Đọc truyện Thù Đồ – Lý Tùng Nho FULL – Chương 26: Cái Tát
Thù Đồ [26] Cái Tát
*****
Ngoài ý muốn gặp lại Phương Lạc Duy, Trầm Hi thực cao hứng, đêm đó liền chạy tới chỗ lão K điều tra chuyện Phương Lạc Duy vay nặng lãi.
Lão K bị Trầm Hi áp bức thành thói quen, nhận mệnh nhận chút thông tin ít ỏi Trầm Hi cung cấp, trong biển người Trung Kinh mờ mịt tìm kiếm tin tức của đối tượng.
Vài ngày sau tin tức ủa Phương Lạc Duy đã nằm trên tay Trầm Hi.
Phương Lạc Duy cũng không phải một mình tới Trung Kinh như Trầm Hi nghĩ, mà cùng với ông bà ngoại của mình, bà ngoại của Phương Lạc Duy mắc bệnh Alzheimer đang được điều trị ở bệnh viện.
Càng làm Trầm Hi không thể tưởng chính là Phương Lạc Duy thế nhưng từng kí hợp đồng ca sĩ cho một công ty thu âm nổi tiếng, kì quái chính là còn chưa xuất hiện đã bị công ty loại bỏ.
Những tin này đời trước Trầm Hi không hề biết tới, lúc cậu gặp Phương Lạc Duy thì Phương Lạc Duy đã bị bỏ tù, đợi đến khi hai người thân thiết thì đã là chuyện nửa năm sau.
Lúc đó Phương Lạc Duy tuy từng kể cho Trầm Hi nghe, nhưng cũng chỉ nói thân nhân mình đã qua đời chỉ còn mỗi cậu lẻ loi trên đời, niềm yêu thích duy nhất là ca hát, ước mơ là có một ngày được đứng trên sân khấu lớn nhất Trung Kinh.
Cầm tư liệu trong tay, Trầm Hi chìm vào trầm tư.
Cách lúc Phương Lạc Duy bị tống vào tù ở đời trước còn nửa năm, căn cứ theo điều tra của lão K, bà ngoại Phương Lạc Duy tuy hồ đồ nhưng sức khỏe không kém, lại càng miễn bàn tới ông ngoại của cậu ta lại rất cường tráng.
Như vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi lại làm Phương Lạc Duy mất đi hai thân nhân duy nhất của mình?
Về phần bệnh tình của bà ngoại Phương Lạc Duy, Trầm Hi cảm thấy hẳn đây chính là nguyên nhân làm Phương Lạc Duy phải vay nặng lãi, đáng tiếc Trung Kinh có mấy ngàn mấy vạn cư dân, loại côn đồ như thế có rất nhiều, lão K nhất thời không tra ra được rốt cuộc Phương Lạc Duy đã vay tiền của ai?
Trầm Hi ẩn ẩn có cảm giác nó chính là mấu chốt làm Phương Lạc Duy bị bỏ tù, cậu muốn thay đổi vận mệnh của Phương Lạc Duy thì chỉ có thể bắt tay từ điểm này.
Mấy ngày nay Trầm Hi vừa ở chỗ lão K tìm hiểu tin tức vừa nắm chặt thời gian liên lạc tình cảm với Phương Lạc Duy, đáng tiếc thời gian quá ngắn mà Phương Lạc Duy lại quá bận rộn, Trầm Hi chỉ có thể mặt dày đi gặp người ta.
Cùng lúc Trầm Hi nghĩ hết biện pháp muốn tiếp cận Phương Lạc Duy thì Phương Lạc Duy ẩn ẩn cũng cảm thấy sự nhiệt tình của Trầm Hi có chút bất thường.
Tuy Phương Lạc Duy có nghi ngờ nhưng trên người Trầm Hi hoàn toàn không cảm nhận được chút ác ý nào, chính là thật sự không hiểu nổi thái độ cùng suy nghĩ của Trầm Hi.
