Đọc truyện Thư Ca – Chương 9
Cung yến có chút hoa lệ, long trọng quá mức khiến cho đặc sứ Kỳ quốc thụ sủng nhược kinh. May là, đặc sứ thầm nghĩ: cống phẩm lần này cũng phong phú hơn bình thường.
Thư Ca ngồi ở vị trí của cậu, lúc chiều đột nhiên có người báo cho cậu biết phải đến dự cung yến, thực sự rất kỳ quái, loại cung yến này từ trước đến giờ cậu làm gì có tư cách tham dự, hay là lần này có sự kiện gì đặc biệt?
Chậm rãi giữ lấy ngực, ánh mắt vô thức nhìn quanh tìm kiếm…
Hắn hẳn là đã đến nhỉ, xuyên qua đoàn người, liền thấy bóng hình thân thuộc kia…
Thụy, Thư Ca khẽ cười, đón lấy ánh mắt cũng đang nhìn mình chăm chú, cảm nhận được tình cảm trong lòng, say đắm cùng thân mật…
A, thỏa mãn hít một hơi, cảm thấy thoải mái hơn nhiều. May là ngồi ở hàng cuối, bằng không với sự quấn quít, âu yếm lộ liễu như vậy, sẽ khiến người khác dễ dàng phát hiện ra, dễ dàng mà cảm nhận được…
Trên long ỷ một đôi ngươi tuyệt đẹp tối sầm lại. Hay cho loại biểu cảm này, dịu dàng, hạnh phúc dào dạt hiện ra trên mặt…cực kỳ quyến rũ, cực kỳ — ấm áp… Ấm áp — đúng là cảm giác này…
Quân vương hít sâu, kể từ nụ hôn nồng nhiệt khi đó… y đã bị chính sự dịu dàng gợi tình này giam giữ, bao bọc lấy, khiến y kích động, cũng khiến y động tâm…
Quyết không thể buông tay, phải nắm thật chặt, nắm lấy tình cảm này, nắm lấy nam tử mộc mạc, thanh khiết này…
Hừm, nhất định sẽ có một ngày, ngươi cũng phải dùng vẻ mặt như vậy mà gọi tên trẫm, sẽ có một ngày…
“Hoàng thượng, đây là danh mục cống phẩm lần này, ngoài ra, những thứ này là dâng tặng riêng cho Hoàng thượng.”
Quân vương cầm lên một cái áo choàng hoa lệ: “Huyền phi, thứ này ban cho nàng.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Huyền quý phi ngồi bên cạnh khẽ mỉm cười. Lập tức những ánh mắt đố kị lẫn ước ao tập trung lên nữ tử này. Độc chiếm sự sủng ái của quân vương, địa vị ngày càng cao quý, hiện nay nàng là người có khả năng cao nhất giành được Hậu vị.
Hoàng đế cầm lấy một chiếc hộp gỗ, mở ra, lấy ra một cây trâm, đen tuyền sáng bóng, trên đầu có nạm một viên ngọc trong suốt. Vô cùng giản dị.
“Hoàng thượng, cây trâm này được làm từ thứ kim loại cực kỳ quý hiếm ở đất nước của thần, giá trị hơn hẳn bất cứ thứ hoàng kim châu bảo nào, hơn nữa luôn mang theo bên người sẽ giúp thân thể khoẻ mạnh, trừ được ma quỷ.”
Vậy sao, Hoàng đế trầm ngâm, đột nhiên gọi lớn: “Thư sài nhân, mau lên đây!”
Thư Ca khẽ động, liếc nhìn Thụy vương, liền đi tới trước mặt Hoàng đế.
“Thư sài nhân, đến cạnh trẫm nào!”
Người này rốt cuộc muốn làm gì, Thư Ca cúi đầu, đi tới bên người quân vương.
