Đọc truyện Thong Thả Đến Chậm – Chương 17: Quyển 1 –
Edit: Thiên Kết
“Bà chủ, canh cá hôm nay em nấu rất ngon, lát nữa uống nhiều một chút.” Người phụ nữ mặc tạp dề bưng một cái tô màu xanh hoa văn, không ngại ngần tách Trì Linh Đồng cùng với người phụ nữ lớn tuổi ra.
“Ừ, thế Tử Hoàn có trở về ăn cơm không?” Người phụ nữ lớn tuổi dường như như đột nhiên biến thành người khác, nhàn nhạt cười.
“Tử Hoàn đang bận rộn công việc buôn bán ở nhà hàng.” Tiêu Tử Thần kéo ghế ngồi cạnh mẹ mình.
“Gần đây hay xảy ra bệnh dịch, con nhớ nhắc Tử Hoàn chú ý vệ sinh khử trùng tiêu độc cho cẩn thận.” Ánh mắt bà thoáng qua một tia hoảng sợ, miệng lẩm bẩm nói.
“Dạ.” Tiêu Tử Thần gật đầu một cái, nhìn lên khuôn mặt kinh ngạc của Trì Linh Đồng thì liền mỉm cười an ủi: “Mẹ tôi trước kia làm bác sỹ ở bệnh viện, đã từng tham gia cứu trợ ở trận động đất mạnh ở Đường Sơn.”
Trì Linh Đồng ồ lên một tiếng, trong lòng dần dần sáng tỏ. Mẹ Tiêu Tử Thần chính là người quá chú tâm luyện võ công đến nỗi bị Tẩu Hỏa Nhập Ma.
Không khí trên bàn ăn của nhà họ Tiêu rất yên tĩnh, dường như không có ai nói chuyện. Thỉnh thoảng ba Tiêu di chuyển một số đĩa thức ăn để cho Trì Linh Đồng dễ gắp.
Nếu không nói chuyện thì mẹ Tiêu cũng rất bình thường, thỉnh thoảng bà nhìn về phía Trì Linh Đồng cười dịu dàng.
Mặc dù thức ăn dì Trương nấu rất ngon, người nhà họ Tiêu cũng cực kỳ thân thiện, nhưng Trì Linh Đồng vẫn cảm thấy bữa cơm này rất ngột ngạt.
Đang ăn cơm được một nửa thì có người đẩy cửa đi vào.
Trì Linh Đồng mở to cặp mắt, nhìn người mới bước vào ăn mặc một cách khoa trương, tóc tai xịt keo dựng thẳng đứng, giống như đang ra sức mà nổi giận đùng đùng. Áo T-shirt màu hồng có in hình đầu lâu màu vàng, cổ áo có gắn đinh tán, chữ viết in trên đó là tiếng Anh không nhìn rõ. Quần jean màu bạc có gắn một sợ xích nhỏ bên hông, còn có mấy cái lỗ. Thật sự không thể nào hình dung hết được có bao nhiêu kỳ quặc.
Anh ta đi đến bên cạnh Trì Linh Đồng, râu mép vểnh lên, khoát khoát tay: “Không cần giới thiệu, em biết rõ đây là ai. Khổng Tước………..đúng không? Oa, chị dâu, chị trẻ như thế này, không sợ lúc đi ra đường người ta sẽ nghĩ rằng anh trai dụ dỗ học sinh sao? Hắc hắc, ngạc nhiên chưa? Em là Tiêu Tử Hoàn, phong cách khác với anh trai, nhưng chúng em thực sự là anh em ruột.”
“Đây là Trì Linh Đồng, bạn của Khổng Tước.” Tiêu Tử Thần chậm rãi mở miệng.
“Cái gì?” Tiêu Tử Hoàn thoáng kinh ngạc: “Đổi chị dâu rồi?”
“Khổng Tước không được khỏe.” Tiêu Tử Thần nhíu mày, không biết giải thích chuyện này ra sao.
