Đọc truyện Thư Đến Từ Một Người Đàn Ông Xa Lạ – Chương 20: Cảm tình
Kinh Linh chỉnh nhiệt độ nước xuống thấp, anh đứng bên trong để cho dòng nước lạnh thấm ướt toàn bộ thân thể mình.
Kinh Linh không khống chế được nhiệt độ cơ thể của bản thân, cũng không thể khống chế được trái tim loạn nhịp, ở một nơi tràn ngập hơi thở của Chương Hồi thế này linh hồn anh dường như cũng đang run rẩy.
Xuyên qua làn hơi nước, anh nhìn hình phản chiếu của mình trong gương, khuôn mặt bình thường này nhìn thuận mắt hơn nhiều, nhưng lại sinh ra một chút diễm lệ khó nói nên lời.
Mà phần diễm lệ này đều là Chương Hồi trao cho anh.
Kinh Linh cảm thấy chân mình mềm đi, không biết là do quá chén hay do tình cảm mãnh liệt tạo nên, dục vọng yên lặng gần mười năm đột nhiên bị đánh thức làm anh không thể nào phòng bị kịp.
Kinh Linh bỗng nhiên nhớ ra mình không mang quần áo vào để tắm rửa, trời ạ, làm thế nào bây giờ?
Trong tiếng nước đột nhiên anh nghe thấy âm thanh gõ cửa, sau đó là tiếng của Chương Hồi truyền đến. “Tiểu Kinh? Tôi mang quần áo với đồ rửa mặt cho cậu này.”
Tay chân Kinh Linh khẩn trương không biết để chỗ nào, khi bước ra khỏi phòng tắm vòi sen thì trượt chân một cái, anh bám vào bồn rửa mặt bên cạnh nhưng vẫn trượt tay ngã vào cạnh bồn rửa, Kinh Linh kêu rên lên một tiếng.
Ở bên ngoài Chương Hồi nghe thấy tiếng thân thể bị va chạm, hắn lo lắng hỏi. “Làm sao thế? Ngã sao?”
“Không sao cả.” Thanh âm nhỏ bé của Kinh Linh lộ ra chút yếu ớt, Chương Hồi vặn nắm cửa lại phát hiện cửa đã bị khóa, hắn không tự ý thức được mà nóng nảy gõ cửa. “Mở cửa ra cho tôi, Kinh Linh.”
Nửa phút sau cửa mới mở ra, Kinh Linh ngượng ngùng đứng ở bên cửa, tóc anh hơi dài, sợi tóc đen nhánh như lụa ướt át dán lên cổ, anh chùm khăn tắm của Chương Hồi để lộ ra bả vai gầy gò cùng với xương quai xanh tinh xảo, trên mặt còn dính nước chảy xuống từ ngọn tóc.
Anh rũ mắt xuống, trên khuôn mặt tái nhợt điểm thêm chút hồng hào, môi cũng đỏ hơn ngày thường.
Ánh mắt Chương Hồi dừng tại chân anh, anh co quắp mà đặt chân trái lên mũi chân phải, chậm rãi cọ xát mấy lần.
Ngón tay run rẩy của Chương Hồi bị che khuất đằng sau bộ quần áo, sau lưng hắn hơi tê dại, hô hấp cũng nặng hơn một chút.
Nhưng hắn vẫn cố gắng khắc chế bản thân mà đưa đồ trên tay cho Kinh Linh. “Thay vào đi rồi ra ăn sáng.”
Sau đó hắn đi ra tủ lạnh rót cho mình một cốc nước lạnh, như mong rằng có thể áp chế đi dục vọng vừa bùng lên.
Trước giờ hắn vẫn nghĩ con người vẫn có thể kiềm chế được thứ xúc động bản năng này, không thì có khác gì với động vật cơ chứ.
Khi hắn tỉnh táo nghĩ lại, trừ bỏ lần xúc động trong nhà vệ sinh của quán bar thời đại học với Kinh Linh ra thì trước nay hắn vẫn luôn là kẻ khắc chế và cấm dục.
Hắn dần hiểu rõ, đối với hắn Kinh Linh là một sự tồn tại đặc biệt, tỷ như khi hắn vì anh mà xao động thân thể để áp chế thứ thú tính bản năng của mình.
