Thứ Đế

Chương 11


Bạn đang đọc Thứ Đế: Chương 11


“Thánh thượng thật có mắt nhìn, biểu ca của ta không giống những Hoàng tử hay Thế tử tốt mã dẻ cùi, chỉ biết khoe khoang, tự cao tự đại kia, cũng không giống vài người, tuy nói là võ nghệ cao siêu, mưu trí hơn người, tính tình cô độc lại đam mê gây khó khăn cho người khác. Tính cách của hắn đều tốt, người nào được gả cho hắn là đời trước đã đốt nhiều hương thơm* !” – Hoắc Lỗi ngồi ở phía sau Phượng Toàn. Bình thường mặc dù ghét biểu ca hay càu nhàu, nhưng những năm gần đây cùng là thủ hạ của phụ thân, hắn rất hiểu biểu ca vẫn luôn chăm sóc hắn, chính vì vậy năm ngoái Hoắc Thanh Vân đã chia tách tên nhi tử xấu xa và chất tử điều đi đến những doanh trại khác biệt, tránh cho gã nhi tử xấu xa này lại muốn mọi chuyện đều đổ dồn cho biểu ca, không biết tiến bộ.
(* ý là kiếp trước đi nhiều chùa đốt nhiều hương để cầu khấn)
Hoắc Lỗi vừa là nói với một đống bạn nhậu vây ở bên cạnh hắn —— dĩ nhiên tất cả đều là con em quý tộc Đại Thần hay khoác lác, vừa là cố ý nói cho cái người nào đó “Võ nghệ cao siêu, mưu trí hơn người, tính tình cô độc lại đam mê gây khó khăn cho người khác” nghe được. Bị đưa đến tôi luyện dưới cờ Phiêu Kỵ đại tướng quân có không ít con em quý tộc đại quan, trừ Phượng Toàn ra, còn có Lam Phi – nhi tử của Tể Tướng. Phượng Toàn, Hoắc Lỗi và Lam Phi, coi như là cùng trèo vào trong quân doanh, ba người này có bối cảnh, có năng lực, dáng vẻ đường đường, lúc ấy có thể nói mỗi người mỗi vẻ, nhưng Hoắc Lỗi đến nay vẫn chỉ là một tên quan canh đồn —— dõi mắt trong quân doanh Đại Thần, khẳng định là không có một con em thế gia giai vị (vị trí + cấp bậc) thấp hơn so với hắn! Nếu không phải vì đi theo phụ thân đánh cuộc một trận, hắn đã sớm rời khỏi quân đội!
Mặc kệ bản thân Hoắc Lỗi thật lâu không tiến bộ có tức giận hay không, Hoắc Thanh Vân đặc biệt nghiêm nghị với nhi tử vẫn là sự thật. Hôm nay hắn ngồi ở chỗ này, hoặc vì hắn là nhi tử của Tướng quân, cũng có thể vì là biểu đệ của Phượng Toàn. Mà Phượng Toàn đã sớm thăng làm Du kỵ Tướng quân, Lam Phi còn hơn nữa được thăng lên Tham tướng, trước đây còn từng là trưởng quan của Hoắc Lỗi, Hoắc Lỗi đối với hắn sớm có thành kiến, những năm này hai người không thiếu được rất nhiều lần so tài với cả tranh chấp —— dĩ nhiên đây là ý nghĩ đơn phương của Hoắc Lỗi, đối với Lam Phi mà nói, hắn chỉ y theo quân pháp mà làm việc.
Mà Lam Phi đúng là có bản lĩnh, tính cách của hắn đắc tội không ít người, nhưng năng lực của hắn lại có thể chế phục người khác, nếu không phải luôn luôn ‘thủy hỏa bất dung’ với Lam Phi, Hoắc Lỗi sao có thể dùng “Võ nghệ cao siêu, mưu trí hơn người, tính tình cô độc lại đam mê gây khó khăn cho người” để hình dung mà chán ghét hắn đây?
