Bạn đang đọc Thứ Đế: Chương 13
Phượng Toàn vừa đi ra ngoài doanh trướng, đã nhìn thấy Lê Băng ở phía sau đội trưởng cánh quân bên phải. Mặc dù tại tiệc rượu hôm đó, hắn chỉ nhìn qua Lê Băng một cái, nhưng dung mạo nàng dù sao cũng khiến người ta khó quên, hắn lập tức ra lệnh tất cả mọi người trở lại cương vị, mời Lê Băng vào trong doanh trướng của hắn để nói chuyện.
(trướng: cái lều)
“Vì sao Điện hạ ở chỗ này ?” – Phượng Toàn giao phó tâm phúc canh giữ ở bên ngoài doanh trướng, hắn cho rằng chuyện Đại công chúa xuất hiện tại nơi đây vẫn nên được giữ bí mật là hơn.
Lê Băng đứng ở trong doanh trướng chủ soái, ưỡn thẳng sống lưng, mặc dù trên người thì nhếch nhác mà tinh thần thì sa sút, dáng vẻ cùng ánh mắt nàng lại có thể lập tức làm cho người ta hiểu nàng tuyệt đối không phải xuất thân hàn vi. Nàng hít sâu ba cái, tự tin với bản thân đã xỏ vào khôi giáp, sau khi xoay người đối mặt với Phượng Toàn, khí nóng thế nhưng vẫn không tự chủ được mà chui lên mặt.
Trước kia, chưa nhìn thấy Phượng Toàn, nàng chỉ nghĩ làm thế nào để cướp đi tất cả những thứ thuộc về Mộ Dung Sương Hoa, hoài niệm thường ngày khiến cho nàng lựa chọn Phượng Toàn làm mục tiêu đầu tiên. Nàng không biết Phượng Toàn cùng với Hi hoàng đã kết thành cái dạng ước định gì, cũng không biết rằng cái ước định kia thật ra là kế hoãn binh để Phượng Toàn cự tuyệt Hi hoàng, nàng chỉ muốn cướp đoạt mà thôi!
Hiện giờ, đi tới trước mặt Phượng Toàn, ánh mắt của hắn, hình dáng của hắn, dễ dàng làm cho nàng nhớ tới đêm ấy, Lê Băng cơ hồ cho là mình đã quay trở lại quá khứ, nàng vẫn e lệ sợ người lạ, lại kìm lòng không đặng mà bắt đầu nảy sinh mong đợi và khát khao ham muốn với người nam nhân này.
Nàng tin rằng mình chắc chắn đã đỏ mặt một cách rõ ràng. Thế là nàng lại luống cuống, khôi giáp vô hình vừa mới được võ trang kỹ lưỡng, thế mà khi hắn hạ xuống ánh mắt khoan dung thì sự kiên định lại tan thành mây khói. Giống như khi sương mù tản đi, thì ra đóa sen đen nở ở trong quỷ mộng lại chỉ là một đóa sen trắng nhỏ nhắn e lệ.
“Thật xin lỗi, ta. . . . . .” – Lê Băng cảm giác mình thật xấu hổ, tức thì tay chân càng thêm luống cuống.
Phượng Toàn ở trong những lúc chỉ có một mình mình đều nhớ tới Tiểu Tuyết nhút nhát năm đó. Hắn cũng từng thử ở trên người những thiên kim sĩ tộc tại Thiên Kinh mà tìm kiếm người có thể là nàng. Đã từng có một hai nữ tử khiến cho hắn cảm giác có chút giống giống Tiểu Tuyết vậy, nhưng chỉ là có tí chút mà thôi. Huống chi những vị thiên kim đó chưa bao giờ tỏ ra dáng vẻ có ấn tượng với đêm đó, cho dù có cơ hội nói chuyện đôi câu, nếu không phải là tiếng nói không đúng, thì cũng là khác biệt hoàn toàn, hắn cũng bắt đầu cảm thấy hình như có chút buồn cười khi tìm kiếm một bóng hình không xác định ở trên người khác. Thế mà lúc này đây, Lê Băng lại làm cho tiếng lòng của hắn khẽ động, vậy mà đối với hình dáng của Đại công chúa đế quốc, hắn không thể tự chủ được cứ suy nghĩ lung tung.