Tiêu Tử Hoàn nhìn sắc mặt cứng ngắc của Tiêu Hoa: “Cha, người đừng nổi giận, con chỉ ghé về nhà một lát thôi. Con nghe nói anh trai muốn dẫn chị dâu tương lại về nhà ra mắt. Mẹ, mẹ nhận ra con không?” Anh ta lại hướng về phía mẹ Tiêu chớp chớp mắt vài cái, sau đó quay qua Trì Linh Đồng: “Ý của anh là, cô bé mắt to dễ thương này không có quan hệ gì với anh, chị dâu vẫn là Khổng Tước đúng không?”
“Tử Hoàn, phải lễ phép với khách một chút.” Tiêu Hoa nghiêm nghị trách cứ.
Tiêu Tử Hoàn nhún nhún vai, nghịch ngợm trả lời theo kiểu quân đội: “Vâng, thưa Đại tá.”
Trì Linh Đồng lúc này thật sự rất muốn nói, cô chỉ là người đi ăn chực, mọi người làm ơn đừng chú ý quá làm gì.
“Tử Hoàn, cháu ăn cơm chưa?” Dì Trương hỏi.
Ánh mắt Tiêu tử Hoàn vẫn nhìn chằm chằm Trì Linh Đồng: “Cháu dậy muộn, mới ăn sáng lúc nãy, bây giờ không đói bụng. Cô gái này đúng là người cũng như tên.”
Trì Linh Đồng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Tiêu Tử Thần ho khan hai tiếng: “Tử Hoàn, ngày mai anh mang Khổng Tước qua tiệm em ăn cơm, chừa cho bọn anh một gian phòng.”
“Được.” Tiêu Tử Hoàn gật gật đầu một cái: “Mang theo cô bé này đi nữa, càng đông người càng vui.”
“Không, không được rồi, ngày mai tôi phải làm tăng ca.” Trì Linh Đồng đã có kinh nghiệm nên không thể một lần nữa khiến cho mình rơi vào tình thế bị động.
“Hả, em làm việc ở Thanh Thai?” Tiêu Tử Hoàn hứng thú hỏi.
“Linh Đồng là kiến trúc sư ở công ty bất động sản Thái Hoa.” Tiêu Tử Thần nói.
Tiêu Tử Hoàn vỗ vỗ tay, từ trong túi móc ra một tấm danh thiếp, hào hứng nói: “Cô bé, lúc nào rảnh rỗi dẫn bạn bè đến ăn lẩu ở quán của tôi đi. Em là bạn của chị dâu, cũng là bạn của tôi, các người cứ thả sức ăn, tôi mời.”
“Mỹ thực quán” đây chính là quán lẩu nổi tiếng ở Thanh Thai. Tại Trung Quốc phàm ở chỗ nào có đồ ăn ngon không khí vui vẻ thì luôn thu hút được rất nhiều người. Thức ăn ở đây đều là những đồ chất lượng, từ đồ hải sản cho tới dê hay bò. Trì Linh Đồng từng đi ăn với Trần Thần và Nhan Tiểu Úy một lần rồi, may mà không tới trễ, nếu không sẽ phải xếp hàng mà đợi.
Ông chủ ở phía sau kinh doanh Mỹ thực quán lại là một người nhìn giống lưu manh như Tiêu Tử Hoàn? Trì Linh Đồng rốt cuộc cũng được mở rộng tầm mắt.
“Tôi là một vũ công nghiệp dư chuyên nhảy hip-hop, tối nay phải đi biểu diễn ở quán bar, chứ bình thường ở trong quán tôi không như này đâu.” Tiêu Tử Hoàn nhìn thấu được nghi ngờ của Trì Linh Đồng, liền cười cười: “Được rồi, tôi phải đi đây. Cha, người đừng làm ra bộ mặt ấy nữa đi. Hiện tại hầu như mọi người chỉ có một đứa con, cha lại có hai đứa, nếu như con cũng giỏi giang như anh, vậy thì sẽ bị đố kỵ à nha.”
Tiêu Hoa nhắm mắt, phất tay một cái: “Cút, cút đi.”
“Tuân lệnh.” Tiêu Tử Hoàn không tức giận mà cười ha hả đứng lên.
Tiêu Tử Thần đứng dậy tiễn em trai, mẹ Tiêu nháy nháy mắt, dặn dò: “Tử Hoàn, nhớ chọn chỗ rộng rãi trống trải mà đi, đừng lại gần nhà cửa.”
