Đọc truyện Thư Của Tề Nhạc Tư – Chương 23: Khang Đằng
Tề Nhạc Tư:
Nhìn thấy em tâm tình kích động viết xuống sự quan tâm quan tâm với anh, thật cảm thấy có lỗi.
Thời gian trước không liên lạc với em là bởi vì anh đại diện cho trường đi ra ngoài trao đổi một quãng thời gian, không ở trường học, đương nhiên là không nhận được thư em gửi.
Hơn nữa gửi thư qua bưu điện bên kia tương đối không tiện, anh rất sợ sẽ gây thêm thêm phiền phức cho thầy giáo và bạn học bên đó, cho nên không viết thư cho em.
Khiến em lo lắng, xin lỗi.
Nhưng em như vậy thật đáng yêu, đọc đến cuối thư anh muốn kéo em qua đây xoa xoa tóc em.
Em nhất định là kiểu người khắp toàn thân đều rất mềm mại người, tâm cũng mềm mại, sợi tóc cũng vậy.
Rất đáng yêu.
Em nói đến vấn đề đồng tính luyến ái vấn đề, nhất định em không biết gì hết, hỏi ra vấn đề như vậy em ngốc nghếch đến quá mức đáng yêu.
Hôm nay có phải anh nói “Đáng yêu” quá nhiều rồi không?
Ngượng ngùng quá, nhưng mà thật sự không biết cần phải dùng từ gì khác mới có thể hình dung cảm giác em đem đến cho anh.
Khi đối mặt với em, vốn từ của anh thường trở nên nghèo nàn.
Trước đây anh đối với từ “Đáng yêu” có loại hiểu lầm, luôn cảm thấy khen một người đáng yêu là vì lúc đó trên người người đó không có biểu hiện cụ thể nào khác có thể lấy ra tán thưởng không thể làm gì khác hơn là dùng loại mơ hồ ám muội này giảm bớt lúng túng.
Thế nhưng sau đó anh thấy Roland Barthes* viết trong sách: “Đáng yêu” là bởi vì không nói được bản thân đối với tình cảm bỗng nhiên ái mộ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, người yêu không thể làm gì khác hơn là dùng từ khô khan như thế.
*Roland Gérard Barthes là một nhà lý luận văn học, triết gia, nhà ký hiệu học người Pháp.
Anh bỗng nhiên tỉnh ngộ, cảm thấy đúng thật là như vậy.
Đối mặt với em, em khắp nơi đều tốt, từ ngữ hoa mỹ bóng bẩy, hình dung xa xôi đứng trước mặt em cũng chỉ có thể tự ti mặc cảm, chúng không xứng với em.
Cho nên anh chỉ có thể không ngừng dùng cái từ “Đáng yêu” này, đây là từ ngữ ngu ngốc nhất cũng chân thành nhất anh có thể dùng tán thưởng em.
Cho nên đừng nói mình dốt nát nữa, càng không nên nói mình lắm chuyện làm phiền người khác.
Không có người nào so sánh được với em.
Không nói dối em, thấy em nói mình đọc thơ Walt Whitman, anh cũng đi mua một tập thơ của ông ấy.
Em xem, đối với anh ảnh hưởng của em đã thẩm thấu đến trong cuộc sống.
Nhưng có một việc chắc chắn em không biết, thật ra Walt Whitman cũng là người đồng tính luyến ái.
Có phải là rất bất ngờ không?
Anh tưởng tượng một chút biểu tình trên gương mặt em bây giờ, nhất định là rất đáng yêu.
Em nhìn anh xem lại dùng hình dung ngốc nghếch này.
Trên thực tế người đồng tính luyến ái chẳng hề như em nghĩ, bọn họ không phải đều ẻo lả, thậm chí rất nhiều người đồng tính cực kỳ có trách nhiệm, tình yêu giữa hai người khác giới và đồng tính thật sự cũng không khác nhau quá nhiều, có một số người trong tình yêu khác phái cũng rất ẻo lả không phải sao? Dùng phương thức như thế đến phân chia kiểu người không hề chuẩn xác.
Hơn nữa, trong xã hội chúng ta bây giờ, cộng đồng người đồng tính phải chịu đựng nhiều áp lực hơn, hiểu lầm và thống khổ, đồng tính không phải là bệnh cũng không phải sai, chúng ta nhất định phải tôn trọng vị trí và sự lựa chọn của mỗi người.
Huống chi, rất nhiều lúc cuộc đời của bọn họ, con đường của bọn họ cũng không phải do chính bọn họ quyết định.
Hi vọng em hiểu được.
Lại như người thuê chung nhà với anh, hắn và bạn trai hắn tình cảm khiến cho người phải ước ao, tuy rằng trước tan tan hợp hợp, nhưng bây giờ sau khi quay lại với nhau càng tốt hơn
đối với tình cảm cũng càng có trách nhiệm.
Ái tình xưa nay đều không phải là sai lầm, em hiểu chưa?
Rất muốn biết cái nhìn của em đối với đồng tính luyến ái, lần sau khi viết thư nói cho anh nghe nhé.
Đã muộn lắm rồi, anh không nói linh tinh nữa.
Trước em từng nhắc đến Claude Debussy, anh đã cố ý download bản nhạc của ông ấy để nghe.
Anh chuẩn bị đi rửa mặt sau đó nghe “Serenade*” em đã đề cử cho anh để ngủ, hi vọng em cũng có một giấc mơ đẹp.
*Serenade (hay Serenata) là một tác phẩm âm nhạc nhẹ nhàng, đôi khi được hiểu là mộ khúc. Một Serenade là thường của một cấu trúc nhiều phong trào, khoảng từ bốn đến lên đến mười phong trào.
Tốt nhất, trong mộng có anh.
Ngủ ngon.
Khang Đằng
Ngày mùng 3 tháng 6 năm 2004