Vì sao Lê Băng có thể đột nhiên đâm trúng chiếc xương sườn mềm (chỗ nhu nhược, mềm yếu) của hắn, Phượng Toàn cũng nói không ra nguyên cớ. Những năm gần đây, mặc dù thời gian nán lại trong quân đội khá nhiều, nhưng không phải hoàn toàn không có cơ hội chung đụng với nữ nhân, chẳng lẽ bởi vì chung quy hắn vẫn là ‘phàm phu tục tử’, khó có thể kháng cự lại sắc đẹp?
“Xin lỗi, ta cũng sơ suất rồi!”, Phượng Toàn lập tức chuyển tới một cái ghế, lại rót một chén nước, “Tại nơi đóng quân có nhiều điều bất tiện, kính xin Điện hạ nhẫn nại !”
“Đa tạ !” – Lê Băng ngồi xuống thì mới phát hiện ra chân có hơi hơi run rẩy, nàng mệt muốn chết rồi.
“Ưng quân đang thi hành nhiệm vụ, nếu như Điện hạ không ngại, mạt tướng hi vọng sau khi Điện hạ nghỉ ngơi xong sẽ lập tức phái người hộ tống Điện hạ trở về thành Viêm Đế !”
Lê Băng gấp đến độ đứng lên nhìn thẳng vào hắn, “Ta có chuyện riêng muốn xin Phượng tướng quân giúp một tay !”
“Có chuyện gì vậy ?” – Phượng Toàn theo bản năng lui về sau, tránh né kẻo tiếp xúc quá thân mật với nàng . . . . . . Không, thật ra thì khoảng cách giữa bọn họ phải là ba đến năm bước, nhưng cũng bởi vì “vừa vặn như thế”, vậy mà hắn lại vẫn có một tia tâm tư phấp phỏng, mất đi sự tỉnh táo tự kiềm chế thường ngày.
Lê Băng không phát hiện ra sự kỳ lạ ở hắn, chỉ không tự chủ mà vặn vặn bàn tay nhỏ bé. Mẫu phi từ trước đến giờ thống hận nhất những động tác nhỏ này của nàng, vậy mà rời khỏi cung Trường Lạc, những thứ kia lại như hình với bóng, phảng phất như lực trói buộc quỷ mị quấn quanh thân dường như cũng trở nên phai nhạt.
“Nãi nương của ta là người Vĩnh Tế quốc !” – Không ngờ rằng hiện tại nàng nói dối còn có thể khẩn trương nha ? Lê Băng cơ hồ nghĩ mà cười khổ.
“Điện hạ muốn đi tìm nãi nương của ngài ư ?” – Phượng Toàn dù chưa nói hẳn ra, nhưng biểu tình vặn nâng chân mày đã thẳng thắn nói rõ hắn cảm thấy không ổn.
“Nãi nương đã sớm qua đời, lại không thể trở về quê hương, ta đã từng đồng ý với bà, nếu như có cơ hội sẽ đem tro cốt của bà chôn ở trên mảnh đất quê hương thì thật tốt. Ta biết rõ như vậy rất lỗ mãng, nhưng chính vì biết quân đội Đại Thần sẽ tiến về phía Vĩnh Tế, mới muốn thỉnh cầu Phượng tướng quân giúp ta việc này !”
Phượng Toàn nhìn nàng một lúc lâu. Thật ra thì, hình dáng của nàng cũng không phải là nguyên nhân khiến lòng hắn ‘tâm viên ý mã’. Hôm đó tại bữa tiệc rượu, hắn đã sớm nhìn qua nàng. Hắn hình như muốn chứng minh cái điểm này nên đã nhìn vào dung nhan mỹ lệ của nàng một lúc lâu, rồi mới chậm rãi mở miệng: “Được rồi, chuyện này mạt tướng còn có thể góp thêm chút sức, nếu Điện hạ tin tưởng mạt tướng, xin ngài đưa tro cốt nãi nương giao cho ta. . . . . .”