“Ngươi quỳ xuống.” Nhấc tay lên, liền đem cây trâm cẩn thận cài lên mái tóc đen, lại thuận tay vén lên vài sợi tóc, mơn trớn gương mặt: “Thứ này rất hợp với ngươi, Thư Ca.” Cầm lấy tay Thư Ca, nắm thật chặt: “Người đâu, ban thưởng tọa, ngươi cứ ngồi bên người trẫm đi.”
Gì chứ, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía Thư Ca, đầy ngờ vực.
A, chuyện này là sao chứ, Thư Ca hoảng hốt, Hoàng thượng này lại muốn dày vò cậu kiểu gì đây? Vừa xử phạt mình, giờ lại nghĩ ra chuyện gì mới sao? Hay lại muốn chọc ghẹo mình, vội nhìn sang Thụy vương.
Người nọ sắc mặt đã u ám, nhìn chằm chằm vào cậu. Trong đôi mắt đen láy như nổi lên một tia lửa…
Ưm, Thư Ca cau mày, đừng, đừng có làm bậy nha. Bộ dạng nóng nảy quen thuộc này… Thư Ca nghĩ người nọ sắp nổi điên rồi.
“Thư sài nhân” Hoàng đế xoa nắn bàn tay Thư Ca: “Thái y nói để thân thể mau khôi phục, ngươi phải ăn nhiều một chút.”
A, Thư Ca chỉ cảm thấy đầu choáng váng.
“Thư Ca”, Hoàng đế bỗng nhiên cười, nụ cười đẹp đến nỗi cả Thư Ca cũng kinh ngạc, đưa tay ra, liền gắp thưa ăn đưa đến trong miệng Thư Ca.
A, phía dưới tất cả đều mở to mắt, hành động hôm nay của Đại Lương Hoàng đế thật đúng là trước nay chưa từng có mà. Hoá ra người này mới là sủng phi nha, đặc sứ Kỳ Quốc thầm nghĩ. Cây trâm kia vốn định dành cho mỹ nữ bên cạnh quân vương, thật không nghĩ tới, người được Hoàng đế Đại Lương sủng ái lại là một nam tử.
Hoàng huynh… Thụy vương hé miệng, vừa rồi là cài trâm nắm tay, bây giờ lại vô cùng thân thiết đút ăn… Sớm nhận thấy có một luồng nhiệt cuồn cuộn dâng lên… Đây nghĩa là gì chứ, xem ra, y không định thả người rồi, được lắm!
Lập tức đứng lên: “Hoàng thượng, chuyện Thư Ca mà thần đệ đã thỉnh cầu Hoàng thượng, chẳng hay Hoàng thượng có thể đáp ứng không?”
Oa, một loạt tiếng ồ lên. Kịch vui ngày hôm nay diễn ra hết hồi này tới hồi khác nha. Mặc dù đã từng có tiền lệ, nhưng việc đòi phi tử của Hoàng đế cũng rất hiếm thấy. Hơn nữa, cảnh tượng lần này có vẻ không giống với trước đây đâu.
Thư Ca há hốc, mở to mắt mà sửng sốt. Hiện giờ… dường như rất loạn, rất náo loạn…
Bên tai vang lên tiếng hừ lạnh, một cánh tay đột nhiên ôm chặt lấy thắt lưng Thư Ca, “Thụy thân vương, Thư Ca là ái phi của trẫm, những mỹ nữ lần này Kỳ Quốc tiến cống, Thụy thân vương cứ tuỳ ý chọn đi.”
“Hoàng thượng, thần đệ chỉ cần Thư Ca.”
Đừng nói nữa… Thư Ca cảm thấy được cánh tay trên lưng dần dần siết chặt, hơi thở lạnh lẽo chậm rãi lộ ra ngoài, Thuỵ vương nhíu chặt mày lắc đầu.
“Hoàng thượng” Thụy vương lần thứ hai thấp giọng: “Thỉnh Hoàng thượng ban Thư Ca cho bản vương.”
Trời ạ, loại giọng điệu này, Thư Ca run lên.