Chương Hồi nghĩ, nếu mình không giãy giụa nữa mà lại thỏa hiệp với thứ bản năng kia, liệu điều gì sẽ xảy ra?
Liệu điều đó sẽ có thể khiến hắn hay Kinh Linh hạnh phúc hơn không?
Kinh Linh từ phòng tắm bước ra, trên người vẫn mặc áo ngủ của hắn, bộ đồ rộng hơn so với anh cho nên thoạt nhìn lại mang theo vẻ động lòng khó nói, khuôn mặt anh hồng hào hơn so với ngày thường, ánh mắt né tránh không dám nhìn về phía Chương Hồi.
Chương Hồi đưa cốc sữa bò ấm đã chuẩn bị sẵn cho anh, hắn không quá rõ khẩu vị của anh nhưng hắn nghĩ anh sẽ thích đồ ngọt, bởi vì nhìn người kia trông vừa mềm mại vừa ngọt ngào đến thế cơ mà.
Chương Hồi khiếp sợ với suy nghĩ kì lạ này của bản thân, nhưng hắn lại không thể không thỏa hiệp được với những điều chân thực trong lòng mình.
Hắn ngồi xuống ghế sofa, để cho Kinh Linh ngồi ở giữa hai chân mình, cầm khăn lông nhẹ nhàng mà xoa mái tóc mềm mại của anh, dùng thanh âm cực kì quyến rũ nói. “Có qua có lại.”
Lỗ tai Kinh Linh cảm nhận được hô hấp nóng rực của hắn, trên người anh tràn ngập hương vị của Chương Hồi, mông và đùi cũng có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc ở chân Chương Hồi.
Anh không dám ngồi dựa ra đằng sau nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng từ đằng sau truyền tới, ấy vậy mà anh chẳng dám nghĩ nó là cái gì.
Chương Hồi không cảm thấy tư thế này có gì ái muội, hắn chỉ muốn là làm, nhưng khi cảm nhận được sự cứng đờ của Kinh Linh hắn mới ý thức được rằng tư thế này không ổn, vậy mà hắn cũng vẫn không muốn buông tha cho anh.
Hắn chơi xấu vừa xoa xoa tóc Kinh Linh vừa ghé vào tai anh thấp giọng nói. “Vừa rồi bị ngã sao?”
Kinh Linh lắc lắc đầu, giọt nước trên tóc bắn lên cằm Chương Hồi.
Chương Hồi cảm thấy cằm hơi ngứa, tay lại không rảnh, chỉ có thể cọ cằm mình lên chiếc khăn lông đang chùm lên đầu Kinh Linh một chút.
Kinh Linh run lên, Chương Hồi cười khẽ.
Kinh Linh nắm chặt chiếc cốc trong tay, anh có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt của sữa, dường như không khí cũng bị nhiễm bởi hương vị ngọt ngấy này.
Đã nhiều năm rồi anh không uống sữa, nếu uống sữa lạnh thì dạ dày anh sẽ đau, hơn nữa anh không thích vị sữa lạnh chẳng khác nào nước khoáng bình thường.
Từ khi Kinh Hồng rời đi đã không còn ai làm nóng sữa cho anh uống, mỗi lần tự đun anh đều cảm thấy buồn bã, cho nên hương vị sữa ấm áp đối với anh mà nói thì hơi xa vời.
Anh uống một ngụm, vẫn là hương vị thơm ngọt khi còn nhỏ.
Khi đó trong nhà chỉ có đường cát, mẹ thường cho thêm hai thìa đường rồi mới đưa cho anh uống. Không ngờ rằng hương vị lại quen thuộc như thế, tuy rằng không hoàn toàn giống chính xác nhưng cảm giác được yêu thương như này từ lâu đã trở thành xa lạ với anh.
Mũi Kinh Linh hơi nóng lên, đây có thể hiểu rằng anh được yêu thương sao? Mà loại chiều chuộng này lại được người anh thích, người anh coi như vì sao xa xôi trên trời ban tặng.