“Vâng, mẹ.” Giọng nói sang sảng của Tiêu Tử Hoàn vang lên, sau đó anh quay mặt qua phía Trì Linh Đồng làm mặt quỷ.
Trì Linh Đồng nhìn bộ dạng kia thì không nhịn được mà bật cười.
“Tiểu Trì, để cho cháu chê cười rồi.” Tiêu Hoa gõ gõ mặt bàn: “Tử Hoàn từ nhỏ đã là một đứa trẻ làm cho người khác nhức đầu, bác cũng hết cách rồi, không thể nào lo lắng cho nó được nữa.”
Trì Linh Đồng hé miệng: “Cháu cũng vậy, vẫn còn để cho cha mẹ phải quan tâm.”
“Nhưng cháu vẫn còn là bình thường, còn Tử Hoàn… Aiz, thôi không nói nữa, ăn cơm đi.” Trì Linh Đồng ngơ ngẩn, cô bình thường sao? Ở trong mắt Hi Vũ, cô không khác gì một người tàn phế.
Bữa cơm yên lặng cuối cùng cũng kết thúc, Trì Linh Đồng vội vàng chào tạm biệt ra về.
“Khi nào cháu rảnh thì ghé qua chơi nhé.” Ba Tiêu tiễn Trì Linh Đồng ra đến tận xe, còn mẹ Tiêu thì ngồi ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
“Cháu cảm ơn bác, hẹn gặp lại.” Trì Linh Đồng lễ phép cúi người chào, sau khi lên xe, cô khẽ thở phào một hơi.
“Thật xin lỗi.” Tiêu Tử Thần cũng không vội khởi động xe mà nghiêng đầu qua nói với cô.
“Không có việc gì, không có việc gì, cũng đã xong rồi.” Trì Linh Đồng bao dung cười cười, cô chợt nghĩ nếu như Khổng Tước lâm vào hoàn cảnh này thì sẽ ứng phó như thế nào?
Cô rất không có lương thiện mà có chút hả hê.
Xe chạy rất nhanh đã đến cuối đường Quế Lâm, Trì Linh Đồng nhìn thấy một chiếc Mercedes Benz màu đen đang đậu trước một quán cà phê nhỏ: “Giáo sư Tiêu, tôi xuống xe ở đây là được rồi.”
Tiêu Tử Thần có chút không hiểu: “Tôi đưa cô về, tiện thể lên thăm xem Khổng Tước có muốn ăn chút gì hay không?”
Toàn thân Trì Linh Đồng đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt cô cực kỳ khó coi: “Làm sao bây giờ, tôi có hẹn với bạn ở đây bàn công việc. Như vậy đi, khi nào nói chuyện xong về đến nhà sẽ gọi điện thoại cho anh.
Tiêu Tử Thần suy nghĩ một lát rồi xuống xe, mở cửa cho cô.
Chuông gió trên cánh cửa của quán cà phê leng keng vang lên, Bùi Địch Thanh vui vẻ đi ra.
“Vậy tôi vào đây, cảm ơn bữa trưa ở nhà anh, thức ăn rất ngon.” Trì Linh Đồng nói.
Tiêu Tử Thần nhắm mắt lại, nhìn cô đi về phía Bùi Địch Thanh, sau đó mới lên xe, quay đầu xe chạy đi.
“Sao anh lại tới sớm vậy?” Trì Linh Đồng nhìn đồng hồ, còn chưa tới hai giờ.
“Tôi nói trước là buổi chiều không bận gì cho nên muốn đến đây sớm để chờ cô. Đang định gọi điện thoại cho cô thì không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy cô xuống xe.. Là bạn trai của bạn thân cô đó hả? Nhìn rất phong độ.” Bùi Địch Thanh giúp cô mở cửa rồi hai người cùng đi về phía anh mới ngồi. Trên bàn laptop đang mở, còn có tài liệu cùng với một ly cà phê đen.
“Ừ, anh ấy là giáo sư đại học.” Trì Linh Đồng mệt mỏi ngồi xuống ghế salon, nói với người phục vụ đang tới: “Mang giùm cho tôi một ly nước ấm trước, tôi đang bị đau bao tử.”