Khiến Hoắc Lỗi lại càng không yên chính là, Phượng Toàn và Lam Phi ở chung với nhau trong quân đội mấy năm này ngược lại trở thành ‘tâm đầu ý hợp’. Lam Phi từ trước đến giờ chỉ đem cường giả (kẻ mạnh) để nhìn người, Phượng Toàn tính tình lại khoan hậu nhân từ —— cho nên chỉ có hắn chịu được Lam Phi! E rằng Hoắc Lỗi có thể thắng nổi Lam Phi duy nhất ở một điểm là hắn có nhiều bằng hữu, “nhất hô bách ứng”, mà Lam Phi chân chính tri giao cũng chỉ có Phượng Toàn mà thôi.
Lam Phi ngồi ở ngay sát bên cạnh Phượng Toàn, Hoắc Lỗi lại một trận oán thầm liên tiếp. Trong lòng xổ toẹt: quỷ cô độc, ngoại trừ biểu ca, chắc hẳn không ai muốn ngồi cùng bàn với hắn!
“Hoắc gia, ghen à ?” – Thấy hắn hung tợn đem tầm mắt hướng tới Lam Phi ở phía trước, biết rõ Hoắc Lỗi, Phượng Toàn và Lam Phi ở trong “Tam giác quan hệ”, đồng đảng không nhịn được nói giễu.
“Hâm mộ, ghen tị, thù hận, oán thán!” – Một người hảo hữu khác lành lạnh nhạo báng.
“Ngươi đi chết đi!”

“Thật hâm mộ Phượng Tướng quân, bên cạnh hầu như đều là quý nhân mà, đầu tiên là có một người dượng Phiêu Kỵ đại tướng quân, hiện tại lại có Tể Phụ (tể tướng, Tần Thủy Hoàng trước kia gọi Tể tướng Lã Bất Vi là Tể Phụ) tương lai làm huynh đệ. Các ngươi có biết Thánh thượng kỳ thực cũng tính toán vun trồng Lam Tham tướng tiếp nhận vị trí của phụ thân hắn không ? Bởi vì Lam Tham tướng đồng niên (cùng tuổi) với Điện hạ, từ nhỏ thường ra vào hoàng cung, nói không chừng Thánh thượng nhìn trúng Phượng Toàn cũng do Lam Tham tướng giúp một chút. Phượng Toàn không những có thể cưới được hoàng trữ, lại còn cùng người trong tương lai có quyền lực cao thứ hai của đế quốc này xưng huynh gọi đệ, xem ra tương lai người được ngưỡng mộ nhất chính là hắn, híc. . . . . .” – Có người nói như thế.
Hoắc Lỗi nghe ra vị chua bên trong khẩu khí kia, tính tình vốn thẳng như ruột ngựa, hắn lập tức vỗ bàn quay sang đáp lời: “Đó là bản lãnh của hắn, có dượng là Phiêu Kỵ tướng quân thì xảy ra chuyện gì ? Ngươi từng nhìn thấy cha ta làm việc thiên tư rồi sao?”
“A, Hoắc gia, hắn đùa giỡn thôi !”, có người vội vàng hoà giải, “A, Điện hạ đang nhìn về chỗ này! Hoắc gia, giữ hình tượng ! Hình tượng đó!”
“Sợ cái gì ?” – Hoắc Lỗi phất phất tay, nhìn về hướng bên trái phía trước, Mộ Dung Sương Hoa quả nhiên đang chăm chú nhìn về vị trí bọn họ. Lúc này đã xế chiều, mùa hè ban ngày khá dài, thủy tinh và bảo thạch rũ xuống trên tóc dài của nàng khúc xạ ánh chiều tà, như ánh sao óng ánh, song những thứ kia chung quy tồn tại là vì tôn lên nụ cười tủm tỉm ưu nhã trên gương mặt nàng. “Điện hạ muốn nhìn cũng là nhìn biểu ca của ta, ngươi hưng phấn cái gì ? Xì!”
Ngồi ở phía trước, Phượng Toàn cũng chú ý tới Mộ Dung Sương Hoa đang nhìn chăm chú, lễ phép gật gật đầu. Mộ Dung Sương Hoa cười càng ngọt hơn, quay đầu nói nhỏ với cung nữ theo hầu, Phượng Toàn lúc này mới thu hồi tầm mắt, phát hiện trên khuôn mặt tuấn mỹ của người bạn tốt bên cạnh lại có nét không vui xuất hiện một cách vi diệu, chỉ có người thân quen mới nhìn ra được. Tính tình Lam Phi luôn luôn làm cho người ta khó có thể thân cận, cái người này thoạt nhìn hơi tái nhợt lại âm trầm.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” – Phượng Toàn nhớ rõ ràng là vừa rồi tâm tình của hắn còn rất tốt.