(Tâm viên ý mã: tim đập loạn như con khỉ nhảy nhót, suy nghĩ như con ngựa chạy loăng quăng đây đó)
Lê Băng hoàn toàn không nghĩ tới điều này, sững sờ một chút, tư thế có phần cố chấp cứng dắn mà nói: “Ta phải tự mình làm chuyện này !”
Cho nên, ý của nàng là… Phượng Toàn cảm thấy hơi nhức đầu, nhưng hắn rốt cuộc vẫn là Phượng Toàn, giọng điệu vẫn ôn hòa cất lời: “Lần này Ưng quân đến Vĩnh Tế quốc là có một vài nhiệm vụ trọng yếu, sợ rằng bất tiện khi mang theo Điện hạ đồng hành !”
Lê Băng cũng không vì vậy mà cảm thấy thất bại, nàng đã sớm biết chuyện này không dễ dàng -“Ta không muốn đi theo các ngươi tiến vào Vĩnh Tế quốc, chỉ cần ở dọc quốc cảnh là được rồi, ở nơi nào có thể nhìn thấy Vĩnh Tế quốc là được. Ta chỉ có cơ hội lần này, tương lai nói không chừng không bao giờ có thể đến bất kỳ địa phương nào mà ta muốn đi được nữa. . . . . .” – Nàng rũ mắt xuống, lông mi dài dính hơi nước, có mấy phần là cố ý biểu diễn, cũng có mấy phần là chân tình lộ ra.
Ý nghĩ đầu tiên của Phượng Toàn là: hắn có nên tìm Lam Phi để thương lượng hay không ? Nhưng, hắn hầu như không cần đoán cũng biết bạn tốt sẽ có quyết định như thế nào —— không có gì phải thương lượng nữa, Điện hạ nên trở về, đi từ đâu thì trở về nơi đó ! Hơn nữa, Lam Phi chắc chắn sẽ không cố kỵ thân phận của đối phương, cứng rắn mà thi hành quyết sách của mình.
Hắn và nàng, lưng đeo gông xiềng của Hoàng thất giống nhau, một người không thể quay về, một người không đến được nơi muốn đến, có phải là cảm thấy ‘đồng bệnh tương liên’ hay không ? Nghĩ tới đây, đúng là làm cho Phượng Toàn cảm thấy mềm lòng.
Nghĩ đến Hoắc Thanh Vân kêu Phượng Toàn và Lam Phi cùng hợp tác, ngược lại thấy có cảm giác xa cách. về mặt tình cảm Lam Phi là người không thể bàn luận được, Phượng Toàn lại cứ khư khư quá nặng tình, hai người căn bản là ‘lấy dài bù ngắn’ lẫn nhau.
Phượng Toàn trầm ngâm. Nếu như hắn đồng ý, đại biểu đến lúc đó hắn cũng phải giấu giếm với cả Lam Phi. Muốn Lam Tham tướng thông minh tuyệt đỉnh vừa lòng, nói đơn giản cũng không đơn giản, nói khó khăn thì thật ra cũng không phải là không có biện pháp nào. Đoạn đường này, bọn họ vẫn lựa chọn đội hình có dạng chữ “Nhân” (人) để tiến lên, việc này chính là để phòng ngừa các loại phần tử có dã tâm trong khu vực không ai quản lí, hắn là tiên phong, Lam Phi dẫn quân cánh trái, ba phương hướng sẽ lấy ba màu khói làm tín hiệu báo động, đến khi xác định địa điểm giao hẹn quan trọng mới có thể một lần nữa chỉnh hợp ba đạo quân.
“Trên cả đoạn đường này ta đều đóng giả nam trang, các người không cần phục vụ ta… ta cũng không muốn gây ra phiền toái cho các người, không tiện khai báo với phụ hoàng của ta !”
Hắn thật sự không nên đồng ý ! Nhất định là. . . . . . Trí não của hắn có chút bất thường.
