Thong Thả Đến Chậm

Chương:Quyển 1 -


Đọc truyện Thong Thả Đến Chậm – Chương 6Quyển 1 –

Edit: Quỳnh Đàm

Beta: tiểu an nhi

Tên của Dương Dương thực ra là “Hải Quy”, lúc ở Đại học Yale của Mỹ có học mấy năm lập trình, rồi lại sang San Francisco công tác mấy năm, gần đây được một công ty phần mềm máy tính ở Thanh Thai ra sức mời đón, mới trở về nước. Mặc dù trông dáng dấp trung niên, nhưng kỳ thực tuổi tác cũng chưa đến tầm đó, mới 30 có lẻ mà thôi. Có nhà có xe, có thẻ xanh, có tài thực sự. Bỏ tướng mạo qua một bên thì theo lời của các chị em mà nói, người này chính là một người đàn ông hoàn hảo.

Nhan Tiểu Úy thường nói: “Tìm chồng chứ không phải là tìm thần tượng, đàn ông già đi rồi cũng như nhau cả. Người chồng phải có phẩm chất, có khả năng. Bạn yêu nhân phẩm của anh ta, tâm hồn, năng lực kinh tế. Diện mạo đàn ông càng bình thường thì mới không cần cả ngày đều phải lo lắng, đề phòng.”

Nhưng thực tình Trì Linh Đồng là một cô gái mới ngoài hai mươi, trái tim còn chưa bị chuyện tình cảm nam nữ trong cuộc sống làm sụp đổ, còn chưa có nếm trải qua hương vị của tình yêu chân chính là như thế nào, còn bảo thủ, để cho cô đối diện với người tướng mạo không được tuấn tú thế này, có thể không cảm thấy bực bội sao?

Cô không xoay người rời đi là vì nể mặt mũi của Nhạc Tĩnh Phương. Hơn nữa cũng cảm thấy xem mặt là một lĩnh vực cao thâm, càng nghiên cứu càng thú vị.

Hai người nam nữ không quen biết, vì một mục đích chung, cứ như vậy cùng ngồi chung một chỗ.

Ôi, mục đích thật rõ mồn một.

Dương Dương lịch sự kéo ghế cho cô, hai người ngồi đối diện nhau, tất cả cùng gọi một phần đồ ăn như nhau. Ly sữa mà Nhan Tiểu Úy kiên quyết bắt Trì Linh Đồng uống hiện giờ đã phát huy tác dụng. Trì Linh Đồng nhìn món ăn bốc hơi nghi ngút, thơm nức mũi, chỉ có thể nuốt nước miếng, lại ăn vào không nổi, thành ra trong mắt Dương Dương cô lại càng giống một thục nữ yêu kiều.

“Tôi trước vốn cũng là người nhiều tóc, sau khi sang Mỹ, đi học khổ cực, rồi nhiều áp lực, dần dần lại thành ra như vậy.” Dương Dương tự mình biết mình, đưa ra vẻ mặt già dặn bâng quơ giải thích: “Ha ha, Trung Quốc không phải có câu ngạn ngữ nói thế này sao: Đường cái sạch sẽ không mọc cỏ, đầu óc thông minh chẳng tốt lông.”

Trì Linh Đồng dùng ánh mắt rất kì cục liếc nhìn Dương Dương, sau đó gạt mái tóc dài mềm mại của mình một cái. Đầu óc cô cũng thông minh nha, ở Học viện học bốn năm, nhiều lần việc học khô khan, sâu xa cũng đủ để khiến một cô gái trở thành bà lão, nhưng đối với người thông minh tất nhiên sẽ dễ dàng vượt qua, giữ được vẻ đẹp lâu dài.

Chứ không thứ trên đầu cô là cái gì? Sợi mì? Cỏ dại?

Nếu không nói là người thông minh há chẳng phải là quái nhân.

“Cô Trì tuy tuổi trẻ nhưng tài cao, sớm đã trở thành nhân tài. Tôi nghe Nhạc đổng nói cô là một người xuất chúng.” Dương Dương thấy Trì Linh Đồng không lên tiếng, liền chuyển qua nói về chuyện khác. Anh ta cũng không có nhiều kinh nghiệm nói chuyện với nữ giới, chỉ đoán phụ nữ đều thích hư vinh, thích nghe lời tán tụng.