“Không có gì !” – Lam Phi hình như muốn nhắm mắt làm ngơ mà nhìn chằm chằm về phía trước.
Hắn không nói, bày tỏ rằng tốt nhất đừng có hỏi. Phượng Toàn từ trước đến giờ cũng rất hiền hoà, liền kệ hắn.
Tiệc rượu kéo dài, tầm mắt Mộ Dung Sương Hoa cũng liên tiếp lướt tới phương hướng của bọn hắn, thế là mọi người đều cho rằng cái cọc hôn sự này chỉ thiếu nước không dùng ngôn ngữ cùng văn tự để công khai, xem ra công chúa điện hạ đối với Hoàng tử của Cao Dương là tự mình hữu tình, ngược lại lập tức bừng tỉnh hiểu ra.
Đúng vậy a, Cao Dương mặc dù không bì được Tây Vũ hay Vụ Ẩn, nhưng Hoàng tử Cao Dương so với những hoàng tử hoặc phóng đãng hoặc cao ngạo kia, lại càng lộ vẻ Anh Anh ngọc lập (tài năng trí tuệ như ngọc), khí vũ hiên ngang. Những vương tử kia mỗi lần làm khách ở Thiên Kinh, tổng không thể thiếu được lời nói bóng nói gió về mặt trái của họ, nào là Vương tử Tây Vũ quốc ‘tài đại khí thô’, Hoàng tử Vụ Ẩn quốc trong mắt không có người; Hoàng tử Phụ Lan quốc căn bản là kẻ quê mùa thô kệch…, xem xét lại hoàng tử của Cao Dương, không chỉ được các đồng đội ở trong quân nhất trí tin tưởng và mến yêu, tới Đại Thần đã mấy năm, hắn cũng kết giao rất nhiều bằng hữu. Người tiên tư ngọc chất như vậy, nếu không phải lời đồn đại Hi hoàng cố ý mời làm phò mã, hẳn có không ít thục nữ yểu điệu của Thiên Kinh âm thầm ái mộ hắn ! Công chúa điện hạ mặt đối mặt mà xiêu lòng cũng không có gì khó lý giải.
(Tài đại khí thô 财大气粗 : 1. Giàu có hào sảng / 2- phô trường giàu có; ỷ vào giàu có khinh thường người khác, trong đoạn trên là ý thứ 2)

Tiên tư ngọc chất: dáng dấp, tính cách, tư chất như tiên như ngọc)
Mà bên này, Phượng Toàn trái lại hồn nhiên không phát hiện ra, chỉ lo tha thiết thỉnh giáo vấn đề với vị công trình thuỷ lợi sư nổi danh nhất Đại Thần ——Thượng thư bộ Công tiền nhiệm, đồng thời cũng là Thái phó của Hi hoàng, hiện tại mặc dù đã thoái lui khỏi chức Thượng thư, nhưng bị Hi hoàng an bài ở lại Thiên Kinh, gia phong Bật Quốc Công, Lão Tước Gia. Lão Tước Gia đã sớm như ‘nhàn vân dã hạc’, mới không để ý tới hướng gió chính trị đang thổi như thế nào, vốn bị Phượng Toàn quấn lấy mà cảm thấy có hơi phiền lòng, nhưng thấy người thanh niên này hiếu học lại thành khẩn, ông ta cũng chỉ có thể vừa bực mình vừa buồn cười nhất nhất giải thích các nghi hoặc cho hắn.
Còn Lam Phi ngồi ở ngay sát Phượng Toàn, vẫn là gương mặt thối đầy bụng không sảng khoái, tuấn nhan tái nhợt như một tờ giấy, nhìn chằm chằm phía trước không rõ tiêu cự một mình tự uống rượu của hắn, cũng không để ý tới người khác.
Mộ Dung Sương Hoa vẫn như cũ nhìn phương hướng hai người bọn hắn, đến cuối cùng thậm chí chống tay lên gò má, nụ cười mỉm trên khuôn mặt đã sớm thành một tập quán cũng trở nên lặng lẽ mà suy nghĩ sâu xa.
Phượng Toàn sao vậy. . . . . . Rất quen với tên kia sao ? Nàng nhẹ nhàng gõ ngón trỏ lên mặt bàn, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu bay tới bay lui hai giữa người nào đấy.