Anh không khống chế được mà ngả đầu ra đằng sau dựa lên bờ ngực rắn chắc mà rộng lớn của Chương Hồi, chỉ cảm giác thời gian như đang lắng lại.
Nếu có thể, anh muốn chết tại khoảnh khắc này, dù sao con người ai chẳng chết đi, không bằng ra đi trong lồng ngực của người mình yêu.
Chương Hồi cảm nhận được đầu Kinh Linh dựa vào gần, khăn lông trong tay hắn trượt xuống ghế sofa, tay hắn choàng qua vai Kinh Linh rồi dần dần thêm sức.
Hắn thích sự ôn nhu của thời khắc này, bọn họ mặc quần áo ở nhà ngồi trên chiếc sofa mềm mại, trong phòng tràn ngập ánh mặt trời ấm áp của bình minh, bọn họ trao đổi với nhau nhiệt độ cơ thể và hương vị, điều mà trái tim đã phiêu bạt nhiều năm của hắn đã lâu chưa cảm nhận được.
Không biết đã qua bao lâu, bọn họ không hề nói chuyện, nhưng cả hai đều biết một thứ gì đó đã lén lút phát sinh.
Chương Hồi không thỏa mãn với tư thế này, hắn muốn được dựa gần vào anh hơn một chút, cánh tay hắn rời xuống ôm lấy vòng eo của Kinh Linh muốn kéo anh lên đùi mình ngồi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu “A” đau đớn của Kinh Linh.
“Làm sao vậy?” Chương Hồi xốc phần áo bên eo anh lên, phát hiện trên phần eo trắng nõn gầy gò của anh là một mảng đỏ nghê người, có chỗ còn hơi thâm tím.
Chương Hồi nhíu mày, Kinh Linh không dám nhìn hắn: “Là do vừa rồi ngã sao?”
Kinh Linh nhỏ giọng “Vâng” một tiếng.
Chương Hồi thả Kinh Linh ra, đặt anh lên ghế sofa rồi đứng dậy rời đi.
Bỗng nhiên rời khỏi cái ôm ấm áp khiến Kinh Linh vô cùng sợ hãi, anh ấy giận rồi sao? Đây là lần đâu tiên anh nhìn thấy Chương Hồi tức giận, là bởi vì mình nói dối anh ấy ư?
Ngay khi Kinh Linh đang cúi đầu chìm trong cảm xúc khổ sở không khống chế được, Chương Hồi cầm một hòm thuốc ngồi xổm xuống trước mặt anh, hơi lỗ mãng mà nhấc vạt áo anh lên, giọng nói vô cùng nghiêm túc. “Cắn.”
Kinh Linh chưa bao giờ thấy Chương Hồi như vậy, nếu may mắn có thấy qua thì chỉ đúng một lần, đó là vào buổi đêm mê loạn ấy khi Chương Hồi thở dốc trên cơ thể anh.
Chương Hồi của ngày xưa luôn ôn hòa cuốn hút, vừa lịch sự mà cũng nhã nhặn.
Một Chương Hồi thế này khiến anh hơi sợ hãi, nhưng cũng khiến anh sinh ra một chút khát vọng và mê luyến.
Anh ngoan ngoãn cắn vạt áo, hai mắt nhắm chặt.
Chương Hồi nhìn đôi mắt nhắm chặt với hàng mi run rẩy của anh, hắn biết mình vừa rồi đã mất kiềm chế, nhưng khi nhìn thấy thói quen che giấu đau đớn của bản thân kia, nói giận anh cũng chẳng bằng thà hắn nói giận chính mình.
Kinh Linh cho rằng Chương Hồi sẽ dùng sức, nhưng đau đớn anh nghênh đón lại không hề đến, ngược lại là xúc cảm mềm nhẹ như cái vuốt ve của tình nhân cùng với chút hơi lạnh.
Anh cảm thấy ngượng ngùng mà cảm giác được hàm răng mình run nhè nhẹ, nước miếng tựa như muốn trào ra nhưng anh lại không dám nhả vạt áo.
