Đọc truyện Thong Thả Đến Chậm – Chương 13Quyển 1 –
Edit: tiểu an nhi
Để chuẩn bị cho bữa tối này, Trì Linh Đồng cũng khá hao tâm tổn trí.
Cảnh sắc không được quá bình thường, thức ăn phải là của mấy nhà hàng danh tiếng; hiện tại nơi đây đang vào mùa du lịch, nên muốn có phòng ăn riêng thì cần phải đặt trước. Khi Hi Vũ gọi điện báo cho cô là sẽ đến thì đã quá thời gian đặt chỗ rồi. Những nhà hàng nhỏ hơn có hương vị độc đáo ở Thanh Thai cũng không thiếu, nhưng đến đó để mời cơm khách từ xa tới thì hình như không được ổn lắm.
Cuối cùng, Trì Linh Đồng quyết định mời mấy người Khổng Tước đi đến nơi cô thường tới. Bên ngoài không có bảng hiệu nhấp nháy lóa mắt, cảnh vật xung quanh tòa nhà rất yên tĩnh, nằm ở trên sườn núi nhìn ra mặt biển, bước vào nhà hàng như tiến vào một thế giới khác. Các gian phòng riêng biệt được đặt tên lần lượt theo Mai Lan Trúc Cúc, tay nghề của đầu bếp rất cao, làm hải sản hay các món cay Tứ Xuyên cùng món Hồ Nam đều cực kỳ xuất sắc. Đây là nơi mà khách hàng có thể thỏa thích mà thưởng thức.
Trì Linh Đồng cùng Khổng Tước đi tới đó trước, vừa uống được hai ly trà lúa mạch thì nữ nhân viên phục vụ mặc sườn xám mỉm cười mở cửa ra, Hi Vũ cùng một cô gái giống như búp bê đứng ở bên ngoài.
Khổng Tước cùng Trì Linh Đồng đều sửng sốt.
Cô gái kia mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết, tóc dài hơi xoăn, nhuộm highlight màu rượu chát, nụ cười rực rỡ trong sáng. Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, cả người từ trên xuống dưới không có một món đồ trang sức nào, chỉ riêng mỗi móng tay là được sơn màu đỏ tươi, giống như đóa hoa đào nở rộ trên mười đầu ngón tay vậy.
Khổng Tước thất thần mất một lúc, có cô ở đây vậy mà lại còn xuất hiện thêm một cô gái còn bắt mắt hơn cả cô. Khổng Tước nhất thời không thể tiếp nhận nổi việc này.
Trì Linh Đồng cũng ngẩn người, cô nghĩ vị hôn thê của người tiếp nhận vị trí lãnh đạo tương lai của đất nước ít nhất cũng phải giống như cô gái hết mực đoan trang trong “Bản tin thời sự”, vô cùng cao quý và tài trí. Như vậy thì sau này ra nước ngoài ngoại giao có mang theo phu nhân cùng đi, trên trang nhất mới hiện lên vẻ đẹp quý phái truyền thống của dân tộc Trung Hoa chứ. Không phải ý cô là búp bê thì không thể làm phu nhân của lãnh đạo, nhưng một vị phu nhân diễm lệ động lòng người như thế này lại lộ diện trước mặt công chúng, liệu có an toàn không? Giống như phu nhân của Tổng thống Pháp Sarkozy ấy, vốn là một người mẫu chuyên nghiệp, muốn diện mạo có diện mạo, muốn thân hình có thân hình, vừa xuất hiện đã gây ra bão táp trong công chúng rồi.
Hai người đều bay theo suy nghĩ của riêng mình lại quên mất đứng dậy chào khách.
Hi Vũ đứng ở bên ngoài một lát, thấy không ai lên tiếng mời vào thì trực tiếp dắt tay của cô bé kia tiến vào phòng, “Trì Linh Đồng, sao cô tìm được chỗ này vậy, tìm khó quá. Tài xế taxi phải vòng qua vòng lại mất mấy lượt mới tìm thấy đấy.”