Cuối cùng mặt trời cũng biến mất, trong Ngự Hoa Viên, đèn cung đình bằng ngọc lưu ly cùng với ngàn sao đầy trời đồng thời thắp sáng cả bầu trời và nhân gian, tiệc rượu mặc dù bắt đầu từ giờ Dậu, nhưng nửa canh giờ đầu là để các tân khách hàn huyên xã giao, chỉ mang lên rượu nhạt và trái cây, nửa canh giờ sau mới bắt đầu cung cấp rượu ngon món ngon và màn biểu diễn cung đình. Trước khi bắt đầu biểu diễn, bình thường Hi hoàng sẽ lợi dụng tâm tình mong đợi lúc này của mọi người, trước tiên tuyên bố một ít chuyện quan trọng nếu có. Nhưng có lúc chỉ đơn thuần là tiệc mời quần thần, vậy thì cũng chỉ nói ít lời khen ngợi và khuyến khích.
Đang khi Hi hoàng tự hỏi có nên ‘tiên hạ thủ vi cường’, ở trước mặt văn võ bá quan tuyên bố hôn sự của Sương Hoa và Phượng Toàn hay không, thì ngoài dự đoán của mọi người, nhưng lại giống như gió bão phủ xuống.
Phía sau, áo choàng của đêm đen vung lên, ở cuối chân trời một chút dư quang thuộc về thái dương liền tan thành mây khói.
Cung nô xướng lên danh hiệu vinh quang chói lọi của cái người đang khoan thai chầm chậm đi tới, giống như sấm dậy đất bằng, mọi người không khỏi mang theo chút kinh ngạc nhìn về phía bóng đen kia, ma tính, bóng hình xinh đẹp mê người.
Mỗi một đôi mắt đều nhìn vào nàng, nam nhân kinh ngạc, nữ nhân ghen ghét, nàng biết.

Thế nhân không khỏi than thở, rốt cuộc là Đại Thần địa linh nhân kiệt, được trời ưu ái phù hộ, hay bởi chung quy là Hoàng thất nuông chiều Hoa nhị, vô luận là dịu dàng động lòng người hay lãnh nhược băng sương, đều có dung mạo tựa thiên tiên, thần thái nhàn nhã. Nếu như Mộ Dung Sương Hoa là đóa phù dung trắng nở rộ dưới ánh mặt trời buổi bình minh, vậy thì Mộ Dung Lê Băng chính là đóa sen đen nở trong dị mộng, cô phương tự thưởng (1).
Lê Băng bất đồng so với Sương Hoa ưu nhã, vẻ lạnh lùng mà thờ ơ, vẫn cứ làm cho người ta mê muội, lộ ra một vẻ cự tuyệt hồng trần lấn nhiễu, nếu người trong thiên hạ phụ ta, ta nhất định phải phụ hết người trong thiên hạ ích kỷ. Lời ấy nói một cách thẳng thắn đúng là do sự coi thường của phụ thân cùng với sự thống khổ của mẫu thân tưới rót mà thành.
Nàng chỉ cài lên đóa Nguyệt Quý (2) trắng, bước đi lay động, vạt áo của chiếc bào phục cổ trần đen tuyền phiêu dật trong gió đêm theo từng bước chân nhẹ nhàng, không nhanh không chậm. Đèn cung đình và ánh trăng sáng rọi cùng chiếu ra những mảng sáng tối trên bào phục dệt vân lông chim trĩ và hoa hồng, đai lưng màu xám bạc, hoa văn xanh lơ, dải dây tua màu bạc rũ xuống trên làn váy, một dây chuyền bạc khảm kim cương trắng như nhánh Tường Vi quấn quanh cổ, cổ trần lộ ra nửa bầu ngực sữa tuyết trắng đầy đặn, làm cho tầm mắt đám nam nhân đảo qua đảo lại không biết nên lắc lư đến chỗ nào.
Hi hoàng trong chớp mắt cảm thấy hoảng hốt, cho rằng mình đã nhìn thấy Lan phi của năm xưa. Sau đó, hắn phục hồi lại tinh thần, mới giật mình vì dáng dấp Lê Băng rất giống mẫu thân của nàng.
