Đọc truyện Thống Quân Đại Đế Điên Rồi Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn – Chương 51: Herin Có Hậu Trường Rất Ghê Gớm
Hàm Ý Vị Băng cố ý lựa quần áo được định chế riêng, không có nhãn hiệu để mặc trước khi đi tham dự buổi lựa chọn diễn viên.
Tìm mãi không ra một bộ nào có nhãn hiệu hơi trung bình một chút, tủ đồ của Bạc phu nhân, tới nhãn hiệu cấp cao nhất cũng phải tỉ mỉ chọn lựa sản phẩm của mình rồi mới dám đưa vào.
Hàm Ý Vị Băng chỉ có thể mong chờ rằng không ai nhận ra được chất liệu của chiếc váy trông khá bình thường mà cô đang mặc, rồi từ đó nhận ra thân phận thật sự của cô.
Đeo khẩu trang, lén la lén lút bắt một chiếc taxi dành cho người bình thường, trong quá trình còn bị tài xế liên tục nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ qua kính chiếu hậu, như là sợ cô gái dáng vẻ mờ ám này quỵt tiền xe của mình.
Hàm Ý – hiểu được ý tứ trong ánh nhìn của tài xế – Vị Băng: “…”
Tới, cô giận dỗi cầm hai tờ tiền mặt đặt mạnh lên tay dựa, cố ý lớn tiếng nói, “Không cần thối lại đâu ạ.”
Giá trị hai tờ tiền này gấp mười lần phí dụng thuê xe của cô.
Sau đó mở cửa xe bước ra ngoài, trước khi đóng cửa, Hàm Ý Vị Băng mặt nghiêm túc cực kỳ, một bộ muốn cho người khác trở nên tốt hơn mà nói.
“Chú à, làm người không thể trông mặt mà bắt hình dong, huống chi vừa nhìn con là ai cũng biết siêu cấp có tiền rồi, chú không cần sợ con quỵt tiền đâu.”
Nhanh chóng nói nguyên câu không ngắt nghỉ, sau đó vội vã đóng cửa chạy đi, sợ tài xế tức giận.
Hàm Ý Vị Băng sống tới giờ vẫn có chút trẻ con, thích so đo mấy việc nhỏ nhặt.
Nhưng mà từ khi làm vợ Bạc Thần Kiêu, cô luôn cố giữ sao cho hình tượng của mình trông thật trưởng thành.
Nay xuất hiện với bộ dáng khác, không có áp lực của chức vị Bạc phu nhân, sự trẻ con này liền hiện ra ngoài.
Nhưng chính cô lại không tự nhận ra được, chỉ có những người được bảo vệ kỹ càng, thì mới có quyền giữ lại sự thơ ngây lúc ban đầu của mình.
*
Tòa nhà số 2, tại tuyến đường trung tâm phồn hoa nhất của thủ đô.
“Ai da, trước giờ cứ nghĩ rằng tác giả của tôi là một cô gái rụt rè sợ người lạ, không ngờ lại là một cô gái xinh đẹp như vậy.”
Tần Tư Vy cảm thán mà nói, như là cũng vừa mới tới, đang nôn nóng đứng đợi Hàm Ý Vị Băng, phản ứng lúc biết được cô là Herin của cô nàng có chút kích động.
“Đi đi đi, lên tầng 23, đạo diễn với diễn viên đến thử vai chờ sẵn ở đó cả rồi.”
Có chút tự quen thuộc kéo tay của Hàm Ý Vị Băng, sau đó hấp tập chạy lại gần thang máy.
Cho dù có chút bị kinh sợ do bị người lạ đột nhiên tiếp cận, nhưng biết được tính tình của Tần Tư Vy rất cởi mở, cũng biết được bản thân khép kín như vậy là không ổn.
Hàm Ý Vị Băng nhấp môi, mặc cho tay bị nắm lấy.
Lên lầu, có rất nhiều diễn viên đang chờ sẵn ngoài phòng.
Ai cũng biết nhà văn Herin có một sự may mắn rất kỳ lạ, bất kỳ tác phẩm nào, dù hợp cho không hợp thị hiếu, dù cho tình tiết sắp xếp rất tùy hứng không quan tâm độc giả nghĩ như thế nào.
