Đọc truyện Thống Quân Đại Đế Điên Rồi Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn – Chương 70: Ngu Ngốc Không Ai Bằng
Mavis như là bị chọc cười, ngửa đầu lên trời, cười to ra tiếng.
“Ha ha ha…!Thần Kiêu, tao là chú mày, là người nhìn mày lớn lên, chẳng lẽ mày quên rằng tao cũng là một trong những người từng chứng kiến xưa kia mày thích con nhỏ này tới mức nào sao?”
Gã liếm môi, như một tên đao phủ thị huyết đang liếm máu trên thanh đao của mình, cuồng nhiệt nhìn về phía Hàm Ý Vị Băng.
“Bạc Thần Kiêu, mày biết không? Chỉ cần quan tâm, chắc chắn sẽ bị loạn.”
Mavis nắm lấy mái tóc màu xanh lam rối bời của cô gái trước mắt, dùng lực, bẻ đầu cô lên, như muốn nhìn kỹ xem dung mạo của cô như thế nào.
“Mày bảo rằng con gì kia quan trọng hơn vợ mày…!Nhưng mà Thần Kiêu, nếu thật sự quan trọng, mày sẽ nỡ nhắc tên người đó năm lần bảy lượt để cho tao nhớ rõ sao?”
Gã mỉm cười, giọng nói khó nghe như dây thanh từng bị đốt cháy.
“Tao sống lâu hơn mày rất nhiều, cái giọng điệu tỏ ra không quan tâm, nhưng cái thân lại đến trước cửa chờ sẵn này, ghê tởm y hệt như cha mày.”
Vừa dứt lời, sắc mặt của gã liền thay đổi, tay nhanh như chớp bóp chặt cổ của Hàm Ý Vị Băng.
Một tay nâng cả cơ thể nhỏ yếu của cô từ dưới đất lên.
Bởi vì quá lùn, không thể hoàn toàn nhấc cô lên không trung được, nhưng như vậy đã đủ đau đớn đối với một tiểu thư lá ngọc cành vàng.
Mavis ghé đầu lại gần cô, hơi thở hôi thối như chứa mùi thịt bị rữa trong đó, tanh nồng một cách đáng sợ.
Gã như đang dụ dỗ một bé gái ngây thơ không biết gì, giọng điệu đầy giục giã, “Khóc đi, giãy giụa đi? Sao mày không khóc nữa? Chồng mày nó dám đến đây một mình để thế mạng cho mày kìa? Mau khóc đi? Ha ha…”
Vừa dứt lời, đôi mắt bị chém nát một đường kẻ dị hợm ở giữa của Mavis nheo lại, sắc bén nhìn về phía cánh cửa đang nửa khép lại của căn phòng này.
Một dàn người mặc áo đen ở phía sau gã cũng theo hướng nhìn của thủ lĩnh, trông về phía cửa.
Sau đó trợn to mắt, không thể tin được mà nhìn những người đồng đội cao to của bọn họ, vốn ban nãy còn đứng gác cửa như bình thường, bây giờ lại nằm ngủ trên mặt đất.
Sàn đất màu nâu, bây giờ đã lênh láng đầy máu.
Một trăm ba mươi bảy cao thủ của tổ chức của bọn họ, thế nhưng…
Thế nhưng, đều mất đi sinh mạng trong thầm lặng như vậy.
Rốt cuộc…!Rốt cuộc là ai có khả năng giết hết tất cả bọn mà không gây ra bất cứ tiếng động nào?
“Thần Kiêu, võ công có tiến bộ.”
Mavis nhướng mày, trong giọng nói không che giấu vẻ tán thưởng.
“Tao vốn không nhận ra, nhưng mày quá vội vã, để lộ tiếng gió lúc dừng lại qua điện thoại.”
Tiếng gió dừng lúc ban nãy, không phải là vì người bên kia không muốn đi cứu người nữa, mà là đã đến nơi rồi.
Hoặc là nói, người nọ cố ý lộ tiếng gió để tỏ vẻ mình sẽ không đến, để hạ thấp cảnh giác của bọn họ.
Nhưng lại quên rằng, nếu thật sự không muốn cứu, tiếng gió vẫn sẽ còn đó, nhưng khác nhau ở chỗ là sẽ không đi đến đây nữa.
“Cảm ơn chú.”
