Thong Thả Đến Chậm

Chương 29Quyển 2 -


Đọc truyện Thong Thả Đến Chậm – Chương 29: Quyển 2 –

Edit: Nguyễn Lyna

Beta: Thiên Kết

Trong căn phòng lớn hợp với ban công hình bán cầu, giữa phòng có một bộ sô pha lớn, kết hợp với vài món đồ trang trí xa xỉ, đem không gian phân chia ra một cách hoàn hảo, sàn nhà nhẵn bóng ẩn giấu vẻ sang trọng

Cô Trì, ở chỗ chúng tôi có Hồng Trà, trà sữa và cà phê, cô muốn uống cái gì? Cô bí thư có dáng vẻ tao nhã xinh đẹp, nhiệt tình không thua gì những nhân viên phục vụ trong quán cà phê, mặc dù ánh mắt của cô ta khi nhìn Trì Linh Đồng có chút không tự chủ mà toát ra vẻ ngạc nhiên.

Trì Linh Đồng chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày cô xâm nhập vào trụ sở công ty của đối thủ. Tòa nhà của Hằng Vũ nhìn bên ngoài là một tòa nhà vuông vức không có gì đặc biệt, nhưng bên trong bố cục thì mới mới thể hiện rõ sự khác biệt. Trần Thần từng cho Trì Linh Đồng xem qua trụ sở chính của Tập đoàn Hằng Vũ ở Hongkong, đó là lần đầu tiên cô nghe thấy tên tuổi của Frank. Tòa nhà được thiết kế đã áp đảo tất cả các loại cao quý cùng khí phách, từ đó có thể cảm thấy mơ ước cùng chí khí của người thiết kế. Nói thật, Thái Hoa cũng là công ty có tiếng trong ngành bất động sản nhưng so với Hằng Vũ, khí thế dường như vẫn kém một chút.

Cô Trì ?. Lông mày xinh đẹp của cô thư ký khẽ nhíu lại, lưng cũng thẳng hơn một chút.

Hả?. Trì Linh Đồng thu hồi ánh mắt, mỉm cười: Có kem không?. Cô biết các cô gái làm việc tại các công ty lớn, thông thường sẽ sinh ra một loại khí thế ngạo nghễ hơn người.

Thư ký ngẩn ra tại chỗ, không biết nên trả lời như thế nào.

Nếu không có, cho tôi một ly nước lọc!. Cô rất quan tâm đưa cái thang cho cô thư ký kia leo xuống.

Nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt bỗng chốc cứng đơ, cô thư ký lắc eo một cái, uốn éo đi đến phòng trà nước.

Trì Linh Đồng chép miệng, bình thường cô cũng hay đi gặp khách hàng với Trần Thần, cho tới bây giờ vẫn chưa được hưởng thụ qua cách đối xử với khách quý, mà còn phải đưa ra khuôn mặt tươi cười, nhìn sắc mặt khách hàng.Thì ra là khách quý được đối đãi tốt như vậy, có người hướng dẫn đi thang máy, sau đóđược dẫn đến văn phòng xa hoa, muốn ngồi chỗ nào thì ngồi ở đó, còn có thể tự chọn đồ uống. Nếu cô gật đầu đồng ý với sự theo đuổi của Bùi Địch Thanh, có lẽ một ngày nào đó, cô sẽ ở đứng trong tòa nhà này, sẽ giống như Nhạc Tĩnh Phương, làm một nữ vương ngang ngược?

Tưởng tượng tới đây, cô cười khúc khích ra tiếng.

Tinh nghịch!. Trên trán đột nhiên bị người khác dùng ngón tay búng một cái, sau đó là một ly trà sữa nóng bốc hơi đặt ngay ở trước mặt: Trời mưa rồi, uống đồ nóng cho ấm người

Tai anh tốt thật?. Trên mặt hiện nụ cười đơn thuần. Tôi chỉ đùa với cô ấy một chút. Chẳng lẽ cô ấy đã chạy đi khóc lóc kể lể với anh?