Nhưng chỉ cần vừa hoàn thành, là sẽ có một đống đài sản xuất tới cướp mua bản quyền, nội dung dù cho có như thế nào cũng lập tức được sở kiểm duyệt duyệt ngay trong ngày.1
Nếu đoàn làm phim không đủ kinh phí, thì sẽ nhanh chóng có một đống nhà đầu tư như bị bỏ bùa bỏ thuốc, điên cuồng đập tiền vào trong đó, không thèm quan tâm hay để ý họ có bị lỗ hay không.
Phim vừa chiếu, mấy đài khác dù cho không hề liên quan đến bộ này, cũng ưu tiên dành ra khung giờ vàng cho tất cả phim của Herin.
Những người nổi tiếng có sức ảnh hưởng sẽ tranh nhau chia sẻ, kêu gọi người hâm mộ của mình xem phim và đọc truyện.
Sau đó còn gắn thẻ tài khoản của tác giả vào, kêu gọi mọi người theo dõi và ủng hộ cô nàng.
Quan trọng nhất, đến cả đài truyền hình quốc gia cũng đưa tin những tác phẩm này, gì mà “tuyệt phẩm thanh xuân vườn trường”, “top những tác phẩm đáng đọc trong tuần/tháng/năm này”…!Quả thật dùng sức đẩy Herin từ một tác giả vô danh thành ai ai cũng biệt, thật khiến người khác ê răng vì ghen tị mà.
Những bài chê bai và anti Herin và tác phẩm của cô ấy, chỉ tồn tại trong vài phút là sẽ bị xóa đi, tài khoản đăng tải cũng sẽ biến mất không lý do.
Có những người cố chấp không tin lại trùng hợp như vậy, tiếp tục tạo tài khoản khác muốn công kích cô nàng, thường kết cục của họ là sẽ bị cấm IP truy cập vĩnh viễn, nghiêm trọng hơn thì sẽ bị luật sư không biết là của ai kiện ra tòa.
Đáng sợ nhất là, những vị luật sư đó ai cũng có tiếng tăm, có vài vị còn có xuất thân là Nelp xuất ngũ.
Những gì tồn tại trên mạng xã hội liên quan đến nhà văn này, chỉ có một màu khen ngợi, không chấp nhận sự phản đối của người khác.
Không cam lòng, ghen ghét, đủ loại cảm xúc, cuối cùng chỉ có thể chuyển thành chết lặng.
Hậu trường của ả tác giả này, không phải là người bọn họ có thể đụng vào.
Đến mức Tần Tư Vy cũng từng nhắn tin đùa với Hàm Ý Vị Băng rằng, “Cố gắng viết văn nhé, đừng cô phụ người đang che chở cô.”
Toàn thế giới ai cũng cho rằng Herin có chỗ dựa rất ghê gớm, rất đáng sợ hãi, nhưng chính chủ lại rất hoang mang, mờ mịt hỏi lại: “Che chở? Có sao? Là ai vậy?”
Rõ ràng việc cô viết truyện giấu rất kỹ nha, làm gì có ai biết được mà che chở cô, huống chi dù cho có biết được cũng không chắc sẽ làm như vậy.
Triên Diên, Hề Vi Chi Thủy đều ở nước ngoài, tay không thể dài đến mức duỗi vào Prender được.
Tần Tư Vy thở dài, thất vọng nói, “Cô đừng có giấu nữa, tôi biết hết rồi, những người khác cũng biết hết rồi!”
Hàm Ý Vị Băng: “…” Không, cô không có, cô không phải, cô không biết gì hết…
Mặc kệ chính cô có biết hay không, tất cả những người ngoài kia đều mù quáng tin tưởng cô có hậu trường rất khủng.
Tác phẩm nào cũng rất hot hit, làm phim cũng hot không kém.
Cho nên dù cho thời gian gấp rút, nhưng bên đài làm phim vừa tung tin tuyển diễn viên ra, qua một đêm ngắn ngủi, tầng lầu 23 đã ngập kín người.