Bởi vì chuyện bà ngoại nằm viện, Phương Lạc Duy lại quá bận rộn làm việc kiếm tiền nên đối với những tin tức báo chí đăng về Trầm gia gần đây cũng không có tâm tư chú ý.
Thẳng đến ngày đó ngẫu nhiên gặp gỡ Phương Lạc Duy mới biết hóa ra Trầm Hi này chính là Trầm Hi luôn được báo chí nhắc tới gần đây, vì thế Phương Lạc Duy cố ý tìm kiếm những bài báo gần đây xem thử.
Theo tư liệu trên báo thì Trầm Hi là con trai thứ ba của Trầm gia ở Trung Kinh.
Trừ bỏ thân thế Trầm Hi, còn đưa tin về đủ thói hư tật xấu của Trầm Hi.
Tuy từ lúc ở nước ngoài trở về phóng viên không quơ được việc xấu nào, nhưng mọi người vẫn nhất trí suy đoán bởi vì Trầm phụ bệnh nặng nên Trầm Hi cố ý giảm bớt phóng túng, thậm chí còn đang suy đoán xem lúc nào Trầm tam thiếu lại trở lại thói cũ.
Phương Lạc Duy cũng không hoàn toàn tin tưởng những gì báo chí nói, tuy cậu cùng Trầm Hi quen biết không lâu, còn chút nghi vấn về sự nhiệt tình khó hiểu của Trầm Hi, nhưng cậu lại cảm thấy Trầm Hi không phải loại người ăn chơi phá phách chỉ biết gây chuyện rắc rối như báo chí nói, cho dù Trầm Hi thật sự như vậy thì đó cũng chính là lỗi của Trầm phụ.
Nếu không Trầm Hi năm năm trước vẫn còn chưa trưởng thành lại thích đua xe nát rượu sao không thấy Trầm phụ ra mặt quản giáo? Nghĩ tới tình huống phức tạp của Trầm gia mà báo chí nói, cùng cha khác mẹ, con riêng tranh đoạt quyền lợi này nọ, ngược lại Phương Lạc Duy lại có chút đồng tình với Trầm Hi.
Ôm tâm tình này nên lúc Trầm Hi một lần nữa gọi điện hẹn gặp mặt, Phương Lạc Duy đã nói địa chỉ bệnh viện bà ngoại đang nằm cho đối phương, áy náy biểu thị mình không thể ra ngoài được.
Trầm Hi hiển nhiên không để ý chuyện này, mặc dù cậu đã sớm biết chuyện này thông qua tư liệu điều tra của lão K nhưng vẫn giả vờ như lần đầu tiên nghe thấy, còn thực thực ghi lại địa chỉ Phương Lạc Duy nói.
Một giờ sau, Trầm Hi mang theo túi lớn túi nhỏ xuất hiện bên ngoài phòng bệnh.
Cách cửa sổ thủy tinh, Trầm Hi không nhìn thấy bóng dáng Phương Lạc Duy trong phòng bệnh, chỉ có hai cụ già tóc bạc trắng, Trầm Hi nhận ra đó là ông bà ngoại Phương Lạc Duy.
Tình cảm hai cụ hiển nhiên rất tốt, Trầm Hi nhìn thấy ông ngoại Phương Lạc Duy cẩn thận đỡ bà ngoại nằm xuống, sau đó còn tỉ mỉ chỉnh lại góc chăn.
Gương mặt bà vẫn luôn lộ ra nụ cười thản nhiên chuyên chú nhìn ông cụ trước mặt, giữa hai người tràn ngập hơi thở ôn nhu.
Trái tim Trầm Hi mềm xuống, trong mắt vô tức toát ra tình tự hâm mộ.
“Sao không vào trong?” Phương Lạc Duy lấy thuốc trở về kinh ngạc nhìn Trầm Hi đứng ở cửa.
Trầm Hi cười cười, đáp lời: “Tình cảm của ông bà ngoại cậu thật tốt.”