Bùi Địch Thanh đặt những tấm hình trên tay xuống, cúi đầu nghịch một chiếc máy chiếu: “Là cấp trên anh sẽ không để nhân viên của mình chịu một chút xíu ấm ức nào.”

Nếu cô ấy không phải là mỹ nữ, anh cũng sẽ nói như vậy sao?

Bùi Địch Thanh đưa mắt lên nhìn cô Nếu em không phải là mỹ nữ, ngay cả nước lọc cũng không có mà uống! Có vừa lòng với câu trả lời của anh không?

Tạm được. Cô gật gật đầu, không gây chuyện nữa, ngồi ngay ngắn trước mặt màn hình chính, chờ đợi ‘điều kinh ngạc’ từ anh.


Bùi Địch Thanh khép cửa lại, tắt đèn.

Trong phòng tối đen, chỉ còn lại hô hấp của hai người.

Sao vậy?. Đợi một lúc, vẫn không thấy ánh sáng chiếu lên trên màn hình, cô định hỏi người bên cạnh.

Linh Đồng!. Anh di chuyển ghế dựa lại gần chỗ ngồi của cô, trong bóng tối tay anh nắm chính xác tay cô, chậm rãi đưa về phía cổ tay của anh, dừng lại tại vị trí đeo cái đồng hồ có giá trị xa xỉ: Cái đồng hồ này, anh mang nó gần sáu năm, mỗi ngày mở mắt ra, việc đầu tiên là cầm nó lên nhìn giờ, khi đi ra từ phòng tắm, anh mang nó lên trước rồi mới mặc quần áo.

Việc này đã trở thành một thói quen, không phải là kỷ niệm gì đặc biệt

Ồ!. Vẻ mặt cô không đổi. Anh đang giải thích với cô sao?

Khi còn trẻ, vì trong nhà có điều kiện, có địa vị đặc biệt, nói thẳng ra là lúc đó anh đang trong thời kỳ phản nghịch, vung tiền như rác, làm rất nhiều chuyện xấu. Nếu em gặp anh vào lúc đó, với tính cách của em chắc chắn sẽ rất coi thường anh. Anh tự giễu nói Anh không có trốn tránh quá khứ của mình, anh chỉ muốn nói cho em biết, anh thật sự rất vui khi mà….anh được gặp em vào lúc này. Trước kia, anh thường oán trách ông trời đối xử không công bằng với anh. Bây giờ anh mới biết, thì ra tất cả thất bại, đau khổ và bất hạnh mà anh phải trải qua trước kia để cho hôm nay khi gặp được em anh mới hiểu được cái gì mới là gặp đúng người.”

Anh…..Không gặp kích thích gì chứ?. Tình huống bình thường, Bùi Địch Thanh vẫn rất lạnh lùng, rất ít khi nói chuyện tình cảm như vậy, cô cảm thấy đầu óc giống như tương hồ A…Đau…. Trên mu bàn tay bị người khác nhéo, làm cho cô thấy đau.

Chuyện gì anh cũng nói với em rồi. Còn em thì sao, hôm đó chiếc xe jeep màu xanh là của người đàn ông nào? Trên tai còn có bông tai, cho đến bây giờ em cũng không nói thật với anh?

Dựa vào cái gì mà tôi phải nói với anh! Anh là gì của tôi?. Cô lớn tiếng nói.

Bùi Địch Thanh gõ chính xác lên đầu cô Được lắm, bắt đầu đi!

Trong bóng tối, cô le lưỡi một cái, len lén sờ mặt của mình, nóng quá, nóng quá.

Trên màn hình bắt đầu xuất hiện hình ảnh, đầu tiên là hình ảnh dòng sông lăn tăn nước chảy trên bờ có hàng dương liễu lả lướt. Tiếp theo là hình ảnh hàng rào xung quanh công trình đang thi công, các nhân viên cũng không có đi vào trong, chỉ thấy vài người mang đồng phục làm vườn đang hợp sức nâng một gốc cây to đến một cái hố to, bên cạnh cái hố là mặt cỏ màu xanh tươi tốt, trong bồn hoa những bông hoa đang nở rất đẹp.