Cạch một tiếng, Huyền quý phi ngồi bên kia đánh rơi cái chén: “Hoàng thượng, nô tì có chuyện còn chưa kịp bẩm báo với Hoàng thượng, sáng sớm hôm nay ngự y đã tới, nói là nô tì có mang rồi, nhưng giờ bụng nô tì lại có chút đau, Hoàng thượng.”
Huyền quý phi níu lấy tay áo quân vương: “Có phải bị làm sao rồi không.”
A, tin tức này rõ ràng đã làm dịu xuống mọi thứ, giải tỏa bầu không khí đầy áp lực.
“Mau truyền ngự y!”
“Ưm, Hoàng thượng, nô tì thấy hơi choáng váng, muốn đi nghỉ một chút.” Huyền quý phi lôi kéo Hoàng đế, tựa vào trong ngực.
Khẽ chau mày, Hoàng đế nhìn nữ tử trong lòng: “Các khanh gia tự vui vẻ đi.” Lập tức buông Thư Ca, đỡ lấy Huyền quý phi đi về phía hậu cung.
Ha, Thư Ca thở phào nhẹ nhõm, an toàn rồi… Liền nhìn về phía Thụy vương, đôi mắt hắn tối đen… Xoay người liền rời khỏi cung yến náo nhiệt, đi vào chỗ u ám…
“Ha ha, hôm nay thật là náo nhiệt nhỉ.”
“Đúng vậy, Hoàng thượng với Thụy vương, tình thế đó…”
“Đúng vậy, cái người gọi là Thư Ca kia có địa vị gì nhỉ”…
Thư Ca ngắm nhìn ánh trăng, nhẹ nhàng hiền hoà, toả ra thứ ánh sáng êm dịu, chiếu xuống muôn loài hoa cỏ, cũng khiến chúng trở nên nhu hòa hơn…
Một hơi ấm quen thuộc vây lấy cậu, một luồng hơi thở ấm áp phả vào tai: “Thư…”
Thư Ca xoay người, chủ động cố sức ôm chặt lấy Thụy vương: “Thụy, ngươi điên rồi, y là Hoàng đế, ngươi hôm nay làm như vậy là đại bất kính, lỡ như y trút giận lên ngươi, trút lên ngươi… ta đây sẽ ra sao?”
“Sẽ không đâu, Hoàng huynh y giờ đây sẽ không làm vậy với ta.”
“Thụy”, Thư Ca nhìn thẳng vào đôi mắt đen thăm thẳm: “Chúng ta không phải đã nói qua rồi sao, chỉ cần nhẫn nại một ít thời gian nữa là có thể.”
Thật dịu dàng, Thụy vương vuốt ve đôi môi của người trong lòng, điệu bộ nghiêm trọng đáp: “Ta chỉ muốn đem ngươi ra khỏi cung sớm một chút, ta sợ…”, hít sâu: “Ta sợ nếu không có ta, Hoàng huynh y đối với ngươi sẽ không chịu dừng tay…”
Sao lại thế… tim Thư Ca nhảy lên một cái. Sẽ không đâu, Hoàng thượng đối với mình… “Sẽ không đâu, Hoàng thượng y vốn luôn chán ghét ta, còn có Huyền quý phi, được sủng ái như vậy, Hoàng thượng sao lại có hứng thú với ta được, sẽ không đâu.”
“Thư” nắm lấy chiếc cằm đang lúc lắc: “Chán ghét với thích thường chỉ cách nhau có một sợi chỉ.” Chạm lên cây trâm cài trên tóc Thư Ca: “Nhìn cái này xem, nếu như không có chút tâm tư nào, sao lại làm như vậy, với tính tình của y, nếu như chán ghét ngươi thì sẽ ném ngươi qua một bên, sẽ mặc kệ ngươi, Thư.”
Thụy vương khẽ nghiêng đầu, bỗng nhiên hôn lên đôi môi kia, thật mãnh liệt, đến tận khi cả hai người đều thở hồng hộc: “Ta sẽ không để cho bất cứ chuyện gì ngăn trở chúng ta, Thư.” Khẩn thiết nói: “Để được ở cùng một chỗ với ngươi, ta sẽ làm tất cả.”