Phương Lạc Duy cũng mỉm cười: “Bọn họ ở bên nhau cả đời rồi, đã thấm sâu vào sinh mệnh của đối phương.
Cậu biết không? Bà ngoại hiện giờ không nhớ rõ bất kì ai, chỉ nhớ duy nhất một mình ông ngoại.”
Trầm Hi nhướng mi: “Cậu ghen tị à?”
Phương Lạc Duy thoải mái gật đầu: “Đúng nha, trước kia tôi chính là tiểu bảo bối của bà ngoại a, hiện giờ trong mắt bà ngoại lại là người xấu giành ông ngoại với bà.”
Trầm Hi bị Phương Lạc Duy chọc cười, sau đó trong tiếng cười bị Phương Lạc Duy kéo vào phòng bệnh.
Ông ngoại Phương Lạc Duy rất thích Trầm Hi, nói mấy câu đã bảo Trầm Hi cứ gọi ông là ông ngoại như Phương Lạc Duy.
Hai chữ ‘ông ngoại’ này làm vẻ mặt Trầm Hi trong nháy mắt có chút hoảng hốt, lúc hồi phục lại tinh thần, Trầm Hi nhìn gương mặt mỉm cười hòa ái của ông cụ, khẽ gọi một tiếng: “Ông ngoại.”
“Ôi chao!” Ông cụ lớn tiếng đáp lại, ánh mắt Trầm Hi không khống chế được trở nên ướt át.
Cậu mỉm cười nhìn về phía bà cụ, muốn che dấu vẻ thất thố trên gương mặt mình.
Phương Lạc Duy làm bộ không nhìn thấy vẻ bất thường của Trầm Hi, lôi kéo Trầm Hi tới bên cạnh bà ngoại, chỉ vào Trầm Hi nói với bà: “Trầm Hi, đây là Trầm Hi.”
Bà cụ không nói lời nào, chỉ không ngừng nhìn Trầm Hi mỉm cười, Trầm Hi bước tới trước một chút, ngồi xổm trước mặt bà: “Bà ngoại.”
Tầm mắt ôn nhu của bà cụ dừng lại trên mặt Trầm Hi, vươn bàn tay gầy gò xoa đầu cậu: “Tiểu Duy ngoan, bà ngoại mua kẹo cho con ăn.”
Trầm Hi lộ ra nụ cười thật tươi, gật gật đầu, đứng phía sau cậu, Phương Lạc Duy thực dở khóc dở cười.
Trưa hôm đó, Trầm Hi ở chỗ Phương Lạc Duy cảm nhận được không khí ấm áp của gia đình đã lâu không có, loại tình cảm ôn nhu này làm trái tim căng cứng từ khi trọng sinh của Trầm Hi rốt cuộc cũng thả lỏng.
Lần đầu tiên cậu không tính toán gì cả, chỉ đơn giản bồi hai cụ xem mình như cháu trai của họ nói chuyện, bồi bọn họ tản bộ, cùng bọn họ nhớ lại Phương Lạc Duy lúc còn bé.
Mỗi khi ông ngoại tới chuyện ngốc ngếch lúc nhỏ, Phương Lạc Duy lại bất đắc dĩ đỡ trán trong tiếng cười của Trầm Hi, bà ngoại lần nào cũng không phiền hà nói: “Tiểu Duy ngoan, bà ngoại mua đường cho con ăn.”
Náo nhiệt cả buổi trưa, bà ngoại rốt cuộc không thể chống đỡ nổi cơn mệt mỏi ập tới liền nặng nề ngủ thiếp đi, ông ngoại im lặng ngồi cạnh bà, giúp bà cẩn thẩn vuốt lại những sợi tóc bạc trên đầu.
Trầm Hi ôn hòa nhìn một màn này, sau đó nhẹ nhàng xoay người rời đi.
“Sao thế, phải đi rồi à?” Phương Lạc Duy hỏi.