Trì Linh Đồng nhắm mắt lại, cô cảm thấy những hình ảnh này rất quen thuộc.

Màn hình tiếp tục chiếu những hình ảnh được thiết kế trên máy tính, đó là hình ảnh toàn cảnh công trình với biệt thự ba tầng, cây xanh, hồ nước, núi giả, hoa nở và những con đường trải đá. Sau đó là cận cảnh của bố trí bên trong của biệt thự….. Xuống một chút nữa là cổng hình vòng cung, trên đó có hai chữ Khế Viên” to làm người ta lóa mắt. Cuối cùng là hình ảnh thật, là một con đường thẳng tắp hướng về phía trước, hai bên đường là những hàng cây nhãn lồng đang lung lay trong gió.

Căn phòng lại trở về trong bóng tối.

Đây là chuyện gì?. Ngành thiết kế tuy rằng không lãng mạn nhưng lại có sự tưởng tượng rất phong phú. Nếu như có một ngày có người nói có thể quay ngược thời gian hoặc xuyên không đến tương lai, Trì Linh Đồng cũng sẽ gật đầu. Cô cho rằng tất cả đều có khả năng. Nhưng mà trong lúc này, cô lại bị những hình ảnh kia dọa đến đờ ra.


Đó là những hình ảnh ở bờ sông Tân Giang, là hình ảnh mô hình của khu nghỉ dưỡng Khế Viên.

Không thể nào?

Con đường đó, hàng cây bên đường, từ lúc phá hủy cho đến lúc thi công xong công trình với bồn hoa, hàng rào và những cái khác ít nhất cũng mất nửa năm, mà bản thiết kế Khế Viên” mới có một tháng thôi!

Bùi Địch Thanh đứng lên, bật đèn.

Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?

Cô gật đầu, Trong chuyến xe đi từ Tân Giang đến Thanh Thai

“Đầu năm nay anh có làm quen với trợ lý chủ tích phụ trách xây dựng Khang Kiếm của Tân Giang, anh ta mời anh đến Tân Giang phát triển khu Giang Cảnh. Tân Giang chỉ là thành phố loại hai, anh cũng không có ý lập chi nhánh ở đó, nhưng bởi vì ngại tình cảm của anh ta, cho nên anh đồng ý đầu tư một khu chung cư ở đó. Sau khi đến Tân Giang, anh đã nhìn trúng mảnh đất ở bên cạnh bờ sông đó, nơi đó không có quá nhiều hộ gia đình mà cách sông Đại Kiều cũng không xa, từ đó có thể nhìn ra tới tận bến sông. Đi mấy lần, công việc giải tỏa ở đó cũng xong, anh cho người làm trước hàng rào, còn xây trước một con đường, để sau này vận chuyển vật liệu dễ dàng hơn, về phòng ốc, anh đã làm việc hết sức chăm chỉ, để cho công nhân nỗ lực làm việc hoàn thành. Sau khi chúng ta quen biết, lúc ở đường Quế Lâm em đã có ý tưởng hoang đường về Khế Viên, trong lòng anh chợt rung động………Tuần trước Khế Viên đã được khai thông. Tất cả nhà trong đó dù bán hay cho thuê cũng sẽ do chủ của Khế Viên quyết định bán cho ai……….”

Nếu tôi không nói ra những suy nghĩ kia thì anh dự định sẽ làm như thế nào?. Đầu óc của cô bắt đầu không suy nghĩ được gì, đã đi vào trạng thái trống rỗng.

Trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Bùi Địch Thanh cười dịu dàng Không có nếu, đây là duyên phận, không hẹn mà gặp, là kết tinh của chúng ta. Anh còn muốn thẳng thắn nói với em, anh cũng có một chút cổ phần ở Hằng Vũ, Khế Viên không bán ra ngoài tất cả tiền bạc cũng phải đi mượn, đây là hành động của cá nhân anh, không phải là hạng mục của Hằng Vũ. Anh đem cổ phần chuyển nhượng cho anh trai, mới có được khoản tiền để tiến hành. Cũng có thể nói, trừ Khế Viên, hiện tại anh đã hai bàn tay trắng, chỉ là một người làm công cao cấp ở Hằng Vũ.”

