Đọc truyện Thong Thả Đến Chậm – Chương 48: Quyển 2 –
Edit: Thiên Kết
Tháng hai đầu xuân, đường phố luôn bóng nước bởi những trận mưa nhỏ, thảm cỏ dày nhìn gần cũng không thấy rõ màu.
Hiện tại, Trì Linh Đồng có một thói quen, cứ qua một ngày, lại âm thầm nghĩ xem hôm nay Âm lịch là ngày mấy, Dương lịch là ngày mấy. Còn không thì lại nhớ tới học kỳ trước, cô đang làm gì, ở bên cạnh có người nào đó. Cô nhìn khoảng cỏ ven đường gần như trụi lủi đã ngả sang màu vàng trước Tòa Thị Chính, thầm nghĩ tháng hai Âm lịch cũng là đầu tháng tư trong Dương lịch.
Đến tháng tư Âm lịch thì nước sông đã sớm lên cao, xuân về hoa nở rồi.
Vẫn là thời gian này, nhưng cảnh vật đã không còn giống như trước, huống chi là con người trường thành theo năm tháng?
Chuyên gia thời tiết dự đoán, mùa xuân năm nay sẽ đến rất muộn, mùa đông có thể kéo dài rất lâu.
Trì Linh Đồng ngượng ngùng cúi đầu, cảnh vệ không phải coi cô là thiếu nữ đi kêu oan chứ?
Không biết thế nào mà từ bệnh viện kiểm tra vết thương cánh tay xong, cô liền đi tới cổng Tòa Thị Chính.
Chỗ này, nghiêm trang và cứng ngắc, mỗi người ra ra vào vào đều mang vẻ mặt nghiêm túc, chắc phải là một người có tinh thần khỏe mạnh mới có thể chịu được nơi không thú vị như thế này.
Bản tính của con người là ham mê ăn chơi đàn điếm, hận không thể tùy ý phóng túng, chỉ cần không phạm tội.
Hi Vũ hiện tại sống vẫn tốt?
Trì Linh Đồng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ở cửa lớn có mấy cỗ xe màu đen đang chậm rãi lái vào, cảnh vệ cung kính hành lễ.
Bây giờ nhớ tới Hi Vũ, Trì Linh Đồng không còn cảm thấy phiền não như ngày trước nữa, mà lại có một loại cảm giác ấm áp nhàn nhạt. Quá trình trưởng thành của con người có mấy giai đoạn, dù có cố gắng trong mỗi giai đoạn như thế nào thì khi quay đầu lại người ta cũng đều nhớ tới những điều đẹp đẽ nhất. Ở trên thế giới này, nếu như ai cũng chỉ biết tới bản thân mình thì phải sống như thế nào đây? Cho dù chỉ quen biết mấy ngày, tình cảm hời hợt nhưng đó vẫn là một mối liên hệ đáng quý trọng.
Khi đi ra ngoài, bầu trời u ám, khi cô vừa tới cửa Tòa Thị Chính thì trời liền đổ mưa. Cô đứng trú mưa ở hành lang bên ngoài phòng ghi danh, mưa mặc dù không lớn, nhưng rất dày, không biết lúc nào sẽ ngừng.
Mấy chiếc xe màu đen dừng lại ở trước cửa chính, cửa xe vừa mở ra, một dung mạo anh tuấn lạnh lùng bước ra, một chiếc dù lớn đã được mở sẵn chờ anh ta.
Trì Linh Đồng rất kinh ngạc, người đàn ông trẻ tuổi, nhưng không ngờ lại có loại thanh thế như thế này?
“Xin hỏi, cô có chuyện gì không?” Cảnh vệ ghi danh đi về phía Trì Linh Đồng hỏi.
Cô lén lén lút lút, khiến cho bọn họ chú ý một lúc lâu.
“Tôi…đi ngay đây.” Trì Linh Đồng không nghĩ bản thân sẽ không biết xấu hổ mà nói mình ở đây hoài niệm chuyện xưa sau đó mắc mưa.
Ánh mắt cảnh vệ sáng quắc như đuốc.
Trì Linh Đồng ảo não cụp đuôi đang chuẩn bị rời đi, thì có một người đang đi tới, còn chưa đến gần, người đó liền hô to gọi nhỏ: “Linh Đồng? Linh Đồng!”
“Haha, đã lâu không gặp bạn học cũ.” Hi Vũ gầy hơn so với trước kia, phong cách có phần chững chạc hơn một chút.
Hi Vũ gật đầu với cảnh vệ, hướng một nửa cái ô về phía Trì Linh Đồng, tuyên bố quyền sở hữu.
Cảnh vệ đỏ mặt lên rồi rời đi.
“Em đặc biệt đến thăm anh sao?” Hi Vũ không dám tin mà hỏi.
Đổi lại là trước kia, Trì Linh Đồng sẽ đáp lại bằng những lời giễu cợt, nhưng hôm nay, cô nuốt một ngụm nước bọt, cười cười, để cho người khác cũng như bản thân cô vui vẻ: “Tình cờ đi ngang qua, nhớ tới anh làm việc ở đây, mà tôi lại không có số điện thoại nên không biết anh làm việc ở phòng nào, đang bối rối thì bị anh cảnh vệ hiểu lầm là phần tử xấu.”
