Đọc truyện Thư Của Tề Nhạc Tư – Chương 46: Tề Nhạc Tư
Khang Đằng:
Em có một loại dự cảm, anh đang ở bên cạnh em.
Cho nên em đã nghĩ ra tất cả biện pháp tìm thấy anh.
Nhưng đáng tiếc, em vẫn ngốc nghếch giống như trước.
Thế nhưng, ông trời có lẽ sẽ đối với sự cố chấp ngu ngốc của em mà sinh lòng thương hại, cho nên, em lại một lần nữa đến gần anh rồi.
Mẹ em mua cho em tuyển tập các tác phẩm đạt giải trong cuộc thi văn học gần đây, đây quyển đầu, đều là các tác phẩm từ vòng loại, thực ra thì từ khi lên lớp 11, cả ngày em bỏ thời gian vào học tập, chính là vì để thi đại học sớm một năm, sau đó đến thành phố của anh.
Vậy nên, đã rất lâu rồi em không mua 《thiếu niên sáng tác》, một phần nguyên nhân trong đó cũng là do biết anh sẽ không đăng bài trên đó nữa.
Anh xem, em ngay cả động cơ mua tạp chí cũng không trong sáng, đáng đời bị anh không để ý tới em nữa.
Quyển tuyển tập các tác phẩm giải thi đấu văn học bị em để trên bàn đã hơn một tuần, nó chẳng hề xuất hiện trong tầm mắt em, tối hôm qua cảm thấy quá mệt mỏi, trước khi đi ngủ muốn thư giãn một chút đọc chút gì đó.
Cho tới giờ, khi em muốn thư giãn đều đọc 《Death of Venice》, lúc trước khi anh đề cử quyển sách cho em em còn không biết em sẽ thích anh nhiều như vậy.
Em là Aschenbach, anh là Tadzio, Anh đẹp đến mức không gì sánh được, ngay cả khi đến gần, em cũng có cảm giác như đang khinh nhờn anh.
Nhưng em vẫn không kìm nổi lòng mình muốn đến gần anh, muốn nhìn thấy anh.
Cho nên, tối qua lẽ ra em cũng là theo thói quen định đi lấy quyển sách đó, nhưng trong lúc vô tình xếp quyển tuyển tập bài văn sang một bên, không biết nghĩ gì lật vài trang xem một chút.
Cứ như vậy, lại một lần nữa em được vận mệnh nắm tay dẫn đến trước anh.
Ở trang mục lục em nhìn thấy “Khang Đằng”, một khắc kia đến cả tay của em cũng run rẩy.
Em không biết có phải là trùng tên không, vội vàng lật tới tác phẩm kia, xem xong bài viết đó, em thực sự không kìm được, khóc lên.
Đã lớn như vậy còn khóc nhè, anh có phải là sẽ chê cười em không?
Nhưng mà, nhìn văn phong cách sắp xếp câu chữ sử dụng từ ngữ viết lên tác phẩm, trái tim của em bị bóp chặt.
Em không dám khẳng định, nhưng vẫn cảm thấy đây chính là anh.
Kết thúc mỗi tác phẩm đều có phần giới thiệu thông tin tác giả và trường học.
Em nhìn thấy sau tên của của anh ghi địa chỉ là một trường đại học ở thành phố em sống gần nhà em.
Khang Đằng, anh có thể hiểu cảm giác khi đó của em không? Ngôn từ nghèo nàn khiến em không có cách nào miêu tả được, nhưng em xiết tờ giấy kia, mãi đến tận khi nó nhăn nhó.
Em đã quyết định, không quan tâm Khang Đằng này có phải là anh hay không, em cũng phải đến tìm hiểu rõ ngọn ngành.
Đúng thì tốt, không đúng cũng được, nếu như em không làm vậy, nó sẽ trở thành xương cá mắc trong họng em.
Em không thể lãng phí thời gian, lãng phí cơ hội nữa, lần này, em không đơn thuần là vì anh mà đi, mà cũng là vì bản thân em.
Không cần biết mối tình đầu sẽ có kết quả hay không, không cần biết thích một người con trai có phải bình thường không, nhưng em thích anh, em phải tự mình mở ra một con đường để cho em đi đến trước mặt anh.
Bởi vì anh người xấu này, cứ như vậy từ thế giới của em rời đi, mỗi lần nhớ tới chuyện này, cảm giác của em từ lo lắng, khổ sở đã biến thành tức giận, nếu như có một ngày thật sự gặp nhau, anh nhất định phải xin lỗi em.
Ôi, có điều tuy nói vậy, đợi đến ngày thật sự gặp mặt nhau, có thể em đã là ông lão bảy tám mươi tuổi, cũng có thể có thể vẫn đang giữa tuổi thanh xuân rực rỡ, nhưng em vẫn nhát gan oán giận anh như trước.
Em vẫn không có tiền đồ, vẫn vô dụng.
Thế nhưng, cái người không có tiền đồ này vô dụng này chuẩn bị ngày mai đến trường đại học kia, có lẽ sẽ trắng tay trở về, nhưng nếu không thử xem ai biết được?
Khang Đằng, anh chờ em.
Tề Nhạc Tư
Ngày mùng 1 tháng 11 năm 2006