Anh chậm rãi mở to mắt liền thấy được Chương Hồi đang nghiêm túc nhìn chằm chằm phần eo của mình, ngón tay thon dài cầm miếng bông lau miệng vết thương, biểu tình của hắn nhìn qua rất nghiêm túc, đôi lông mày nhíu lại lộ ra vẻ quan tâm và đau lòng.
Kinh Linh cũng không ngốc, anh có thể cảm nhận được cảm xúc của Chương Hồi, ngón tay anh run rẩy sờ sờ đầu hắn, trấn an nói. “Tôi không đau đâu.”
Không ngờ vừa mở miệng vạt áo đã rơi xuống, nước miếng cũng không không chế được mà rớt xuống.
Sau khi ý thức được Kinh Linh chợt cảm thấy mất mặt, anh vừa muốn duỗi tay đi lau thì bàn tay to lớn của Chương Hồi đã nhanh hơn một nhịp, hắn không chê bẩn mà lau đi sợi chỉ bạc kia, sau đó nắm cằm Kinh Linh bắt anh nhìn thẳng vào hắn. “Sau này nếu đau phải nói với tôi, không được tự chịu đựng một mình, hiểu không?”
Kinh Linh ngượng ngùng rũ mắt xuống, ngoan ngoãn mà nói. “Biết rồi.”
Chương Hồi xoa tóc anh một chút. “Ngoài eo ra còn bị đập vào đâu nữa không?” Sau đó còn nhấn giọng. “Nói thật cho tôi.”
Kinh Linh nhanh chóng lắc đầu. “Thật sự là không còn nữa.”
Chương Hồi đứng lên, tin tưởng anh mà nói. “Vậy thì lại đây ăn đi.”
Bọn họ ngồi ở nhà ăn được phủ kín bởi ánh mặt trời, Chương Hồi quen tay làm bánh mỳ bơ nướng chân giò hun khói, cái miệng nhỏ của Kinh Linh ăn một miếng từ tốn rồi lại uống một ngụm sữa nóng.
Cách Chương Hồi ăn là kiểu ưu nhã nhưng hắn vẫn ăn khá nhanh, cắn vài miếng rồi uống sạch cốc sữa.
Chương Hồi nhìn dáng vẻ nhai nhai nuốt nuốt của Kinh Linh mà trong lòng sinh ra một chút thỏa mãn, cái miệng nhỏ ăn đồ ăn kia khiến tâm tình hắn an tĩnh trở lại.
Hắn lau đi vụn bánh mì bên miệng Kinh Linh, mỉm cười nhìn anh. “Thật là giống một bé con.”
Kinh Linh ăn cũng thoải mái, nuốt miếng cuối cùng xuống mới nói. “Cảm ơn anh.”
Chương Hồi vừa định bảo anh quá khách khí thì lại nghe thấy anh nói tiếp. “Đã lâu rồi tôi chưa ăn sáng.”
“Tại sao?” Chương Hồi nghĩ, như vậy thì không phải không có lí do mà anh gầy đến thế.
Ánh mắt Kinh Linh nhìn về phương xa. “Khi ở Tokyo vì phải kiếm tiền nên nếu có thể ăn ít một chút thì tốt hơn.”
Qua những bức thư Chương Hồi cũng biết rằng anh sống độc lập về kinh tế, Kinh Linh cũng không nói gì nhiều về cha mẹ, nhưng dường như những năm đó của anh đã trải qua không dễ dàng gì. Trái tim Chương Hồi như bị một bàn tay bóp chặt, gần đây hắn thường xuyên vì anh mà cảm thấy đau lòng.
Sau đó anh lại thoải mái nhìn Chương Hồi mà cười. “Sau đó lại thành thói quen, cũng không có chuyện gì cả.”
Chương Hồi thích thấy anh cười, như vậy thì nhìn anh sẽ đơn thuần hơn một chút, giống như con người chân thật của anh.
Nhưng hắn không muốn nhìn thấy nụ cười như thế này, là khi hắn có thể thấy cả những giọt nước mắt bị giấu sâu bên trong.
Hắn nói. “Sau này mỗi ngày đều phải nhớ ăn sáng, biết chưa?”
Kinh Linh nghiêm túc gật đầu, như anh đã từng hứa, chỉ cần Chương Hồi nói anh đều sẽ làm tất cả.