Trì Linh Đồng nhắm mắt, tức giận hỏi Ý của anh là tôi phải chịu trách nhiệm với anh sao?

Lấy thân báo đáo là tốt nhất. A…A…đừng tức giận, đừng tức giận. Anh xua tay ngăn chặn lời bác bỏ của cô: Sau này, không cần vì một cái đồng hồ, một đôi giày mà tính toán chi li, anh đã thuộc quyền sở hữu của em rồi, là món quà có một không hai đó nha!

Hừ! Vậy có nghĩa là tôi không có sự lựa chọn nào

khác?” Cô nghiêng đầu nhìn anh, khóe miệng dâng lên một nụ cười.

“Đương nhiên. Người giống như anh đây đi đâu mà tìm?”

“Nếu tìm được thì sao?”

“Anh sẽ so tài với hắn. Nhưng mà, không ai có thể thắng được anh đâu.”


“Tổng giám đốc Bùi, anh từ nhà đầu tư định chuyển sang làm cố vấn sao? Đáng giá sao?” Cô có ý tốt muốn nhắc nhở anh, bàn tay dưới bàn nắm lại.

“Bản thân anh còn có phẩm chất của một người nhà giáo ưu tú. Đói bụng sao?”

“Tôi mời anh ăn cơm! Bây giờ anh trở thành người nghèo rồi.”

“Được thôi!” Anh gật gật đầu, sắp xếp lại hình ảnh.

“Đưa cho tôi!” Cô đoạt lấy những tấm hình, thật cẩn thận mà bỏ vào túi xách.

Ở trước mắt bao người, cô và anh cùng sánh vai đi đến thang máy. Đúng lúc Quân Mục Viễn đang cầm nón bảo hộ đi từ thang máy ra, vừa thấy hai người, nhìn không chớp mắt.

“Em đi thị sát công trình có việc gì thì gọi điện cho em.” Bùi Địch Thanh vỗ vai Quân Quân Mục Viễn, nói.

Không đợi anh ta trả lời, cửa thang máy đã chậm rãi khép lại.

Quân Mục Viễn dụi mắt. Trời ơi! Không lẽ xuất hiện ảo giác sao!

“Tổng giám đốc về sớm không bị trừ lương sao?” Cô cười, hỏi.

“Tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng đến chất lượng công việc. Không phải anh về sớm, mà là điều chỉnh cảm xúc, để làm việc có hiệu quả hơn. Còn em? Có muốn thông báo với đồng nghiệp không?” Vừa bước ra khỏi thang máy đã được nhân viên lễ tân đưa ra một cái dù.

“Tôi nói tôi đi mua tài liệu.”

Anh mở dù ra, cô đi đến bên cạnh anh. Cái dù hơi nhỏ, anh liền đứng sát vào người cô. Động tác hết sức bình thường nhưng khiến hai người đều cảm thấy rung động. Anh cầm dù che cho cô, mặc dù nửa người bị dính nước mưa, nước mưa lại lạnh nhưng anh lại thấy thật ấm áp.

Đi về phía bãi đỗ xe, tuy khoảng cách không xa nhưng hai người lại đi thật chậm.

“Đâu cần sử dụng đến tài liệu! Anh có thể góp ý giúp em.” Anh thay cô mở cửa xe, sau đó lên xe.

“Em không giống anh, công tư lẫn lộn. Anh ăn cắp ý tưởng của em, em rất nhân từ mà không truy cứu rồi.”

“Đã chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ, quỷ nha đầu!” Anh cưng chiều giúp cô lau đi những giọt nước mưa trên trán “Chúng ta đi ăn ở nhà hàng Hoài Dương, được không?”