“Những người như tôi trong công ty cũng có không ít.” Trì Linh Đồng không muốn cũng cố gượng cười.

Dương Dương nhai một miếng, vừa đưa mắt quan sát Trì Linh Đồng vừa nói, “Cô Trì, liệu cô có nghĩ tới việc sang Mỹ để được đào tạo thêm không?” Anh ta khẽ cắn môi, đưa ra một gợi ý mê người.

Anh ta nghe Nhạc Tĩnh Phương nói Trì Linh Đồng là một cô gái có tài năng thiên phú về thiết kế. Anh ta lăn lộn đến tận bây giờ, đều không để tâm chuyện gì, trình độ học vấn của bạn gái có cao hay không, có công việc tốt hay không, anh ta cũng không thèm để ý đến. Chỉ cần thích, anh ta có thừa khả năng nuôi cô. Đàn ông phần lớn đều muốn lấy được một người vợ trẻ đẹp, nhưng anh ta là sinh viên khối khoa học tự nhiên, biết rằng tài năng và xinh đẹp rất khó cùng tồn tại với nhau.


Anh ta không tiện từ chối ý tốt của Nhạc Tĩnh Phương, nên chỉ muốn ứng phó tạm thời cuộc gặp gỡ này rồi tìm lý do nào đó rời đi.

Thật không nghĩ tới, Trì Linh Đồng lại khiến nội tâm khô cạn nhiều năm của anh ta cảm nhận được một trận mưa mát lành. Nhìn đôi mắt to thông minh lanh lợi của cô, anh ta lại nảy sinh ra cảm giác hai người họ giống như tài tử giai nhân vậy.

Trì Linh Đồng ánh mắt âm u, nâng ly trà lên nhấp vài ngụm.

“Tôi có thẻ xanh ở đó, nơi đó không khí rất tốt, phúc lợi xã hội không tệ.” Dương Dương cho rằng cô không thích nước Mĩ.

“Aizzz, Tiến sỹ Dương, ngay cả nước gần như Nhật Bản, tôi cũng không đi được, huống hồ nói đến một nước cách xa nơi này cả một Thái Bình Dương.”

“Tại sao?”

“Đối với tôi lần đầu tiên đi tới một thành phố khác, chính là Thanh Thai. Còn ngay cả thủ đô Bắc Kinh, tôi cũng chỉ nhìn qua ở trên TV mà thôi. Tôi bị say máy bay cũng như xe lửa.”

Dương Dương hết sức kìm nén kinh ngạc của mình, “Vậy. . . . . . Vậy tôi có thể sống luôn ở trong nước.”

Lần này ý tứ đã rất rõ ràng rồi.

Trì Linh Đồng vẻ mặt tươi cười: “Cơm của anh sắp nguội rồi, nhanh ăn đi!”

Dùng bữa xong, Dương Dương muốn hai người uống tách cà phê, còn chưa kịp mở lời, Trì Linh Đồng đã giơ tay hướng về phía phục vụ, “Tiến sỹ Dương, thanh toán đi, chúng ta chia đều.”

Không đáp lại tình cảm ái mộ thì cũng không nên dây dưa về chuyện tiền bạc.

Dương Dương cười khổ một tiếng, “Cô đến là mừng rồi. Bữa cơm này tôi mời.”

“Không, là do tôi tự đến.” Trì Linh Đồng nhất quyết trả hết tiền ăn của mình, lịch sự nhìn về phía Dương Dương cáo từ, “Tôi có chút việc, xin phép đi trước.”

Dương Dương chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Sau này, tôi có thể gọi điện cho cô chứ?”

Trì Linh Đồng đưa mắt liếc ngang dọc, “Tôi ở Thanh Thai cũng không gọi là quen thuộc, có thể không phải là một hướng dẫn viên tốt.”


“Tôi không phải là muốn thăm quan Thanh Thai, chỉ là giống như bây giờ, thỉnh thoảng ra ngoài cùng nhau ăn một bữa cơm, uống một chút cà phê cũng được.”