Hắn đã không nhớ nổi dáng vẻ Lan phi lúc sau này. Ngược lại, khi nhìn Lê Băng, hắn bắt đầu nhớ đến dáng vẻ nữ nhân xinh đẹp năm đó, đệ nhất mỹ nhân của Đại Thần, lúc gả cho hắn ——nữ nhân xinh đẹp như thế, lại giống như một thiếu nữ mong đợi tình yêu, có phần ngây thơ si ngốc. Nàng là chính phi của hắn, lại không thể trở thành hoàng hậu của hắn, bởi vì cho tới bây giờ nàng không phải là người hắn yêu, nhưng nàng lại dựa vào quyền thế Khuyết gia như mặt trời ban trưa cưỡng ép mà được gả cho hắn.
Khuyết gia ỷ vào mình quyền quý đứng đầu Đại Thần, cũng là thủ lĩnh phái bảo thủ trong triều khi ấy, đối nghịch khắp nơi với Hi hoàng vừa lên ngôi không lâu, hắn mỗi lần bởi vì tư tưởng thủ cựu của đám người Khuyết thị nhất tộc kia làm cho khó có thể chịu được, phải ở trong ngự thư phòng mà giận dữ, thậm chí hắn tin tưởng rằng Khuyết gia căn bản là khối u ác tính của Đại Thần!
Hi hoàng từ trước đến giờ thống hận nhất là bị bức hiếp, sau khi hắn nhổ sạch tất cả quyền thế ngoại thích, liền nguyện ý không bao giờ phải dùng tới tình cảm giả dối đối với Lan phi nữa. Hiện nay, toàn bộ Khuyết thị nhất tộc đã bị phái đến biên cương, hoặc giúp hắn giữ lấy một chức vụ thấp kém có cũng được mà không có cũng không sao. . . . . .
Nhưng, có lẽ hắn đã từng yêu nàng chăng ? Khi đó, nàng vừa mới sinh hạ Lê Băng, hoàng hậu vẫn chưa gả cho hắn. Hắn một mặt chán ghét Khuyết gia, một mặt cố gắng để ình đối với nàng công bằng một chút. Nhưng, hoàng hậu, xuất thân từ tiểu nhi nữ của một lãnh chúa nơi biên cảnh, lại khiến hắn không muốn tiếp tục chịu đựng cơn tức giận với Khuyết gia nữa !
Khi đó, hoàng hậu trong sáng cởi mở mà săn sóc, hắn yêu nàng vì như vậy. Một tình yêu thuần túy không bị quyền lực chính trị quấy nhiễu, khiến cho hắn rất nhanh không cần miễn cưỡng bản thân phải che đậy những thứ không vui kia mà dây dưa với Lan phi.
Gia tộc Hoàng hậu thông minh, bọn họ gả con gái cho Hoàng đế, cho dù cách triều chính, bọn họ làm Lãnh chúa tiêu dao qua ngày ở biên cảnh. So sánh ra thì Khuyết gia thật sự quá ngu xuẩn.
Lan phi mất đi, hắn có chút sầu não, nhiều hơn là sự áy náy, nhưng vẫn cố kỵ hoàng hậu. Nhiều năm qua dù sao chân chính có tình vợ chồng với hắn vẫn là hoàng hậu.
Hắn có yêu Lan phi không ? Ngay lập tức, Hi hoàng quả thật thấy hoang mang. Có lẽ là hắn bất công đối với nàng . . . . . . Nếu như không phải vì người nhà của nàng, hắn có lẽ sẽ cam tâm tình nguyện tiếp nhận nàng. . . . . .

Có không ? Hai từ “Có lẽ” vĩnh viễn không thể lý giải nổi, luôn luôn cực kỳ khiến người ta khó có thể quên được.
Lê Băng duy trì bước đi nhàn nhã như vào chỗ không người của nàng, bình tĩnh thản nhiên, lại không bỏ qua ánh mắt lóe lên của Hi hoàng cùng với sắc mặt chợt biến của hoàng hậu, trong lòng cuối cùng có được một tia sảng khoái. Nàng đương nhiên là cố ý.
Đối với kẻ “Tình địch” xinh đẹp, dù Lan phi đã sớm là người thua, thế nhưng nhiều năm qua thủy chung vẫn là một cây gai trong lòng hoàng hậu —— trong tình yêu, thì ra lòng dạ bà hẹp hòi đến nỗi ngay cả một hạt cát cũng không dung nổi.