Trầm Hi gật đầu: “Trong nhà còn việc.”
Phương Lạc Duy tiễn Trầm Hi tới cầu thang: “Đi đường cẩn thận.”
Trầm Hi nhìn Phương Lạc Duy, mỉm cười đáp ứng.
Xoay người rời khỏi bệnh viện, biểu tình ôn hòa trên mặt Trầm Hi rất nhanh thay thế bằng vẻ lạnh lùng.
Lấy di động trong túi, Trầm Hi mở tin nhắn Sở Thiến Thiến mới gửi tới không lâu, tin không dài, chỉ có vài chữ ngắn ngủn: “Tối nay tôi sẽ tới Trầm gia.”
Trầm Hi nhướng mi, không ngờ Sở Thiến Thiến hành động nhanh như vậy.
Thoáng trầm ngâm một hồi, Trầm Hi quyết định về nhà một chuyến, cậu muốn tận mắt nhìn phản ứng của Trầm Kế.
Lúc này là giờ cao điểm của Trung Kinh, Trầm Hi đón một chiếc taxi, nói xong địa điểm liền theo thói quen nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giấc ngủ không an ổn chút nào, từ đời trước tới bây giờ cậu vẫn luôn bị ác mộng quấy nhiễu.
Trầm Hi có lúc cũng không hiểu được, vì sao cậu đã trọng sinh vẫn bị ám ảnh cái đêm đầy máu me đời trước.
Ở nước ngoài vài năm Trầm Hi vẫn kiên trì tới bác sĩ tâm lý chỉ vì hi vọng có một giấc ngủ an ổn.
Sau khi về nước vì lo lắng nhiều việc, cậu lại không hi vọng bị phóng viên phát hiện mà đưa tin lung tung, vì thế chuyện này cứ bị gác lại.
Trầm Hi nghĩ tới hai ngày mình phát sốt, cậu không hề mơ thấy ác mộng, ngược lại cảm giác ấm áp mà an tâm lúc đó lại làm cậu ngủ thẳng tới bình minh.
Trầm Hi ngoài miệng tuy không nói nhưng trong lòng hiểu rõ cảm giác được ôm ấp trong giấc mơ kia không phải ảo giác.
Mấy ngày đó trong phòng chỉ có cậu cùng Lý Minh Hiên, ôm ấp kia của ai không cần nói cũng biết.
Trầm Hi rối rắm nhăn mặt nhíu mày, một ý niệm hoang đường chợt lóe trong đầu.
Ngay sau đó, khóe miệng Trầm Hi nhếch lên một tia tự giễu, ý niệm trong đầu cũng bị cậu vứt ra khỏi đầu.
Nửa giờ sau, Trầm Hi đứng trước cổng Trầm gia, làm cậu ngoài ý muốn chính là Lý Minh Hiên cư nhiên cũng ở.
Lý Minh Hiên hiển nhiên cũng rất bất ngờ với sự xuất hiện của Trầm Hi, theo bản năng sửng sốt một chút.
Anh vốn có việc đến tìm Trầm Kế, xong việc thì nghĩ là đã lâu không tới Trầm gia nên thuận tiện lưu lại một chút, không ngờ lại gặp Trầm Hi trở về.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt sau ngày đó, chút bất thường trên mặt Lý Minh Hiên bất quả chỉ xuất hiện trong chớp mắt, rất nhanh liền khôi phục như thường.
Anh kiềm chế nhìn Trầm Hi gật đầu chào hỏi một cái, ngay sau đó liền dời tầm mắt.
Ngoài ý muốn với việc Trầm Hi trở về không chỉ có Lý Minh Hiên, đồng dạng còn có những người khác trong nhà.
“Sao cậu lại về?” Trầm Thừa là người đầu tiên chất vấn.
Trầm Hi cười nhạo: “Này chẳng lẽ không phải nhà của tôi?”