“Chỉ cần xảy ra một chút tình hình gì, Điện hạ nhất định phải để cho bộ hạ của ta hộ tống ngài trở về thành Viêm Đế !” – Nói ra những lời này xong thì Phượng Toàn nghĩ hối hận cũng không kịp rồi.
Thở phào nhẹ nhõm, Lê Băng cơ hồ muốn cười rộ lên, bộ dáng kia không ngờ làm cho hắn nhớ tới Tiểu Tuyết.
A… Hắn đang nghĩ cái gì vậy ? Hiện tại nên phiền não là: kế tiếp, hắn sẽ phải chịu trách nhiệm che giấu thân phận của nàng. Rõ là hắn đã tự mình ôm vào một cái phiền toái thật lớn !
Cái đại phiền toái thứ nhất là đi ngủ.
Công chúa là kim chi ngọc diệp, chiếc giường tốt nhất trong doanh trại chính là ở cái trướng của hắn —— thật ra thì cũng không tốt bao nhiêu, hắn luôn luôn lấy đồng cam cộng khổ cùng huynh đệ để gò bó mình, nhiều lắm cũng chỉ căng võng bên trong trướng mà thôi.
Cho nên, võng đương nhiên phải nhường lại.
Hơn nữa, nếu như liên tiếp hàng đêm hắn đều không trở về ngủ trong trướng của mình, chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ, dĩ nhiên tin tức Đại công chúa ở chỗ này ngay cả nửa điểm cũng không được để lộ ra; nhưng nếu như bảo hắn và công chúa cùng ngủ trong một trướng, mặc dù hắn đã chuẩn bị kỹ càng để ngả ra đất nằm ngủ, quả thật vẫn không ổn.
Thật sự không có cách nào, hắn chỉ có thể trách chính mình, thật là bị yêu ma mê hoặc tâm trí, thế nào mà lại đồng ý với nàng.
Ban đêm, Lê Băng ngủ ở võng, A Bối ngả ra đất nằm nghỉ ở dưới giường của nàng, Phượng Toàn ngả ra đất ngủ ở phía bên kia cùng trong một cái trướng.
“Trong quân đội tất cả đều giản lược, hơn nữa thi hành nhiệm vụ ở bên ngoài tương đối khó khăn, nghiêm ngặt, Điện hạ có thể không quen, hi vọng ngài nhẫn nại !” – Hắn nói.
Lê Băng cảm thấy hơi kinh ngạc, bên trong trướng chủ soái sao mà đơn sơ như thế, tuy nhiên, như đã được nghe kể, ma ma đã sớm cảnh cáo nàng, hơn nữa đoạn đường từ thành Viêm Đế đến chỗ này cũng không hẳn tương đối thoải mái, còn không phải là nàng từng ngày từng ngày đều có thể chịu đựng sao?
“Không sao, như vậy đã rất khá rồi !” – Không tốt cũng phải nhịn. Ngay cả sắc mặt của cung Thái Bình nàng đều có thể nhịn, đây cũng có là cái gì để mà không thể nhẫn nhịn nổi chứ ? Giống như một kiểu giận hờn, nàng nằm vào bên trong võng, cầm cái chăn che lên quá đầu.
Nàng chưa từng ngủ qua ở võng, khi chiếc giường bởi vì động tác của nàng mà lung lay lên xuống, nàng căm thẳng đến mức không dám cử động, thật lâu lại cảm thấy sự kinh hoảng của mình có chút buồn cười, đỏ mặt kéo xuống cái chăn, nhìn về phía vị trí của Phượng Toàn, thấy hắn hình như không phát hiện ra cử chỉ buồn cười của nàng, mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận từng li từng tí điều chỉnh tư thế thoải mái hơn.