Cho đến khi Lê Băng đi tới trước mặt Hi hoàng, thỉnh an qua loa với hắn, Hi hoàng mới từ trong ký ức và nỗi khiếp sợ thanh tỉnh, nhìn lại rõ ràng phục trang nàng mặc, lời nói tràn đầy biểu tình bực mình: “Ngươi cứ phải toàn thân mặc màu đen trong một ngày như hôm nay sao?” – Màu đen, là sắc màu quốc tang của Đại Thần.
Lê Băng tỏ vẻ vô tội, đau thương tội nghiệp trả lời: “Không lẽ Phụ hoàng quên rồi? Băng nhi đang để tang mẫu thân !” – Hi hoàng á khẩu không trả lời được, Hoàng hậu nguyên muốn nhắc nhở: đã như vậy Đại công chúa có thể không cần xuất hiện. Nhưng lời này đối với người vừa mất đi mẫu thân như Lê Băng mà nói hình như quá cay nghiệt, sợ rằng sẽ càng khiến người ta cho là ngay cả với công chúa thứ xuất nàng cũng không bao dung được.
Hi hoàng tức giận kêu đại nữ nhi nhập tọa, Lê Băng thu lại nụ cười lạnh trong mắt, lúc xoay người lại, cũng chẳng cần tốn sức chút nào đã mang theo tất cả ánh mắt nam nhân trong bữa tiệc rượu này.
Thành thật mà nói, nếu không phải Đại Thần là một đế quốc có thực lực hùng hậu, ai muốn nguyện cưới một nữ hoàng tương lai cao cao tại thượng, với người trước kẻ sau chẳng phải vẫn chỉ là cái danh phận tiểu tướng công cúi đầu khuất phục thôi sao ? So sánh với Đại công chúa thiên tư quốc sắc còn có thể mang về nhà làm bình hoa, quả thực là niềm mơ ước của tất cả đám nam nhân bọn họ.
Hồi sau của tiệc rượu, Mộ Dung Sương Hoa không còn là tiêu điểm của mọi người nữa, những Hoàng tử và Thế tử kia lấy lòng, hiến thơ, dâng tặng quà, tất cả đều hướng về phía Lê Băng mà đến. Hi hoàng cảm thấy nhức đầu, Hoàng hậu mặt mỉm cười, nhưng ở dưới bàn, ngón tay ngọc lại hung hăng ra sức bấm lòng bàn tay, mà Mộ Dung Sương Hoa vẫn vô cùng nhàm chán quan sát hai người nào đó, liên tiếp sai cung nữ theo hầu thay nàng đi thăm dò chuyện liên quan đến hai người nọ, sau đó lặng yên lâm vào trầm tư.
Chú thích:
(1) Cô phương: là hoa thơm cô độc, ám chỉ người thanh cao, xa lánh thế tục, “cô phương tự thưởng”: hoa thơm cô độc tự thưởng thức lấy chính mình, một mình khoe sắc, còn mang nghĩa là tự ình là thanh cao, giống câu mèo khen mèo dài đuôi.Ta để nguyên phần âm hán vì chuyển sang thuần việt không toát lên được sự cô đơn của Lê Băng)
(2) Hoa Nguyệt Quý, hay còn gọi là Hoa Hồng Trung Hoa, Việt nam gọi là Trường Xuân, nguồn gốc ở Quế Châu, Hồ Bắc, Tứ Xuyên. Hương sắc của hoa Nguyệt Quý đã được các thi sĩ Trung Hoa ca ngợi như: ‘Mẫu Đơn chết rũ lúc gió xuân, Khóm cúc xơ xác oán đêm muộn, Gì bằng hoa này đẹp cao sang (nguyên văn 3 chữ cuôi là vinh diễm túc tức là tươi tốt/vinh quang, đẹp đẽ, sung túc), bốn mùa nở mãi phớt thắm hồng (Hàn Khi)
hoặc như bài ‘Đã cùng Hàn Mai (hoa mai) lưu khúc cuối, cũng theo đào – lý (hoa đào hoa lý) đấu hương nùng, tài tử tương kiến đều cùng khen, thiên hạ phong lưu là hoa này’(Tôn Tinh Diễn) (editor tạm dịch)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.