Trì Linh Đồng nhẹ nhàng gật đầu: “Nếu như thời gian thích hợp, thì có thể!” Cô nghĩ sở thích của anh ta chắc sẽ không quá cao .

Dương Dương trong lòng vui vẻ, có ý định lái xe đưa Trì Linh Đồng về.

Trì Linh Đồng xua tay: “Cảm ơn, tôi ngồi xe buýt là được rồi.” Không đợi anh ta đáp lại, cô quay người hướng về phía bến xe bước đi, làm những cánh hoa nhỏ ở chân váy như bay lượn trong gió đêm.

Dương Dương đưa mắt nhìn hồi lâu, lưu luyến mãi mới thôi.

Ở bến xe đã có một người đứng đợi sẵn, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, hất khuôn mặt đẹp đẽ lên hỏi: “Cùng với ông chú kia trò chuyện thật vui vẻ nhỉ?”

Cái gì? Đây không phải là Frank sao? Anh đứng ở nơi này làm gì chứ?

Mới vừa nãy, cô chỉ chú ý đối phó với Dương Dương, quên bẵng đi không để ý đến anh. Anh ra ngoài lúc nào cô cũng không hay.

“Tốt, tốt vô cùng, là người rất có học vấn.” Hạng mục công trình Châu Âu thua dưới tay anh, nên ở trước mặt người này, chí khí anh hùng của cô có chút suy giảm, nhưng giọng nói tuyệt đối giữ vững tự nhiên.

“Ồ!” Anh kéo dài giọng điệu, cười như không cười, đột nhiên đưa tay về phía cô: “Đưa di động cho tôi?”

“Tại sao?” Trì Linh Đồng giật mình lui về phía sau một bước, ôm lấy cái túi, giống như gặp phải một tên cướp giữa đường.

“Dễ dàng liên lạc!” Frank nói ngắn gọn.

“Thật xin lỗi, nhưng tôi không làm được việc như Tần Mộ Sở. Nhạc đổng đối xử với chúng tôi rất tốt!” Cô lớn tiếng thanh minh.

Anh đang đứng trong bóng tối, ngửa gương mặt tuấn tú lên, hai vai run run. Một lúc sau, anh mới cúi đầu nhìn về phía cô: “Cô cứ thả lỏng đi, tôi không thích dồn người khác vào góc tường.”

“Vậy thì liên lạc để làm gì chứ?” Hai người là đối thủ, liên lạc quá nhiều, sẽ có người nghi ngờ.


Frank nhíu mày, yên lặng nhìn cô.

“Được rồi, được rồi, cho anh thì cho anh.” Cô thật sự không chịu nổi cái ánh mắt mang theo luồng điện cao áp có thể giết người kia, từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra. Không phải chỉ là một cái dãy số sao, sợ cái gì chứ!

Anh nhận lấy di động, bấm một lát rồi trả lại cho cô, sau đó nham hiểm cười một tiếng: “Xe buýt tới rồi.”

“A!” Cô cuống quít quay người lại, bước lên xe, qua cửa kính thấy anh nhìn cô vẫy tay.

Cô cũng lịch sự chào lại rồi cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động, anh đã lưu một số điện thoại với cái tên ghi trong danh bạ là Bùi Địch Thanh.

Thì ra là anh ta họ Bùi nha!

Bùi Địch Thanh? Trì Linh Đồng kinh ngạc thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Người đàn ông này đã lần nữa hù dọa được cô.

Bùi Địch Thanh là Frank , Frank là Bùi Địch Thanh. Má nó, tổng giám đốc công ty bất động sản Hằng Vũ là Bùi Địch thanh.

Đúng là một tin chấn động.

Cô nhanh chóng đem số điện thoại này xóa bỏ, nếu chẳng may để cho Nhạc Tĩnh Phương biết cô và Bùi Địch Thanh thường xuyên liên lạc, sợ là cô sẽ bị đem ra cho ngũ mã phanh thây. Nữ vương của cô hận nhất là nhân viên ăn cây táo rào cây sung, trong mắt không thể chấp nhận dù chỉ là một hạt cát. Trong hợp đồng của cô đã viết rất rõ ràng, nếu như vi phạm thì sẽ phải bỏ ra một khoản tiền rất lớn để đền bù.