Tiếp đó, nàng mới nhớ tới thì ra đây là giường của Phượng Toàn, trước kia hắn vẫn nằm ngủ ở trên này. . . . . . Gương mặt của nàng một hồi nóng lên, không nhịn được muốn cầm tấm thảm che kín mặt của mình. Tấm thảm hòa lẫn mùi bùn đất, cỏ khô và mùi thớt ngựa, dù sao lúc nhổ trại có thể là một đống đồ cùng nhét vào với nhau, còn có thoang thoáng mùi phái nam. . . . . . Nàng và Phượng Toàn đắp cùng một tấm thảm. . . . . . A! Sao nàng lại bắt đầu suy nghĩ lung tung như vậy đây?
Phượng Toàn quay đầu qua nhìn thấy dáng vẻ Lê Băng cầm lấy tấm thảm của hắn bọc kín mình lại, chẳng biết tại sao, cái đầu đột nhiên nóng lên, vội vàng vẫy vẫy đầu, quay lưng đi.
Hắn đang suy nghĩ lung tung cái gì thế ?
Nằm bên cạnh võng, ngủ giống như đã chết cũng không sai, A Bối đã khe khẽ cất tiếng gáy, Lê Băng từ khe hở trên võng nhìn về phía bên kia cùng một cái trướng, Phượng Toàn cũng tương tự ngả ra đất nằm ngủ, mới nghĩ đến mình đang chiếm dụng giường của hắn. Võng mặc dù không quá thoải mái, nhưng nằm ở cỏ khô rảitrên đất vẫn gian khổ hơn, trong lòng nàng cảm thấy áy náy, rối rắm thật lâu, cuối cùng cũng khó khăn mà mở miệng: “Thật xin lỗi !”
Nàng đã lâu chưa từng hạ thấp tư thế ở trước mặt người khác. Từ sau khi mẫu phi bị bệnh, nàng chỉ cần vượt ra ngoài cung Trường Lạc, sẽ nhớ tới Thái Y Viện đã làm thế nào đem sự bi thảm của cung Trường Lạc trở thành lễ vật quy thuận đối với cung Thái Bình, cả tòa thành Viêm Đế kia đều như nhau mà thôi! Thế là nàng ép buộc mình tuyệt đối không thể tỏ ra yếu thế trước những con người đó.
Phượng Toàn đã nằm nghiêng đưa lưng về phía hai chủ tớ bọn họ, lạnh nhạt lên tiếng: “Ta đã đồng ý Điện hạ, Điện hạ không cần băn khoăn !” – Thật ra thì trong lòng hắn có chút nghi ngờ, Đại công chúa có thể là Tiểu Tuyết hay không ? Nhưng Tiểu Tuyết không hề giống Đại công chúa, dường như cố tình bao quanh trên người một tầng băng giá và gai góc vô hình, hắn đối với sự liên tưởng của mình mà không khỏi cảm thấy buồn cười.
Có lẽ là bởi vì lấy thân phận công chúa mà nói, thường đem cụm từ ‘thật xin lỗi’ giắt ở khóe miệng như thế, khiến hắn cảm thấy có phần không thể tưởng tượng nổi.
“Cám ơn ngươi đã đồng ý giúp ta !” – Nhưng, Phượng Toàn không phải là “những con người đó”. Lê Băng nằm nghiêng ở trên võng ngắm bóng lưng của hắn, nhớ tới quá khứ và hiện tại, hắn vẫn như cũ, khẳng khái mà dịu dàng, nàng không kìm được mỉm cười.
“Điện hạ khách khí…”, hắn nghĩ nghĩ, rồi tiếp tục nói: “Thân phận điện hạ không nên công khai, trước mắt nếu như có người ngoài, xin ạt tướng kêu ngài là『 tiên sinh 』 đi. Ta đã nói qua với thuộc hạ, ngài là tiên sinh dạy học muốn đi tới Vĩnh Tế quốc !”
“Được !”
Nàng cứ thế thuận theo mà đáp ứng càng làm cho Phượng Toàn nhớ tới Tiểu Tuyết, hắn gần như muốn mở miệng hỏi thăm, nhưng lời nói đến khóe miệng, lại cứ không biết nên hỏi từ đâu.
Hỏi, nàng có phải là Tiểu Tuyếthay không ư ? Cái này cũng không khỏi quá quái dị.