“Sao lại bị đau bao tử?” Bùi Địch Thanh khẩn trương hỏi.
Ăn đồ ăn khó tiêu, dạ dày sao có thể không đau? Trì Linh Đồng ở trong lòng đem Hi Vũ với Khổng Tước ra chặt chém thành trăm mảnh.
Hai người dạo gần đây hay gặp nhau dù không phải là cấp trên cấp dưới, cũng không tính là bạn bè nhưng lại có cảm giác rất thân thiết. Cho nên cô ở trước mặt Bùi Đich Thanh cũng không cần phải giữ gìn hình tượng. Cô nhận lấy chén nước ấm từ tay người phục vụ, uống một hớp lớn.
“Hôm nay tôi đã có cơ hội trải qua một tình huống dở khóc dở cười rồi. Thay bạn thân đưa người yêu cô ấy đi chơi, rồi còn thay cô ấy về nhà anh ta ăn cơm, không biết là có bao nhiêu khó xử để mà nói.”
“Ngày hôm nay của cô có vẻ trôi qua rất thú vị.”
“Không chỉ là thú vị mà còn có thể xem là kinh hoàng.” Cô ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy khóe miệng anh nhếch lên thật dịu dàng.
Cô lại cúi đầu nhìn ly nước trong tay.
Nếu như thật sự nhìn kỹ nét mặt kia, đoán chừng cô sẽ bị đỏ mặt. Người đàn ông kỳ lạ này thừa lúc cô không để ý mà muốn thăm dò lòng cô, nhưng cô lại không muốn suy nghĩ quá nhiều, chỉ sợ sẽ để lộ ra điều gì đó.
“À, tôi đã xem mấy bản vẽ mà cô đã sửa lúc trước, sau đó lại nhờ mấy người bạn xem một lần nữa, bọn họ đều rất ngạc nhiên. Trên đường tới đây, tôi có nhìn thấy một cửa hàng bày bán đồ này trong tủ kính, cảm thấy cũng không tệ. Cô nhận đi.” Bùi Địch Thanh đặt ly cà phê xuống, cúi người lấy ra một túi giấy.
“Cái gì vậy?” Trì Linh Đồng nghi hoặc nhận lấy, vừa mở ra cô nhìn thấy là một búp bê vải có mái tóc thật dài, mặc một chiếc đầm ca rô.
Cô cười: “Tôi không chơi búp bê nhiều năm nay rồi, chắc hẳn là anh đã đưa sai người.”
“Cô nhìn kỹ mặt của nó đi, nhất là đôi mắt ấy.” Bùi Địch Thanh không thay đổi sắc mặt.
Trì Linh Đồng chớp chớp đôi mắt thật to, đem con búp bê đặt lên bàn. Cô nhìn từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt to tròn đen láy của con búp bê thì cất giọng cảm động: “Đây không phải là búp bê đặt làm chứ?”
Con búp bê này giống như là phiên bản thu nhỏ của cô vậy, cho dù nói vậy thì hơi khoa trương, nhưng ánh mắt thì thật sự là rất giống.
“Ai lại rảnh rỗi như vậy, chỉ là vô tình trùng hợp thôi.” Anh dùng giọng điệu hết sức xem thường chỉ số thông minh của cô mà nói: “Cất đi, chúng ta bàn công việc một chút.”
“Bùi tổng, làm gì có ai tặng quà cho người khác giống như anh?”
“Cô thích thì nhận, không thì cứ cho người khác.” Giọng nói của anh cực kỳ bình thản.
“Trước kia anh vẫn hay thường tặng quà cho phụ nữ như vậy?” Cô nói.
“Chuyện trước kia tôi không muốn nhắc lại. Hôm nay chúng ta bàn về kiến trúc nhà ở của người Mông Cổ được chứ?” Bùi Địch Thanh nhìn chăm chú vào laptop, nghiêm túc nói.
Trì Linh Đồng vuốt vuốt tóc con búp bê, cô cảm thấy người đàn ông này hình như đang cảm thấy khó chịu thì phải.