Có người lúc này ngồi trên ghế còn lộ quầng mắt thâm do mất ngủ khi phải dùng cả đêm để bay về nước, nhịn không được che miệng ngáp, tay còn ráng cầm kịch bản cho sẵn để học lời thoại.
Những người còn lại vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, như rất coi trọng lần thử vai này.
Người thì sửa sang lại tóc tai, người thì chỉnh sửa lại quần áo, cố gắng giữ dáng vẻ chỉn chu nhất.
Ai cũng biết, muốn một bước lên trời, tìm phim của Herin để đóng là được.
Thất bại? Phim không hot? Sợ không ai xem? Đều không tồn tại.
Nhìn cái đà marketing kinh khủng như này, muốn không hot sợ là không thể.
Herin ngoài việc công khai ghét nữ minh tinh Hàm Ý Vị Hoa ra, còn lại chỉ cần hợp vai, đều sẽ có một cơ hội.
Nhà đầu tư không dám nhét người đi cửa sau vào đoàn làm phim, tất cả đều được chọn bằng thực lực.
Toàn bộ giới giải trí chỉ có Herin có thực lực như vậy, sự đặc biệt này có tên là “độc nhất vô nhị”, không ai sánh kịp.
Cho nên tin tức tác giả Herin vốn luôn giấu mặt đầy bí ẩn này hôm nay lại chịu xuất hiện trong buổi tuyển chọn diễn viên vừa lộ ra, toàn bộ hiện trường đều nổ tung rồi.
Không ai biết mặt của cô nàng, nhưng độ nhận diện của Tần Tư Vy – đại diện kim bài biên tập viên của vị nhà văn này là rất cao, cho nên cô gái đeo khẩu trang đi cạnh Tần Tư Vy…
Hàm Ý Vị Băng vừa bước vào lầu, lập tức bị tất cả ánh mắt ở đây nhìn chăm chú.
Nóng rực, khát vọng, tò mò, hạnh phúc…
Ai chẳng muốn được cô gái này nhìn trúng, sau đó đạt được cơ hội ngàn vàng cũng không đổi được này?
Phải biết rằng, những diễn viên của bộ phim trước, độ nổi tiếng sau khi chiếu phim tăng lên như bị phù phép vậy, từ hạng mười tám thăng lên đỉnh lưu không phải việc hiếm thấy.
Hàm Ý Vị Băng choáng váng, thật sợ có ai nhận ra mình là Bạc phu nhân, chỉ biết nắm chặt tay, cố giữ bình tĩnh.
Đâu là lần đầu tiên cô cảm thấy ghét bỏ người luôn ở sau lưng che chở cô.
Không biết người đó là ai, nhưng Hàm Ý Vị Băng viết truyện là vì sở thích, có chuyển thể thành phim được hay không thì cũng là tùy duyên.
Nhưng người nọ lại luôn tự ý dùng sức đẩy cô lên đỉnh của sự nổi tiếng và chú ý, như thể dù cho cô có viết gì thì cũng phải được khen ngợi chứ không được chê bai vậy.
Dù biết người đó có khả năng cao là fan hâm mộ của mình, tâm lý muốn thần tượng được nhiều người yêu mến là hết sức bình thường, chỉ là vừa vặn trong tay họ có rất nhiều quyền lực và tiền tài mà thôi.
Hắn không ngại, nhưng cô rất là ngại nha.
Một quyển truyện thanh xuân vườn trường yêu đương bình thường, cô viết vui vui giải stress mà thôi, tự nhiên bị hắn tâng bốc lên thành “tác phẩm văn học kinh điển của thế kỷ”, lúc Hàm Ý Vị Băng đọc được tin tức đó.
Cô xấu hổ như muốn tự đào lỗ chui vào.
Lúc đó thầm an ủi, không sao, không ai biết mình, không sao cả.
Nhưng lúc này, Hàm Ý Vị Băng chỉ muốn lắc cổ người đó, sau đó hét to sáu chữ “Không-cần-phải-làm-như-thế.”
Thật sự không cần, thật sự luôn..