“Không. Tôi muốn đến nhà hàng ở Hương Cảng ăn chút điểm tâm.” Cô ngang ngược, kiêu ngạo nâng cằm.

“Thì ra em cũng rất quan tâm đến anh sao?” Anh thân mật nhéo mũi của cô.

“Đừng tưởng bở. Là do em thích ăn thôi, không liên quan đến anh.” Khuôn mặt nhỏ nhắn không được tự nhiên nghiêng qua một bên, màu đỏ từ từ hiện lên trên mặt.


Sau khi ăn xong, bên ngoài mưa vẫn đang rơi. Trên đường lại rất đông người, không thể di chuyển nhanh được. Anh lái xe đưa cô về nhà trọ mà phải mất gấp đôi thời gian mới tới dưới lầu nhà trọ.

“Đưa cái đó cho em.” Đẩy cửa xuống xe, cô đột nhiên lại quay trở lại, chỉ chỉ bó hoa hồng trắng ở ghế sau.

Trong lòng Bùi Địch Thanh khẽ lay động, không có nhanh chóng lấy hoa, mà bắt lấy tay cô, đưa lên môi, nhẹ nhàng hôn.

“Làm gì vậy?” Tay cô nóng giống như bị bỏng, hai lỗ tai hồng toàn bộ.

Khóe miệng Bùi Địch Thanh nâng lên, cười: “Lớn rồi, không cần chơi trò không nghe điện thoại, không nhắn tin. Em lên nhà đi! Khi nào về tới nhà anh sẽ gọi điện cho em”

Cô đột nhiên nhớ ra “Anh vẫn còn đang ở căn phòng cho thuê kia sao?”

Anh không có trực tiếp trả lời, mà dùng giọng nói trầm thấp hỏi “Muốn đến sao?”

“Ai muốn chứ.” Người đàn ông này vừa thổ lộ liền lập tức phóng khoáng. Cô đỏ mặt trừng mắt nhìn anh một cái, cẩn thận ôm bó hoa xuống xe, khi chuẩn bị bước lên bậc thang thì đột nhiên quay người lại, đưa tay lên chào tạm biệt với anh.

Anh nháy mắt với cô, lấy tay giả làm điện thoại đặt bên tai.

Cô xoay người, nhấc chân bước lên lầu, cảm giác cả người đều mềm nhũn, tim đập như trống, nhưng mà rất vui vẻ.

Tại khúc quẹo cuối cùng theo thói quen cô kéo khóa túi xách, tìm chìa khóa mở cửa. Cô không lấy chìa khóa ra mà móc điện thoại di động ra.

Thật sự là một ngày không gặp như ba năm sao? Cô cười khẽ, mở di động ra, nụ cười đột nhiên cứng lại. Là Nhạc Tĩnh Phương.

Cô hắng giọng một cái “Nhạc Đổng. Buổi tối vui vẻ!” Cô cung kính hỏi thăm.

Đầu bên kia im lặng, nếu không phải mơ hồ nghe thấy có tiếng hít thở, cô còn tưởng là có người muốn đùa mình.

“Là kiến trúc sư Trì sao?” Giọng nói trong trẻo, dịu dàng, nghe quen tai.

“Là tôi. Còn cô là?”

“Thật xin lỗi, có chút thất lễ, Nhạc Đổng đi toilet. Tôi mượn điện thoại của chị ấy một chút. Tôi là Tống Dĩnh là giám đốc của ngân hàng Vinh Phát, chúng ta đã từng gặp qua một lần ở khu du lịch, không biết cô có nhớ không?”

“Có chút ấn tượng.” Trì Linh Đồng trả lời như người mộng du.

“Tôi vừa mới thấy cô và Bùi Địch Thanh đi ăn với nhau. Nói chuyện qua điện thoại không được tiện lắm, chúng ta có thể gặp mặt nhau rồi nói chuyện tiếp được không?” Nói xong, cô ta đưa một địa chỉ.

Trì Linh Đồng giật mình, cười nói: “Được. Tôi sẽ đến.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.