Dù cô có đi làm vũ nữ thì cũng không trả nổi khoản tiền kia nha! Bố mẹ lại vừa li hôn, không có khả năng cứu cô ra khỏi bể khổ, chính vì thế nên cách đối nhân xử thế phải hết sức cẩn trọng .

Trì Linh Đồng bĩu môi một cái rồi trở về nhà trọ.

Khó mà có cơ hội thấy được Nhan Tiểu Úy ngồi ngoan ngoãn ở nhà. Gần đây cô ấy đặc biệt yêu thích sách dạy nấu ăn, chăm chỉ tập tành nấu nướng. Đây là cớ để cùng anh chàng đầu bếp đẹp trai kia có chung sở thích, cũng đồng thời có thể nâng cao lợi thế cho việc lập gia đình.

Muốn chiếm được trái tim của một người đàn ông thì đầu tiên là phải chiếm được dạ dày của anh ta trước đã.

Nếu đàn ông biết trên đời này có một người phụ nữ vì anh ta mà cố gắng như vậy, sẽ sướng đến phổng cả mũi!

“Đã về rồi!” Nhan Tiểu Úy tối nay làm món bánh bao hấp, cải trắng, măng mùa đông, nấm hương bày đầy một bàn, nhưng không có mấy cái thành hình.

“Người đàn ông kia như thế nào?” Cô vỗ vỗ đôi tay đầy bột mì, sấn tới hỏi.


Trì Linh Đồng ôm gối ngồi lên ghế sa lon, chán chường: “Người đàn ông nào?”

“Chính là người đàn ông xem mắt á!”

Trì Linh Đồng ngẩn ra, cô quên béng mất nhân vật “Hải Quy” kia.

“Căn bản rất chi là quái dị, tuổi không nhiều nhưng nhan sắc đã tàn phai.”

“Hả? Thảm như vậy nên nhìn không đành lòng?”

“Dù sao nhìn cũng rất chi là chua xót.” Chủ nghĩa Tư bản xã hội thật độc ác, đem một thanh niên tốt mà giày vò giống như ông già được chôn xuống đất một nửa rồi vậy.

Nhan Tiểu Úy cũng than thở, “Xuất quân thất bại rồi!”

Trì Linh Đồng đang làm ra vẻ mất mát thì chuông điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên. Cô lấy ra xem, là một dãy số lạ.

“Xin hỏi, bạn tìm ai?” Cô uể oải bắt máy.

“Tôi là Bùi Địch Thanh, chúng ta mới gặp nhau cách đây một tiếng.”

Hai mắt Nhan Tiểu Úy lóe lên vẻ hưng phấn, dùng khẩu ngữ hỏi: “Là đàn ông?”

Trì Linh Đồng mặt mũi nhăn nhó thành một cục, cô lấy tay che ống nghe xoay người sang chỗ khác.”Biết, anh có chuyện gì sao?”

“Cô về đến nhà chưa?” Frank, cũng là Bùi Địch Thanh lên tiếng hỏi, giọng nói rành mạch, lạnh lùng dứt khoát.

“Đến rồi, đến rồi.” Cô vội vã lên tiếng, nhìn đầu Nhan Tiểu Úy càng lúc càng đến gần, “Tôi bây giờ còn có chút chuyện, ngày mai tôi sẽ gọi lại cho anh sau!”

“Không cần, ngày mai tôi sẽ gọi lại cho cô.”

Vừa tắt điện thoại di động, Nhan Tiểu Úy liền bắt đầu bức cung, “Là cái người xem mắt quái dị đó hả?”

Trì Linh Đồng ánh mắt liếc trái liếc phải, “Cứ xem như thế đi!” Cũng là một quái nhân, chỉ là không phải người xem mắt .

Nguy hiểm, anh ta nói liên lạc là liên lạc thật sao?

Cô suy tính có lẽ phải đổi lại số điện thoại di động, nếu không, hậu hoạ sẽ vô cùng a!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.