“A, ngựa tốt lại muốn trở về ăn cỏ?” Tính tình Hi Vũ lúc này vẫn không hề thay đổi.
“Cỏ này có thể để cho ngựa quay lại được sao?” Trì Linh Đồng chỉ loạn một đám cỏ ngoài sân.
Hi Vũ cười ha ha: “Đi lên phòng làm việc của anh hay là qua quán trà đối diện ngồi một chút chứ?”
Trì Linh Đồng lựa chọn quan trà. Cô không muốn không có chuyện gì lại đi vào cơ quan chính phủ tôn nghiêm như này, như vậy sẽ không được thoải mái.
“Bạn gái của anh không tệ chứ?” Quả nhiên, vừa ngồi vào chỗ, còn chưa cho uống một ngụm trà, Hi Vũ liền tìm hiểu ấn tượng của Trì Linh Đồng đối với Dương Vân. Mục đích dùng giọng điệu tự hào nhưng đối với đáp án thì anh ta cũng không chắn chắn.
Trì Linh Đồng có chút lạnh, vừa uống trà vừa đáp: “Coi như thật tinh mắt.” Cô không đề cập tới chuyện Hi Vũ tới khách sạn tìm cô, mà Hi Vũ cũng không nói…
Trì Linh Đồng cúi xuống nhìn cánh tay phải vẫn phải treo lên, rồi nhìn qua Hi Vũ. Anh ta vẫn tự hào vì thị lực tốt, không thể nào không nhìn thấy chứ?
“Là cực phẩm mỹ nhân?”
“Cao gầy, hào phóng, lịch sự, thanh tao. Coi như anh tìm bậy bạ như lại tìm được mỹ nhân phù hợp với thẩm mỹ đại chúng, không giống với những loại trước đây.” Trì Linh Đồng có chút không tự nhiên, cô ghét bỏ thái độ kiêu ngạo của Hi Vũ, cô không quen ánh mắt nhìn chăm chăm của anh ta, giống như đang tìm kiếm nhược điểm gì đó của cô.
“So với em thì sao?”
“Tôi không phải là tiểu chuẩn quốc tế gì, cho nên không thể so sánh.”
“Không phải đều là phụ nữ sao?” Hi Vũ gặng hỏi đến cùng.
“Đúng rồi.” Trì Linh Đồng nói lảng sang chuyện khác: “Lúc nãy tôi nhìn thấy một người đàn ông rất uy phong, hơi thở âm trầm, dáng dấp cũng không tệ.”
“Không tệ, nhưng người ta đã có vợ rồi. Anh ta là Khang Kiếm, làm việc ở bên quản lý xây dựng. Em không có tính toán gì chứ?” Hi Vũ trợn mắt một cái, rất giận, anh ta ngồi ở trước mặt cô, nhưng cô lại đi chú ý đến người đàn ông khác.
Trì Linh Đồng cúi đầu uống trà, hơi cười. Cô thật đúng là có suy tính riêng.
Hi Vũ buồn buồn cũng uống hai ly trà, nhìn bàn tay trái cầm ly hết sức tự nhiên thì trong lòng không khỏi run lên.
“Trì Linh Đồng, lẽ ra khi gặp lại em lúc này, trong lòng anh nhất định rất thoải mái. Rốt cuộc em cũng nếm được mùi vị đau khổ của tình yêu là gì, khó chịu, buồn bực, bất đắc dĩ. Những hành động trước kia em đối xử với anh có lạnh lùng, tàn nhẫn không? Một người đàn ông tốt như anh mà cứ bị giày vò trong tay em. Hừ! Nhưng hôm nay khi gặp lại em trong bộ dạng gầy gò, cô độc, đôi mắt vô hồn, trong lòng anh tuyệt đối không thoải mái. Em tại sao lại đem bản thân trở thành như vậy, lúc trước nhanh mồm nhanh miệng, lém lỉnh, không quan tâm đến người khác đâu rồi?”
Bàn tay cầm ly trà của Trì Linh Đồng khẽ run lên, nước trà sánh ra ngoài, cô vội vàng đặt ly xuống: “Tôi trước kia rất tệ sao?”
“Chẳng lẽ rất tốt?” Hi Vũ hít sâu: “Nếu như khi điền đơn nguyện vọng em nói cho anh biết em bị say máy bay, xe lửa, xe hơi, không thể đi tới Bắc Kinh, anh sẽ cùng em ở lại Tân Giang. Đi đâu không quan trọng bằng việc chúng ta có thể ở chung một chỗ. Nhưng em kiêu ngạo, thật làm cho anh muốn bóp chết em. Khi anh biết được sự thật, em có biết anh đã khóc không?”
Lần đầu tiên Trì Linh Đồng thấy Hi Vũ nói chuyện cảm động, mặc dù đều đã là chuyện cũ.
“Không phải chúng ta lại gặp nhau ở Tân Giang sao?” Cô cố cong khóe miệng.
