích kỉ của bản thân mà liên lụy Trầm Hi.

Cứ việc hiểu rõ mọi thứ nhưng tới lúc quyết định, Lý Minh Hiên vẫn như cũ không hạ được quyết tâm, vì thế anh mới năm lần bảy lượt kéo dài hành trình công tác ở Hải thành, chỉ vì muốn kéo dài thời gian trở về một chút.
Trong đầu tràn ngập suy nghĩ rối rắm, Lý Minh Hiên buồn bực châm một điếu thuốc.

Vô thức bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu rực rỡ ánh đèn, trong bóng đêm mông lung, vô số ngọn đèn chiếu sáng, cả Hải thành được trang trí bằng đủ ánh đèn lung linh, xa hoa.
Trong phòng làm việc không mở đèn, trong bóng tối u ám, toàn bộ biểu tình của Lý Minh Hiên ẩn vào bóng tối, chỉ nhìn thấy tàn thuốc đỏ rực trong tay anh.
Di động đột nhiên vang lên, tiếng chuông cắt đứt bầu không khí im lặng trong phòng.

Ánh sáng nhàn nhạt tỏa sáng trên mặt bàn, nương theo ánh sáng ẩn ẩn có thể nhìn thấy bóng dáng tịch mịch của Lý Minh Hiên trước cửa sổ.

Lý Minh Hiên không quay đầu lại, tùy ý để di động vang lên vài tiếng rồi một lần nữa im lặng.
Trong lòng anh, gọi điện lúc này trừ bỏ người nhà cũng chỉ có vài người bạn, nhưng hiện giờ anh không muốn nói chuyện, chỉ muốn im lặng một mình.
Trung Kinh bên kia, Trầm Hi u ám cúp điện thoại.

Mười ngày, cậu đã suốt mười ngày rồi không có tin tức của Lý Minh Hiên.
Nếu nói lúc đầu làm Trầm Hi buồn bực vì không có Lý Minh Hiên ở bên cạnh ngủ không ngon, như vậy thái độ lạnh nhạt hoàn toàn trái ngược trước kia của Lý Minh Hiên cũng đủ để Trầm Hi hiểu ra.
Nghĩ tới hành động quan tâm chu toàn của Lý Minh Hiên dành cho cậu trước khi đi công tác, Trầm Hi cười lạnh, Lý Minh Hiên nghĩ sau khi tiếp cận cậu, muốn rời đi thì có thể dễ dàng rời đi như vậy sao?
Trong lòng Lý Minh Hiên suy nghĩ chuyện gì, dựa theo tính cách của đối phương Trầm Hi cũng đoán được.

Đơn giản là đang giãy dụa vì huyết thống của hai người, sợ Trầm Hi có gì phản cảm mà thôi.

Trầm Hi trước đó không đề cập tới cũng vì cảm thấy duy trì tình trạng hiện tại rất rốt, dù sao mỗi đêm Lý Minh Hiên đều ở bên cạnh cậu, nhưng bây giờ, Trầm Hi buồn bực nhăn mặt nhíu mày, xem ra quả nhiên phải chủ động một chút.
Tuy tính toán chủ động nhưng Trầm Hi cũng lười gọi lại cho Lý Minh Hiên.

Nghĩ nghĩ, Trầm Hi gọi cho lão K cùng Phương Lạc Duy, hẹn hai người đi hát.

Mấy ngày nay Trầm Hi cũng không rảnh rỗi, đầu tiên là phải thuê một văn phòng lớn treo bản hiệu công ty điện ảnh.

Tiếp đó để lão K khoác chức vị quản lý, chiêu mộ vài nhân viên.

Mặc kệ nói thế nào, văn phòng này một đoạn thời gian sau có thể coi là sự nghiệp của cậu, dù thế nào cũng phải chuẩn bị đầy đủ.

Về phần hợp đồng trước đó của Phương Lạc Duy, cậu cũng không tốn bao nhiêu, dựa vào tên tuổi Trầm gia Tam thiếu thì bất quá chỉ là một bữa cơm mà thôi.
Theo Trần Chí Vĩ bắt đầu khởi quay, trong giới bắt đầu truyền tin Trầm Hi chính là người đầu tư cho bộ phim này, Trầm Hi cũng không phủ nhận việc này, kết quả tất cả mọi người đều tin tưởng Trầm tam thiếu luôn cà phất cà phơ thật sự không có hứng thú với Trầm thị, ngược lại tính toán dấn thân vào giới giải trí.
Lúc tin tức lan rộng, Trầm phụ khó có dịp chủ động liên lạc với Trầm Hi, giọng nói tràn ngập dò xét hướng đi sắp tới của cậu.
Trầm Hi thầm cười lạnh, trước mặt Trầm phụ cũng biểu hiện mình rất có hứng thú với giới giải trí.

Dù sao cậu cũng không muốn tiến vào Trầm thị, tự mở một công ty chơi chơi cũng tốt.

Theo tính tình thích vui chơi kích thích của cậu thì giới giải trí cũng rất thích hợp.
Đối với lời nói của Trầm Hi, Trầm phụ cũng không hoài nghi.

Cho dù mấy năm nay Trầm Hi không ở trong nước nhưng tình hình của cậu vẫn không ngừng rơi vào tay ông.

Ông luôn tự tin mình rất hiểu Trầm Hi, hành vi của Trầm Hi lần này trong mắt ông quá chỉ là chán chơi trò này lại đổi qua trò khác mà thôi.