“Được người khác giới thiệu cho.” Trì Linh Đồng cứng ngắc nặn ra một nụ cười, đứng dậy. Sáu năm không gặp, diện mạo của Hi Vũ thành thục hơn mấy phần, quần áo cũng toát ra phong cách nam tính trưởng thành, nhưng anh ta vừa mở miệng, cái cách dùng từ cùng giọng điệu kia lại khiến cho cô nóng máu.
“Người khác nói cái gì cô cũng tin à, nói không chừng đó chỉ là một nhân viên tiếp thị thôi.” Hi Vũ nhíu mày, liếc mắt nhìn Trì Linh Đồng mấy lần, “Cô nói xem cô đã lớn tuổi rồi, trong thời kỳ dân quốc, một đứa bé cũng biết tham gia biểu tình đó, vậy mà sao cô còn có thể ăn mặc theo kiểu học sinh trung học như thế này, giả bộ cưa sừng làm nghé hả?”
Trì Linh Đồng có một kích động muốn tháo giày ra nhét vào mồm anh ta, nhưng cô còn chưa kịp hành động, Khổng Tước đã lanh lẹ kéo nhanh cô về phía sau, cười như trăm hoa đua nở, ” Đồng Đồng nhà tôi là tài nữ, học thức nhiều, phong độ của người trí thức trời sinh vốn tự nhiên, loại khí chất này cũng sẽ không vì độ tuổi mà thay đổi, cần gì phải giả bộ? Bạn học cũ này, hai năm qua anh lăn lộn trong chốn quan trường, lúc nào cũng thấy các cô gái xinh đẹp quyến rũ, dĩ nhiên là quan niệm thẩm mĩ thay đổi rồi, chúng tôi hiểu được.” Nói xong, cô vô ý như có như không nhìn sang búp bê nhỏ đang đứng bên cạnh Hi Vũ.
Hi Vũ bị Khổng Tước nói cho cứng họng, cả mặt cứng ngắc đến đỏ hồng, khẽ hừ một tiếng.
“Đồng Đồng, cậu mau mời khách ngồi xuống đi! Hi Vũ, anh còn chưa giới thiệu cô gái nhỏ này cho chúng tôi nha, là bạn đặc biệt thân hay là bạn bình thường vậy?” Khổng Tước biết rõ còn cố hỏi.
“Vị hôn thê của tôi, Đào Yên Nhiên.” Hi Vũ vẫn tay trong tay với búp bê không hề buông, nhưng ánh mắt của anh ta lại nhìn chằm chằm vào Trì Linh Đồng.
“Ồ, sao nhanh như vậy đã chuẩn bị bước vào nấm mồ hôn nhân rồi, chậc, thật không ngờ đấy.” Khổng Tước nháy mắt tinh nghịch, còn bộ dạng hết sức kinh ngạc kia, đương nhiên là giả bộ thôi.
“Bởi vì người anh ấy yêu là tôi!” Búp bê cũng không ngốc, cảm nhận được sự trào phúng trong giọng nói của Khổng Tước nên khá thiếu kiên nhẫn, trực tiếp nói luôn.
“Sao tôi lại không hiểu cô đang nói gì nhỉ?” Khổng Tước ý vị sâu xa nhìn về phía búp bê, “Ý của cô là nếu anh ta yêu người khác thì chỉ là chơi bời mà thôi. Còn yêu cô thì mới thật sự là tình yêu đích thực?”
“Dĩ nhiên, tôi mới là tình yêu thực sự của anh ấy. Trước kia anh ấy có mấy cuộc tình tan vỡ, tất cả chỉ là một khúc nhạc dạo, làm nền cho tình yêu của chúng tôi, đồng thời cũng chứng tỏ tôi hoàn toàn khác với những người kia. Cho nên anh ấy mới cam tâm tình nguyện cùng tôi bước vào nấm mồ hôn nhân này.”