“Nhưng em vẫn là em, anh vẫn là anh sao?” Hi Vũ nhắm hai mắt, trên mặt hiện lên nét tang thương.
“Chuyện cũ nhắc đến vẫn buồn, vợ anh vẫn đợi cơm ở nhà, em cũng đã có người yêu, chuyện cũ thôi để thành hoài niệm.”
“Sự thật chứng minh, cả em và anh đều đã chọn con đường đúng đắn, tôi cũng đã trở thành nhân tài trong giới kiến trúc, còn có sự nghiệp của anh đang trên con đường thăng tiến, không có gì tiếc nuối.”
Trì Linh Đồng cười cười đập tan không khí bi thương.
“Tự đại.” Người kiêu ngạo như Trì Linh Đồng không cho phép người khác có một chút thương hại đối với cô, người đã theo đuổi cô nhiều năm như Hi Vũ làm sao không hiểu?
Chỉ là trong lòng Hi Vũ có chút không thoải mái, không ngờ cô gái này cũng sẽ yêu một người đến khắc cốt ghi tâm, vì người đó mà tiều tụy, sa sút. Nhớ năm đó, cô phất tay hất anh ta ra giống như anh ta là một con sâu vô tình dính lên ống tay áo, lông mày cũng không hề nhíu một chút.
“Nói đi, mục đích em tìm anh là gì?” Anh ta đem bản thân mình kéo ra khỏi chuyện cũ.
Trong lòng Trì Linh Đồng lúc này đang quặn thắt. Cô từng nói đùa với Bùi Dịch Thanh về Hi Vũ, nói cô dù có một ngày lưu lạc đầu đường thì anh ta cũng sẽ cứu vớt cô khỏi khó khăn. Bùi Dịch Thanh gõ xuống cái trán cô, nói cô làm sao có thể đi tới bước kia, nếu như thật sự có chuyện đó, người cứu cô cũng chỉ có thể là anh.
Anh đang ở đâu? Chỉ được mạnh miệng.
Cô nhắm mắt lại, nuốt nước mắt chuẩn bị trào ra.
Cô đã mất anh bốn mươi sáu ngày rồi.
“Giúp tôi mướn nhà.” Cô nói.
“Mướn nhà?”
“Mướn nhà ở gần Khế Viên.”
“Em điên rồi, chỗ đó sắp bị giải tỏa.” Sau khi Khế Viên xây xong, đã hấp dẫn rất nhiều nhân vật có máu mặt đến thuê, những khu ở xung quanh cũng đột nhiên có giá, chỉ là, người dân ở xung quanh lợi dụng tăng giá, bất phân thắng bại, cho nên việc giải tỏa chưa diễn ra thuận lợi.
“Dễ dàng thì đã không tìm anh rồi. Nếu như anh không giúp được, tôi sẽ nhờ người khác.” Trì Linh Đồng sử dụng phép khích tướng.
Khế Viên là giấc mộng chung của hai người, ở bên trong sẽ cảm thấy cô đơn bội phần. Ở bên cạnh, nhìn xung quanh, cô cảm giác được hơi thở của anh, liền muốn đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của anh.
Như vậy, có phải sẽ lừa dối bản thân rằng cô vẫn luôn ở cùng với anh?
Hi Vũ trợn mắt kinh ngạc nhìn cô: “Thật là bị em làm cho tức chết, em muốn ở ẩn, cần gì phải nổi điên như vậy. Tốt lắm, tốt lắm, ngày mai anh đi nhờ người giúp, xem có thể kiến một căn cho em hay không.”
Trì Linh Đồng cười ha ha, lấy điện thoại di động ra: “Anh có số của tôi không? Ngày mai tôi trở về thành phố, sau khi tháo bột, tôi sẽ về Tân Giang, đến lúc đó sẽ liên lạc với anh.”
“Trong điện thoại anh không có, nhưng trong đầu có, giống như được khắc sâu vào vậy.” Vẻ mặt Hi Vũ dữ tợn: “Em cũng học được cách lợi dụng anh?”
“Cái gì dùng được nên dùng, không lãng phí.”
Hai người tạm biệt ở bên ngoài quán trà, anh ta giúp cô đón một chiếc taxi.
Sau khi cô lên xe liền nhận được tin nhắn.
“Linh Đồng, em là người quý giá nhất trong sinh mạng anh. Muốn vui vẻ phải kiên cường, bảo vệ sự thuần khiết thật tốt. Mặc dù anh không cho em được thứ em muốn, nhưng anh tin em sẽ gặp được người có thể cho em hạnh phúc trọn vẹn.”
Trì Linh Đồng, quay đầu, Hi Vũ vẫn đứng bên đường vẫy tay với cô.
Cô cũng vẫy tay đáp trả. Hốc mắt liền nóng lên.
“Đó là bạn trai cô?” Tài xế nhìn vào kính chiếu hậu thấy cô đang lau nước mắt.
“Đã từng.” Lần đầu tiên cô tình nguyện thừa nhận vị trí Hi Vũ ở trong cảm nhận của mình.