Về phần Trầm Hi nói mình cảm thấy hứng thú với giới giải trí, Trầm phụ chỉ cười nhạo một tiếng, ông đã nghe thấy tin tức, Trầm Hi gióng trống khua chiên như vậy bất quá chỉ vì một ca sĩ mới họ Phương mà thôi.
Khoảng thời gian này vì chuyện Vân Nhu, ban giám đốc xuất hiện một ít kẻ gây rối, nhất là Cao Thu Lâm lại đang ngấm ngầm giở trò, Trầm phụ có chút sứt đầu mẻ trán đối phó.

Ông lo lắng nhất chính là Trầm Hi bị người xúi giục mà nổi lên tâm tư với Trầm thị, mắt thấy Trầm Hi chỉ mải mê vui đùa, Trầm phụ rốt cuộc yên lòng, hào phóng gửi cho Trầm Hi một số tiền, để Trầm Hi tự lo liệu bản thân.

Chỉ cần Trầm Hi không nảy sinh lòng tham với Trầm thị, những chuyện khác đều tùy theo ý thích của Trầm Hi.

Dù sao phần hoa hồng trên danh nghĩa của Trầm Hi cũng đủ để Trầm Hi tùy ý tiêu sài.
Nhân lúc Trầm Hi bận rộn một phen này, lão K cùng Phương Lạc Duy đã bắt đầu thân thiết, đương nhiên Phương Lạc Duy chỉ biết người đàn ông này gọi là Vương Tinh Hải, là một người bạn của Trầm Hi, cũng không biết đối phương chính là lão K bí ẩn tiếng tăm lừng lẫy ở Trung Kinh.


Trầm Hi cũng không có ý lộ ra thân phận lão K cho Phương Lạc Duy, cậu cũng không nguyện ý để Phương Lạc Duy bị liên lụy vào việc mình làm.
Nhận được điện thoại của Trầm Hi, lão K cũng không thích thú bao nhiêu, nhưng Phương Lạc Duy lại rất vui vẻ, dưới tình hình hai đấu một lão K không thể không bị bắt xuất hiện trước mặt Trầm Hi.
“Biểu tình của ông là sao?” Trầm Hi lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Lão K nhăn nhó khổ sở: “Vui vẻ!”
Trầm Hi hừ lạnh, Phương Lạc Duy mỉm cười, hảo tâm giải vây: “Chúng ta đi đặt phòng đi?”
Lão K gật đầu, ai oán liếc Trầm Hi một cái: “Rõ ràng người ta muốn tới Thù Đồ mở mang tầm mắt một phen, Tiểu Hi Hi lại dắt người ta đến chỗ này.”
Sau lưng lão K, hai chữ ‘Quốc Hội’ lóng lánh ánh đèn, Phương Lạc Duy tò mò nhìn lão K: “Thù Đồ là gì, Quốc Hội chính là KTV tốt nhất Trung Kinh nha?”
Lão K đang định giải thích thì đột nhiên nhớ tới Trầm Hi tựa hồ không muốn nhắc tới Thù Đồ, lập tức cười ha ha chuyển đề tài.
Lại nói tiếp, trong ba người Phương Lạc Duy là người hát dễ nghe nhất, lão K tiếp theo, ngược lại Trầm Hi hát không đúng nhịp điệu chút nào.

Lão K vốn không không tình nguyện, sau khi cười nhạo Trầm Hi một phen thì ngược lại trở nên tích cực, một mình ôm lấy microphone sống chết không chịu buông.
Phương Lạc Duy mỉm cười đứng bên cạnh cổ vũ lão K, Trầm Hi một người ngồi trên sô pha, nhìn hai người phía trước mà khẽ mỉm cười.
Phương Lạc Duy lơ đãng quay đầu lại, đập vào ánh mắt là gương mặt tươi cười của Trầm Hi làm Phương Lạc Duy cảm thấy trong lòng khẽ động, tựa hồ có cái gì đó đang vùng lên.
Nhóm người đang huyên náo vui vẻ bên này thì Lý Minh Hiên cũng đang sốt sắng chạy về Trung Kinh trong đêm.
Một mình im lặng nửa ngày, Lý Minh Hiên rốt cuộc cũng mở đèn phòng làm việc, thu thập đồ đạc chuẩn bị trở về khách sạn.
Tùy tay cầm di động trên bàn, Lý Minh Hiên nhớ tới cuộc gọi lúc nãy, liền mở bản ghi chép cuộc gọi.

Hai chữ Trầm Hi đập vào mắt Lý Minh Hiên làm anh sững sờ đứng ở nơi đó.

Đây là lần đầu tiên Trầm Hi gọi cho anh, Lý Minh Hiên không hề nghĩ ngợi lập tức gọi lại.

Sau đó bất luận anh gọi bao nhiêu lần, bên kia vĩnh viễn không có người tiếp máy.
Lý Minh Hiên không rõ tâm tình của mình lúc này, tất cả nhớ nhung bị anh cố gắng áp chế lập tức bùng lên, lý trí triệt để bị quăng ra khỏi đầu, anh muốn lập tức nhìn thấy Trầm Hi.
Không chút do dự đón xe tới sân bay, Lý Minh Hiên bảo trợ lý giúp mình đặt vé máy bay sớm nhất, suốt đêm chạy về Trung Kinh.
Trên đường tới sân bay, Lý Minh Hiên vẫn không chịu từ bỏ mà không ngừng gọi tới dãy số quen thuộc kia.
Trong túi quần Trầm Hi, màn hình di động không ngừng nhấp nháy, tiếng chuông mỏng manh vang lên trong căn phòng tràn ngập âm thanh hoàn toàn không dậy nổi chút gợn sóng.
Hoàn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.