Trầm Thừa nghẹn, còn đang định hỏi thêm gì đó nhưng dưới ánh nhìn lạnh lùng của Trầm Kế liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Trầm Kế không nói gì với Trầm Hi, chỉ gật đầu một cái, sau đó tự nhiên lật xem tờ báo trong tay.
Trầm Thừa vì bị Trầm Kế trách móc nên xụ mặt ngồi ở chỗ của mình không nói gì.
Lý Minh Hiên thì khắc chế bản thân không được nhìn Trầm Hi, tầm mắt vẫn dừng lại ở tách trà trong tay.
Bọn họ không nói, Trầm Hi tự nhiên cũng không chủ động mở miệng, phòng khách chìm vào trầm mặc, thẳng tới khi âm thanh của Trầm phụ vang lên ngoài cửa.
“Tiểu Sở, lần đầu tiên em tới nhà, ngàn vạn lần đừng khách sáo, cứ xem nơi này như nhà của mình.”
Trầm Kế vừa nghe thấy những lời này thì sắc mặt lập tức biến đổi, không dám tin mà nhìn về phía cửa.
Tầm mắt Trầm Hi dừng lại trên mặt Trầm Kế, khóe miệng lộ ra một tia mỉa mai.
Xem phản ứng Trầm Kế, phụ thân hiển nhiên là quyết định bất ngờ, không hề đề cập việc này với người trong nhà, cũng không biết Sở Thiến Thiến giở thủ đoạn gì, đúng là ‘kinh hỉ’ lớn a.
Cùng với lời Trầm phụ, cánh cửa lớn chậm rãi đẩy ra, Trầm phụ nghiêng người cẩn thận che chở Sở Thiến Thiến trong lòng mình tiến vào trong.
Sở Thiến Thiến thoạt nhìn rất chật vật, chiếc váy dài tới đầu gối bị xé toạc mấy chỗ, lộ ra những mảng bầm tím trên bắp đùi.
Ánh mắt cô gái sưng đỏ, tựa hồ không ngờ lại thấy nhiều người như vậy, theo bản năng mà co rụt vào lòng Trầm phụ một chút.
Trầm Hi rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy thương tiếc của Trầm phụ.
Đáng tiếc, Trầm Kế không hề thương tiếc như Trầm phụ, tiến lên trước ngăn lại trước mặt Trầm phụ.
Trầm phụ giận tới tái mặt: “A Kế.”
Trầm Kế không chịu lùi bước, chỉ lạnh lùng nhìn Sở Thiến Thiến.
Trầm phụ cảm thấy thực mất hết mặt mũi, tăng lớn âm thanh: “A Kế.”
Trầm Kế không lên tiếng, thẳng tắp đứng ở nơi đó giằng co với Trầm phụ.
Trầm Thừa vừa thấy không ổn liền bước tới: “Anh cả, có chuyện gì thì nói sau đi, anh họ vẫn còn ở đây.”
Trầm Kế hung hăng liếc mắt nhìn Trầm thừa, Trầm Thừa sờ sờ mũi lùi ra phía sau không dám nói nữa.
Nói thật Trầm Thừa thực không hiểu nổi suy nghĩ của anh cả, không phải chỉ là một tình nhân thôi sao, anh cả cần chi để ý như vậy.
Dù sao cũng đã có một Chu Minh Mị, thêm một người cũng có sao đâu? Cho dù Sở Thiến Thiến có bản lĩnh sinh thêm một đứa con thì bất quá cũng giống Trầm Dung, chỉ là một đứa con riêng không được thừa nhận, cần gì phải vì việc này làm rạn nứt quan hệ với phụ thân chứ.
Trầm Kế vẫn không chịu lên tiếng, trầm mặc giằng co với Trầm phụ, im lặng biểu lộ thái độ của mình.
Lý Minh Hiên cười khổ nhìn tình cảnh giằng co trong phòng khách, thân phận của anh cũng không thích hợp tham dự vào.