Hai hàm răng của Trì Linh Đồng lại nghiến vào nhau tê nhừ.”A, giáo sư Tiêu, anh đến rồi!” Cô bất chợt nhìn thấy Tiêu Tử Thần không biết đã đứng ở ngoài cửa từ khi nào, kích động bước ra đón, rồi hắng giọng ra bên ngoài hô to, “Nhân viên phục vụ, người đã đến đủ rồi, cảm phiền mang menu tới cho chúng tôi!”
Ăn nhanh cho xong, cô phải mời những vị đại thần này đi ngay mới được, nếu không thì chắc chắn sẽ xảy ra án mạng cho xem.
Nhưng mà quả thực búp bê tự luyến cùng với Hi Vũ tự đại đúng là một cặp trời sinh, cô cũng cảm thấy may mắn thay cho Hi Vũ. Vào một ngày đẹp trời lại gặp đúng người thì cả đời đều hạnh phúc.
Từ đó về sau, mối quan hệ sai lầm giữa cô và anh ta sẽ không còn ai nhớ tới nữa. May mắn quá!
“Bạn trai của tôi, Tiêu Tử Thần.” Khổng Tước bình thản tự nhiên mà giới thiệu Tiêu Tử Thần với Hi Vũ cùng búp bê, “Ngồi ở bên này, Tử Thần.” Cô chỉ chỉ vào chiếc ghế bên cạnh mình. Như vậy thì cô và Tiêu Tử Thần ngồi một bên, Hi Vũ cùng búp bê ngồi bên kia, còn Trì Linh Đồng thì lại ngồi một mình một chỗ. Có cảm giác khá giống một nhân viên phục vụ đứng bên cạnh bàn chờ rót nước.
“Anh tìm đường có khó lắm không?” Khổng Tước tựa như cô gái nhỏ, dịu dàng nắm nhẹ tay Tiêu Tử Thần quan tâm hỏi han, tạm thời quên mất cuộc giao chiến đầy khói lửa khi nãy.
“Không có gì. Anh từng cùng ba mẹ đến đây ăn rồi, mấy món hải sản được làm rất ngon. Hiện giờ có thêm món ba ba tôm hùm mới ra, em nhất định phải nếm thử một chút.” Tiêu Tử Thần nhìn mọi người từ tốn gật gật đầu, sau đó ánh mắt chuyên chú nhìn thẳng vào Khổng Tước trả lời.
Nữ nhân viên phục vụ cầm mấy quyển menu đi vào, lịch sự đưa cho từng người một.
“Vậy nghe theo anh, em ăn một suất ba ba tôm hùm, thêm món cua biển mai hình thoi hấp nữa. Tử Thần, anh thích món xào Thanh Loa, gọi một suất luôn nhé!” Khổng Tước cùng Tiêu Tử Thần ghé sát đầu vào nhau, không để ý đến ai mà thì thầm bàn bạc.
“Hi Vũ, em muốn ăn đầu cá băm tiêu, cá da trơn cùng thịt luộc.” Đào Yên Nhiên cười tươi ngẩng đầu nhìn về phía Hi Vũ.
“Cô nghe thấy rồi phải không?” Hi Vũ mặt không đổi sắc hỏi nhân viên phục vụ.
Trì Linh Đồng theo bản năng quay mặt vào phía trong bĩu môi. Thật muốn ném chồng tiền ra đây rồi đi luôn cho xong.
“Thưa cô, cô gọi món gì?” Nhân viên phục vụ cúi đầu hỏi Trì Linh Đồng.
“Rau xào.” Trì Linh Đồng uể oải đáp lời.
“Có phải cô xót tiền hay không? Cứ gọi thoải mái đi để tôi trả tiền.” Hi Vũ cứ như được uống thuốc tăng lực, giọng điệu hùng hồn.