“Điện hạ đi ngủ sớm một chút đi !” – Hắn chỉ đành phải nói như vậy.
“Ngươi cũng thế !”
Đáng tiếc, hắn hầu như cả đêm không chợp mắt nổi, cũng không biết là vì hối hận đã tự tìm phiền toái nhiều hơn một chút, hay là… Nhớ tới Tiểu Tuyết nhiều hơn một chút ?
Mà phía sau thân hắn, Lê Băng cơ hồ không nỡ lật người, những chất chứa thật lâu, thật lâu trước kia đã tan biến, dịu dàng mỉm cười, nhìn bóng lưng của hắn, cho đến cuối cùng cũng không chống lại được sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ, liền ngủ thật say.
Liên quan đến việc nữ giả nam trang, A Bối vô cùng thuần thục, dù sao nàng cũng nhờ nữ giả nam trang mới có thể xâm nhập vào nha môn lấy được phần công việc kiếm chỉ đủ ăn, mà trong chuyến này, nhiệm vụ của nàng còn bao gồm lúc cần thiết phải giúp dẫn dắt Phượng Toàn đến gần Lê Băng. Cùng giao thiệp với quan binh, xưng huynh gọi đệ, nàng vẫn như trước kia rất được lòng mọi người, vì vậy mới ngày đầu tiên vào trong doanh trại, mấy huynh đệ gác đêm bên cạnh Phượng Toàn, người nào chịu trách nhiệm làm tạp dịch trong trướng của Du kỵ Tướng quân, nàng đại khái cũng mò ra rất rõ ràng.
Bọn họ phải nhân lúc trời còn chưa sáng nhổ trại, tranh thủ trước khi trời tối đi đến chỗ đóng quân kế tiếp, quả thật là việc không hề nhẹ nhàng thoải mái. Thật may, Phượng Toàn nói qua với bên ngoài rằng Lê Băng là tiên sinh dạy chữ của Đại Thần muốn tiến về phía Vĩnh Tế, vì phòng ngừa lần đi Vĩnh Tế này lại bị thổ phỉ tập kích, Phượng Toàn có ý tốt chứa chấp “Hắn” đồng hành. Liên quan đến lễ tiết ‘Tôn Sư Trọng Đạo’, dân chúng Đại Thần vẫn còn chú ý tới, vì vậy những công việc nặng nề cũng không tới phiên Lê Băng phải làm.
Tại đây chạy hai ngày đường, không được rửa mặt, còn phải cùng ăn lương thực phụ (ngô, khoai, sắn), Lê Băng vẫn chịu đựng, không hề mở miệng oán trách, khiến Phượng Toàn càng thêm kinh ngạc.
Nàng vẫn lộ ra có chút xa cách —— dĩ nhiên, đóa hoa được Hoàng thất nuông chiều đặt mình trong ở hoang sơn dã lĩnh, ở chung cùng với một đống xú nam nhân có thói quen lăn lộn trong bùn, mặc dù mặc toàn thân trang phục áo vải của nam nhân, vẫn giống như một viên trân châu trong hố bùn. Nhưng Lê Băng cũng không nêu ra bất kỳ yêu cầu gì, cũng chưa từng oán trách, nàng chỉ lạnh nhạt, lẳng lặng tự xử lý bản thân mình cho tốt, cố gắng không tạo ra phiền toái cho Phượng Toàn.
Ngày thứ ba, bọn họ đóng quân ở trên bờ sông. Các huynh đệ từng người một làm xong công việc dựng doanh trại liền sung sướng chạy đến nhảy xuống sông, Phượng Toàn cũng ở đó, nhìn thấy sự khát vọng trong đôi mắt của Lê Băng —— nàng vẫn thế, vẻ mặt vô cảm giống như nó đã trở thành thói quen, nhưng lại không tự chủ được liên tục nhìn về phía nước sông trong suốt, cuối cùng mới thừa dịp sau khi những nam nhân kia đã lên bờ, đến bên mép nước, cẩn thận từng li từng tí rửa tay rửa mặt, khiến cõi lòng Phượng Toàn cảm thấy không đành.