Sở Thiến Thiến đứng giữa kéo ống tay áo Trầm phụ, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Trầm tiên sinh, hôm nay thực cám ơn ông, tôi đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có việc, tôi đi trước.” Nói xong câu này, Sở Thiến Thiến định xoay người thì Trầm Kế đã trực tiếp mở miệng: “Cút!”
Chữ ‘cút’ vừa nói ra, Trầm phụ liền giận tím mặt, không hề nghĩ ngợi vung tay tát một cái lên mặt Trầm Kế.
Này hiển nhiên làm tất cả mọi người kinh sợ, Trầm phụ chần chờ nhìn tay mình, không thể tin bản thân thế nhưng lại vừa đánh đứa con mình yêu thương nhất.
Trầm Hi nhướng mi, vở diễn này thật sự càng lúc càng thú vị.
Lý Minh Hiên thầm thở dài, anh thật sự không muốn xen vào chuyện nhà cữu cữu, nhưng tình huống trước mắt anh cũng không thể không ra mặt.
Bước vài bước tới bên cạnh Trầm Kế, lúc này vì một cái tát của Trầm phụ mà mọi người trong phòng khách hiển nhiên vẫn chưa kịp phản ứng.
Lý Minh Hiên kéo Trầm Kế qua một bên, nói với Trầm phụ: “Cữu cữu, A Kế chỉ là nhất thời lỡ miệng, không phải cố ý xúc phạm khách nhân.”
Những lời này làm Trầm phụ có lối thoát, trầm giọng mở miệng: “Mặc kệ cố ý hay vô tình, A Kế thiếu lễ độ với khách như vậy là không đúng.”
Trầm phụ nói xong những lời này thì có chút chột dạ nhìn Trầm Kế, Trầm Kế nhìn Trầm phụ thật sâu, không nói một lời nào trở về phòng mình.
Trầm Thừa nháy mắt với Lý Minh Hiên, sau đó cẩn thận đi theo sau Trầm Kế.
Lý Minh Hiên cười khổ lưu lại bên cạnh Trầm phụ, cùng Trầm phụ chuyển đề tài.
Sau đó phát sinh chuyện gì, Trầm Hi không quan tâm, sau khi Trầm Kế trở về phòng cậu liền mỹ mãn rời khỏi Trầm gia.
Cậu chờ đợi ngày này đã thật lâu, ngăn cách giữa Trầm Kế cùng phụ thân đã phát sinh, việc cậu phải làm hiện giờ là tiến thêm một bước mở khuếch trương nó.
Nghĩ tới mọi việc từng bước diễn ra theo đúng kế hoạch, Trầm Hi khẽ mỉm cười.
Lúc này bóng đêm vẫn chưa hoàn toàn bao trùm, rán chiều đỏ tươi như màu máu cố gắng đọng ở chân trời không muốn lặn xuống.
Trầm Hi từ xa xa nhìn ánh hoàng hôn, thích thú nhắm mắt lại, gió nhẹ thoáng qua, có người đứng bên cạnh cậu.
Mở mắt, chống lại tầm mắt Lý Minh Hiên: “Đói bụng chưa, anh vẫn còn nợ em một bữa cơm.”
Lý Minh Hiên cũng không biết mình bị ma xui quỷ khiến thế nào lại đi tới bên cạnh Trầm Hi, còn nói câu này nữa.
Anh vốn định rời đi, nhưng lúc nhìn thấy bóng dáng tịch mịch của Trầm Hi trong ánh hoàng hôn liền không thể nào khống chế bước chân của mình.
Trầm Hi không nói gì, chỉ dò xét nhìn Lý Minh Hiên, ánh mắt đen láy hệt như phủ một tầng sương, không nhìn thấy tình tự bên trong.
Lý Minh Hiên nhìn vào mắt Trầm Hi, chỉ cảm thấy tựa hồ mình đang từng bước từng bước về phía vách núi.
Hoàn.