“Quan chức Chính phủ đều được cấp phí ăn uống, dĩ nhiên là anh không cảm thấy xót tiền rồi.” Khổng Tước lại muốn mỉa mai Hi Vũ thêm một trận, “Bàn này có năm người, tôi với Tử Thần chiếm hai phần năm, nhường cho Tử Thần thanh toán đi, tiền anh ấy kiếm được cũng không ít.”
Khổng Tước hào phóng nói, còn tiện thể đắc ý khoe khoang.
“Này” Trì Linh Đồng rất muốn nhẫn nhịn vì mình là người chủ trì, nhưng hiện giờ cũng không thể nhịn nổi nữa, “Các vị tài tử, các vị giai nhân, quả thật tôi chỉ là một nhân viên làm công ăn lương, tiền bạc cũng không nhiều nhặn gì, nhưng đã cắn răng bằng bất cứ giá nào cũng phải đổ máu một lần. Vậy nên mọi người cho tôi cái cơ hội đó đi! Bên ngoài gió biển nhẹ thổi, sóng biển quyến luyến, chẳng lẽ mọi người không muốn ăn nhanh một chút rồi đi ra ngoài tản bộ, ngắm trăng, thưởng thức tiếng sóng biển hay sao?”
“Trước hết cứ gọi những món này đi! Không đủ thì lại gọi thêm, cảm phiền mang món ăn lên nhanh một chút.” Trì Linh Đồng cảm thấy cái dạ dày đáng thương của cô sắp dính vào thành bụng rồi.
Nhân viên phục vụ vẫn duy trì nụ cười mẫu mực, rót thêm cho mỗi người một lượt trà nữa rồi bước ra khỏi phòng.
“Đồng Đồng, tức giận hả?” Khổng Tước ngẩng đầu lên.
Trì Linh Đồng thản nhiên cười một tiếng, “Đâu có, bạn học cũ đã không gặp cùng với nửa kia của họ, chẳng mấy khi có thể tụ tập được như thế này, tớ vui mừng còn không kịp ấy!”
“Có quỷ mới tin cậu!” Khổng Tước lén dùng khẩu hình nói với cô.
Trì Linh Đồng không muốn để ý tới cô ấy nữa.
“Cậu không ăn hải sản cũng không ăn cay, một đĩa rau cải xào đủ không? Hay gọi thêm điểm tâm nhé!”
Trì Linh Đồng liếc Khổng Tước một cái, vừa thấy sắc thì đã quên bạn, thôi muộn rồi, giờ mới quan tâm thì có ích gì.
Tiêu Tử Thần chỉnh chỉnh gọng kính, nhìn chằm chằm Khổng Tước nói.”Gà ác hầm nấm trong nồi đất ở đây cũng rất được, gọi một suất đi!”
“Ở Thanh Thai mà lại không ăn hải sản, thật lạ nha! Có rất nhiều người muốn ăn hải sản nên mới đặc biệt tới Thanh Thai đó!” Búp bê khó hiểu thắc mắc.
“Cô ấy còn không biết lái xe, không biết bơi, ngồi trên máy bay thì ngất, mà đi xe lửa cũng ngất luôn ấy!” Hi Vũ quét mắt qua Trì Linh Đồng.
“Thật thế sao?” Búp bê trợn to mắt, nhìn Trì Linh Đồng giống như đang nhìn một người ngoài hành tinh.
“Nhưng Đồng Đồng học thiết kế nội thất, đạt được rất nhiều giải thưởng chỉ bằng tay không đấy.” Khổng Tước cười lạnh, “Trong chúng ta có người nào làm được điều này không?”
“Đại não phát triển thì tứ chỉ cũng đơn giản, cũng chỉ là kẻ có học thức tàn phế thôi.” Hi Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nếu như anh không lấy bạn gái mình ra làm tiêu chuẩn để áp đặt vào tôi, anh có thấy thật ra thì tôi cũng không tệ hay không?” Trì Linh Đồng cười đến rạng rỡ hỏi anh ta.