Thụy, Thư Ca nhìn chằm chằm đôi mắt tinh anh, chứa đầy chân tình sâu đậm kia…
Nhớ tới cây trâm trên đầu, nhớ tới nụ hôn nồng nhiệt kia… Ai… Ôm chặt lấy Thụy vương: “Được rồi, dẫn ta đi đi, mang ta quay về vương phủ đi, bởi vì, ta cũng không muốn xa ngươi…”
Thư, Thụy vương nhìn người yêu dấu trước mặt, xúc động khôn cùng, tim đập dữ dội, cảm giác chua xót khổ sở nãy giờ lập tức tan biến… “Thư, Thư”, ôm lấy thê tử, âu yếm từng chút một.
Sự quan tâm cùng nhiệt tình của người yêu nhanh chóng khiến cho sự ấm áp tăng lên, Thư Ca chủ động buông ra để có thể cùng Thụy vương thể hiện yêu thương dào dạt…
Thương tiếc hôn lên vết thương trên ngực tình nhân, theo đó một đường hôn xuống hạ thân người ấy, cuối cùng ngậm lấy dục vọng của tình nhân…
A, Thư Ca nắm chặt mái tóc dưới thân…
Thụy vương nỗ lực lấy lòng thê tử của hắn, châm lên ngọn lửa tình, bức ra tất cả khoái cảm…
“Thụy, Thụy”, Thư Ca thở dốc, không kìm được đẩy thắt lưng ra phía trước: “Ưm, Thụy, ta…”
Người phía dưới càng mãnh liệt mút lấy…
A, Thư Ca run lên, sau cùng đạt tới cao trào, “Thụy, ngươi thật là…” Thư Ca đỏ mặt, tựa hẳn vào lòng tình nhân.
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc người trong lòng, Thụy vương hôn lên thái dương: “À, ngươi bị thương mà…”
Giật mình, ai, Thụy, cảm ơn ngươi đã nghĩ cho ta, Thư ca ôm chặt lấy thắt lưng Thụy vương: “Đừng lo, Thụy, đừng lo lắng…”
“Không được, ngươi… Ưm…”
Thư Ca nhắm mắt, dễ dàng ngăn chặn bằng một nụ hôn nồng nhiệt đến khó thở. Không bận tâm đến thứ gì, cũng không thèm để ý đến cái gì nữa…Giờ này khắc này, chỉ muốn cùng nam nhân trước mắt này cùng chung hạnh phúc…
A, trời ạ, Thụy vương khàn giọng, chật vật: “Thư, ngươi thật khiến ta không thể nào nhịn được…”
Dịu dàng đầy nhiệt tình, xúc cảm mãnh liệt nhưng vẫn cẩn thận… Chậm rãi tiến vào, từng chút một, lần lượt từ từ….
Dục vọng vốn có hừng hực thiêu đốt như một ngọn lửa…
Thật hạnh phúc, cũng đầy thỏa mãn, nhất định phải giữ lại, không thể để người này rời khỏi, không thể…
Đắp chăn cẩn thận, kéo tay Thư Ca lại, đặt lên đó từng nụ hôn: “Ta sẽ đi tìm Hoàng huynh, nhất định phải bắt y cho ta một câu trả lời thuyết phục.”
“Đừng, vừa nãy tại bữa tiệc đã như vậy, ngươi hiện giờ mà đi trái lại sẽ càng không ổn, chi bằng để hôm nào đi.”
Thụy vương trầm mặc chốc lát: “Cũng tốt, ngày mai ta đi.”
“Ừm, ngươi cũng trở về đi, ta không muốn bị dị nghị gì, nếu phát sinh thêm chuyện lại càng không tốt.”
“Ừ, đợi lát nữa đã.” Lại cúi xuống hôn Thư Ca…
Nến đỏ trên bàn lập lòe, cả căn phòng chìm trong bóng tối…