Người đàn ông đang đứng trên vũng máu tươi cúi đầu, chăm chú xoắn tay áo sơ mi, quần áo thẳng thớm như chuẩn bị tham gia một bữa tiệc tối nào đó, không hề giống tên sát nhân vừa giết hơn một trăm sinh mạng tí nào.
“Có chút chậm,” – Bạc Thần Kiêu ngẩng đầu, mỉm cười, “Nhưng mà…!Chú thả vợ con ra được không?”
Tuy mỉm cười, thoạt nhìn như một loài động vật vô hại, nhưng đôi tròng tử đen của hắn lại nhuốm sắc đỏ tươi.
Phản chiếu trên đó, chỉ có duy nhất một cô gái nhỏ gầy.
Mà cô gái đó, tuy bị bóp cổ, nhưng trước sau đều không giãy giụa, chỉ gục đầu xuống, như một con búp bê vô hồn, không nói một lời.
“Sao? Không tỏ vẻ khinh thường, không quan tâm nữa à?”
Mavis cười to, mắt phải bị chém một nửa lồi thịt đỏ ở bên trong ra, trông có chút ghê tởm.
“Thần Kiêu, mày biết không? Cái nhà Bạc Thần kinh tởm tụi mày, chỉ cần bắt đúng người, cứ như nắm bảy tấc của rắn vậy, kêu tụi mày làm cái gì, tụi mày cũng chịu ngay.”
Gã tù nhân này như nói đến chỗ đắc ý, cười càng thêm to.
Bỗng, gã càng bóp chặt cổ của Hàm Ý Vị Băng, giơ lên trước mặt đứa cháu của mình.
“Đầu tiên, khung xương vai của mày giống cha mày nhất, như vậy đi, một viên vào vai, nếu vừa ý tao, tao sẽ lỏng tay một chút.”
Sắc đỏ trong mắt Bạc Thần Kiêu ngày càng rõ rệt.
Gã đàn ông lùn tịt không nói thêm gì, chỉ ác ý mà nhìn hắn, nâng tay ý bảo hắn nhìn cô gái trong tay gã.
Hàm Ý Vị Băng như là hít thở không được, tay theo bản năng giơ lên, ngón tay cong lại, muốn cạy tay của gã ra khỏi cổ của mình.
Chưa được một giây.
Thống Quân Prender kiêu hãnh và bất bại của quốc thổ chiến tranh, được mộ xưng là Đại Đế nức danh khắp hai châu bảy biển, lại đột nhiên cong chiếc lưng chưa bao giờ cong xuống trước bất kỳ ai của hắn.
Cúi người, rút ra cây súng bạc ở trong túi của một xác chết ở bên cạnh.
Bạc Thần Kiêu đứng thẳng dậy, tháo đai súng, nạp đạn, động tác tự nhiên như đang làm một việc nào đó hết sức bình thường.
Đoàng.
Tiếng súng chói tai vang lên, lớp áo sơ mi mỏng lập tức thấm ướt, máu tràn ra từ trên bả vai, rơi lách tách vài giọt xuống đất.
Mavis nhếch môi, tay vẫn bóp chặt cổ của Hàm Ý Vị Băng không có tí thả lỏng, nhướng mày nhìn đứa cháu trước mắt.
Nếu vừa ý tao, tao sẽ lỏng tay một chút.
Mà không lỏng tay, tức không vừa ý.
Cho nên, phải tiếp tục.
Đoàng.
Đoàng.
Đoàng.
Đoàng.
Đoàng.
Đoàng.
Đoàng.
Tiếng súng vang lên liên tục giữa nhà xưởng tối mờ, không chút do dự.
Cho đến khi, chiếc súng bạc bị ném trên mặt đất.
Bạc Thần Kiêu sắc mặt tái nhợt, nhìn về phía bàn tay còn nắm cổ Hàm Ý Vị Băng hơi chặt, không nói một lời, xoay người, cong lưng đi lấy một cây súng khác.
Hắn không nói, nhưng ở đây ai cũng biết được rằng cây súng rơi trên sàn kia đã hết đạn rồi.
Nửa người đã đẫm máu, nhưng Bạc Thần Kiêu như là không cảm nhận được nỗi đau vậy.
Nếu không phải sắc mặt và mồ hôi của hắn thể hiện rằng hắn có thể cảm giác được đau đớn, thì không khác gì một con quái vật.
Một con quái vật, mạnh không ai bằng, cũng…1
Ngu không ai bằng..